Vĩnh An

Chương 32: Thành hôn (1)


Đọc truyện Vĩnh An – Chương 32: Thành hôn (1)

Uyển Nhi mím môi nói tiếp: “Chữ Vĩnh An quận chúa, nô tỳ cũng không biết nên bình phẩm thế nào.” Bệ hạ vui vẻ nói: “Cứ nói đừng ngại.”

Uyển Nhi gật đầu, hơi liếc nhìn ta, mới tiếp tục: “Chữ quận chúa, có nét phong lưu uyển chuyển của Âu Dương Tuần, lại càng giống khí khái cứng cáp của một người khác, có thể xem như là tập sở trường hai người. Có điều nô tỳ nghĩ rằng, nếu muốn tiến thêm một tầng, không bằng chọn hướng thứ hai mà đi, không chừng trò còn giỏi hơn thầy.”

Tiếng guồng nước đổ ào ào, xen lẫn ve kêu ngày hè, ta nghe vào chỉ thành một âm thanh hỗn độn.

Uyển Nhi cố ý bỏ mất tên Lý Thành Khí, Hoàng cô tổ mẫu làm thế nào không nhận ra?

Hoàng cô tổ mẫu khẽ mỉm cười nhìn ta: “Uyển Nhi nói đúng, Vĩnh An, ngươi khi nào bắt đầu tập chữ Thành Khí ?” Ta liền trả lời: “Khi còn bé lúc tập bút pháp của Thái Tông hoàng đế, tiên sinh từng khen ngợi Vĩnh Bình quận vương mới là chân truyền đích thực, mấy năm trước gặp Vĩnh Bình quận vương có nhờ ngài ấy vẽ cho vài bản chữ”, ta cung kính lướt nhìn Lý Thành Khí, cười nói: “Bất quá chỉ là da lông, làm sao có được khí khái như lời Thượng Quan cô nương.”

Hoàng cô tổ mẫu rút tờ giấy từ trong tay Uyển Nhi, nói với Lý Thành Khí: “Thành Khí, trẫm tìm cho ngươi một đệ tử tốt, không biết ngươi có nguyện lòng dốc sức truyền dạy?” Bà cầm tờ giấy đưa cho Lý Thành Khí, hắn khom người tiếp nhận, nhìn cẩn thận, mới mỉm cười thưa: “Tôn nhi chỉ sợ dạy đồ đệ, sẽ làm đói chết sư phó.”

Hoàng cô tổ mẫu nói: “Vĩnh An cũng là con dâu Lý gia, sẽ không muốn học chữ Âu Dương gia “, nói xong, lại nhìn về phía ta: “Vĩnh An, còn không mau bái sư?”

Ta sửng sốt, vội đi lên hai bước, cúi người với Lý Thành Khí nói: “Còn thỉnh quận vương không ghét bỏ Vĩnh An ngu dốt.” Lý Thành Khí cười ôn hoà: “Quận chúa nói quá lời, bổn vương chắc chắn sẽ dốc sức truyền thụ.” Hắn đưa tay nâng ta dậy, ta giương mắt nhìn hắn, rồi nhanh chóng lảng đi.

Mọi người lại cùng Hoàng cô tổ mẫu nói chuyện phiếm một lát, Thẩm Nam Liệu thỉnh an đi vào, theo lệ bắt mạch. Uyển Nhi liền mang chúng ta rời khỏi lương đình, một đường cười nói tiễn hết về cung.


Tới gần ngày phong thiện, tinh thần Hoàng cô tổ mẫu ngày càng hưng phấn.

Mỗi khi bồi giá, ta vẫn hay bị bà hỏi đã đi thỉnh giáo Vĩnh Bình quận vương chưa, vài lần lấy cớ thoái thác, cuối cùng ta đành chọn một buổi chiều đến thư phòng Lý Thành Khí. Nếu Hoàng cô tổ mẫu đã mở miệng, chung quy nên có giao đãi mới tốt.

Lúc vào cửa, Lý Thành Nghĩa đang ở đó nghị sự, vừa gặp ta thì thần sắc khó hiểu, nói hai câu qua loa liền rời khỏi thư phòng.

Lý Thành Khí bình tĩnh nhìn ta một cái, sau tự mình vén tay áo mài mực, nói: “Nếu nàng không đến, ta còn tính sai người đi mời nàng.” Hắn nói ung dung thản nhiên, rất giống với thân phận sư phó, nhất thời ta không biết trả lời như thế nào, nên mím môi cười cười, đi tới bên cạnh bàn. Hắn chọn ra một cây bút, chấm mực, đem bút quét làm chút, mới đưa cho ta: “Viết vài chữ cho ta xem.”

