Vĩnh Trú

Chương 12


Đọc truyện Vĩnh Trú – Chương 12

Bạch Phương Phương nằm ở trên bàn làm việc gõ hồ sơ bệnh lý, trong lòng như thường ngày tính xem lúc nào có thể tan làm, bỗng nhiên lại cảm thấy về nhà cũng không có ý nghĩa, đáy lòng lại có chút chờ đợi mơ hồ.

Có kéo tâm tư có chút uất ức về, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên đã bắt đầu mưa.

Thời tiết thay đổi như tâm trạng con người, hạt mưa mặc dù mềm mại, nhưng khi rơi xuống mặt đất trong thoáng chốc lại không thấy dấu vết, từ trời xướng đất vẫn là một màu u tối, tựa như không thể tách rời, đáy lòng ngứa ngáy khó chịu nhìn quanh quất.

Cổ Nghiêm gõ mặt bàn, mặt không cảm xúc: “Nghĩ gì đấy? Viết nhanh lên.”

Bạch Phương Phương thu hồi tầm mắt, không nhịn được trợn tròn mắt, không lên tiếng, cúi đầu nhìn màn hình máy tính, một lúc đã quên mất viết đến đâu rồi.

Cổ Nghiêm sờ cầm một cái, cũng gục xuống bàn, lại gần thấp giọng nói: “Phương Phương, nghĩ gì thế? Nghĩ về đàn ông à?”

Bạch Phương Phương trong lòng bộp chộp một chút, cách anh ta một khoảng, nhìn anh ta: “Anh lại đi hút thuốc.”

“Ừ, em thấy à? Anh biết em quan tâm anh.” Anh ta vẫn tiến lại gần, “Nhưng mà ngàn lần đừng khuyên anh bỏ thuốc, thuốc lá là hormone của đàn ông.”

Bạch Phương Phương tự ý nói: “Hút thuốc xong, anh còn ăn chuối.”

“…”

Bạch Phương Phương bịt mũi: “Đại sư huynh, xin anh đừng hút thuốc xong ăn chuối, ăn chuối xong đừng nói chuyện, hôi chết được.”

Nghi Sĩ Gia bên cạnh cười ha ha.

Cổ Nghiêm hiếm khi thấy lúng túng, giờ lại đỏ mặt.

Nghi Sĩ Gia thêm gió vào lửa: “Anh chàng đẹp trai bị người ta chê.”

Cổ Nghiêm nói: “Nha đầu này gần đây rất khác thường.” Anh ta bất thình lình hỏi một câu, “Tiểu Bạch, có phải gần đây em chia tay tình yêu nào đó không?”

Bạch Phương Phương mở miệng không thèm suy nghĩ: “Biến.”

Cổ Nghiêm nói với Nghi Sĩ Gia: “Nghe thấy không? Trước giờ em ấy chưa bao giờ nói chữ này với tôi, cho nên…” Anh ta sát lại gần Bạch Phương Phương, “Em vừa ý anh chàng nào? Có thông minh đẹp trai như anh không?”

Bạch Phương Phương: “Tránh ra, anh đừng tự luyến, anh chẳng có chút đẹp trai nào cả.”

Nghi Sĩ Gia giật mình: “Đại sư huynh của chúng ta không đẹp trai.”

Bạch Phương Phương: “Anh ấy chưa bao giờ tập thể hình, mọi người chờ mà xem, vừa qua ba mươi tuổi, sẽ thành bụng bia thôi.”

Cổ Nghiêm và Nghi Sĩ Gia cùng sờ bụng mình.

Bạch Phương Phương cảm ngộ: “Vận động mới là hormone của đàn ông.”

Cô cắn cây viết hồi tưởng lại, đàn ông với đàn ông không giống nhau, có chút động tác tay chân vận động nhìn vẫn thích như thế, nhìn vừa đẹp mắt lại như tuôn tràn hormone nam tính, khi anh chạy bộ, khi anh chơi bóng rổ, khi anh chế ngự bọn người náo loạn, còn cả lúc anh hôn…

Bạch Phương Phương lập tức bóp mặt mình: Sao hôm nay mình lại nghĩ chuyện hôm qua, mình cũng dễ thay đổi quá.

Đinh Hướng Đông bỗng nhiên chạy vào: “Lão Lục đang phẩu thuật à? Sư nương đến.”

Cổ Nghiêm không lên tiếng, theo bản năng nhìn ra cửa, không thấy ai.

