Bạn đang đọc Viết Xuống Chút Hồi Ức – Chương 105: Phiên Ngoại 19
31-01-2007 – 09:25:52
Vừa tra trên Google, đồng tính luyến ái, bệnh thần kinh.
Á, Trung Quốc xoá bỏ đồng tính khỏi loại bệnh thần kinh rồi mà? Xem ra Google không đáng tin, vì nếu đáng tin thì nó đã không phải một căn bệnh, còn cố đi khám làm gì? Lẽ nào vì “đồng tính” có tham gia vào suy nghĩ và hành vi lặp đi lặp lại trong tiềm thức? Thôi xong, mau đi bệnh viện thôi! OCD của các vị chắc chắn vẫn nằm trong phạm vi bệnh thần kinh.
Tôi vẫn nên tự thú còn hơn, kẻo Thẩm Phương có lên mạng xem, thêm mắm thêm chua giận dỗi loạn xạ, nói không chừng Thẩm Phương nhà mình thật sự đã nhìn thấy.
Chuyện là thế này:
Phòng thí nghiệm của chúng tôi làm đánh giá.
Quản lý các bộ phận khác đều đã từng tham gia, hoặc đã từng có kinh nghiệm.
Chỉ có mỗi tôi là lính mới, lại còn là con mẹ nó người nước ngoài.
Tôi liên tục cằn nhằn với Lão An, nói tôi không tự tin, nói nhiều quá nên Lão An cũng hơi lo lắng.
Vì vậy, Lão An mời hai giảng viên đã từng giảng bài cho chúng tôi vào năm ngoái, bảo bọn họ làm mẫu đánh giá, để xem cần chú ý điều gì, có gì cần sửa không v.v.
Người dẫn đầu là nữ tiến sĩ da trắng mà tôi từng nhắc đến.
Không sai, cô ấy rất xinh (nhưng cô ấy xinh thì liên quan gì đến tôi, đâu phải cứ thấy ai xinh là tôi phải móc mắt ra nhìn?).
Hôm qua họ tới, họp, giảng.
Hôm nay lại tới, đến phòng thí thí nghiệm.
Tác phong làm việc và cử chỉ của cô ấy rất giống nhau.
Vô cùng nghiêm khắc, vô cùng lạnh lùng.
Không những moi ra một đống lỗi, mà còn hỏi tôi đến cứng họng ngay trước mặt Lão An, lúc đó trong lòng tôi rất muốn tự vẫn, may mà có Lão An và Lão Ấn nói giúp tôi, nói tôi là người Trung Quốc, có chút khác biệt về khả năng nắm bắt ý, cách diễn đạt chưa được trọn vẹn.
Tóm lại, mất mặt muốn chết.
Sau khi xem xét xong trong phòng thí nghiệm, người nam ở lại giúp chúng tôi sửa báo cáo đánh giá.
Nữ tiến sĩ chuẩn bị về nhà, nhà cô ấy không ở gần đây, phải đi tàu vào thành phố.
Ban đầu định để cô ấy đi taxi.
Nhưng tôi nghĩ, người ta đến đây để giúp mình.
Mặc dù không chỉ phòng thí nghiệm của tôi có vấn đề, nhưng những người ở phòng khác ít nhất cũng không bị cô ấy bắt bẻ.
Vì vậy, suy cho cùng, người xấu hổ nhất trong buổi sáng chính là tôi.
Thế nên tôi quyết định thử tạo mối quan hệ với cô ấy, xí xoá màn mất mặt trước Lão An, ngoài ra nếu sau này có việc gì sẽ có thể nhờ cô ấy.
Nhớ lần trước trao đổi thư từ với cô ấy, cô ấy đã trả lời rất lịch sự, nên tôi nghĩ sẽ không quá khó để làm thân đâu.
Vì vậy, tôi đã chủ động đề nghị có thể đưa cô ấy về.
Trước khi ra khỏi cửa, Lão An dặn dò tôi, rằng nếu như cô ấy bằng lòng, hãy mời cô ấy ăn trưa.
Người này trông có vẻ rất mạnh mẽ, rất khắt khe trong công việc, nhưng lại rất dễ gần trong chuyện tư.
Ngay khi lên xe đã bắt đầu trò chuyện.
Trước tiên cô ấy hỏi tôi đã làm được bao lâu, nhà của tôi ở đâu, trông tôi rất trẻ, blah, blah, blah, cứ nói cứ nói, khá là thoải mái.
Ban đầu tôi đoán chắc cô ấy lớn hơn Thẩm Phương 2 đến 3 tuổi, nhưng ai ngờ, hoá ra cô ấy nhỏ hơn Thẩm Phương một tuổi.
Có lẽ do biết tôi nhỏ tuổi hơn, cũng có thể do đều chưa kết hôn, đều là loại “cuồng công việc” trong mắt người ngoài, dù sao thì tôi rất mến cô ấy.
Nhưng phải nói rõ rằng, sự mến mộ này chỉ mang nghĩa khâm phục và kính trọng thôi.