Ta tiếp nhận bút, vừa muốn viết liền ngừng lại, có chút ngượng ngùng.

Ngày ấy là ngại trước mặt mọi người, nên không dám dùng nét chữ quen thuộc, hôm nay chỉ có ta và hắn, ta lại không thể lấy bút pháp Âu Dương Tuần che giấu, nếu thực sự phải hạ bút… Ta nhìn hắn cười nhàn nhã, ngồi một bên uống trà, cảm thấy không tự nhiên, đành tùy ý viết vài chữ lên giấy.

Hắn cầm chén trà, cúi đầu xem chữ ta, im lặng một lát, mới bỗng nhiên bật cười: “Bút pháp thành thạo, nét chữ mượt mà, kết cấu chỉnh tề, đích thực là chữ đẹp.” Ta vốn ngượng ngùng, nghe giọng điệu hắn rõ ràng là trêu ghẹo, không khỏi tà nghễ nhìn hắn nói: “Đây là quận vương tự khen chính mình sao?” Chữ của ta, tuy không dám nói giống y hệt, nhưng cũng có bảy tám phần tương tự với hắn.

Hắn thả chén trà, đi đến phía sau, nắm bàn tay đang cầm bút của ta, tay trái chống ở mép bàn, hoàn toàn ôm ta vào trước ngực.


Ta không dám cử động, chỉ cảm nhận tay phải hắn dùng sức, cầm tay ta viết chữ trên giấy: “Nếu ngày sau bổn vương không ở đây, chỉ có nàng mới có thể giả mạo thanh điệu của ta điều khiển binh sĩ, nhớ kỹ nó.”

Tiếng hít thở của hắn ngay tại bên tai, ấm áp tê dại, ta chăm chú nhìn vào dòng chữ, nghĩ đến lời hắn, ghi tạc thật sâu trong lòng.

Chuyện hôm qua còn ở trong đầu, lời Uyển Nhi như còn vang bên tai. Ta nhớ lại đạo chỉ tứ hôn của hắn, thấp giọng nói: “Chữ viết Nguyên thị hôm qua được Hoàng tổ mẫu khen ngợi, chúc mừng quận vương.” Hắn thản nhiên ừ một tiếng: “Nàng là Bắc Nguỵ Nguyên thị chân truyền, khi bé lại có Chương Hoài Thái tử chỉ điểm, bút pháp đúng là tốt hơn người thường .”

Đáy lòng chùng xuống, ta không nói gì, mặc hắn cầm tay viết thêm chục chữ khác, thế mà lại thành bài thơ hoàn chỉnh.

Mùa hè đã qua, nắng thu nóng hực, bàn tay ta bị hắn nắm đã ẩn ẩn đổ mồ hôi, mà lòng bàn tay hắn lại thủy chung lạnh lẽo .

Tuy ta có chút không yên lòng, nhưng vẫn chú ý tới điểm kỳ lạ này, nghĩ nghĩ, hỏi thẳng hắn: “Vài năm trước chàng quỳ trên tuyết một đêm, hàn khí xâm nhập khi ấy đã sạch hết chưa ?” Hắn không ngừng bút, vừa viết vừa nói: “Đêm hôm đó mặc dù hàn khí nhập mạch, nhưng cũng không có trở ngại gì.”

Ta ngừng viết, cánh tay cứng lại, nghiêng đầu nhìn hắn: “Thế vì sao thời tiết nóng bức, mà tay của chàng vẫn lạnh ?” Ý cười trong mắt hắn không giảm, trấn an ta: “Năm ấy ở trong Thiên Lao vài ngày, lại bị dụng hình, chỉ là lưu lại chút bệnh cũ thôi.” Ta nghe hắn nhắc về năm ấy, trong lòng co rút đau đớn, mới nhẹ giọng: “Ta vẫn chưa hỏi chàng, Lai Tuấn Thần rốt cuộc đã dùng hình phạt gì?”

