Viễn Phương

Chương 17: Mười bảy, Triệu Giác, có quan hệ với Triển Chiêu sao?


Đọc truyện Viễn Phương – Chương 17: Mười bảy, Triệu Giác, có quan hệ với Triển Chiêu sao?

Triển Chiêu theo sự hướng dẫn của Bạch Ngọc Đường, đi lên lầu hai của quán cơm này. Đi vào căn phòng nhỏ nhất, khung cảnh rất thanh nhã, có điều không gian cực kỳ nhỏ, chỉ có thể đặt vừa một cái bàn, hai cái ghế. Ngồi xuống đối diện nhau, nhìn nhau, hai người đều không tự chủ nở nụ cười. Vì sao cười? Không biết nữa.

Bạch Ngọc Đường cũng không đến hỏi thư ký Trương, mà trực tiếp đến tìm Từ khánh. Đương nhiên, hắn cũng không nói ra đây là do Triển Chiêu muốn biết. Hắn chỉ thể hiện chính mình đối với vụ làm ăn này có một chút hứng thú, Từ Khánh lập tức kích động đem tất cả chi tiết sự việc anh ta biết nói lại cho Bạch Ngọc Đường.

Cầm xấp tài liệu của Từ Khánh giao ra, Bạch Ngọc Đường quay về phòng làm việc, trên đường không ngừng tự hỏi, có đúng là mình hơi quá đáng rồi không, thế nào mới chỉ hỏi một chút nghiệp vụ của công ty đã khiến Tam ca kích động tới mức này rồi?

Đối với việc làm ăn, đương nhiên Triển Chiêu không rành, tuy nhiên Bạch Ngọc Đường coi như cũng hiểu rõ một ít. Theo như những gì thể hiện trên tài liệu này, Thiên Hữu và Bạch thị trong thời gian gần đây liên tục đàm phán một vụ hợp tác thu mua lại một công ty bất động sản. Trước hết người đại diện đàm phán chuyện hợp tác này là Phó tổng giám đốc Triệu Giác, bên Bạch thị là do Lô Phương đích thân ra mặt, xem ra là phi thường coi trọng.

“Ngọc Đường.” Triển Chiêu im lặng nghe Bạch Ngọc Đường giải thích tình hình xong, đột nhiên hơi lo lắng nói với hắn, “Liệu có thể tra thử xem Tổng giám đốc của Thiên Hữu là ai không?”

“Được,” Bạch Ngọc Đường lật lật xấp tài liệu trong tay, “Ở chỗ này, Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Hữu, Triệu Trinh. Ôi, tuổi còn trẻ thật a, mới có ba mươi thôi. Triệu Trinh? Cũng là họ Triệu, xem ra Thiên Hữu cũng là tập đoàn cha truyền con nối, người tên Triệu Trinh này nói không chừng cũng là đời thứ hai.”


Ánh mắt Triển Chiêu tối sầm lại, quả nhiên không ngoài sở liệu, cái gì đến đều đã đến.

Trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Giác vẫn chưa làm ra chuyện gì uy hiếp tới Bạch Ngọc Đường, nhưng Triển Chiêu chỉ mới nhìn thấy hắn đã bắt đầu cảm thấy căng thẳng, như thể dây thần kinh nghỉ ngơi hơi hai năm qua, hôm nay đột nhiên bị đánh thức. Tuy rằng, những ký ức về người này cậu chưa bao giờ quên.

Trước biểu hiện hứng thú đặc thù của Triển Chiêu đối với Triệu Giác và Thiên Hữu, Bạch Ngọc Đường vẫn còn nghi ngờ ít nhiều, tuy nhiên hắn cũng không lưu ý quá mức. Mặc dù bây giờ hắn đã giúp đỡ Triển Chiêu học tập được một số kỹ năng sinh hoạt, thế nhưng, dù gì vẫn không bằng giúp cậu khôi phục được ký ức. Nếu như câu có ấn tượng đối với chuyện của Thiên Hữu hay những người này, chính là chuyện tốt. Bất quá, Bạch Ngọc Đường cũng rất mâu thuẫn, về mặt lý trí, hắn tự biết không nên ngăn cản Triển Chiêu khôi phục ký ức, thế nhưng về mặt cảm tình lại có một loại thôi thúc không ngừng, tìm cách để không thay đổi trạng thái hiện nay. Có chút lo lắng, cũng có chút sợ, tuy nhiên không biết đang sợ điều gì.