Nghi Sĩ Gia tặc lưỡi lắc đầu: “Hai người này dính nhau thật, lão Lục mới hai ngày không về, sư nương không nhịn được chạy đến, tiểu biệt thắng tân hôn, thật khiến cho người ta hâm mộ.”

Bạch Phương Phương: “Anh nói bậy gì thế, cho rằng ai cũng đói khát như anh à, không có chuyện sao lại chạy đến, nhất định là sư nương muốn đi công tác, nhờ chuyển lời.” Cô sờ bụng một cái, “Vừa hay tôi cũng đói.”

Ngược lại Cổ Nghiêm đáp lại câu của Đinh Hướng Đông: “Không nhanh vậy đâu, ít nhất còn phải hai giờ.”

Đinh Hướng Đông “ồ” một tiếng, lỗ mãng xông ra bên ngoài, bị Cổ Nghiêm gọi lại: “Quay lại, cậu gấp làm gì, cả ngày không có chuyện gì làm nên phát cuồng à.”

Đinh Hướng Đông lau mồ hôi trên trán: “Tôi đến khoa phóng xạ nói với sư nương một tiếng, đứa bé nhà chị ấy bị bệnh, có thể là sưng phổi, mới chụp X-quang, sư nương đang ở đó chờ kết quả.”

Cổ Nghiêm dừng một lúc: “Mau đi đi.”

Sắp đến giờ tan làm, sư nương ôm con trai Đá Cuội theo Đinh Hướng Đông đi lên.

Đá Cuội mới bốn tuổi, nhắm hai mắt nằm lệch trên vai mẹ thỉnh thoảng ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng. Bạch Phương Phương đưa tay thử sờ trán đứa bé, có hơi nóng. Đôi lông mày thanh tú của sư nương hơi nhíu, vừa cởi nút áo đứa nhỏ vừa nói: “Mọi người xem thử xem, bên cấp cứu nói là sưng phổi phải truyền nước biển, bây giờ thằng bé cứ ho khan, uống thuốc giảm sốt rồi, tôi không muốn tiêm được không…”

Đá Cuội như tỉnh dậy, nói: “Không muốn bị chích.”

Bạch Phương Phương nắm tay đứa nhỏ đang định an ủi, bị Cổ Nghiêm kéo lại. Bạch Phương Phương trừng anh: “Anh làm gì?”

“Tránh ra.” Cổ Nghiêm như không đợi được, Bạch Phương Phương để ý thấy anh ta nhai kẹo cao su.

Cổ Nghiêm cầm ống nghe đặt trước ngực đứa bé lặp đi lặp lại vài lần.


“Nghiêm trọng không?” Sư nương ngẩng đầu hỏi anh ta.

Cổ Nghiêm rút ống nghe: “Có âm ngậm nước.” Anh ta nhìn phim chụp và máu như nghiệm thành thói quen, rồi nhìn mặt đứa bé, “Tinh thần của cháu không tốt lắm, ba ngày đầu tạm thời lấy bào trước, phối hợp với trị liệu phun sương, thử trên da trước đã.”

Lúc ấy có y tá cầm nước và ống tiêm đến, con ngươi Đá Cuội đi theo người ta lắc qua lắc lại, không lâu sau, lập tức gào to: “Không muốn, con không muốn bị chích…” Thằng bé ngọ nguậy lăn qua lăn lại, một hồi thì cuộn tròn trong lòng mẹ, một hồi lại dùng sức căng người cong thành hình cây cầu.

Sư nương bị thằng bé làm loạn đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi: “Trời đất thằng nhóc ngang bướng này, tôi không thể giữ được nó, bố nó sao còn chưa đến nữa?”

Cổ Nghiêm nhận lấy đứa bé, lại dỗ dành rồi giữ tay chân nó cho người ta tiêm.

Sư nương lướt mồ hôi, cười nói: “Đúng là tuổi trẻ sức lớn.”

Bạch Phương Phương vui vẻ: “Chị lớn hơn bọn em vài tuổi thôi mà, nói như thể mình là bà lão tám mươi.” Cô cạ vào cánh tay người bên cạnh. “Sư nương, nói thật thì nhìn gương mặt này của chị, bọn em không dám bưng bít.”

Sư nương sờ mặt mình, cười hỏi: “Mặt tôi thế nào?”

Bạch Phương Phương nói: “Chị dùng mỹ phẩm dưỡng da hiệu nào thế, da được giữ giống như gái đôi mươi ấy.”

Nghi Sĩ Gia không nhịn được rùng mình, nói nhỏ với Đinh Hướng Đông: “Học đi, không gì qua được chiêu nịnh bợ đâu.”

