Bạn đang đọc Viết Xuống Chút Hồi Ức – Chương 112: Phiên Ngoại 26
14-02-2007 – 08:03:24
Đi tự kỷ đây.
Ngày lễ tình nhân không có tình nhân.
Cũng không có tin tức gì.
Tui bị cho leo cây rồi.
Tắt máy đây.
Đi ngủ đây.
Biến mất đây.
– ——–
Tui nào dám trở mặt với Thẩm Phương, người trở mặt phải là chị ấy mới đúng.
Tui không phải T, làm P được rồi.
Tui đi nói với Thẩm Phương, từ sau tui sẽ làm Femme.
Không vui chút nào, bị cho leo cây trong lễ tình nhân! Ai có chung cảnh ngộ không ạ? Bắt tay cái đã.
– ——–
17-02-2007 – 04:48:05
(Lời của Bà Cụ Non)
Bẩm Thẩm Phương, Tiểu Trư bổn trụ tại bờ sông Hoàng Phổ,
Gia đình có phòng cũng có ruộng, cuộc sống vui sướng vô biên,
Ai ngờ có ả Thuý Hoa, ả ngang ngược không lưu tình.
Huỷ người bất quyện mục vô thiên, kiếm nước mắt ta cướp tiền ta (thời gian cũng là tiền)
Tiểu Cụ Non lật mặt với ả, bị ả phá tan bữa cơm rất đáng thương.
Chị họ nhờ ả giúp vượt biên, bị ả lừa đến Thuý Phủ.
Vương Bát Quyền chiêu hô một trăm lần, một trăm lần, cuối cùng lưu danh ~ mây phi nhanh ~ di hận nhân gian.
Ả còn gọi ta là Tiểu Trư, cả ngày đuổi ta khỏi bổn lâu, lưu lạc sang sông bên.
Ta xin đến đây phát biểu ý kiến, chỉ có thể thay bằng nick ảo đến đương đầu.
Ai ngờ ả Thuý Hoa đó, ả quá thâm độc.
Biết rõ cảnh này, bèn phái fans Hoa đến lập mưu, truy sát Tiểu Tru bên trên lầu.
Tiểu Tru phản ứng nhanh, tàn mệnh được lưu tồn, chỉ tội hồn đồ đệ về trời xanh.
Vì cứu Táng đồ, chỉ đành chịu nghịch làm con kén bé.
Một mặt chăm kiếm tiền, một mặt đọc sách vở.
Xin thề niệm văn, kiên cường ý chí tự tay diệt Thuý Hoa.
Từ khi Viết Chút Xuống Hồi Ức đem theo thân, ta khắc ghi mối thù không đội trời chung này!
– —
Thẩm Phương đại nhân đọc xong, nói: “Đã biết”, sau đó, vô cùng xinh đẹp mà lướt đi.
N phút sau, tôi ôm tâm tình vô cùng bất an đuổi đến phòng bếp, thấy Thẩm Phương trên tay cầm “kim cương toản” cùng nắp chai rượu vang “vật lộn liều chết”.
Tôi không thể uống rượu vang, nhưng bật nắp rượu vang thì được.
Hơn nữa, đây chính là một cơ hội tốt để nịnh hót Thẩm Phương.
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Sau khi bợ đít xong, Thẩm Phương tỏ ra muốn đuổi tôi ra khỏi bếp, hạ lệnh ra ngoài điện đợi truyên triệu vào cung thưởng thức Tiệc thánh.
Trước khi ra ngoài, tôi thăm dò thái độ của Thẩm Phương, Thẩm Phương đáp: “Đứa nhỏ này không đặt việc học lên đầu, giờ đây lại chạy lên cáo trạng, quả là có dũng khí.”
Tôi nhân cơ hội buông lời gièm pha: “Đúng vậy, con bé không những dạy hư em, hơn nữa còn chơi cá cược trong lầu, tổ chức vượt biên phi pháp, lần nào lên cũng bắt nạt người khác.
Trẻ con bây giờ không còn giống chúng em ngày xưa.”
Thẩm Phương cười, nói: “Nghe con bé nói chuyện có vẻ như mồm miệng không lưu loát.”
Tôi khá là mãn nguyện về thái độ của Thẩm Phương.
Hứ! Từ nhỏ đến lớn, cứ khi nào tôi gây gổ với người khác, khi mẹ tôi biết, bà sẽ luôn mắng tôi mà không cần biết đúng sai phải trái.
