Đọc truyện Vĩnh Trú – Chương 18
Sáng sớm, trong phòng làm việc tất cả mọi người đều đang rảnh rỗi đuổi ruồi, Cổ Nghiêm đuổi một con ruồi chạy vòng ra ngoài; Bạch Phương Phương vừa viết xong hồ sơ bệnh án, bưng một bát bún gà qua cầu mới làm lên ăn miệng đầy dầu mỡ và mùi thơm thì xộc vào mũi; Nghi Sĩ Gia ở bàn đối diện cũng thấy thèm thuồng, ngồi bên cạnh lặng lẽ nuốt nước bọt.
Sau buổi tối dẫm chân nhau, hai người Bạch Phương Phương và Nghi Sĩ Gia cảm thấy khó xử ở trong lòng lại không thể nói rõ ràng, không ai chịu xuống nước với đối phương.
Nghi Sĩ Gia khẽ hít một hơi mùi thơm nức mũi, tiếp tục mở điện thoại xem video phẫu thuật, thấy kỹ thuật xuất sắc anh ta không kiềm nén được mà vỗ đùi: “Ôi trời mình ngạo mạn quá.”
Mì đưa đến trước miệng Bạch Phương Phương cũng không ăn, quay sang hỏi: “Phẫu thuật gì thế? Tôi xem với.”
Nghi Sĩ Gia nhanh chóng chuyển điện thoại qua bên phía cô: “Ghép động mạch chủ A.”
Bạch Phương Phương: “Chính là thay đổi vòng động mạch chủ thêm công nghệ ghép khung ấy hả…”
Nghi Sĩ Gia gật đầu, hai người chụm đầu nhìn màn hình không chớp mắt. Một lúc sau, Nghi Sĩ Gia không nhịn được, liếc hộp cơm của Bạch Phương Phương: “Còn không? Cho tôi một gói?”
Bạch Phương Phương lập tức ôm hộp cơm vào lòng: “Không còn, tự anh đi mua đi.”
Nghi Sĩ Gia nuốt nước miếng, “Không có nghĩa khí,” rồi hỏi, “Cả nước số người biết làm phẫu thuật này cũng chỉ có một trăm người, em nói lão Lục của chúng ta biết không?”
Bạch Phương Phương ngẩng đầu nhìn anh ta: “Lão Lục đương nhiên biết, trước đây anh ấy đi tham gia tập huấn, khi về tôi còn theo anh ấy tham gia hai lần phẫu thuật kiểu này.”
Nghi Sĩ Gia mờ mịt: “Thật không? Sao anh lại không biết?”
Bạch Phương Phương: “Anh thì biết cái gì…” Cô biết bản thân nói chuyện quá thẳng khó tránh khỏi việc khiến người ta nghĩ ngợi nhiều, vội vàng giải thích, “Chắc nhiều chuyện quá nên anh quên đấy, lúc ấy lão Lục kêu anh đi, nhưng anh lại bận, anh ấy đành phải gọi tôi.”
Nghi Sĩ Gia gật đầu nhưng như có điều phải suy nghĩ: “Hình như đúng là có chuyện này xảy ra,” Anh ta đột nhiên hỏi, “Tiểu Bạch, em sợ không?”
Bạch Phương Phương: “Sợ cái gì?”
Nghi Sĩ Gia như đang suy nghĩ làm sao để mở lời: “Khi phẫu thuật… người chết, tạn nạn y tế.”
Bạch Phương Phương: “Sợ chứ, sao không sợ được? Sợ muốn chết ấy, buổi tối toàn nằm mơ những chuyện này, xuống một nhát, máu me dầm dề, ùn ùn kéo đến toàn là máu.”
Nghi Sĩ Gia: “Vậy mà em còn giành phẫu thuật?”
Bạch Phương Phương nghĩ ngợi một hồi: “Giống như tôi từng rất ghét việc chạy bộ, cho nên tôi ép mình ngày ngày cứ rảnh là chạy, chạy là thói quen tốt. Con người muốn đối xử ác với bản thân một chút, không thể lúc nào cũng đợi trong vòng thoải mái được,” Cô do dự một lúc, “Tôi phải nói, anh ở trên bàn phẫu thuật bị lão Lục ít ngược nhất đấy.”
Nghi Sĩ Gia sờ cằm suy tư: “Đúng là thầy ấy ít khi phê bình anh, chẳng lẽ bị vẻ đẹp mĩ miều của anh làm cho rung động?”