Sư nương cười hiện ra hai lúm đồng tiền yêu kiều, đang định mở miệng, đảo mắt phát hiện Cổ Nghiêm nhìn mình, nhất thời bỏ qua một bên, chỉ nói: “Em dỗ ngọt chị đấy à, chị già rồi, có đẹp hơn nữa cũng thua tuổi trẻ thanh xuân của các em.”

Đá Cuội khóc sướt mướt truyền nước, lão Lục vừa phẩu thuật xong, ôm lấy con trai trấn an. Trong lúc nhất thời phòng bệnh trở nên náo nhiệt hơn, một đám người mặc áo khoác trắng dài quây quanh đứa con nít đi lòng vòng, có người cầm bình treo, có người nói đùa với thằng bé, lại có người mua cơm rót nước, duy chỉ có Cổ Nghiêm ngồi bên bàn lật hồ sơ bệnh án.

Bạch Phương Phương cảm thấy kì quái, cô cảm thấy Cổ Nghiêm như người mắc chướng ngại cảm xúc, bất cứ lúc nào cũng muốn trở thành tiêu điểm trong mắt người khác, lúc này lại không theo đám người náo nhiệt.

Cô thầm buồn cười: Chẳng lẽ thấy Đá Cuội được cưng nhiều, anh ta ăn giấm ghen tuông với đứa nhỏ bị bệnh hay sao?

Sau đó nghe sư nương nhỏ giọng hỏi Giáo sư Lục: “Hôm nay có về được không?”

Giáo sư Lục dỗ đứa nhỏ: “Khó nói, có một giường vừa làm phẫu thuật xong, đêm nay phải quan sát.”

Sư nương cũng không hỏi nhiều, cũng không trông như có vẻ tức giận, chỉ là giữa đôi lông mày toát ra một chút giống như dáng vẻ phiền não của người phụ nữ.

Giáo sư Lục nhìn vợ mình, muốn nói gì đó, nhưng nhiều người xung quanh, anh chỉ ho nhẹ một tiếng, cuối cùng không thể nói ra khỏi miệng.

Chờ Đá Cuội truyền nước xong, Giáo sư Lục đi xem bệnh nhận, anh đi vội vàng, trong chốc lát thì không thấy về nữa, sư nương cũng ôm đứa nhỏ ra cửa, đám người liền giải tán.

Bạch Phương Phương còn mấy bộ hồ sơ bệnh án chưa xử lý xong, vừa ngồi xuống, thì thấy Cổ Nghiêm nằm bên cửa sổ nhỏ giọng thì thầm: “Mưa lớn rồi.”

Anh ta ngồi dậy, không biết từ đâu lôi ra một cây dù: “Đi đi, đưa người ta đi đi.”

Bạch Phương Phương sững sốt một lúc: “Đúng rồi, lúc đến sư nương không mang dù,” Nhận lấy cây dù đi ra cửa, cô thuận miệng nói, “Sao anh không đi, chỉ biết chỉ huy người khác.”

Cổ Nghiêm đặt hai tay lên tay ghế, ngồi lười biếng: “Từ nay về sau, mọi cơ hội nịnh nọt ở khoa chúng ta đều chừa cho em hết.”

Bạch Phương Phương tức giận hừ một tiếng, rồi nghe anh ta nói: “Em đưa người đến xe luôn đấy.”

Bạch Phương Phương khó chịu: “Tôi còn phải đi vòng ra cửa chính bệnh viện.”

Cổ Nghiêm giải thích: “Chị ấy ôm con, lại cầm thuốc, cầm dù thế nào?”

Bạch Phương Phương suy nghĩ một lúc, cũng đúng.

Nghi Sĩ Gia nhanh tay gõ hồ sơ bệnh án, không quên đánh giá: “Lão Lục làm việc như điên, thường xuyên để người ta một mình một phòng không nói, còn chả biết quan tâm, còn chẳng bằng đám học trò chúng mình.”

Dọc theo đường đi ra ngoài, Bạch Phương Phương nghĩ đến lời Nghi Sĩ Gia vừa nói, cảm thấy có mùi sai trái đâu đó.

Bạch Phương Phương quay lại khoa, nhìn thấy chỉ có Đinh Hướng Đông ở đó, hỏi: “Đinh Đinh, hai kẻ dở hơi kia đâu rồi?”

Đinh Hướng Đông vùi đầu viết hồ sơ: “Một người đi phẫu thuật, một người đi họp.”

Bạch Phương Phương: “Lại có phẫu thuật?”