Ngày ấy, cách một lớp quần áo cũng có thể đụng đến vết thương sâu cạn, không chỗ nào là hoàn hảo. Ta cũng không dám tưởng tưởng sâu hơn, Lai Tuấn Thần hình cụ lao lý nhiều ngàn vạn, đủ loại khổ hình, cực kì thâm độc. Tuy hắn là hoàng tôn, nhưng vì tội mưu nghịch mà rơi vào lao ngục, có thể giữ được thể diện sạch sẽ đã là may mắn, trên người có bị bao nhiêu hình phạt, ai mà quản việc đó?

Hắn bình tĩnh nhìn ta, thần sắc bình thản, dỗ dành: “Chỉ là hình phạt bình thường, lão ta chưa dám dùng trọng hình với ta.” Ta còn muốn hỏi, hắn lại nói tiếp: “Ba ngày trước, Võ Thừa Tự và cô cô đã liên kết dâng tấu liệt kê hơn mười tội của Lai Tuấn Thần, Võ gia chư vương đều tán thành, không tới hai tháng, Lai Tuấn Thần sẽ bị biếm tới Đồng Châu tòng quân.”


Ta ngẫm nghĩ một lát, thắc mắc: “Thúc phụ cả năm nay đều ở nhà, không hỏi tới triều đình chính sự, vì sao lần này bỗng nhiên dâng tấu ?” Lý Thành Khí rút cây bút từ trong tay ta, đặt sang một bên, đáp: “Bởi vì có người nói cho hắn, lần này Lai Tuấn Thần muốn vu hãm hắn mưu phản.”

Ta quan sát Lý Thành Khí, do dự nên hỏi hay không hỏi. Võ gia chư vương bí tấu, tất nhiên sẽ không dễ dàng để Lý gia biết, huống chi lần này tuy có Thái Bình công chúa tham gia bên trong, nhưng cũng là ở Lạc Dương, mà hắn thủy chung đều ở Tam Dương cung, chuyện ba ngày trước sao biết rõ ràng như thế ? Huống chi là ẩn tình trong đó? Trừ phi cái bẫy này căn bản do hắn bày bố.

Lý Thành Khí thấy ta nghiêm trọng như thế, không khỏi bật cười, ôn hòa giải thích: “Người kia, là người của ta.” Lòng ta ấm áp, hỏi ra một nghi vấn khác: “Đã có Võ gia chư vương cùng Thái Bình công chúa mật tấu, vì sao chỉ là biếm tới Đồng Châu tòng quân?” Dựa theo tính tình thúc phụ, từ trước bất luận là kẻ nào cũng đều đuổi tận giết tuyệt, lần này nương tay như thế quả thật làm cho người ta kỳ quái .

“Bởi vì phu nhân Lai Tuấn Thần là Thái Nguyên Vương thị.” Ngoài cửa có tiếng trả lời.

Lý Long Cơ không biết đến đây khi nào, đang khoanh tay tựa vào cạnh cửa, cười nhìn ta: “Như vậy tính đi tính lại, bổn vương và Lai Tuấn Thần là có quan hệ họ hàng”, hắn vừa nói vừa tiến vào phòng: “Ta cũng nhờ vậy mà mấy ngày trước đây mới biết được hoàng tổ mẫu tứ hôn Vương thị là có ý tứ trấn an.”

Ta bị hắn làm giật mình, nhưng cũng bị lời này đánh thức, nhìn thần sắc hắn có vẻ bất đắc dĩ, không khỏi cười nhạo: “Cũng đúng, mặc dù ngươi không thể làm công chúa hòa thân, cũng có thể làm con rể trấn an lòng người.”

Lý Long Cơ hừ một tiếng: “Nhiều nhất một năm, ta muốn làm cho Lai Tuấn Thần ở thành Lạc Dương không chốn dung thân, để dân chúng giẫm đạp lên xác lão ta”, hắn dừng lời, lại bổ sung thêm: “Lúc trước trong Thiên Lao hắn đối với đại ca thế nào, ta muốn trên người hắn đòi lại gấp bội.”

Ta vốn đang cười, nghe xong lập tức qua đầu nhìn Lý Thành Khí, có thể khiến cho Lý Long Cơ ghi hận nhiều năm như vậy, chắc chắn hình phạt ngày đó phải ám ảnh đến mức nào, thế mà hắn lại nhẹ nhàng bâng quơ, không chịu nói nửa câu… Lý Long Cơ nhắc tới việc này dường như vẫn còn hận ý, đi đến cạnh bàn, rót chén trà miết ở trong tay.

Lý Thành Khí nhìn hắn, nói: “Sao hôm nay đến đây? Thành Nghĩa nói ngươi nhiều ngày nay đều ở với Vương thị.”

