Vĩnh An

Chương 31: Bắc nguỵ nguyên thuỵ (3)


Đọc truyện Vĩnh An – Chương 31: Bắc nguỵ nguyên thuỵ (3)

“Hai việc này, ta cũng muốn cảm tạ ngươi.” Đây là lời thật lòng ta muốn nói.

Nàng lắc đầu: “Quận chúa không cần phải nói tạ ơn, ta kể ở đây thật ra chỉ có một ý tứ”, nàng nắm chặt tay vịn, mới chậm rãi nói tiếp: “Nguyên Nguyệt sớm biết rõ quận vương và quận chúa có tâm ý với nhau, ngày sau nếu may mắn được cùng quận chúa hầu hạ quận vương, Nguyên Nguyệt tình nguyện tôn quận chúa làm tỷ tỷ.”

Thân mình ta chợt cứng đờ, khẽ nhếch môi nhìn nàng, ngày kia sẽ thành thê tử của hắn, tối nay ngồi trong phòng nói với ta những lời này, nàng bắt ta phải phản ứng như thế nào?

Ta rót chén trà nóng, nhìn dòng nước từ từ đổ đầy: “Bệ hạ ban hôn, đó là hỉ sự, là ân sủng, chứ không phải bắt ngươi kề cổ ngay lưỡi kiếm. Quận chúa nếu vì hắn suy nghĩ thì hãy mau chóng quên việc này đi, hoan hỉ ngồi chờ gả, làm Vĩnh Bình vương phi người người kính nể.”

Nàng chăm chú nhìn ta: “Quận chúa không tin ta?”

Ta lắc đầu, đứng dậy bưng chén trà đi đến cạnh nàng, nói: “Ngươi là Vương phi của hắn, ngày sau hắn còn có thể có tiểu thiếp, cơ thiếp, nhưng tuyệt đối không có ta”, ta đưa chén trà cho nàng: “Nếu ta đã gả cho người Lý gia, chỉ có thể là Lâm Tri quận vương, bằng không chính là họa sát thân.”

Nói tới đây thì không cần tiếp tục nữa, nàng từ Đại Minh cung đến Thái Sơ cung, ở bên cạnh Hoàng cô tổ mẫu đã có năm năm, việc nàng chứng kiến nghe thấy so với ta e còn muốn nhiều hơn, làm sao không rõ ý tứ trong này?

Nàng tiếp nhận chén trà, thừ người xuất thần, không tiếp tục nói, sau một lúc lâu mới đứng dậy cáo từ.

Ta ngồi thẫn thờ sau án thư, nhìn chằm chằm vào bản kì phổ trên bàn, ý cười trên mặt đã tan biến từ lâu, chỉ trống rỗng nhìn vào trang kì phổ đang mở kia. Sau một lúc lâu, Nghi Hỉ bỗng nhiên đem vào một hộp gấm sơn thiếp vàng rất đẹp, nói không biết là cung tỳ của ai trong cung mang đến.

Ta bảo nàng đi ra ngoài, ngắm nghía hộp gấm, chậm chạp không dám mở.

Qua một lát, Nghi Hỉ bưng huân hương đi vào xông màn trướng, thấy ta vẫn ngẩn người nhìn hộp gấm, không khỏi buột miệng hỏi: “Nếu quận chúa không thích, nô tỳ đem đi vứt.” Ta nhẹ lắc đầu, trấn định tinh thần, đưa tay mở nắp hộp ra.


Trong hộp, trên lớp vải gấm đặt một chiếc lược, màu sắc tinh khiết như hàn băng, sờ vào mát lạnh trơn nhẵn, quả đúng là làm bằng ngọc lưu ly.

Ta cầm chiếc lược hướng ánh đèn nhìn kỹ một lát, dần hiểu ra. Trong cung phần lớn trang sức ngọc lưu ly xuất xứ từ Thái Nguyên, mà vật này nhìn màu sắc chất liệu, tuyệt đối không tầm thường, sợ chỉ duy nhất Thái Nguyên Vương thị mới có thể mang đến.