Đinh Hướng Đông: “Ừ, ca khẩn cấp. Ban nãy giường số ba mươi bảy bị dị ứng thuốc, xuất hiện phản ứng không được tốt, phải phẫu thuật trước.”

Bạch Phương Phương: “Ai mở thuốc? Chuyện này mà cũng không hỏi rõ? Cổ Nghiêm đi với ai?”

Đinh Hướng Đông: “Bị lão Lục gọi đi,” Anh ta từ máy tính ngẩng đầu lên, đẩy cặp mắt kiếng vừa dầy vừa nặng, “Bà chị bị lừa rồi, cô vừa chân trước đi thì lão Lục chân sau đến kéo trai đi, lão Lục vốn định đưa cô đi, nhưng con ba ba kia bảo cô đưa sư nương về, nhất định là cố ý đẩy cô ra.”

Bạch Phương Phương suy nghĩ một lúc: “Anh nói phẫu thuật là sự sắp xếp bất ngờ, con ba ba kia sao biết trước được?”

Đinh Hướng Đông: “Ừ? Hử…”

Bạch Phương Phương ngồi vào ghế đối diện Đinh Hướng Đông, vừa mở máy tính gõ chữ, vừa nói lảm nhảm: “Anh có cảm thấy, mỗi lần sư nương đến, con ba ba kia cứ thế nào ấy?”


Đinh Hướng Đông nghĩ ngợi: “Lần trước sau khi sư nương đến, có phải anh ta báo cáo bệnh của hai mươi tám giường thành ba mươi tám giường, hại người thân náo loạn lên, kết quả bị lão Lục mắng.”

Bạch Phương Phương không nói chỉ gật đầu với anh ta một cái.

Đinh Hướng Đông hơi lo lắng: “Cầm bản báo cáo, lần này không giống thế, lần này là làm thật, không thể xảy ra chuyện, sao anh ta lại có ý kiến với sư nương?”

Bạch Phương Phương nhất thời không nói: “Anh thật là… Nghĩ đi, nếu là Nghi Sĩ Gia thì chuyện này hẳn đã được thông suốt.”

Đinh Hướng Đông sờ sau gáy, tiếp tục nhập hồ sơ: “Ôi tôi còn phải nghĩ nhiều chuyện, không rãnh quản anh ta. Anh ta chắc không bối rối đến mức ấy chứ? Tính khí của lão Lục, những chuyện khác còn dễ nói, nhưng vấn đề nghiệp vụ không thể xảy ra chuyện được.”

Bạch Phương Phương: “Anh thì nhanh lên, đánh chữ quá chậm.”

Nói chuyện bằng miệng, Bạch Phương Phương đã lưu xong hồ sơ bệnh án, máy in nhả ra mấy tờ giấy.

Đinh Hướng Đông giật mình: “Nhiều hồ sơ như vậy mà cô làm xong hết cả rồi?”

Bạch Phương Phương: “Ừ.”

Đinh Hướng Đông ủ rủ: “Tốc độ của cô, tôi không theo kịp.”

Chạng vạng tối, Cổ Nghiêm phẫu thuật xong thì quay về, Đinh Hướng Đông lập tức đi đến: “Thế nào? Có thuận lợi không?”

Cổ Nghiêm: “Không mắc lỗi,” bổ sung thêm, “Rất tốt.”

Đinh Hướng Đông: “Thật?”

Cổ Nghiêm không nhịn được: “Cậu chỉ hi vọng tôi xảy ra chuyện đúng không?”

Đinh Hướng Đông nhìn Bạch Phương Phương bĩu môi: “Cô nói thế nào?”

Cổ Nghiêm: “Tiểu Bạch nói bậy bạ gì?”

Đinh Hướng Đông: “Cô ấy nói anh và sư nương…”

Bạch Phương Phương vừa thảo luận với người ta bàn về đề tài thì quay trở lại, vào lúc này vội nói tiếp: “Quan hệ của anh với sư nương là tốt nhất trong bốn người chúng ta.”

Lời còn chưa dứt, giáo sư Lục đi vào.

Giáo sư Lục đưa cuốn hồ sơ bệnh án chỉ Cổ Nghiêm: “Cổ Nghiêm sang đây.”

Cổ Nghiêm ngoan ngoãn đi sang.

Giáo sư Lục mở hồ sơ ra: “Đây là thuốc cậu kê cho người ta? Bệnh nhân bị mẫn cảm cậu có biết không?”

Cổ Nghiêm: “Em thực sự không biết.”