Lý Long Cơ quét mắt nhìn chữ trên bàn, thuận miệng đáp: “Là bồi hai ngày, nàng ta thỉnh thoảng cứ lải nhải ở bên tai nói bút pháp Vĩnh An tốt thế nào, bắt ta thỉnh Vĩnh An dạy nàng ta tập viết, ta nghe đến phát phiền, liền tìm cớ chạy đến chỗ huynh uống chén trà”, vừa nói xong, cầm lấy tờ giấy kia, hai mắt nhìn kỹ, thở dài: “Vừa vặn, mượn xấp giấy này đưa nàng ta xem.”


Mặt ta nóng lên, nhớ tới đó là do ta và hắn cùng nhau viết, bất chợt tâm viên ý mãn, tùy tay cầm lấy quyển sách trên bàn giả vờ đọc, nửa chữ cũng không lọt vào đầu.

Hắn uống xong trà trong tay, mới lại nói: “Vĩnh An, nếu cầm chữ của nàng, ta cũng có quà đáp lễ.” Ta nhìn con ngươi tối đen của hắn, không biết hắn làm cái quỷ gì.

Hắn nhìn chằm chằm ta một lát, mới bỗng nhiên bật cười, nói: “Hôm nay ở cạnh Hoàng tổ mẫu nghe được một tin tức, Nghĩa Tịnh đại sư đã đến Lạc Dương, từ hải ngoại mang về hơn bốn trăm bộ kinh thư.” Hắn nói không đầu không đuôi, ta nghe càng hồ đồ: “Trước khi ngươi và ta sinh ra, Nghĩa Tịnh đại sư đã rời bến, nay có thể toàn thân trở về quả thực rất đáng mừng, nhưng mà có quan hệ gì với ta ?”

Hắn thở dài, nửa cười nửa không nói: “Nghe đi nào.” Ta cầm sách gõ gõ mặt bàn, ý bảo hắn tiếp tục.

Hắn cố ý nói chậm lại, gằn từng chữ: “Bổn vương nhân cơ hội này nói với Hoàng tổ mẫu, nay Nghĩa Tịnh đại sư mang về hơn bốn trăm bộ kinh thư, chắc chắn không thể thiếu việc dịch kinh sao chép, chi bằng để cho Vĩnh An đi sao kinh. Thứ nhất thể hiện tấm lòng hướng về Phật của Hoàng tổ mẫu, thứ hai là thay mặt hoàng thất biểu lộ sự kính trọng với Nghĩa Tịnh đại sư, thứ ba có thể ngày sau tăng thêm chút mặt mũi cho bổn vương. Dù sao cũng sẽ là Lâm Tri Vương phi, nếu có thể bồi bên cạnh Nghĩa Tịnh đại sư một năm rưỡi, là thành tâm, cũng là vinh quang.”

Ta nhìn hắn, cân nhắc lời nói, từ từ hiểu rõ ý tứ.

Hắn là muốn mượn việc này để kéo dài hôn kỳ. Hoàng cô tổ mẫu xưa nay tin phật, không tiếc hao tổn của cải tu kiến chùa miếu thờ Phật ở các nơi, nếu ta có thể lấy thân phận hoàng thất đi dịch kinh, coi như là thay mặt Hoàng cô tổ mẫu kính phật. Việc như thế, vốn hoàng thất Lý gia đại diện là tốt nhất, chỉ tiếc chuyện mặt mày rạng rỡ bực này lại gì để cho người Lý gia ra mặt?

Thân là người Võ gia, lại là con dâu Lý gia sau này, đích thực chỉ có ta là người thích hợp nhất .

Ta lại lén nhìn Lý Thành Khí, hắn tựa hồ cũng nghĩ đến việc này, không nói gì. Lý Long Cơ nhìn nhìn ta, lại nhìn hắn, cuối cùng tầm mắt dừng xuống tờ giấy trong tay: “Huống hồ, bút pháp của nàng truyền thừa chữ Lý gia, vì Nghĩa Tịnh đại sư sao kinh xem như là hoàng thất ân thưởng.” Ám chỉ trong lời hắn, ta sao nghe không ra, vốn là trong lòng không thẹn, lúc này bỗng thấy thân phận hơi có chút xấu hổ.

Ba người tương đối yên tĩnh một lát, ta mới hỏi hắn: “Hoàng cô tổ mẫu đã đáp ứng rồi sao ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.