Nghĩ đến đây, ta mới buông chiếc lược kia, không rõ là cảm giác mất mát hay may mắn, chỉ tuỳ tay mở tráp trang sức chọn lấy cây trâm vàng cẩn ngọc, phân phó Nghi Hỉ tặng trở về.

Ngày kế, bệ hạ tâm tình tốt, mang tất cả quận vương quận chúa, ngũ họ thất tộc tiểu bối tập trung lại một chỗ.

Bệ hạ chưa tới, mọi người đã tụ tập chờ đợi trước, khi ta nhập điện, Lý Thành Khí đang nói chuyện với hai đệ đệ, hắn và Lý Long Cơ đồng thời ngừng nói nhìn ta, ta lập tức lảng tránh tầm mắt. Lúc này, có nội thị đi vào, nói bệ hạ đang ở Tự Lương đình, mời chúng ta nhanh chóng đến ngự giá, nói xong, lại hành lễ rồi vội vàng chạy đi.

Khi ta rời điện, Lý Long Cơ đã bước tới, sóng vai cùng ta đi xuống thềm đá, thấp giọng cười khen: “Chiếc lược trên tóc nàng, nhìn rất tinh xảo.” Ta liếc hắn một cái: “Quận vương đoán được gì rồi ?” Hắn thở dài trả lời: “Vốn đoán không được, nhưng vừa thấy nữ nhân Vương thị kia cũng đeo trâm ngọc, rốt cục cũng hiểu.”

Ta hé miệng cười nói: “Vương Hoàn này cũng có chút tâm tư, ngày sau đối với ngươi tất có điều giúp ích.” Hắn sờ khóe miệng, cười cười: “Ta tình nguyện làm một quận vương nhàn rỗi, chỉ cần một người cử án tề mi là đủ.” Ta cúi mắt, không chịu thua: “Đáng tiếc ngươi nhất định sẽ thành một quận vương cơ thiếp thành đàn.”

Ta cùng hắn câu được câu không cãi nhau, Lý Thành Khí đi phía sau cách đó không xa. Ánh mắt bình thản phẳng lặng, chỉ đôi lúc tán gẫu vài câu với Lý Thành Nghĩa, còn lại phần lớn thời điểm đều trầm mặc. Ta cố gắng không để ý hắn, lại phát hiện càng làm như thế trong lòng cứ càng suy nghĩ về hắn, Lý Long Cơ nói gì nữa, đều không lọt vào tai .

Đợi đến gần Tự Lương đình, ngay cả gió nóng cũng trở nên mát mẻ hơn.

Bởi vì năm nay mùa hè phá lệ đến sớm, thúc phụ Võ Tam Tư đã sai người sửa chữa toà đình này tương tự Thái Sơ cung, xây dựng gần suối Thạch Tông, có thể chứa hơn mười người, giữa sông có mười hai guồng nước không ngừng đẩy nước lên đỉnh mái đình, đổ xuống tạo thành một màn hơi nước mỏng xung quanh toà đình, có tác dụng hạ nhiệt rất tốt.

Khi mười mấy người chúng ta đi vào, Uyển Nhi đang hầu chuyện cùng bệ hạ, thỉnh thoảng lấy quạt che miệng, dường như vô cùng vui vẻ. Nàng thấy chúng ta đến, liền nói nhỏ một câu, Hoàng cô tổ mẫu nâng đầu, quét mắt sang mọi người, cười nói: “Vừa rồi bàn luận với Uyển Nhi về bút pháp các gia tộc, trẫm có chút hứng thú, không bằng hôm nay kiểm tra xem bút pháp của hậu sinh tiểu bối các ngươi như thế nào, đoạt giải nhất sẽ có trọng thưởng.”


Uyển Nhi cười phụ họa: “Nô tỳ khi còn nhỏ thường nghe người khác tán tụng bút pháp của ngũ họ tôn thất, khó được dịp bệ hạ phong thiện, đem các tiểu bối đều tề tựu, coi như là nô tỳ có phúc được chiêm ngưỡng .”