Giáo sư Lục tức giận, hạ thấp giọng: “Xem như cậu không hỏi kĩ, nhưng đằng trước có ghi rõ ràng. Đợt kê thuốc trước có thấy không?”

Cổ Nghiêm cúi đầu.

Giáo sư Lục hận bất thành cương, nhìn anh ta: “Ẩu tả!”

Hai người thầy trò đứng cùng nhau chiều cao không cách biệt bao nhiêu, một người cúi đầu không nói, một người nét mặt nghiêm nghị.

Giáo sư Lục: “Cậu cả ngày cứ mơ mơ mộng mộng thì không hợp ở đây đâu, câu nói xem cậu nghĩ cái gì trong đầu thế? Cả ngày cứ thấp thỏm!”

Cổ Nghiêm tiếp tục im lặng, hai người Bạch và Đinh liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng nhau le lưỡi.

Giáo sư Lục: “Nghĩ gì thì nói xem, sợ khổ sợ mệt, không muốn làm bác sĩ cũng được! Hay là… cậu muốn đổi sang khoa khác.”

Đinh Hướng Đông muốn hòa giải, khẽ mở miệng: “Lão… Giáo sư Lục…”

Bạch Phương Phương ngạy lập tức lẳng lặng ngăn anh ta: “Đừng để ý đừng để ý.”

Nghi Sĩ Gia chẳng biết chạy đến từ lúc nào, nhỏ giọng thì thầmm với hai người bọn họ: “Tiểu Bạch nói đúng, quan hệ lúc này của hai người họ không phải là thầy trò, bây giờ là đàn ông so tài với đàn ông! Lúc trước đàn ông so tài dùng đao gươm, bây giờ dùng dao phẫu thuật.”

Đinh Hướng Đông không rõ.

Chỉ nghe giáo sư Lục nói: “Tôi nói với các cậu bao nhiêu lần rồi, có ý kiến hay tâm tư gì thì khi làm việc không được mang chúng vào, đặc biệt là trên bàn mổ, mạng người quan trọng! Vừa rồi phẫu thuật…”

Cổ Nghiêm bỗng lên tiếng: “Sao khi nãy phẫu thuật thầy không mắng em?”


Biểu cảm giáo sư Lục nghiêm nghị: “Tay phẫu thuật của cậu làm lỡ vài giây, tôi phê bình lại mất thêm vài giây, bệnh tim nhảy thời gian bị cậu kéo dài, tăng nguy hiểm khi phẫu thuật, cậu nghĩ rằng lúc ấy tôi phải làm thế nào?”

Cổ Nghiêm: “Từ trên chỗ quan sát cầm chính xác cây kìm nhỏ,” Anh ta dừng một lúc, “Khi ấy phản ứng của thầy rất nhanh.”

Giáo sư Lục cũng trầm mặc một hồi: “Nếu lần sau còn tái phạm những lỗi cơ bản như thế, cậu cứ đi đi.”

Cổ Nghiêm không lên tiếng, giáo sư Lục liếc anh ta một cái, xoay người đi ra ngoài.

Ba người còn lại thở phào nhẹ nhõm, Đinh Hướng Đông tiến lên vỗ vai Cổ Nghiêm một cái: “Người anh em, rốt cuộc là thế nào?”

Cổ Nghiêm hất tay cậu ta ra, buồn bực nói: “Không sao cả.”

Buổi tối tan làm về nhà, Bạch Phương Phương còn đang nghĩ về chuyện của Cổ Nghiêm, bỗng nhiên đồng cảm.

Bạch Phương Phương vào thang máy của tiểu khu, trong thang máy chỉ có một mình cô, cô ấn số tầng, cửa dần khép lại.

Khe cửa bỗng nhiên có một cánh tay đưa vào, sức lực ngăn cánh cửa đóng lại.

Bạch Phương Phương chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cánh tay kia, tim đập loạn xạ.

Cửa thang máy mở ra lần nữa, một bà thím mập thu tay về phe phẩy cái quạt oán trách: “Cái cửa này nên sửa đi, nút ấn bên ngoài cửa thật vô dụng.”

Người đi cùng phụ họa: “Ngày mai tìm người, nhất định phải bảo họ sửa mới được…”

Tình thần Bạch Phương Phương hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn con số trong thang máy không ngừng nhảy múa.

Ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy bên cửa nhà có một túi rác, Bạch Phương Phương đi đến đá túi rác qua một bên, lôi chìa khóa mở cửa.

Cùng lúc ấy, cửa nhà họ Thẩm sát bên được mở từ trong ra, Bạch Phương Phương dừng động tác, lập tức nhìn sang.

