Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 104: Phiên Ngoại 18


Bạn đang đọc Viết Xuống Chút Hồi Ức – Chương 104: Phiên Ngoại 18


27-01-2007 – 08:34:11
Về rồi, không bắt được ai.

Suy sụp.

Quán bar buồn tẻ.

Con người buồn tẻ.

Thua hai ván Pool buồn tẻ.

Mua bao thuốc lá buồn tẻ, giá đầy đủ, có cả thuế, 20 điếu đổi thành 16.
Chị Hương, chị thua rồi.

Thẩm Phương không đến.
Thật là một đêm buồn tẻ.
Đi ngủ.

Chị ấy không đến.

Khi tôi gọi cho chị ấy, chị ấy đang giơ bảng ra giá rượu Bửu.

Sự chênh lệch giàu nghèo, đúng là rất lớn.

Từ thiện, từ thiện, đúng là người lương thiện.
Tôi vẫn nên tiếp tục giấc mơ làm việc của mình đây.

Tháng nào cũng đều thích nhất ngày hôm nay.

Thứ Tư, thứ Tư, ngày phát lương.


Ngày mai nhất định phải ăn uống thả ga một lần.
– ——–
30-01-2007 – 12:01:20
Cuối tuần này, có quá nhiều sự việc có thể dùng từ “bất ngờ” để miêu tả.

Không đơn giản như việc viết vội ba trang cùng một lúc.
Vào sáng thứ Bảy, nhận được một cuộc gọi từ Thẩm Phương.

Thực ra lúc đó tôi đang ngủ, đến khi nhận máy thì chị đã gửi lại lời nhắn trong hộp thư thoại.

Tôi nghe thư thoại, biết chị sắp đến, bèn gọi lại cho chị, nhưng gọi vài lần mà người ta không nghe máy.

Tôi thực sự không muốn gọi đến số nhà chị.

Nên đành gửi Text, viết là, em đã nghe lời nhắn, chị đi đường an toàn.

Lát nữa em phải đi đánh bóng, nếu chị đến mà thấy em chưa về thì gọi cho em.

Sau đó, rời giường, tắm rửa, đến sân bóng.

Khi tôi cất điện thoại vào tủ, chị vẫn chưa gọi lại.
Từ khi bắt đầu chơi, mọi thứ dần dần chuyển hướng “kỳ lạ”.

Không biết anh bạn Ấn Độ bị chập mạch ở đâu, liến thoắng đánh bóng vào tường sau cho tôi.

Ngày thường tôi ghét nhất cú đánh bóng tường sau của cậu ấy, vì sức tôi chưa bao giờ có thể đánh trả hướng bóng như vậy.

Hơn nữa, điểm rơi của trái bóng rất đáng ghét, luôn khiến tôi đang trong trạng thái tâm lý ghét bỏ rồi đập sang một nơi làm tôi không ngờ tới nhất.

Nhưng hôm đó thật tình cờ, sau vài lần bị thua, tôi tự dưng thuận tay đánh một quả chạy sát theo tường.

Thật ra đánh kiểu đó không có sức sát thương lớn lắm, nhưng nó luôn ăn chắc được cậu Ấn.

Bởi vì ban đầu cậu chàng này đã bỏ ra 150 nhân dân tệ để mua một cây vợt rất tốt, chính vì thế nên cậu ta không nỡ lòng nào mạo hiểm cọ vào tường vì pha bóng này.

Ngay cả khi đỡ bóng, sức sát thương, một giai điệu nhỏ trong hành trình, nó chắc chắn sẽ ăn chắc cậu ta.


Chẳng bao lâu, tôi còn chưa uống đủ nước thì cậu Ấn đã quay lại, trông rất hào hứng.

Cậu bạn vừa chơi bóng, vừa thản nhiên nói với tôi: “Thuý Hoa, họ của bà có phải là XXX không?” Tôi nói: “Đúng vậy.” Lão Ấn dừng vợt lại: “Ô thế thì đúng rồi, vừa rồi tôi thấy có người đang tìm bà ở Reception.”
Tôi vội vàng hỏi: “Nhìn như thế nào?” Lão Ấn nói: “Cô gái Trung Quốc, trạc tuổi bà, tóc dài, rất xinh đẹp,…”
Không đợi lão Ấn nói xong, tôi đã biết chính là Thẩm Phương.