Vãn bối ngũ họ thất tộc nghe lời này, cũng nóng lòng muốn thử, đồng loạt khom người đáp ứng.

Uyển Nhi cho người khiêng vào sáu cái bàn, bút giấy nghiên mực đều chuẩn bị sẵn sàng, sau đó hướng bệ hạ nói: “Bệ hạ, trước mắt chỉ có thể chứa sáu bàn, quý nhân ngũ họ là khách, không bằng mời họ đặt bút trước?” Hoàng cô tổ mẫu gật đầu: “Cứ theo ý ngươi .”

Uyển Nhi cười thỉnh ngũ họ tôn thất tiến lên, khi mọi người đề bút, nàng mới bắt gặp Nguyên Nguyệt đứng im ở một bên, mà sáu cái bàn đều đã có người, nên đành cười nhẹ: “Quận chúa sắp tới gả vào cung, chi bằng cùng chư vị quận vương quận chúa viết cùng nhau, được không ?” Nguyên Nguyệt mỉm cười: “Hết thảy đều nghe Thượng Quan cô nương an bài.”

Uyển Nhi gật đầu, sau đó quan sát sáu người kia, thỉnh thoảng vuốt cằm, mắt mang vẻ tán thưởng.

Lý Long Cơ lén nhìn vài lần, khẽ lắc đầu, thì thầm với ta: “Ngũ họ thất tộc này đều tự cho mình là thế gia vọng tộc, hơn nữa Lũng Tây và Triệu Quận Lý thị còn lén lút bảo rằng Lý gia hoàng tộc ta còn không bằng họ, nay xem ra cũng chỉ có thế.” Ta nói nhỏ: “Nếu ngươi không phục, thì hãy dâng lên bản đẹp nhất không ai bằng, coi như là vì Lý gia lấy lại mặt mũi.”

Hắn bĩu môi, nửa cười nhìn ta: “Năm đó đại ca của ta quen biết với Âu Dương Thông, chính là dựa vào tài thư pháp, lúc ấy Âu Dương Thông từng tặng qua bốn chữ Bút pháp thiên kinh, mọi người trong đình này tuyệt không có ai có thể thắng được huynh ấy”, Lý Long Cơ dừng lại, có chút tò mò hỏi: “Mà tính ra, ta còn chưa bao giờ gặp qua bút pháp của nàng, nàng thường tập chữ viết của ai?”

Ta chợt nhớ lại quyển ‘Thích Tư Luận’ bị ta sao chép hơn mười lần kia.

Lúc này sáu người kia đã thả bút, Uyển Nhi tự mình tiến lên thu giấy, tinh tế nhìn khen không dứt miệng: “Quả thật là đệ tử thế gia, bút pháp mỗi người mỗi vẻ, bệ hạ là muốn xem ngay, hay là chờ nhóm tôn nhi ngài viết xong ?” Bệ hạ tiếp nhận trà Nghi Đô dâng lên, nói: “Xem trước sau luôn có chút sai lệch, vẫn nên xem cùng lúc đi.”

Uyển Nhi tuân lời, nhìn sang chúng ta nói: “Các vị quận vương quận chúa, thỉnh.”


Lý Long Cơ hăm doạ nhìn ta: “Viết đẹp vào, chớ để bổn vương mất mặt.” Nói xong, đi thẳng đến một cái bàn, nâng cằm bảo nội thị gần đó mài mực.

Ta cũng đi đến cạnh bàn, chăm chú nhìn tờ giấy trước mắt , trong đầu không ngừng nhớ lại các bản chữ mẫu ngày xưa từng xem, lén liếc nhìn qua thấy Lý Thành Khí đã cầm bút, đúng lúc đang do dự, Uyển Nhi đã đến gần, nháy mắt với ta một cái, mang ý cảnh báo.