Một lát sau, Thẩm Kiến Quốc xách rác đi ra.

Bạch Phương Phương: “Bác Thẩm.”

Thẩm Kiến Quốc hòa nhã cười với cô: “Vừa làm về à?”

Thẩm Kiến Quốc liếc nhìn túi rác bên cạnh cô, cầm lên: “Đúng lúc bác vứt rác.”

Bạch Phương Phương: “Thôi để cháu đi.”

Thẩm Kiến Quốc khoát tay: “Con đi nghỉ đi, bác nhân tiện xuống lầu đi bộ luôn.”

Ban đêm, Bạch Phương Phương nằm úp sấp trước cửa sổ nhìn sân bóng rổ cách đó không xa, giữa màn đêm trăng sáng trải dài, trên sân bóng không một bóng người.

Bạch Phương Phương từ từ ngã người về sau, nằm ngửa trên giường, cô thở một hơi dài.

Mấy ngày liền trong khoa đều căng thẳng. Cổ Nghiêm càng ngày càng im lặng, nói chuyện cũng không đáng ghét như trước, Nghi Sĩ Gia rãnh rỗi lại chạy lên lầu trên, sau khi trở về không tinh ý tinh mắt đụng phải giáo sư Lục mấy lần, rồi lại bị phê bình; người đàn ông ngoài ba mươi là giáo sư Lục dạo gần đây tính khí không được tốt cho lắm, Bạch Phương Phương nuôi chí muốn trở thành đứa học trò duy nhất đắc ý với anh, không cẩn thận để chạm vào họng súng.

Bạch Phương Phương thường xuyên nhớ đến câu nói kia của giáo sư: Cho dù có ý kiến hay tâm sự gì thì khi làm việc nhất định không được mang vào.

Tháng này dù sao Bạch Phương Phương cũng ở bệnh viện, công việc bề bộn rất nhiều, cô tưởng rằng mình đã quên đi người kia, Thẩm Liệt.

Trên viện xuống một văn kiện, nói rằng hưởng ứng lệnh của cấp trên nên viện muốn lập một nhóm “Bác sĩ tình nguyện phục vụ binh đoàn.”

Cổ Nghiêm nhìn văn kiện, một loạt người tình nguyện ghi danh kí tên vào ô vuông đăng kí.

Nghi Sĩ Gia nhận lấy văn kiện, sau đó cũng ghi danh.

Đinh Hướng Đông không hiểu: “Chuyện tốt vô ích, mọi người sao lại muốn đi?”

Nghi Sĩ Gia than ngắn thở dài: “Gần đây vợ tôi ép tôi phải đi đăng kí, tôi buộc phải ra ngoài tránh một chút.”

Đinh Hướng Đông: “Con ba ba kia sao lại muốn đi?”

Cổ Nghiêm không nói lời nào, Nghi Sĩ Gia đáp thay anh ta: “Anh ta nhất định phải đi, tránh xa thị phi.”

Đinh Hướng Đông: “Tiểu Bạch đi không?”

Vào lúc này Bạch Phương Phương năng nổ đi đến, hỏi: “Đi đâu?”

Nghi Sĩ Gia thuận miệng bịa chuyện: “Bác sĩ biên giới, em ghi danh không?”

Bạch Phương Phương: “Tôi không muốn từ chức, tôi chỉ không biết…” Cô cầm chai nước suối đổ vào miệng, “Trong thành phố có nhiều người cần giúp sao lại phải đến nơi xa xôi thế, tại sao nhất định phải ra khỏi thành phố? Do ra ngoài chỗ mới lạ thì có thêm sự lãng mạn à?”

Nghi Sĩ Gia: “Cô cẩn thận câu này mà bị chủ nhiệm Trương nghe được, lại nói ý thức cô có vấn đề.”

Cổ Nghiêm mở miệng: “Tiểu Bạch nói không sai, bao nhiêu người hào hứng đi, phát hiện không có lãng mạn lại chạy về.”

Đinh Hướng Đông hỏi Bạch Phương Phương: “Bác sĩ thực tập viện trợ, cô đi không?”

Bạch Phương Phương không hề do dự: “Xuống quê? Không hứng thú.”

Nghi Sĩ Gia chỉ cô rồi tặc lưỡi hai tiếng: “Cô nghĩ đến vùng quê của Trung Quốc thì không có lãng mạn đúng không?”

Bạch Phương Phương có lý nên chẳng sợ: “Không, tôi vốn dĩ không chịu nổi cực khổ!”

