Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 113: Phiên Ngoại 28


Bạn đang đọc Viết Xuống Chút Hồi Ức – Chương 113: Phiên Ngoại 28


20-2-2007 – 02:57:06
Hầu như người Anh hay thêm “Best Regard” ở cuối thư.

Không quen thân lắm mới dùng Sincerely.
Lẽ nào còn có hàm nghĩa khác sao? Thẩm Phương nói: “Có sao? Không biết nữa…” xem ra Thẩm Phương không phải vạn năng, haiz.
Xuống ăn cơm đây, hầu hạ chủ tử là chuyện cấp bách.
Hôm nay rất nhiều người nói cái gì mà Golden Pig Year.

Đù, hoá ra là phong cách tiêu chuẩn của người Anh, vừa nhiều chuyện vừa mê tín, hiểu biết cũng nhiều.

Giờ trà chiều hôm nay, một đám phụ nữ kẹp tôi ở giữa: “Its The Year To Have A Baby!”
Tôi nói thầm trong lòng: “Được được, nhường mấy người có bầu đó, tui còn chưa kết hôn, mấy người phải lì xì cho tui.”
Nhưng lại nghĩ vế trên hơi thẳng thắn quá, nên tôi nói: “Tui còn chưa kết hôn…”
Lập tức có người nói: “Oh, stop talking this subject…” — Là ai! Đứng lên!
Về nhà nói với Thẩm Phương: “Bọn họ nói năm nay là năm thích hợp để có em bé…”
Thẩm Phương: “…”
(Thật sự không nói gì)
Qua một lúc sau, lâu đến mức mà tôi đã uống xong cốc nước hoa quả, chị mới lắp ba lắp bắp: “Preg…!you mean…!you or…!me?”

Đổ mồ hôi…!chủ tử, chị quá không trong sáng rồi…
Chú thích: Sin Cera trong tiếng Tây Ban Nha nghĩa là “không có sáp*”, sau đó biến thành từ đơn tiếng Anh, ngày nào bạn cũng sẽ dùng!
*Không có sáp (No wax): Ngày xưa người ta sẽ dùng sáp để đắp vào những bức tượng có khiếm khuyết, nên khi nói “không có sáp” nghĩa là nói một bức tượng không có gì để che đậy, mang ý nghĩa thẳng thắn, chân thành, về sau từ này biến thành Sincerely dùng để kết thúc một bức thư, mang tính trang trọng, lịch sự.
Chúng tôi đoán đúng rồi, có giải thưởng không? Thẩm Phương nói: “Sine Cera derived from the Latin.”
Đi hầu hạ chủ tử ta ăn tối đây.
07:46:45
Vừa rồi không hiểu sao đột nhiên đau ngực, suýt chút nữa rút gân.

Chủ tử rất lo lắng, xem ra già rồi, đã đến lúc chú ý sức khoẻ.

Thẩm Phương chính thức ban hành lệnh cai thuốc lá, hơn nữa lời lẽ rất lạnh lùng.
Thực ra là do tôi không tốt, Thẩm Phương kêu tôi ra cửa hàng ven đường mua sữa, nhất thời không kìm lòng được, mua thêm một bao thuốc lá, thực ra chỉ có 10 điếu.

Gió to như vậy, thế mà vẫn bị Thẩm Phương ngửi ra dấu tích, mũi thật thính.

Phản ứng của Thẩm Phương hơi quá một chút, cũng có thể do chiều nay có một đồng nghiệp ngất xỉu trong phòng thí nghiệm, gây sốc động trời.

Chưa đến nửa ngày sau, cả công ty đều biết.

Thật ra tôi thấy rất có lỗi vì chuyện này.

Khi đó chúng tôi đang họp trong phòng thí nghiệm, sau khi tôi nói xong, đổi thành một người khác lên phát biểu.

Tôi ngồi đằng trước, phía dưới quan sát rất rõ, đương nhiên, tôi cũng thấy sắc mặt A rất nhợt nhạt, hơn nữa còn thấy A ra hiệu bằng môi với tôi “Excuse me”.

Nhưng tôi không phản ứng kịp, cũng không ra đó.

Người đó vẫn cứ phát biểu, toàn bộ sự chú ý của tôi đều tập trung lên màn hình, cho đến khi A giơ tay lên, nói, “Tôi sắp ngất”.

Hình như tôi vẫn đơ ra, cứ ngồi đó, cho đến khi nghe thấy một tiếng “rầm.”
Chúng tôi dìu A ra ngoài, cũng đã gọi xe cứu thương, A là người da trắng, vốn dĩ da đã rất trắng, khi A ngồi trên ghế, môi của A đã biến thành màu xám tro, trông như cả người không còn một giọt máu.