Ta nhìn nàng cười bất đắc dĩ, làm sao ta không biết lợi hại trong này, bút pháp của ta với hắn nay đã có tám chín phần tương tự, đừng nói là bệ hạ, mặc dù là rơi vào trong mắt người bình thường cũng đã nghĩ nhiều thêm vài phần… Đã bao nhiêu năm viết thành thói quen, sao có thể trong chốc lát nói bỏ là bỏ?

Ta cắn chặt môi, vừa cố gắng lục trí nhớ vừa không khỏi tự giễu. Bốn năm nay, ta không có gì ngoài quyển ‘Thích Tư Luận’ hắn tự tay sao chép cùng quyển ‘Lan Đình Kí’ hắn đưa ta ở Quốc Tử giám. Bản thân ta lại không thèm tìm bản chữ khác, nay chuyện xảy ra trước mắt, mới nhận ra dấu vết của hắn từ lâu đã cùng ta như hình với bóng.

Ta chậm chạp không dám hạ bút, Lý Long Cơ hình như nhận thấy được khác thường, nghiêng đầu khẽ gọi ta một tiếng. Ta theo bản năng nhìn hắn, chỉ thấy hắn nhíu mày, đang muốn nói gì, thì bị Uyển Nhi đánh gãy. Uyển Nhi đi đến gần hai ta, nói với bệ hạ: “Bệ hạ, ngài xem hai người này, ở đây còn muốn mắt đi mày lại, thật sự làm người khác ghen tị mà .”

Hoàng cô tổ mẫu cười nhưng không nói, vẻ mặt mang thâm ý.

Ta thấy cánh tay Lý Thành Khí dừng lại một chút, trong lòng thấp thỏm, vội cúi đầu, cắn răng hạ bút. ‘Lan Đình Kí’ và ‘Thích Tư Luận’ liên tục ẩn hiện trong đầu, hai loại bút pháp hoàn toàn bất đồng, bị ta biến tấu nhào nặn thành một thể. Đợi thả bút, cả người đã mồ hôi ròng ròng, không khí trong đình mát mẻ trong lành, thế nhưng vẫn không áp chế được lo lắng trong lòng ta.

Lý Long Cơ dừng bút từ lâu, nhìn sang chữ của ta, lập tức trợn mắt.

Uyển Nhi nhanh chóng đến thu thập, đến lượt ta lướt nhìn một cái, không có phản ứng gì, khi cầm đến chữ của Nguyên Nguyệt thì sửng sốt, không che giấu thán phục trong mắt chút nào, đem tờ giấy kia đặt xuống dưới cùng. Nàng gom tất cả lại, đến trước người Hoàng cô tổ mẫu, khom người dâng xấp giấy lên.

Bệ hạ tựa vào nhuyễn tháp, hai cung tỳ bên cạnh không ngừng vẫy quạt xua nóng, nhìn theo cánh quạt lụa lay động, tim ta cũng đập nhanh hơn. Hoàng cô tổ mẫu lại thủy chung không nói lời nào, khi thì vuốt cằm, khi thì mỉm cười, đợi xem hết xấp giấy mới cẩn thận đánh giá nét chữ của Nguyên Nguyệt, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, nhìn Nguyên Nguyệt cười hài lòng.

Ta cảm thấy hơi kỳ quái, đang thầm suy đoán, bệ hạ đã lấy ra bốn tờ, nói: “Trẫm nhìn trúng chữ vài người này, Uyển Nhi ngươi tới bình luận thử, đoán xem là xuất phát từ tay ai.”

Uyển Nhi tiếp nhận giấy nhìn kỹ, một lát sau mỉm cười: “Các bút pháp này không khó đoán, đây là bệ hạ cố ý muốn mượn miệng nô tỳ để khen ngợi rồi”, nàng rút ra tờ giấy đầu tiên: ” ‘Lan Đình tự’ của Vương Hi Chi, từ Đông Tấn đến nay biết bao người lấy bản mẫu này tập viết, mỗi người đọc sách e là đều có thể viết được chữ này. Dám ở ngự tiền dùng bút pháp này thể hiện, chỉ có Phạm Dương Lư thị. Lư công tử, chúc mừng ngài.”