Bạch Phương Phương không nhịn được liếc anh ta, “Bởi vì anh ít khi làm sai, tại sao bị ít lỗi, bởi vì anh ít phẫu thuật, anh chỉ muốn sự chắc chắn.”
Nghi Sĩ Gia bị người ta nói trúng, ngượng ngùng gãi sau gáy.
Bạch Phương Phương: “Tôi nói thật với anh nhé, chuyện chảy máu như lần phẫu thuật trước tôi gặp nhiều rồi, lần đầu tiên tôi bị sợ ngồi bệt xuống đất khóc lóc, lão Lục lúc ấy an ủi tôi vài câu; lần thứ hai tôi lại bị sợ, thầy ấy không nói gì; đến lần thứ ba tôi còn định chết ngất, thì ngay trước mặt rất nhiều người thầy ấy bị chọc tức đã mắng tôi không coi ra gì, rất mất mặt đấy, sau đó tôi đã,” Cô nghĩ ngợi, tìm không được từ thích hợp để giải thích, “Tôi đã không dám sợ nữa.”
Nghi Sĩ Gia: “Em xem, em cũng là chuốc lấy phiền nhiễu.”
Bạch Phương Phương gật đầu: “Đúng vậy, cho nên lão Lục chưa bao giờ ép anh phẫu thuật, bởi vì có làm hay không thì phẫu thuật cũng có nguy hiểm, không gặp sớm thì cũng muộn, đến lượt tôi thì tôi muốn đối mặt sớm một chút.”
Nghi Sĩ Gia bắt đầu tìm kiếm nấc thang: “Ôi trời, nhìn không ra lão Lục lại có nhiều kiên nhẫn với anh đến vậy, thầy ấy đúng là không chịu ngược đãi anh.”
Bạch Phương Phương cũng phối hợp nghiêm giọng nói bừa: “Đó là vì thầy ấy khá thích anh đấy. Tôi cảm thấy thể loại bốn người chúng ta ở trong lòng thầy ấy chắc thứ hạng đã bị đảo lộn hết rồi.”
Nghi Sĩ Gia nhất thời bị vực dậy tâm trạng, anh ta hơi lo âu: “Anh đoán mình xếp hạng chót.”
Bạch Phương Phương hớp một ngụm nước mì, tiếp tục chê trách: “Hạng nhất không cần phải bàn, học trò cưng của lão Lục nhất định là tôi.”
Nghi Sĩ Gia gật đầu: “Thứ hai là con ba ba kia.”
Bạch Phương Phương lắc đầu: “Sai, tiểu cửu cửu anh cho rằng lão Lục không nhìn ra suy nghĩ của con ba ba kia à?” Còn dám mơ mộng người phụ nữ của lão đại, không bị ngâm dấm hấp ngào đường còn may, cho nên chắc chắn là người xếp sau cùng.”
Nghi Sĩ Gia cười ha ha vỗ đùi: “Chính xác.”
Bạch Phương Phương: “Đinh Đinh à, tuổi thì nhỏ kinh nghiệm thì ít làm việc lại triệt để, xếp thứ ba. Anh thì,” Cô nhìn Nghi Sĩ Gia, “Tìm ẩn khả năng tìm tàng, xen như anh là lão nhị.”
Nghi Sĩ Gia nghe thì thấy vui mừng, hai người ở góc ấy nhìn nhau cười đen tối.
Cổ Nghiêm chạy quay trở lại gõ lên cửa hai cái: “Nhanh, cấp cứu…” Nhìn hai người bọn họ như thế, không khỏi hỏi, “Hai người lại vui trộm gì đây?”
Nghi Sĩ Gia nói: “Bọn tôi đang nói…”
Bạch Phương Phương: “… câu chuyện yêu mà không có được trong một bộ phim…”
Nghi Sĩ Gia: “… bị bỏ vào lồng ngâm heo do tai nạn.”
Cổ Nghiêm không nghe rõ, cau mày: “Lộn xộn cái gì? Bên cấp cứu không đủ nhân viên, hiện trường tai nạn giao thông, bốn người bị thương.”