Khi tới thành phố, tôi nói, dù sao cũng đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta nhân tiện dùng bữa luôn nhé.
Cô ấy nói được, nhưng không cần công ty trả tiền, vì tan làm rồi, hơn nữa công ty cũng trả thù lao cho cô ấy.
Tôi rất khâm phục tính cách không muốn lợi dụng này, nên tôi nói, em có thể mời chị ăn trưa với tư cách là một người bạn không, để cảm ơn chị đã giúp em chỉ ra rất nhiều Risks mà em đã không tính đến.
Cô ấy cười và nói, vậy cũng được.
Tôi nói, chị muốn ăn gì?
Cô ấy nghĩ một lúc, nói, Pizza Hut đi.
Vì vậy, chúng tôi đã đến Pizza Hut.
Nhưng đang đúng giờ trưa, hàng dài xếp hàng ở Pizza Hut luôn có thể kéo dài đến tận ngoài cửa.
Chúng tôi đợi một lúc, tôi sợ cô ấy đang vội, nên tôi nói, hay là sang Pizza Express phía trước đi.
Cô ấy nhìn hàng dài người xếp hàng trước mặt, rồi nói, được.
Chúng tôi lại đến Pizza Express.
Tôi bước đi rất nhanh, vì nhà hàng này làm đế bánh tươi, tôi sợ đợi lâu sẽ lỡ chuyến tàu của cô ấy.
Có lẽ vì bước đi của tôi hơi vội vã, nên khi băng qua quán KFC, cô ấy nói hay là ăn KFC đi.
Ban đầu tôi thấy rất không lịch sự, có vẻ như hời hợt quá, nhưng cô ấy nói lâu rồi chưa ăn, rất thích KFC, nên tôi không nói gì, ăn thì ăn, tiết kiệm được tiền mua bao thuốc lá.
Khi vào xếp hàng, tôi nhìn thấy Bà Cụ Non đang làm hamburger bên trong.
Có đức mẹ Maria mới biết lúc đó tôi đã xúc động như thế nào.
Tôi vươn cổ lên nháy mắt, cố gắng ném cho Bà Cụ Non một cái gợi ý, hi vọng em nó có thể nể mặt nhìn tôi một cái.
Nhưng Bà Cụ Non chỉ nhìn chăm chăm vào màn hình gọi món.
Trong nháy mắt, đã đến lượt chúng tôi, gọi xong món của cô tiến sĩ, khi đến lượt tôi, tôi nghĩ một lúc, rồi nói với quầy gọi món, cho một Zinger Tower Meal (đại khái khá giống burger siêu cay ở Trung Quốc), nhưng vui lòng hãy thay Normal Mayo bằng Black Pepper, dưới Harh không thêm phô mát, thêm nhiều rau, Sauce cay thay thành sốt cà chua.
Tôi biết, tôi khá là biến thái, nhưng tôi làm vậy chỉ vì muốn Bà Cụ Non nhìn tôi một cái.
Quả thật, sau khi quầy gọi món chuyển đơn đi, Bà Cụ Non lập tức thuận thế thò đầu ra nhìn tôi rất lâu.
Chỉ là, ánh mắt này, thực sự đã làm khó tôi, sống đến chừng này năm rồi mà đây là lần đầu tiên tôi vẫn ngu người cười rất rạng rỡ khi bị người ta nhìn bằng ánh mắt như thế, hình như tôi còn nháy mắt với em nó nữa.
Tôi thấy mình chính là một tên khổ dâm.
Gọi món xong, dưới tầng đã không còn chỗ ngồi, nên phải lên tầng.
Cô tiến sĩ đi đằng trước, đi tới vị trí bên trong cạnh cửa sổ, hướng ra ngoài.
Tôi chỉ đàn ngồi xuống phía đối diện, quay lưng vào sảnh lớn.
Sau đó là ăn.
Không sai, tôi cũng thừa nhận, nhìn mỹ nữ gặm đùi gà cũng là một loại hưởng thụ.
Còn về việc “hẹn mỹ nữ ra ngoài mà còn vênh mỏ tán dóc, đúng là coi thường cuộc sống”.
Đó là vì tôi nhìn thấy có chữ Trung Quốc trên cánh tay cô ấy – “nước”, thế là tôi hóng hớt một chút.
Cô ấy nói, định xăm hình, nên nhờ một người vẽ lên để xem có đẹp không, và hỏi ý kiến của tôi.
Tôi nói, chữ nước khá là hợp với con gái, người Trung Quốc nói rằng phụ nữ được tạo ra từ nước.
Cô ấy cười, nói, chữ nước đến từ chiêm tinh học của phương Tây (The Elements Of The Zodiac:air, Water, Fire, Earth), nước tượng trưng cho cung hoàng đạo của cô ấy.
Tôi nhớ hình như tôi cũng là cung nước, nên tôi hỏi, cô ấy nói cô ấy là cung Cự Giải.
