Bạn đang đọc Virus Tình Yêu – Chương 25
Dừng lại trước một khu công viên giải trí mang một cái tên ấn tượng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy “ Angels”.
– Vào đây chơi nhé hai đứa?
Huyền khơi mào trước, vui vẻ rủ hai đứa nó vào đây chơi.
– Hoàng, em vào mua vé đi.
Huyền đẩy hắn về phía trước. Làm cho hắn suýt té ngã ra đất. Trong khi đó. Nó lại có vẻ không hào hứng cho lắm khi Huyền nói vào đây chơi. Chính xác hơn nó chẳng còn tâm trí đâu mà vào chơi nữa. Ngay khi nó nhìn thấy hàng chữ này nó đã để lạc mất linh hồn của nó mà gửi vào mây xanh mất rồi.
Chính cái tên này đã bắt nó phải nhớ lại trang ký ức đã được nó chôn vùi trong trái tim nhỏ bé của nó. Chính nơi này nó đã lạc mất ba mẹ và thằng em trai tinh ranh của mình. Chính nơi này nó đã gào thét gọi ba mẹ nhưng đáp lại nó lại là những bước chân và những tiếng cười nói vui vẻ của những khách vào đây chơi. Cho dù họ có quan tâm thì đối với nó họ như không tồn tại. Và cũng chính nơi này mẹ nuôi của nó đã mang nó về nhà và chăm sóc cho nó đến tận khi nó lớn ngỗng nghễnh như bây giờ. Tất cả, tất cả đều là những câu chuyện bi hài và đau thương trong cuộc sống của nó. Chúng còn đau và xót xa hơn cả khi nó bị ông bố nuôi của nó đánh đập gấp nhiều lần.
– Bống, bây giờ con ngừng chơi một lát để cùng mẹ và em đi mua nước uống nhé!
Mẹ nó hiền từ xoa đầu con bé.
– Không, Bống muốn ở đây chơi cơ. Không muốn đi mua nước đâu. Mẹ Hiền và em Bin cứ đi mua nước đi. Bống ngồi đây chơi và ngồi đợi mẹ Hiền về mà.
Nó cương quyết không chịu đi và lấy lí do khó có thể cho người ta không tin được.
– Nhưng…. Thôi được rồi, vậy Bống ngồi đây chơi không được chạy lung tung đâu đó, mẹ đưa em ra kia mua chai nước rồi mẹ sẽ về ngay. Con nhớ ngồi yên nhé!
Mẹ nó ẵm em trong tay chỉ tay ra phía trước cho nó hiểu. Vì bà nhìn thấy ánh mắt của nó. Một ánh mắt dễ mủi lòng người khác cho dù nó có phạm nỗi đến đâu. Và cũng chính vì ánh mắt này mà từ trước đến giờ bà không bao giờ la hét quát mắng hay đánh đập nó.
– Vân ạh, Bống sẽ ngồi im ở đây chơi không chạy lung tung đâu mẹ Hiền cứ đưa Bin đi mua nước đi ah?
Nó cười toe toét rồi lại tí ta tí tởn tiếp tục chơi. Mẹ nó cười xoa đầu con bé rồi bế em nó đi… mua nước. Nó vẫn chơi không để ý đến xung quanh xem mẹ đã về chưa. Như đã thấm mệt nó dừng chơi ngồi xuống bên chiếc xích đu gần đó. Đợi mãi vẫn chẳng thấy mẹ và em nó quay lại. Nó đứng lên gãi gãi cái đầu rồi đi quẩn quanh một lúc mà chẳng biết mình đã bị lạc đường từ lúc nào. Nó mếu máo, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn trên gò má trắng hồng của nó.
– Mẹ Hiền ơi, mẹ đang ở đâu vậy? Mẹ ra đón Bống đi Bống sợ lắm.! Bống sẽ không chạy lung tung nữa, Bống sẽ nghe theo lời mẹ mà. Huhu
Nó vừa khóc vừa nói. Ai nhìn vào nó cũng phải buồn theo. Nhưng có những người thì lại nhìn nó bằng nửa con mắt và nụ cười chế giễu trên môi.
– Cháu bị lạc mẹ àh?
Một người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh nó. Bà hỏi một cách rất nhẹ nhàng. Vừa hỏi bà vừa xoa đầu nó như mẹ nó vẫn thường làm với nó vậy. Từ đầu khi nghe thấy giọng nói này nó cứ ngỡ là mẹ nó. Nhưng có lẽ nó đã lầm đây không những không phải là mẹ nó mà còn là một người phụ nữ xa lạ. Nó mếu máo. Gạt tay ra khỏi đầu của nó.
– Bà là ai?
Nó đã ngừng khóc. Giọng nói và khuôn mặt toát lên vẻ mặt nghiêm nghị như đang đề phòng.
– Cháu yên tâm đi, bác không phải là người xấu đâu. Bác không bắt cóc cháu đâu. Cháu đừng sợ nữa nhé!
Người phụ nữ cười và nhìn nó bằng ánh mắt yêu thương và trìu mến. Nó gật gật đầu như thay cho lời nói của nó.
– Thế cháu bị lạc mẹ ở đâu?
– Cháu không biết nơi đấy ở đâu cả. Cháu chỉ biết ở chỗ đấy có rất nhiều trò chơi và khung cảnh ở đấy rất đẹp.