Tôi lấy cho A một cốc nước, cô ấy nói với tôi, “Cảm ơn.” Tôi thực sự cảm thấy rất Guilty, đãng lẽ ra tôi nên phản ứng kịp thời.
May mà sau đó cô ấy đã không sao, theo như chẩn đoán ban đầu, hình như là huyết áp thấp, nhưng mọi người vẫn nhất quyết hẹn một GP cho cô ấy vào ngày mai.


Hy vọng cô ấy không sao.
Không ngờ, đến tối, tự dưng lại đến lượt tôi.

Thế nên Thẩm Phương cứ cho rằng, hay là chúng tôi bị trúng độc tập thể.

Phóng đại quá, vừa mới kiểm tra an toàn, không thể được.
Nên tôi nói với Thẩm Phương, em đột nhiên bị vậy, không phải vì hút thuốc, cũng không phải vì trúng độc, mà bởi vì vốn dĩ em đã rất mệt, nhưng chị cứ “ong ong ong” bên tai tôi.

Thẩm Phương vô cùng tức giận, bây giờ đang trốn một mình trong phòng, Bà Cụ Non tôi mời chị ấy ra ngoài ăn kem cũng không hiệu quả.
Thực ra tôi cũng đùa thôi, ban đầu cứ tưởng bị ốm sẽ được chiều.

Haiz, xem ra người như tôi, kể cả có ốm cũng không nên được chăm sóc.

Thật là đáng thương, Poor.
Đang nghĩ xem nên dỗ Thẩm Phương như thế nào.

Thật là không công bằng, tôi bị ốm mà còn bắt nạt tôi.
Mọi người nên chú ý sức khoẻ, sức khoẻ rất quan trọng.

Quyết tâm chống lại lối sống không lành mạnh.
10:11:25
Baby? Toát mồ hôi.

Um…!thật ra bây giờ tôi và Thẩm Phương đều đã có baby, Victoria và Wilbur.
Vô cùng dễ thương.

Um…!cũng tính mà phải không?
– —
Nửa đêm tỉnh dậy tìm thuốc ngủ, bắt quả tang mấy người đang…!cười trên vấn đề bẩm sinh của người khác (ngực bé)…
Tôi chuẩn bị khóc thêm một thời gian nữa đây, đừng ai nói chuyện với tôi.

Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, tôi đều cảm thấy đau lòng, nhất là khi đã qua tuổi dậy thì! Đặc biệt càng buồn hơn khi bị Thẩm Phương lấy ra đùa giỡn!
Mới tối qua Thẩm Phương còn cười nhạo tôi, trước khi đi ngủ chị thấy tôi mặc rộng rãi thoáng mát, “Thẩm dê cụ” hình như muốn trả thù tôi, sờ sờ mó mó, dùng tay so sánh kích thước ngực tôi, rồi lại khều cằm tôi và nói: “Anh chàng này xinh đẹp quá.” Tôi tức chết, cậy lúc bản thân đang ốm, tôi nói với chị: “Thế thì thà chị tìm một người đàn ông đi.” Ai ngờ người ta không hề Care, lại còn cười nói: “Chỉ cần có em là đủ, mua một được hai, buy one get one free.”
Hơ hơ hơ, tức chết tôi, hại tôi tức cả nửa ngày, chạy đi gọi điện, không ngủ nữa, chị vừa bắt máy, tôi đã nói: “Em là chuyển giới, đừng quan tâm em!” Đúng là tức chết.
Tôi nói này, đừng bắt nạt người ta như vậy! Nếu ép quá là tôi, tôi, tôi vung tiền đi Cao Linh….
Thật ra đây không phải lần đầu tiên, có lần khi chúng tôi nói đến chủ đề em bé, tôi cảm thán: “Sau này nhất định phải sinh một đứa bé cho vui nhà vui cửa, đáng yêu quá.”
Thẩm Phương lập tức nói: “Why not think about adoption?” Tôi không phản ứng gì, lại còn đần mặt hỏi: “Tại sao không tự đẻ? Gen của em tốt như thế này mà…”
Nhưng chưa nói xong đã bị ngắt lời, “Breas-feeding, best bet for babies.”(555~~~~~ lần sau chị ít xem dăm ba cái quảng cáo công ích đó lại, được không?)
Vài giây sau, thấy tôi vẫn đần mặt ra đó, vẫn há miệng to tướng không khép lại nổi, như bị câm vậy, chị như thấy khó xử, và an ủi tôi: “You know that?You are expert…”
Ặc! Có vài người thật có bản lĩnh, có thể biến câu mắng thành câu khen, And hoả lực rất mạnh, rất đỉnh!
Nhưng chủ tử nhà tôi lấy chuyện này ra làm niềm vui, tôi cũng phải nhịn, ít nhất cũng nên nhịn ngoài mặt, chung quy cũng có lợi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.