Một vị bác sĩ trẻ tuổi đi đến, hỏi: “Nghe nói khi đi tình nguyện thì chủ nhiệm lúc nhận xét sẽ cộng thêm điểm đúng không?”


Bạch Phương Phương nhỏ giọng thầm thì: “Vậy tôi cũng không đi.”

Đinh Hướng Đông nói: “Cô không đi tình nguyện cũng chẳng sao, cô ở lại chia sẻ gánh nặng với tôi, tính khí của lão Lục gần đây không dễ động đến được.”

Người bác sĩ trẻ tuổi lại hỏi: “Đi tiếp viện ở đâu?”

Nghi Sĩ Gia: “Thụy Lệ tỉnh Vân Nam, phía dưới có một bệnh viện nhân dân ở huyện nghèo, còn một chỗ.”

Trong lòng Bạch Phương Phương “lộp bộp”, cô cướp văn kiện quan sát kĩ.

Bác sĩ trẻ do dự một chút, nói: “Vậy tôi ghi danh, nói không chừng khi về có thể được chủ nhiệm cộng điểm.” Anh ta còn tìm bút khắp nơi, thì thấy Bạch Phương Phương đã ký vào ô trống cuối cùng trong tờ ghi danh.

Đinh Hướng Đông ngạc nhiên nói: “Cô vừa nói không đi…”

Bạch Phương Phương ném bút, giống như có nhiều quyết đoán, “Tôi đổi ý”, cô nói, nhưng đáy lòng thẩm thỏm lo âu.

Về đến nhà, Bạch Phương Phương phải báo cáo chuyện này lên hai vị lãnh đạo, Phương Hoa vừa nghe xong liền khóc lóc, trong đầu nghĩ đến mọi chuyện bất hạnh ngoài ý muốn, bà nói một hồi “Sống chẳng quen con còn chạy đi đến đó làm gì”, sau đó lại nói mấy lời ác độc, “Không cho phép con đi, một chút kinh nghiệm với xã hội này còn không có, bị người ta bán đi thì làm thế nào”.

Bạch Phương Phương đã sớm nghĩ ra cách đối phó, nói: “Bố mẹ đã không cho con ra nước ngoài, lại không cho phép con xuống quê cứu viện, vậy thì chủ nhiệm chỉ đánh con ở mức trung bình, cả đời chỉ có thể ở trong cái bệnh viện nhỏ xíu.”

Lúc này Bạch Sơn lên tiếng, ông hỏi con gái: “Con thực sự muốn trải qua khổ ải này?”

Bạch Phương Phương: “Dĩ nhiên, con rất có tâm với nghề.”

Bạch Sơn: “Thật sự là vì muốn được thăng chức?”

Câu hỏi này khiến trái tim Bạch Phương Phương lộp bộp một hồi, cô cảm thấy mặt mình đỏ lên.

Bạch Phương Phương ngéo ngón tay nhỏ nhắn, dùng sức gật đầu: “Giáo sư của chúng con đề nghị con đi, nói rằng bình thường con quá yếu đuối, nên đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm.”

Bạch Sơn suy nghĩ sâu xa: “Giáo sư Lục à? Hôm nào bố tìm cậu ta nói chuyện.”

“Đừng,” Bạch Phương Phương có chút nôn nóng, “Thầy ấy bận lắm, có rảnh nói chuyện với bố đâu chứ?”

Phương Hoa bỗng nhiên vỗ tay một cái, phấn chấn nói: “Thụy Lệ? Con trai nhà họ Thẩm không phải cũng ở đó à? Mẹ gọi điện cho nó, kêu nó chăm sóc con. Đi ra khỏi nhà có người quen tóm lại vẫn tốt hơn.”

Lúc này Bạch Phương Phương không phản đối.

Bạch Sơn lại nói: “Thụy Lệ không nhỏ, chỗ nhà tù của nó cách bệnh viện huyện cũng phải mấy trăm cây số, bà đừng phiền người ta, nói thế nào thì bọn nhóc cũng đi hơn hai mươi người, thế nào cũng trợ giúp nhau,” Ông nhìn về phía con gái, “Nếu con thực sự muốn đi thì tốt, dồn hết tâm tư vào công việc, đừng nghĩ những chuyện không đâu.”

Bạch Phương Phương gật đầu như giã tỏi.

Phương Hoa chen miệng vào: “Không thể chỉ có công việc, chuyện cá nhân cũng phải cân nhắc.”

Bạch Sơn: “Thì cũng phải xem đối tượng có tốt hay không.”