Câu nói của nó như đánh đố người phụ nữ. Vì ở đây chỗ nào cũng đẹp, cũng nhiều trò chơi hay cả. Và công viên ở đây rất rộng bà biết đi đâu để tìm mẹ của nó bây giờ. Nhìn chằm chằm vào nó. Nó đang khóc hai con mắt đỏ hoe và sưng mọng nước. Bà thấy mà xót lòng biết bao nhiêu.
– Thôi, cháu nín khóc đi, bác sẽ tìm mẹ con cho nhé! Chịu không?
Người phụ nữ vẫn nói rất nhẹ nhàng. Câu nói đã làm cho nó im bặt. Không khóc nữa. Đưa đôi bàn tay trắng ngần của mình lau những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên mí mắt và khuôn mặt của nó.
– Bống sẽ không khóc nữa. Bác tìm giúp Bống mẹ đi.
Nó nói giọng ngây ngô rất kì lạ nhưng ẩn sâu trong lời nói đó là sự kì vọng rất lớn lao nó dành ẹ nó.
– Ừ, được rồi. Cháu đi theo bác, bác sẽ tìm mẹ giúp con.
Vẫn với nụ cười phúc hậu thường trực trên khuôn mặt của người phụ nữ. Chính điều đó đã làm cho nó tin tưởng tuyệt đối và ngoan ngoãn đi theo người phụ nữ như chú cún con.
*
* *
– Ơ, Bống đâu rồi?
Mẹ nó đã quay trở lại nơi chỗ vừa nãy ba người chơi. Và như phát hiện ra không thấy nó đâu. Nhìn khuôn mặt của mẹ nó lấm tấm những giọt mồ hôi. Chắc bà đang sợ một điều mà bà đã nghĩ đến từ lâu nhưng bà không thể nghĩ chũng lại đến nhanh như vậy.
– Ẹ ơi, ị Ống âu ồi ạh?
Thằng em trai của nó hỏi mẹ của nó với câu hỏi ngọng líu, ngọng lo nhưng cũng đủ để mẹ nó hiểu đó là gì?
– Bin, mẹ không biết chị Bống đi đâu cả. Mẹ có bảo chị Bống ngồi ngoan chơi ở đây không được chạy đi đâu. Nhưng bây giờ mẹ không thấy ngồi đây nữa con ạh…
Mẹ nó nói cổ họng như nghẹn lại. Từng giọt nước mắt tràn mi rơi xuống hai bên má và từng giọt từng giọt đều đều rơi xuống.
– In ứ ịu âu, ẹ i ìm ị Ống ho In i ( Bin ứ chịu đâu, mẹ đi tìm chị Bống cho Bin đi)
Thằng em trai lay mạnh vào vai mẹ nó rồi khóc dãy lên đòi mẹ nó đi tìm nó.
– Bin con bình tĩnh đi, mẹ sẽ đi tìm chị Bống cho con, nhé!
– Ông, In uốn ị Ống ơ, ( Không, Bin muốn chị Bống cơ)
Thằng em của nó vẫn không buông tha ẹ nó. Nó vẫn dãy nảy lên đòi mẹ nó tìm nó về đây cho thằng em nó.
– Bin.
Mẹ nó nín khóc nhưng khi nhìn thấy thằng em nó như vậy. Bà lại không kìm được nước mắt.
– Ị Ống ơ, ị âu ồi, ị a ây i, ừng ốn ữa, In ịu ua ồi ( Chị Bống ơi, chị đâu rồi, chị ra đây đi, đừng chốn nữa, Bin chịu thua rồi)
Em nó năm nay mới có ba tuổi. Nên những bước chân của em nó vẫn còn chưa vững. Mặc dù vậy, em no vẫn cố bước, cố bước để tìm nó.
– Bin
Mẹ nó chạy thật nhanh về em nó. Ôm con vào lòng ba khóc nức nở. Đây có lẽ là lần đầu tiên bà khóc nhiều đến như vậy.
– Mẹ hứa, mẹ sẽ tìm chị Bống về cho con. Bây giờ mẹ với con sẽ đi tìm chị về. Nhưng con nhơ phải ngoan không được nhõng nhẹo nữa không mẹ sẽ không tìm chị Bống về cho con đâu.
Miệng bà thì nói vậy nhưng trong lòng bà đang rất rối trí. Vì bà không biết là do người ấy làm hay nó đi lạc đường. Bà lôi chiếc điện thoại trong túi sách. Bà đang gọi cho chồng của bà và cũng là bố của hai đứa con: nó và em trai nó.
– Anh ơi, Bống… Bống nó mất tích rồi…
Mẹ nó lại bật khóc nức nở
– Cái gì cơ…em đã tìm xung quanh chưa. Có thể Bống đi lạc đường thì sao? Hay…người đó đã làm? Mà sao em lại để con lạc đường như vậy?
Bố nó hỏi bằng giọng lo sợ. Sợ một điều mà từ trước đến giờ gia đình của ông chẳng bao giờ nghĩ đến. Vì họ sợ cái cảm giác mất đi một người thân.
– Em…em
– Thôi, em đợi anh ở trước cổng công viên rồi mình nói chuyện tiếp.
Nói xong, ông vội vàng dập máy. Một cánh nhanh chóng đến rùng rợn. Trong khi đó, mẹ nó vẫn còn khá là sốc. Nhưng rồi, như có cái một lực đẩy nào đó đã kéo bà ra khỏi chỗ này để ra cổng của công viên.