Bốn người bệnh nhân, trừ tài xế bị gãy xương sườn và phổi bầm tím, ba người còn lại bị thương ngoài da, Bạch Phương Phương nhìn thấy tình huống này không chuẩn bị tinh thần kịp, mặc dù không kìm nén được mà thở dài một cái, nhưng trong miệng vẫn nói: “Đừng có cướp với tôi, người bị dập phổi tôi sẽ xử lý.”
Nghi Thế Gia cũng nhanh chân đi sang: “Em xem xét cho chàng trai trẻ đi.”
Cao Khắc ngồi trên giường bệnh trong phòng cấp cứu, nhìn quanh phát hiện mình không có ai quan tâm đến, khẽ nói câu: “Bác sĩ, bác sĩ Bạch.”
Bạch Phương Phương không để ý, vẫn đang cùng Nghi Sĩ Gia kiểm tra vết thương của tài xế.
Cao Khắc không còn cách nào khác, đành phải gọi lớn tiếng: “Bác sĩ Bạch.”
Toàn bộ phòng cấp cứu lập tức im như tờ, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ta, Bạch Phương Phương cũng nhìn sang.
Cao Khắc nhìn Bạch Phương Phương cười ngượng một cái, nói: “Bách sĩ Bạch, chân tôi đau, đau chết đi được, cô có thể xem giúp tôi không?”
Bạch Phương Phương đi nhanh đến, đuôi tóc phe phẩy ở cổ.
Cô cúi đầu xem vết thương, Cao Khắc cũng cúi đầu, ánh mắt trong nháy mắt lại nhìn mặt cô.
Cao Khắc nhìn phụ nữ có hơi kỳ quái nhưng tiêu chuẩn lại cao, tựa như ngay từ khi bắt đầu thời kỳ trưởng thành anh ta đã tìm kiểu phụ nữ có mắt to và cái miệng nhỏ, hơn nữa còn cố chấp người đẹp phải thỏa mãn điều kiện này. Bây giờ, anh rốt cuộc cũng hiểu tại sao Bạch Phương Phương lại nhìn thuận mắt đến vậy, cô nàng bác sĩ này chính là người điển hình có miệng nhỏ mắt to, môi trên mỏng hơn so với môi dưới, cho dù cô có lạnh nhạt hờ hững, cố làm ra vẻ già dặn khi mím môi, nhưng khóe miệng lại cong cong giống như có vẻ đang cười, hơn nữa còn hợp với gương mặt trái xoan, nhìn qua vừa thông minh lại mặn mà.
Anh ta ngắm cô thế nào cũng không đủ, cô gái này không như ly kem ngọt ngào nhẹ bỏ vào miệng cảm giác khoan khoái giữa trưa hè nóng bức, hình như là vị va-ni.
Trong phòng cấp cứu mở quạt gió, Cao Khắc vẫn chìm đắm trong loại hy vọng vừa nóng vừa khát, cho đến khi Bạch Phương Phương ngẩng đầu nói với anh ta câu gì đó.
“Hả?” Anh ta nghe không rõ.
Bạch Phương Phương lặp lại một lần nữa: “Khâu xong rồi, anh có thể đi, ba ngày sau đến cắt chỉ.”
Cao Khắc sửng sốt một lúc: “Tôi không đi được, chân đau.”
Bạch Phương Phương nghĩ trong đầu một tiểu tử to lớn thế này mà sợ đau, rồi nói: “Kêu bố mẹ anh đến đón.”
Cao Khắc cứng họng: “Tôi…” Đầu óc anh ta xoay chuyển nhanh chóng, “Bác sĩ Bạch, cô không nhớ tôi à? Tôi là người nhà của một bệnh nhân, người làm phẫu thuật tim đấy.”
Bạch Phương Phương lại quan sát anh ta, lúc này mới nhớ ra, trong lòng thầm nghĩ người nhà này thật xui xẻo.
Triệu Thành Tài và Triệu Hòa Bình đi sang, Triệu Thành Tài hỏi: “Tình trạng thế nào?”
Bạch Phương Phương: “Trưởng khoa Triệu, bị thương ngoài da, khâu mấy mũi.”
Cao Khắc nhìn Triệu Hòa Bình tìm sự trợ giúp: “Triệu… Lão Triệu, em có thể ở bệnh viện không?”
Triệu Thành Tài cười: “Người khác thì hỏi có thể xuất viện không, cậu thế nào lại muốn nằm viện cớ chứ?”