Phương Hoa: “Ngày nào cũng ngâm mình trong bệnh viện, khi nào con bé mới tiếp xúc được với đối tượng tốt…”

Bạch Phương Phương nhân cơ hội trốn về phòng mình, nằm trên giường nhìn điện thoại, cô mở số của Thẩm Liệt, nhìn rất lâu, nhìn đến thuộc lòng, nhưng nhất quyết không ấn gọi.

Ngày sau đó, Bạch Sơn và Phương Hoa tiễn con gái ra sân bay, không khỏi một phen căn dặn đủ điều, cho đến khi nhìn thấy Cổ Nghiêm và Nghi Sĩ Gia, lúc này Phương Hoa mới im miệng, hơn nữa còn lặng lẽ quan sát người ta một lượt.

Bạch Phương Phương nhìn thấu, nhỏ tiếng nói với mẹ: “Mẹ đừng có mơ tưởng, hai người đấy có chủ rồi.”

Phương Hoa tương đối thất vọng, nói: “Trăm vạn lần con đừng tìm người làm y, khi không tốt thì không nói gì, còn thường xuyên bị bệnh nhân đánh nữa.”

Bạch Phương Phương không thể làm gì khác ngoài liếc mắt.

Máy bay là cái máy bay nhỏ chở khách, hai hàng mỗi hàng ba chỗ ngồi, ba người Cổ Nghi và Bạch ngồi cùng hàng, Bạch Phương Phương ngồi giữa hai người họ. Máy bay cất cánh không đúng giờ, nữ tiếp viên hàng không báo rằng có một vị hành khách cuối cùng chưa lên máy bay.

Tên họ Nghi bận trò chuyện weixin cùng bạn gái, Cổ Nghiêm kéo kính râm nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần, Bạch Phương Phương đeo tai nghe nghe nhạc, bên cửa máy bay đột nhiên có một người chạy xộc vào, người đó, thở hồng hộc ngồi vào ghế trước mặt Bạch Phương Phương, Bạch Phương Phương giương mắt, kinh ngạc hỏi: “Tổ tông nhà cậu sao cũng đến thế?”

Bạn học Ngưu Ngưu vác một cái máy chụp hình lớn, trong tay còn ôm máy tính xách tay, mặt chảy đầy mồ hôi.

Ngưu Ngưu phấn khích: “Phương Phương, tòa soạn bọn mình gọi mình đi theo đoàn bác sĩ tình nguyện của cậu làm phỏng vấn, bọn mình còn có thể cùng đến biên giới Miến Điện xem người đồng tính (*) biểu diễn.”

(*) Nguyên văn là 人妖 (nhân yêu), trong tiếng Anh gọi là shemale, ladyboy. Dùng để chỉ những người chuyển đổi giới tính (thường dùng cho nam thành nữ).

Nghi Sĩ Gia: “Đồng tính nào có đẹp bằng trai thẳng.”

Ngưu Ngưu ngồi xuống thắt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn ba người phía sau, trước đó cô đến bệnh viện tìm Bạch Phương Phương, nên có biết qua Cổ Nghiêm và Nghi Sĩ Gia. Ngưu Ngưu nói: “Ồ, trai thẳng đẹp trai. Hai người sao giống hộ vệ tả hữu thế.”

Nghị Sĩ Gia: “Người đẹp, em không biết thôi, ba người chúng tôi là ba người có cùng lòng tốt cứu giúp nổi tiếng là tam kiếm khách đấy.”

Bạch Phương Phương: “Ha ha ha, anh mới là kẻ hèn.” (*)

(*) Nguyên văn: 剑客 phiên âm là jiànkè (kiếm khách). Và 贱 phiên âm là jiàn nghĩa là kẻ hèn. Bạch Phương Phương đang chơi chữ với Nghi Sĩ Gia.

Ngưu Ngưu vui vẻ.

Nghi Sĩ Gia nói với Cổ Nghiêm: “Người phụ nữ này càng ngày càng không giống phụ nữ.”

Bạch Phương Phương: “Anh đừng có hơi chút là làm thơ thanh khiết ghẹo thiếu nữ, vợ anh vẫn đang ở nhà chờ anh về kết hôn với người ta đấy.”

Cổ Nghiêm: “Tiểu Bạch bây giờ rất hiểu tiếng người lớn,” anh ta gỡ mắt kính xuống, xáp lại gần Ngưu Ngưu, “Người đẹp, tôi vẫn còn độc thân này…”

Đang nói chuyện, máy bay cất cánh lên bầu trời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.