Sau đó tôi cũng nói, Trung Quốc cũng có The Elements, nhưng chúng tôi có kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ….!dù sao cũng không có chuyện gì đúng không, tôi lại bắt đầu tán dóc về tương sinh tương khắc.
Nói mãi nói mãi, bèn thấy cô tiến sĩ nhìn về phía sau lưng tôi, tôi vừa quay mặt lại, thì thấy Bà Cụ Non đang đứng đó.
Hơn nữa, hai tay trống không (nói là đi tặng gà miễn phí cho ai đó, không biết nữa).
Nói vài câu với Bà Cụ Non, sau đó em nó quay lại, chúng tôi tập trung ăn.
Ăn xong, lúc rời đi, đến cửa KFC, vì cô tiến sĩ một tay ôm túi laptop, một tay kéo chiếc vali nhỏ, trong đó đựng toàn là tài liệu của công ty chúng tôi (nếu tôi có ý định không không an phận thì tôi đã giúp cô ấy xách rồi), khi mở cửa, gió vừa thổi, chiếc khăn chợt rơi xuống một nửa, vốn dĩ những chiếc khăn len đều vừa dài vừa nặng, hơn nữa người còn đang di chuyển, cuối cùng cũng rơi hẳn xuống đất, tôi thuận tay nhặt lên một đầu, chỉ là thuận tay giúp quàng cho cô ấy một tí thôi.
Quàng xong, tôi lịch sự nói, để em tiễn chị đến nhà ga nhé? Người ta cũng rất lịch sự, nói chỉ cần rẽ sang thôi, không cần đâu.
Sau đó, cô ấy cảm ơn tôi đã mời cô ấy ăn, tôi nói không có gì.
Sau đó, Byebye.
Sau đó, ban đầu tôi định bắt tay, ai ngờ người ta giơ tay tay ra, nên chỉ đành Hug.
Tôi cũng chưa kịp chuẩn bị, thì cô ấy thơm tạm biệt tượng trưng một cái, theo thói quen thì thơm xong bên này thì thường phải thơm luôn bên kia đúng không.
Chỉ có vậy thôi, rất đơn giản.
Ai ngờ mắt của Bà Cụ Non lại tinh đến thế! Xem ra, tất cả không thể thoát khỏi hoả nhãn kim tinh của Bà Cụ Non.
Nhưng chỉ là em nó đã đoán sai tình tiết.
Ban nãy em nó vừa cướp TV, tôi bảo em nó quay về học bài đi.
Bà Cụ Non không làm, uy hiếp rằng sẽ mách Thẩm Phương.
Tôi vừa đảm bảo với Thẩm Phương rằng tôi không có chút dính đáng gì với cô tiến sĩ đó, nếu như Bà Cụ Non lại thêm dầu vào lửa, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
Ban đầu tôi đã sầu, lại còn bị ụp nồi như thế này, rất không vui.
Bèn đấm em nó một cái, Bà Cụ Non phát điên, tung chiêu tám nắm đấm của vua Mạnh Luân.
Ban đầu tôi thấy tôi động tay trước là không hợp lý, nên chịu bị đánh vài cái, ai ngờ em nó coi tôi là cái bao cát.
Tôi chỉ đành tự vệ.
Sau đó…!sau đó, em nó chạy lên đây tố cáo tôi.
Hết rồi, đơn giản vậy thôi.
Kiên quyết không xin lỗi! Kiên quyết rút dây cắm wifi của em nó!
Tôi động tay trước là không đúng.
Nhưng em nó đe doạ tố cáo cũng hơi có phần ấy ấy quá đúng không? Từ nhỏ đã ghét nhất mấy đứa mách lẻo.
Hơn nữa, không biết vì sao mà Thẩm Phương đặc biệt để bụng cô tiến sĩ đó, chị đối với ai cũng không thèm liếc mắt một cái như Hoàng Dược Sư.
Nhưng, cứ phải đối với cô tiến sĩ này, không biết tại sao, rất kỳ quái.
Có lần, tôi phản hồi tin nhắn của cô tiến sĩ, Thẩm Phương ở bên cạnh ghen tuông nồng nặc, còn nói cô tiến sĩ rất sến súa khi gọi tôi là Dr.
Tôi cũng không hiểu sến súa ở đâu? Lẽ nào phải bảo cô ấy gọi tôi là Thuý Hoa thân yêu?
Cũng có thể do tôi từng khen cô tiến sĩ xinh đẹp trước mặt Thẩm Phương.
Thật ra, dù cô ấy có xinh đẹp đến mức nào, trong trái tim tôi cũng mãi mãi không thể sánh được với Thẩm Phương! Em không thích ăn thịt cừu, chị yên tâm đi!
Hơn nữa, người ta cũng đâu thuộc loại “bệnh thần kinh” đâu? Cho dù có, cũng làm gì nhìn trúng em?
Thẩm Phương, Thẩm Phương, chị nhất định phải yên tâm 100 lần mới được nha!! Em cúi đầu tạ ơn Chủ Long đây!!
Đi ngủ..