Nhưng Thẩm Phương lại không như vậy, Thẩm Phương luôn biết bao che bênh vực tôi.
Theo cách nói của chúng tôi, đó chính là “chiều hư”, cách “chiều hư” của Thẩm Phương khiến trong lòng tôi vô cùng ấm áp và tự hào.
Nhất là khi chị giận dỗi tôi gần một tuần, giày vò tôi đêm nào cũng chảy nước mắt đến tận sáng, nhưng cách chị chiều hư khiến tôi cảm giác như có làn gió xuân hiền hoà ấm áp thổi qua tim.
Ôi, chuyển lạnh thành ấm.
Hôm nay thấy chị xuống tàu hoả, kéo theo chiếc vali nhỏ quen thuộc phía sau, tôi gần như sắp bật khóc.
Trước đây tôi từng ngu ngốc nghĩ rằng, nhất định chị sẽ bước xuống với khuôn mặt lạnh tanh, sau đó bước đến trước mặt tôi, chỉ nói hai chữ “chia tay”.
Sau đó, tôi nghĩ, hoặc là tôi sẽ liều mạng nhảy xuống đường ray trước mặt chị, hoặc là tôi sẽ chạy thẳng lên cầu vượt, theo sau đó là kiểu Pose tiêu chuẩn của Lưu Tường.
Tất nhiên, đi kèm với những hành động ấy, tôi nên nói điều gì đó chẳng hạn như, “Chúc chị hạnh phúc”, “Hãy quên em đi”, v.v.
(tốt nhất phải có nhạc nền).
Nhưng, nghĩ cả một buổi tối vẫn chưa quyết định được.
Vì vậy, khi Thẩm Phương kéo theo chiếc vali và bước đến trước mặt tôi, sau đó khi chị thực sự đã nói hai chữ với tôi, tôi sững sờ rất lâu không kịp phản ứng lại, tôi nhìn đường ray, lại nhìn cây cầu, lúc đó mới ý thức được, hai chữ mà Thẩm Phương nói là “Đi thôi.”
*Chia tay (分手) đọc hơi giống đi thôi (走吧).
Thế nên, bây giờ tôi nhìn Thẩm Phương, càng nhìn càng thấy đẹp, rất đẹp, rất đẹp, rất đẹp ~~~ (điều quan trọng phải nhắc lại ngàn lần) ~~~
Chị đã cắt tóc hơi ngắn đi một chút, cũng hơi xoăn một chút.
Ban đầu cảm giác hơi lạ, nhưng rất nhanh đã thấy quen mắt, nhìn kỹ hơn nữa, rất mang phong cách Tây, rất đẹp, rất đẹp, rất đẹp, rất đẹp ~~~ (điều quan trọng phải nhắc lại ngàn lần) ~~~
Chỉ là Thẩm Phương không hài lòng với kiểu tóc mới của tôi cho lắm, chị bảo tôi quay lại ép thẳng tóc ra, vì chị nói bây giờ trông chúng tôi “có sự chênh lệch 8 tuổi trở lên” — cô gái này nói chuyện càng ngày càng vô lý, đã có thể sử dụng biện pháp phóng đại một cách rất thông thạo.
Sign (cũng tính là có tiến bộ).
Tôi phải xuống giúp Thẩm Phương nấu ăn đây.
Mặc dù Thẩm Phương kiên quyết muốn thay mặt những nhà tư sản “gian ác” tặng lời chúc mừng đồng chí “tầng lớp vô sản” trong dịp Tết “gia đình hạnh phúc” này, đồng thời xắn tay áo lên và hoà làm một với nhân dân lao động, tham gia vào hoạt động sắm tết của người dân.
Tuy nhiên, vì vướng bận bộn bề công việc trong cuộc sống thường ngày, nên tài nấu nướng của chị còn có hơi “không quen tay”.
Thầm lo lắng “Bữa ăn tất niên” do Lãnh Đạo chuẩn bị sẽ giống như chiếc bánh bao tất nhiên do “đồng chí Tiểu Hồ” làm, những món này sẽ mãi bất tử trong DV của tôi.
Đúng vậy, không nói nhiều nữa, phải đi ngay đây.
Đói chết mất.
Cơm của Thẩm Phương quả nhiên là là “bữa cơm Tết” do “tấm lòng vàng” làm nên —- Chắc phải đợt đến sang năm mới được ăn..