Triệu Hòa Bình: “Cậu muốn thì ở lại đi, vì lý do an toàn ở lại quan sát hai ngày, đừng để vết thương bị nhiễm trùng,” Anh ta nói xong thì đi ra ngoài gọi điện thoại, đợi bên kia nhận, anh nói, “Tình hình mới nhất, tài xế bị thương nặng nhất, lại là một tay mới, một kẻ lên xe cứu thương thì tè hết ra quần, nghe nói bọn chúng thường đi tuyết ở tỉnh thành Vân Trạch, địa điểm không rõ ràng. Hai tên cũ thì không chịu nói gì, một lát tôi thẩm vấn hai bọn chúng, theo cách cũ, cậu đừng ra mặt…”
Thẩm Liệt ở đầu bên kia tinh thần tỉnh táo: “Bây giờ tôi mang vài người đi Vân Trạch.”
Triệu Hòa Bình: “Cậu đừng vội, phía tôi bên này chưa chắc có thể hỏi ra chuyện gì.”
Thẩm Liệt: “Trước giữa trưa tôi phải biết địa điểm liên lạc cụ thể. Trước đây thẩm vấn thăm dò phải mất nửa tháng mới có thể cạy miệng chúng ra, chờ hỏi ra manh mối thì bọn tuyến trên chạy mất rồi. Bây giờ vận khí đang tốt, có kẻ không đánh đã khai, chúng ta vừa hay có thời gian khống chế, tìm hiểu tận gốc cả khối lớn.”
Triệu Hòa Bình gật đầu: “Gần đây bắt được những kẻ này, chúng không phải mang Ephedrine (*) thì là cỏ ma hoàng (**), chốn này khắp tứ phương là rừng núi sâu thẳm, rất có khả năng chúng đã lập mấy ổ chế thuốc mà chẳng ai hay.”
(*) Ephedrine: là một dược phẩm và chất kích thích. Nó thường được dùng để chống huyết áp thấp khi gây tê tủy sống. Nó cũng được dùng cho hen phế quản, chứng ngủ rũ, và béo phì mặc dù không phải là thuốc điều trị được ưa thích. Ephedin có thể bán tổng hợp thành methamphetamin (D-desoxyephedrin) là chất kích thích mạnh thần kinh trung ương, gây nghiện và bị cấm.
(**) Cỏ ma hoàng: mọc chủ yếu ở Trung Quốc và một số nơi ở châu Âu, châu Mỹ, châu Phi; nhưng hoạt chất tổng hợp thành Ephedrine không bằng cây ma hoàng trồng ở Trung Quốc. Cây này được dùng để chữa các bệnh tim mạch hoặc bệnh thông thường trong y học Trung Hoa. Các bạn có thể tra google để tìm hiểu thêm.
Thẩm Liệt nói: “Hơn nữa mấy kẻ này dù là tứ hiệu (ma túy) hay là đầu nhục (băng phiến) thì cũng chẳng dính gì. Liêu Mao Tây từng nói, mấy việc ma túy xấu này, hắn không bao giờ dùng ma túy để không chế thuộc hạ, ngựa của hắn có mục đích rất đơn giản, chỉ để kiếm tiền.”
Triệu Hòa Bình trầm ngâm: “Cậu nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Liêu Vệ Quốc? Trước đây hắn chỉ bán tứ hiệu, từ ngoài biên giới bán cho trong nước giá chênh lệch gấp mười lần.”
Thẩm Liệt nói: “Nhóm người này điều tra hiểu biết rất mạnh, chưa bao giờ để ngửa bài, nói không chừng hắn bỗng nhiên có ý muốn mở nhà máy xây đầu nhục ấy chứ.”
Triệu Hòa Bình than thở: “Lại phải thêm bận rộn.”
Thẩm Liệt nói: “Lão Triệu, gần đây tâm trạng của anh không tốt.”
Triệu Hòa Bình: “Có lẽ là tôi già rồi, hoặc là cậu quá phấn khích.”
Thẩm Liệt dửng dưng đáp một câu: “Ừ, tôi ngửi được mùi máu tanh.”
Triệu Hòa Bình nghe được lời ấy không khỏi dặn dò: “Tôi bảo cậu phải biết kiềm chế chút, đừng để người ta nắm được cán,” Anh ta thong thả đi tới đi lui hai bước, “Bằng không thì lúc này cậu đừng hành động, để bọn tiểu Hải đi đi. Lát nữa tôi bận chút chuyện, hay cậu qua trông chừng, chăm sóc cho tiểu Cao nữa.”