Vừa nghĩ xem tại sao chị lại tìm được đến đây, vừa chạy đi ra ngoài vừa đính chính lại với lão Ấn: “Trạc tuổi tôi đúng không, nhìn đúng không đấy?” Lão Ấn lập tức sửa lại: “Có lẽ trẻ hơn một chút chút.” Tôi chạy ra ngoài, trước mắt đen kịt…!mắt nhìn kiểu gì vậy?
Trước tiên đi lấy điện thoại di động, mở tủ ra xem, chết tiệt, điện thoại hiện là đang bắt sóng.

Haizz, lon ton chạy ra ngoài.

Chạy ra cửa mà vẫn không thấy ai, nhìn điện thoại thì thấy lại có tín hiệu, vội gọi cho Thẩm Phương, nhưng lại bị chuyển thẳng vào hộp thư thoại.

Tôi nghĩ, chắc là chị vào trong rồi, lại quay lại Reception, tôi còn chưa mở lời, chàng trai đứng ca trẻ trẻ đã nói với tôi: “Ban nãy có một cô gái Trung Quốc tìm cô, tôi bảo cô ấy đi vào.”
Sở hữu ngoại hình xinh đẹp làm việc gì cũng dễ dàng, trước đây có một người bạn cũng đến đây tìm tôi, cậu ấy lập tức bị chặn lại ở bên ngoài, nói: “Đi giày da không được phép vào trong.” Tôi không tin hôm nay Thẩm Phương đi Trainer đến.
Tôi lại chạy vào trong, rẽ sang, qua tấm kính thuỷ tinh liền thấy Thẩm Phương đang đứng trong sân bóng, đang nói chuyện với lão Ấn! Tôi bắt đầu toát mồ hôi…
Tôi vô cùng căng thẳng, đây là lần đầu tiên Thẩm Phương chạm mặt đồng nghiệp của tôi.

Tôi đang định khi đi vào sẽ giới thiệu là: “Đây là em họ của tôi”, đột nhiên đổi ý, đừng! Nhỡ như Thẩm Phương đã giới thiệu chị ấy là bạn tôi, hoặc là bạn học, không phải bị lộ tẩy luôn sao? Xem ra phải nhanh chóng nghĩ cách lừa người.
Tôi đẩy cửa đi vào, lão Ấn hào hứng kêu lên: “Thuý Hoa, cô ấy tìm bà này” — phí lời, chứ còn ai tìm tôi nữa?
“Sao em không nhìn thấy chị?” Tôi chạy vào và nói với Thẩm Phương.
“Chị vừa đi Ladies.” Thẩm Phương đáp lại một câu, sau đó nhanh chóng quay sang lão Ấn, có vẻ như trước khi tôi đến, cậu ấy có chuyện gì đó chưa nói xong.
“Cô biết công ty luật Brother In của tôi…!” – Lão Ấn lại bắt đầu thao thao bất tuyệt khoe khoang.


Cậu ấy là người như vậy, là người rất tốt, nhưng rất hư vinh.

Từ rất lâu về trước, công ty chúng tôi vì có chuyện nên tìm đến luật sư Green.

Sau khi lão Ấn biết tôi quen đối tác trong văn phòng, bèn sợ rằng tôi sẽ xem thường cậu ấy.

Sau khi ông anh vợ hay là ông em vợ gì đó của cậu ấy cũng thăng chức thành đối tác ở London, mỗi khi tôi bảo có chuyện có bạn bè ở London, lão Ấn luôn chuyển hướng nói chuyện thành người thân của cậu ấy.

Xem ra, Thẩm Phương đã vô ý làm lộ thân phận của chị, chỉ thương Thẩm Phương tốt bụng nghe cậu ấy lảm nhảm.

Chỉ là tôi rất bối rối, dựa theo mức lương căn bản và bonus của lão Ấn, nếu như tôi tính không sai, mức lương hàng năm của cậu ấy chắc chắn không kém gì đối tác trong văn phòng.

Vì vậy, tôi thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc cậu ấy đang có mục đích gì?
Tôi đứng ngồi không yên, nhìn hai người họ buôn chuyện, nói từ họ hàng, đến thời tiết cho đến nhà ở…!Tôi nghĩ tôi đã tôi đổ mồ hôi nhiều như sông Ngân tuột chín tầng mây.
Nhưng, tôi thực sự thấy Thẩm Phương quá đáng yêu, đáng yêu đến mức tôi rất muốn ôm chị và hôn mấy cái, rốt cuộc chị bắt đầu tìm hiểu Council Tax phải Pay như thế nào vậy? Thật biết cách giả vờ!
Hai người (chính xác mà nói, chỉ có mỗi mình lão Ấn) nói chuyện đến khi sân bóng đóng cửa, đèn điện cũng bị tắt hết, lão Ấn mới tỏ ra dấu hiệu không nỡ rời đi.

