Bạn đang đọc Virus Tình Yêu – Chương 24
Cộc…cộc…cộc….
Huyền gõ cửa phòng của nó. Bên cạnh là hắn. Hai người có vẻ đang rất bí ẩn. Nó ra mở cửa ra và khá bất ngờ. Chớp chớp mắt nó hỏi bằng giọng ngây ngô.
– Có việc gì vậy chị?
Nó nhìn xung quanh người của hắn và Huyền. Nó chưa hiểu ý định của hai người này là như thế nào. Nó không phải là thần thánh nên cũng không thể đọc được suy nghĩ của người khác.
– Đi chơi đi, ở nhà thế này chán lắm.
Huyền lôi tay nó đi làm cho nó không kịp phản ứng.
– Ấy khoan, em vào thay quần áo đã chứ.
– Àh…ừ chị quên. Thôi em vào thay đi, chị với Hoàng đợi em ở dưới phòng khách nhé!
– Vâng.
Nói xong nó đóng cửa và thay quần áo chuẩn bị đi chơi cùng với hắn và Huyền.
_-_-_-_-_-_-_-_-_
Nó bước xuống nhà với bộ quần áo rất giản dị như chính con người của nó. Chỉ có thể tóm gọn trong một từ” đẹp”. Không những vậy, nó còn đẹp hơn cả những tiểu thư đài các ăn mặc quần áo lòe loẹt, son phấn chát đầy mặt với mục đích che đi những khuyết điểm trên khuôn mặt mình. Nào biết rằng nhờ những thứ đó có thể biến một cô gái trẻ thành một cô gái già bất cứ lúc nào mà không biết. Còn với nó thì lại khác, cho dù nó có để mặt mộc hoặc mặc những bộ quần áo đơn điệu thì nét đẹp của nó vẫn được tỏa sáng và toát lên một vẻ đẹp rất trong sáng và thuần khiết của một nữ sinh phổ thông. Tin chắc rằng nó có mặc thế này ra đường và song hành cùng với các tiểu thư đài các thì nó vẫn sẽ là tâm điểm ọi người để ngắm nhìn nó. Cho dù có nhìn lén thì họ vẫn sẽ rất sướng con mắt khi nhìn một đứa con gái xinh đẹp và giản dị như vậy. Thật ra, khi nói về hắn nhất là khi nó bước vào căn nhà này. Đây là lần thứ hai, hắn thấy một cô gái như nó. Lúc trước trong bộ não của hắn vẫn luôn luôn tồn tại Huyền.
Huyền cũng ăn mặc rất trẻ trung, nữ tính mặc dù những bộ cánh hoặc những bộ quần áo thì chẳng nữ tính chút nào. Có cái gì đó không phải của những tiểu thư. Cho dù huyền là một tiểu thư chính hiệu. Hắn còn nhớ một lần. Khi đến lễ hội hóa trang. Chị hắn không ngần ngại mà chọn ình một cây đen từ đầu đến chân( quần dài hẳn hoi nha!). Không chừa cho bất cứ vật gì trên người màu khác. Còn mặt thì để mặt mộc. Khi bước vào trong lễ hội tất cả mọi người phải ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của Huyền. Trong lễ hội. Các quý bà chọn ình những chiếc chiếc đầm đủ các loại màu. Những cô gái trẻ cũng có một style riêng. Nhưng nhìn kĩ thì lại na ná nhau như những bộ váy dài chưa tới đầu gối hoặc đến đầu gối là cùng. Vậy mà người được chú ý nhiều nhât vẫn là chị của hắn.
Quay trở về với hiện tại. Ba người kia cũng đang bước ra phía chiếc cổng. Và chỉ vài giây nữa thôi chiếc cổng sẽ được một dụng cụ nào đó mở ra. Chỉ cần người đang cầm bấm nút đỏ. Giờ thì chiếc cổng cũng từ từ mở ra rồi. Xuất hiện trước mắt ba con người là một cánh đồng hoa cỏ lau. Ngoài ra thì chẳng còn một vật thể nào khác. Bước ra ngoài cổng nó hơi ngạc nhiên khi một nơi đẹp đến từng xentimet thế này mà chỉ có vài ba ngôi nhà ở đây. Nhưng nhà nào cũng sang trọng, đẹp, bắt mắt và đất của họ ở đây cũng rất nhiều.
– Chị Huyền ơi, em không ngờ nhà của chị lại được xây ở đây đó. Đẹp hết chỗ nói luôn.
Huyền không nói gì cả chị mỉm cười. Nó vẫn đứng tận hưởng luồng không khí mát lành trước cổng mà không biết đang có bốn con mắt đang nhìn chằm chằm vào nó không chớp mắt.
– Em có thể ra chỗ kia không chị.
Nó quay về phía Huyền hỏi rồi chỉ tay vào cánh đồng hoa kia. Trong lòng đang rất hức chờ đợi một câu trả lời từ Huyền.
– Ừ, được em cứ ra đi.
Nó gật đầu chạy nhanh về phía trước. Huyền và hắn thì lững thững theo sau. Cả hai cùng mỉm cười và cũng cùng lắc đầu khi nhìn thấy nó đang bay nhảy và đùa nghịch giữa một rừng hoa được thiên nhiên ban tặng như vậy.
_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_
Sau khi đã quậy một bữa tưng bừng ở cánh đồng hoa lau trước căn biệt thự của hắn. Nó, hắn và Huyền đã chuyển sang địa bàn khác chấn giữ. Giờ nhìn lại chỗ vừa nãy mà thấy nao cả lòng. Tất cả đều là kiệt tác của nó hết. Còn hắn và Huyên thì chỉ ngắt vài cánh hoa rồi thay gió mang chúng đến với những mảnh khác đất khác để chúng tiếp tục sinh nở ra những bông hoa khác đẹp hơn và nhiều hơn thôi.
Những cánh hoa lúc trước xanh tươi, mượt mà bao nhiêu thì giờ dập tàn héo úa bấy nhiêu. Ai nhìn vào mà cũng phải thương thay cho chúng. Cũng phải thôi hoa giờ cũng chẳng được gọi la hoa nữa mà chúng giờ cứ như một bãi chiến trường vậy. Thật là tai hại khi Huyền đồng ý cho nó vào “ thăm quan”.
Quay trở lại với ba người kia, họ đang lang thang trên vỉa hè. Tay nó vẫn còn cầm một cành hoa lau. Chốc chốc nó lại chọc hắn và Huyền một hai câu. Nhìn nó chẳng khác gì một đứa trẻ ba tuổi. Nhưng cũng nhờ đứa bé ba tuổi này mà hai người kia phải bật cười trước sự nghịch ngợm của nó.