Thẩm Liệt không nhịn được: “Nói chuyện vớ vẩn, người đã lớn thế rồi còn chăm sóc gì, anh tìm hẳn cho cậu ta một vú em đi, tôi ở bên này nhất định phải đi một chuyến, trên đường chờ tin của anh, anh gọi ba người kia theo chân bọn chúng thông báo một cú điện thoại, nói là khách hàng lớn tới.”
Triệu Hòa Bình: “Tôi khuyên cậu hay là chăm sóc tiểu Cao trước đi đã, mấy kí ma túy đền không được một cọng tóc gáy của tên tiểu tử này.”
Thẩm Liệt thằng thừng cắt ngang: “Anh cứ mời cho cậu ta một bảo mẫu.”
Triệu Hòa Bình: “Không biết nhờ người nào chăm sóc,” Anh ta suy nghĩ một lúc, “May mà cậu nhắc tôi, tôi cảm thấy bác sĩ tiểu Bạch kia rất đáng tin…”
Lúc này Thẩm Liệt mới dừng lại: “Phụ nữ không tiện.”
Triệu Hòa Bình phản ứng nhanh nhẹn: “Sao cậu biết là nữ?”
Ở đầu điện thoại bên này, Thẩm Liệt không thể làm gì, ngón tay kẹp thuốc đưa lên gãi trán, khi vừa gạt tàn thuốc anh vừa nói: ” “Tôi nhín chút thời gian qua xem cậu ta là được chứ gì,” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, trong lòng liền có chút tức giận với bản thân, thế nào cũng dường như mẹ kiếp không kiềm chế được, vẫn có suy nghĩ [hải làm chút gì đó cho thoải mái. Nhưng anh có thể làm gì? Hoặc là phải làm đến mức nào? Anh bỗng nhiên hy vọng có người nào đó có thể chỉ điểm anh, ngăn cản anh, thậm chí thẳng tay đánh tay một trận, tố giác anh ngay tại nơi ấy, chính là cái nơi cách vị trí đường chuẩn (*) rõ ràng không xa bao nhiêu, nhưng lại không thể bước ra được nửa bước, bởi vì có một số việc một khi đã bắt đầu, thì sẽ khó nắm bắt trong tay.
(*) Đường chuẩn: đường thẳng vuông góc với trục đối xứng của parabol.
Thẩm Liệt cầm cái nón lưỡi trai lên. Đội vào, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, đám người tiểu Hải vừa ăn điểm tâm xong và quay lại. Tiểu Hải là một chàng trai chừng hai mươi tuổi đầu, tối hôm qua đi theo đến trấn Lục Khang đã thức một đêm, lúc này vừa đi vừa vươn vai ngáp dài, bị lão Mã đứng sau lưng vỗ vai vực dậy tinh thần, vội vàng hỏi Thẩm Liệt: “Đội trưởng, hôm nay có thể được nghỉ không, đối tượng của em vẫn đang ở nhà chờ em đấy.”
Lão Mã lại vỗ cậu ta thêm một cái: “Đối tượng của cậu ở đâu ra?”
Thẩm Liệt vừa nói vừa đi ra ngoài: “Hai người theo tôi đến Vân Trạch.”
Tiểu Hải kêu rên: “Cả đêm hôm qua không được ngủ…”
Thẩm Liệt nói: “Ngủ trên xe lửa.”
Cái gọi là ngủ trên xe lửa, chính là ba người họ hoặc đứng ở cửa xe hoặc bên cạnh nhà vệ sinh ngủ gật mà thôi. Quần áo của ba người họ đều là loại của người làm việc bình thường, đi trong góc hay là ngồi xổm hoặc dựa người hoặc ngồi trên thảm, tất cả đều mang hơi hướng phong trần của người lao đến thành phố lớn làm việc lặt vặt, không có chút cuốn hút nào cả.