Tôi vội vàng an ủi cậu ấy.

Khi bước đến trước xe, tôi thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Phương cười và nhìn tôi: “Đồng nghiệp của em thật dẻo miệng.”
Tôi nói: “Đó là háo sắc.”
Thẩm Phương chợt căng thẳng: “Cậu ấy đối xử với em như thế nào?”
Tôi nói: “Kể chuyện cười, cậu ấy cứ thấy ai xinh đẹp là sẽ không kìm được cái miệng, thật ra là ăn chay.”
Tôi nhìn Thẩm Phương cười, lại hỏi: “Chị giới thiệu với cậu ấy như thế nào?”
Thẩm Phương vừa thắt dây an toàn, vừa thản nhiên nói: “Chị nói chị là bạn gái của em.”
Tôi cười nhạt: “Chị đừng đùa nữa, em nghiêm túc đó, chị đã nói gì?”
Thẩm Phương nhìn tôi: “Sai chỗ nào? Chị không phải con gái sao? Chị không phải bạn em sao?” Nói xong còn tự hào cười lên.
Có lẽ chị nghĩ đã giày vò tôi đủ rồi, lúc này mới nói thật: “Thậm chí còn không kịp nói, chị vừa đến, cậu ấy đã đẩy cửa đi ra hỏi chị có phải chị đang tìm em không, còn nói em đang tìm chị ở ngoài, nếu không thấy nhất định sẽ quay lại.

Sau đó, không biết thế nào lại bắt đầu nói chuyện phiếm.”
“Chị nói là chị đến từ London à?” Tôi hỏi.
“Tự cậu ấy nghe ra.” Thẩm Phương vẫn luôn tự tin về giọng của mình.
Chúng tôi vừa nói về chủ đề giọng nói, vừa lái xe về nhà.

Thẩm Phương cười tôi: “Bây giờ em nói giọng miền trung, vừa nghe đã biết em từ đâu đến.”

Vì vậy, các bạn đừng nghĩ bây giờ tôi nói giọng thời thượng.

Từ miền từ nam đến miền bắc nước Anh có tận N giọng địa phương.

Thật ra có một sự khác biệt lớn.

Trong khi người Anh coi thường giọng Scotland và xứ Wales, thì người dân ở London lại coi thường giọng nói ở các quận bên ngoài.

Người miền nam coi thường giọng người miền trung, Người miền trung coi thường giọng người miền bắc.
Thật ra cũng không thực sự phân chia theo giàu nghèo.

Dù Manchester, York và Newcastle ở phía bắc đều là những thành phố lớn, nhưng giọng của những nơi này lại một mình một kiểu một cách rõ rệt.

Giọng miền trung thực sự không có trọng âm rõ ràng như giọng miền bắc, ngoại trừ việc luôn xuống giọng rõ ràng ở cuối câu, cảm giác có thể cuốn người ta đi như giọng địa phương Đông Bắc.
Thật ra ngay cả giọng London cũng không hẳn là thời thượng.

Giọng nói của người dân ở London có sự khác biệt so với tầng lớp thượng lưu có học thức cao, hơn nữa, giọng của hoàng gia Anh cũng không giống.

Hoàng gia Anh và giới quý tộc phát âm trọng âm và âm đuôi rất rõ ràng.

Mọi người hay nói đùa rằng đây là giọng Posh, mà theo như Thẩm Phương nói, giọng của tầng lớp trung lưu London không có thói quen phát âm âm đuôi như vậy, nhưng nghe hay hơn, và rõ ràng hơn một cách bất thường.

Trong cách suy nghĩ của người Anh, có thể gọi hai kiểu giọng nảy là “Queens English”.
Mà cách phát âm của người bản xứ địa phương tương đối mơ hồ, âm điệu có phần mạnh mẽ hơn, không thuộc phạm vi trên.

Ở Trung Quốc, khi nói đến giọng London, có lẽ đó chính là “tiếng Anh Hoàng gia”, có thể nghiêng nhiều hơn về loại thứ hai.

Vì vậy, tôi luôn cảm thấy việc nghe Thẩm Phương nói chuyện là một quá trình học hỏi và hưởng thụ rất tốt.

Trong câu được nói bằng thái độ gì, giới từ được sử dụng với động từ nào, có thêm S sau danh từ hay không, tôi đều có thể nghe rõ, cách chị liên kết các câu cũng rất uyển chuyển.

Tôi thì không được như vậy, nhiều khi phải lược bỏ một số từ để nói ra được một câu có âm điệu chính xác.

Xem ra, học tập luôn là một quá trình rất dài..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.