Tổng giám đốc và các vị quản lý cấp cao của Bạch thị đều đang lo kiếm tiền, không ai để ý đến trong phòng làm việc Bạch Ngọc Đường, hiện đang có hai thanh niên đang suy tính một việc cực kỳ quan trọng, tuy rằng ở thời điểm hiện tại cũng chỉ có một mình Triển Chiêu biết được tầm quan trọng của vấn đề này.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đến khi dạ dày của Bạch Ngọc Đường bắt đầu chống đối, hắn mới ý thức được giờ giấc đã không còn sớm sủa gì, liền quay sang cười với Triển Chiêu: “Đói rồi, chúng ta đi tìm cái gì ăn đi đã, đến chiều lại xem tiếp.”

Triển Chiêu lắc lắc cái cổ có hơi ê ẩm, cười cười với Bạch Ngọc Đường, nghĩ thầm, chuyện học hành trong thế giới này làm sao có thể cực nhọc bằng luyện kiếm được.

Ăn cái gì đây? Bạch Ngọc Đường đứng ở tầng trệt Bạch thị, nhớ lại mấy quán ăn trong khu vực gần đây, không biết nên dẫn Triển Chiêu đến đâu ăn mới được.


Bạch thị đóng tại một khu vực kinh doanh, vây quanh đều là văn phòng, những cửa tiện như quán cơm này nọ rất ít. Trong công ty có căn tin, cho nên bình thường nhân viên của Bạch thị cũng không cần tìm ra ngoài ăn. Có điều, hôm nay hai người bọn họ đã bỏ lỡ mất giờ cơm ở căn tin, nếu chỉ có một mình Bạch Ngọc Đường, hắn cũng đã tùy tiện tìm đại một cái gì đó để ăn. Mặc dù là mệnh cậu ấm, thế nhưng Bạch Ngọc Đường một thân một mình tại ngoại ba năm, cũng đã trải qua không ít thời gian cực khổ, cho nên hắn cũng không bận tâm tới việc thỉnh thoảng phải ăn một bữa cơm không có hương vị gì. Nhưng vấn đề là hôm nay có Triển Chiêu, trong đầu Bạch Ngọc Đường xác định không muốn Triển Chiêu ăn uống linh tinh, cậu ấy quá gầy, hơn nữa hình như dạ dày cũng không tốt lắm. Nghĩ đến đêm hôm đó hắn ôm Triển Chiêu, thân thể nhẹ đến kỳ cục của cậu, trong lòng không khỏi khó chịu.

Tìm thứ gì đó để ăn đương nhiên không làm khó được Bạch Ngọc Đường, nếu gần không có, thì cứ đi xa xa thể nào cũng được. Triển Chiêu đến khi bị Bạch Ngọc Đường đẩy vào bên trong xe taxi mới nhận ra, thì ra muốn đi ăn một bữa trưa cũng thật quá phức tạp. Khoảng chừng mười phút sau, xe dừng lại ở trước một quán cơm. Hai người vừa xuống xe, từ cửa tiệm có một đứa nhỏ bước ra, tươi cười bắt chuyện với Bạch Ngọc Đường.

“Bạch tiên sinh, ngài đã tới rồi, mời vào mời vào.”

Triển Chiêu cười thầm trong bụng, Ngọc Đường, thì ra ngươi lúc nào cũng là đối tượng khách hàng được các quán ăn tửu lâu hoan nghênh nhất.

Bạch Ngọc Đường đương nhiên không biết Triển Chiêu đang nghĩ cái gì, chuyện hắn quan tâm nhất bây giờ chỉ là nhanh chóng lấp đầy cái bao tử của Triển Chiêu.

“Hôm nay khỏi lấy rượu, những món khác cứ như ngày thường là được rồi, nhanh nhanh lên nha.”

Triển Chiêu theo sự hướng dẫn của Bạch Ngọc Đường, đi lên lầu hai của quán cơm này. Đi vào căn phòng nhỏ nhất, khung cảnh rất thanh nhã, có điều không gian cực kỳ nhỏ, chỉ có thể đặt vừa một cái bàn, hai cái ghế. Ngồi xuống đối diện nhau, nhìn nhau, hai người đều không tự chủ nở nụ cười. Vì sao cười? Không biết nữa.


“Triển Chiêu, vì sao cậu lại hứng thú với chuyện của Thiên Hữu như vậy, nghĩ ra được cái gì rồi sao?” Bạch Ngọc Đường nhìn nụ cười nhàn nhạt của Triển Chiêu, rốt cuộc nói ra nghi vấn trong lòng.