Tiểu Hải ở bên cạnh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng còn ngáy mấy cái, lão Mã tuổi gần bốn mươi nhìn cậu ta thầm hâm mộ, nhỏ tiếng thì thầm: “Khi còn trẻ tôi cũng nói ngủ là ngủ ngay,” Anh ta nhắm hai mắt đổi tư thế ngồi mấy lần, sau đó dứt khoát thẳng chân đạp vào cửa nhà vệ sinh, hồi sau tiếng ngáy mới hòa cùng tiếng buồng máy chạy ồn ào, có vài hành khách đi đến nhà vệ sinh, thẳng thừng nhảy qua người lão Mã, miệng kêu gào: “Xùy xùy, tránh xa xem nào, đừng có chắn cửa chứ.”
Lão Mã mở mắt, không nói tiếng nào chỉ nhích sang bên cạnh một chút, người kia thấy mặt anh ta thì kinh sợ, trong bóng tối dùng chân đạp anh ta một cái. Mã Chí Triều dứt khoát đổi chỗ khác, đứng dậy đi đến cạnh cửa, Thẩm Liệt đang dựa vào chỗ ấy xem điện thoại.
Thẩm Liệt khác với bọn họ, mỗi khi có nhiệm vụ anh hoàn toàn không ngủ, người như được lên dây cót vậy, người ngoài thấy anh có vẻ nóng lòng muốn lập công, nhưng Mã Chí Triều phát hiện, có vài lần đại công cáo thành, Thẩm Liệt sẽ nhốt bản thân một mình trong một thời gian dài, vài giờ hoặc thậm chí một hai ngày, đặc biệt là sau khi giết người, anh trở nên ngu ngơ như bị ngâm trong rượu, Mã Chí Triều nghi ngờ anh chỉ muốn tìm một nơi không có người, tự mình rót tự mình say, giống như một nghi thức uống máu cổ xưa.
Khi sắp đến Vân Trạch, Thẩm Liệt đưa điện thoại di động cho anh ta, Mã Chí Triều liếc thấy Triệu Hòa Bình gửi tin nhắn: Đã thỏa thuận qua điện thoại, mười hai giờ trưa đổi chút tiền mặt. Phía sau kèm theo địa chỉ, là một nhà trọ ở thôn Thành Trung.
Thôn Thành Trung. Thượng Tuyến vừa vào nhà nghỉ liền mở cửa sổ ra, thò đầu nhìn quanh bên ngoài một hồi, anh ta nhìn chằm chằm Thẩm Liệt: “Mày là Tiểu Tiêu giới thiệu đến, hắn nói mày nhìn không giống cảnh sát,” Người ấy quan sát một lúc, “Hắn nói không sai, mày chính là kiểu lưu manh.”
Thẩm Liệt hút thuốc, đem túi da rắn trong tay đặt trên bệ cửa sổ, dây kéo mới kéo được một nửa: “Tiền ở đây, hàng đâu?”
Thượng Tuyến cười: “Hàng tao không mang theo, mày đặt tiền cọc trước, tao giạo hàng hỏa tốc cho mày, mày ở đây một đêm, ngày mai chờ nhận hàng hỏa tốc, giao nửa khoản còn lại.”
Thẩm Liệt nóng nảy vỗ bàn một cái: “Đ**,” Anh vứt tàn thuốc, túm lấy cổ áo người bên cạnh kéo qua, sức lực rất lớn, “Mày muốn gửi một bọc đường phèn cho tao đúng không, hết hàng thì bây giờ tao thiến mày vậy.”
Cổ Thượng Tuyến bị siết chặt không khỏi giận dữ, nói: “Anh em bọn mày có phải buôn thuốc phiện có phải giàu lên rồi không?”
Đáy mắt Thẩm Liệt đỏ thẫm, mồ hôi từ trán chảy xuống, hét lớn: “Không phải mày bị “giấy” khống chế đấy chứ? Chơi tao à?”
Thượng Tuyến vội vàng nói: “Mày bỏ tay ra trước, có gì thì nói.”
Thẩm Liệt hơi buông lỏng tay.
Thượng Tuyến lôi trong túi xách ra một cái ống hút, nước suối và một bọc đồ nhỏ bỏ trên bàn, mắt nhìn chằm chằm vào anh: “Lễ ra mắt, mày thử trước cho đỡ thèm, thấy ngon thì mua thêm.”
Tim Thẩm Liệt đập nhanh.
Thượng Tuyến cười: “Giấy thì sẽ nghĩ hết cách để từ chối, không dám hút, mày là “giấy” à?” Hắn lại gần, “Mày đúng là “giấy” thật rồi, tao nhớ cái mặt mày, tao có thể lập tức tìm người giết chết mày.”