Một thiếu niên cao gầy bước lên phía trước tạ ơn.


Uyển Nhi lấy ra tờ giấy thứ hai, hé miệng nở nụ cười, sau một lúc lâu nói: “Tôn nhi của bệ hạ, nô tỳ sẽ không mượn cớ nịnh hót. Nghe nói lúc trước ở Khúc Giang Phù Dung viên, từng có người tặng quận vương bốn chữ”, nàng khom người hành lễ Lý Thành Khí: “Bút pháp thiên kinh.”

Lý Thành Khí mỉm cười: “Đa tạ Thượng Quan cô nương.”

Uyển Nhi lắc đầu cười cười, quay sang bệ hạ nói: “Bệ hạ, hai người kế tiếp, ngài muốn nghe nô tỳ khen người nào trước?” Bệ hạ nhìn nàng: “Ngươi hỏi thế là có ý gì ?” Uyển Nhi đáp: “Hai người đều là tôn tức* của bệ hạ, hai trường phái bút pháp khác nhau, xét thân phận lớn nhỏ đến vai vế trước sau, tất nhiên cần phải cân nhắc.”

*cháu dâu

“Ngươi đúng là luôn suy nghĩ kín kẽ chu đáo, ” Hoàng cô tổ mẫu lắc đầu cười: “Trước tiên nói về Nguyên thị đi.”

Uyển Nhi gật đầu, mỉm cười nhìn Nguyên Nguyệt, qua một lát mới thở dài, cảm thán: “Chữ của quận chúa, nô tỳ cũng không dám tùy tiện bình phẩm. Nô tỳ và bao nhiêu nho sinh ngưỡng mộ bút pháp Ngụy Tấn, lấy Bắc Nguỵ Mộ Chí làm chữ mẫu, nhưng vẫn không thể tập được hết tinh túy trong đó”, nàng đem tờ giấy kia gấp gọn lại, cất vào trước ngực, hướng Nguyên Nguyệt hành lễ, nói: “Mặc dù bút pháp Bắc Nguỵ Nguyên thị rất đẹp, nhưng chữ viết quận chúa ở đây lại thêm phần tú nhã, nô tỳ xin được giữ bản vẽ này, tạ quận chúa ban cho.”

Nguyên Nguyệt ngây người, thụ sủng nhược kinh, hai má ửng đỏ, bị Uyển Nhi làm cho nhất thời quẫn bách, không biết nên ứng đối thế nào.

Hoàng cô tổ mẫu nhìn Uyển Nhi, cười thở dài: “Uyển Nhi nói không sai, Thái Tông hoàng đế cũng rất thích Bắc Nguỵ Mộ Chí, vô cùng tôn sùng Nguyên thị, không ngờ đã qua nhiều thế hệ, bút pháp này vẫn còn có truyền nhân”, bà gật đầu hài lòng: “Thanh tao kiều diễm, mượt mà tú nhã, quả thực có thể coi là mặc bảo*.”

*bản vẽ đẹp

Ta nghe tới đây mới dần nhớ lại, Bắc Nguỵ Nguyên thị lấy bút pháp làm sở trường, khó trách mới vừa rồi Uyển Nhi và Hoàng cô tổ mẫu nhìn thấy chữ kia, đều trầm trồ thán phục. Lúc này, Nguyên Nguyệt đang mím môi cười với Lý Thành Khí, Lý Thành Khí nhìn lại nàng, cũng hơi hơi mỉm cười.

Ta thấy cảnh ấy, trong lòng nhất thời lạnh lẽo, liền dời tầm mắt.

Uyển Nhi cười nói: “Bệ hạ ban hôn sự này cho Vĩnh Bình quận vương, thật sự là hoàn hảo.” Hoàng cô tổ mẫu nhìn Lý Long Cơ, nói: “Nguyên thị thật ra là ngoài dự kiến của trẫm. Chỉ tiếc lần này Long Cơ thua Vĩnh An nửa bước, Uyển Nhi, nói luôn người cuối cùng đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.