“Ừm ——” Triển Chiêu chần chờ một chút, rồi nhẹ nhàng nói, “Tôi không biết, tôi không nghĩ ra được cái gì cả, chỉ là có một cảm giác, người tên Triệu Giác này không phải là một nhân vật đơn giản.”

“Cảm giác?” Bạch Ngọc Đường chau mày, vì sao Triển Chiêu lại nhìn Phó tổng giám đốc của Thiên Hữu rồi phát sinh ra cảm giác gì đó? Nếu như bọn họ không có vấn đề gì từ trước, thì giải thích như thế nào cũng không hợp lý.

“Ngoại trừ cảm giác ra, cậu không còn ấn tượng gì khác đối với người này sao?”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, trong ngực không rõ tư vị gì, Ngọc Đường, sao lại không có ấn tượng được, cho dù Triển Chiêu chết đi, cũng sẽ không quên được ấn tượng đối với kẻ đó. Thế nhưng Triển Chiêu không thể nói ra, cũng không biết phải nói như thế nào.

Lắc đầu, Triển Chiêu cười nhàn nhạt, đối diện với vẻ mặt nghi ngờ của Bạch Ngọc Đường: “Tôi không có ấn tượng với ông ta, có điều trong lòng tôi có một loại cảm giác, người này vốn không phải người tốt. Tôi không thể nói rõ được vì sao. Nếu như Bạch thị muốn tiếp xúc nhiều hơn với ông ta, tôi mong anh có thể đề phòng.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hắn biết hiện tại cho dù có tiếp tục hỏi Triển Chiêu cũng không hỏi ra được gì, làm sao có thể cưỡng cầu một người mất trí nhớ giải thích cảm giác của người đó được đây.

“Được, tôi sẽ nhắc nhở các anh ấy nữa.”


“Không,” Giọng của Triển Chiêu thoáng có chút sốt ruột, “Nếu như chỉ là trên phương diện chuyện làm ăn, đừng nói với Tổng giám đốc Lô thì tốt hơn. Dù sao chỉ là cảm giác của cá nhân thôi, anh có nói cũng không nói rõ được, chỉ cần chúng ta cẩn thận đề phòng ông ta là đủ rồi.”

Bạch Ngọc Đường cười, Triển Chiêu trước đây là người như thế nào thật không rõ ràng lắm, có điều nhìn thấy cậu ấy lo lắng nhiều như vậy, lại luôn luôn suy nghĩ vì người khác, nhất định là một người khiến người ta không yên lòng.

Nhưng Bạch Ngọc Đường nghĩ sai rồi, kỳ thực Triển Chiêu trước đến giờ làm sao khiến người khác lo lắng cho mình được. Tất cả mọi người đều tín nhiệm Triển Chiêu, mà chỉ có người thân cận nhất mới là chuyện cậu luôn canh cánh. Loại lo lắng này, cho dù trải qua một ngàn năm, cuối cùng vẫn dành cho Bạch Ngọc Đường.

Cơm nước rất nhanh được đưa lên, không có rượu, cho nên chỉ là yên lặng ăn. Bạch Ngọc Đường ăn bữa cơm này không được thoải mái cho lắm, bởi vì hắn luôn có cảm giác Triển Chiêu có điểm không yên lòng, cho nên cứ nhìn chằm chằm Triển Chiêu, nhắc nhở cậu ăn cho nghiêm túc.

Rời khỏi quán cơm đã là 2 giờ chiều, Bạch Ngọc Đường nhìn một chút Triển Chiêu vẫn chưa giải quyết được tâm sự, đột nhiên nở nụ cười.

“Ngọc Đường, anh cười cái gì?” Triển Chiêu cảm thấy hơi buồn bực.

“Không có gì,” Bạch Ngọc Đường chớp chớp mắt, “Tôi đang suy nghĩ nên đưa cậu trở về tiếp tục mày mò xem cái người tên Triệu Giác này rốt cuộc là ai, hay là —— chúng ta đừng về nữa, tôi dẫn cậu đi giải sầu một chút, để giúp cậu khỏi phải nặng nề tâm sự như vậy mãi.”

Triển Chiêu nhận ra ý tứ của Bạch Ngọc Đường, cũng cười theo. Ngọc Đường, xin lỗi, lại để cho anh lo lắng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.