Đọc truyện Viễn Phương – Chương 18: Thấy việc nghĩa hăng hái làm thật rất phiền phức
Một thành phố vừa mỹ lệ, vừa yên lặng lại thanh bình như nơi này thì nhất định sẽ có tình hình trị an rất tốt có đúng không? Đáp án là không chắc chắn.
Sống trong thế giới này, đối với rất nhiều chuyện, Triển Chiêu đều không có tự tin có thể bảo trì khả năng quan sát và sức phán đoán nhạy bén của mình, chỉ ngoại trừ một việc, đó chính là việc phạm tội.
—
Nhờ sự kiên trì của vị thầy giáo Bạch Ngọc Đường này, buổi chiều ngày hôm đó hai người không trở về công ty mà lang thang bên ngoài tiếp tục chương trình học của họ. Một lớp học rất đặc biệt — đi xe bus. Trước đó, bởi vì Triển Chiêu không có thói quen đến những nơi đông người, hơn nữa số lần ra khỏi nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, nên tất cả mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn gọi xe taxi hoặc đi bộ. Nhưng vì Bạch Ngọc Đường mong muốn Triển Chiêu có thể dần dần thích ứng với những hoàn cảnh có đông người, nhất định phải qua được cái ải phương tiện công cộng.
Đời sống ở thành phố D này, đối với người dân bình thường mà nói là một chuyện rất thoải mái, hệ thống giao thông công cộng thân thiện được phát triển vô cùng mạnh mẽ. Không giống như những thành phố lớn khác, giao thông trong D thị phi thường tiện vợi, cơ bản không hề xuất hiện tình trạng kẹt xe, mà thời điểm hai người ra ngoài lại không phải lúc cao điểm, cho nên trên xe bus không hề chen chúc. Triển Chiêu ngồi ở bên cạnh Bạch Ngọc Đường, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh, dường như đã quên đi việc phải lo nghĩ. Bạch Ngọc Đường nhìn khóe môi cậu hơi nhếch lên, trên mặt hắn cũng dần hiện lên vẻ tươi cười mà chính hắn không hề nhận ra.
Thành phố này thực sự rất đẹp, mặc dù không có bầu trời xanh như một ngàn năm trước, không có bầu không khí trong lành tươi mới đó, nhưng vì nơi này gần với đại dương, cho nên trong không khí luôn có một chút ẩm ướt nhàn nhạt, tạo một cảm giác vô cùng thoải mái. Tuy rằng không thường xuyên, nhưng Triển Chiêu quả thật không thể không cảm thán, thời gian một ngàn năm đối với thế giới này mà nói, biến hóa quả thật là nghiêng trời lệch đất. Đây tuy không thể nói là thương hải tang điền, bất quá cũng có thể xem như nhân thị vật phi đi (*). Biết đâu tất cả mọi người không phải như xưa nữa, Ngọc Đường trở nên lãnh đạm, Nguyệt Hoa trở nên hào sảng, mấy người Lô Phương trở nên thâm trầm, cũng đã biết cách cất giấu tâm tình không ưa thích của bọn họ thật sâu. Như vậy không phải không có khả năng, Triệu Giác cũng đã thay đổi. Không dám tưởng tượng Triệu Giác sẽ thay đổi thành bộ dáng gì nữa, nhưng mà sớm muộn gì cũng sẽ biết, không phải sao?
(*) Thương hải tang điền (蒼海桑田): biển xanh biến thành nương dâu, ý nói sự đời thay đổi hoàn toàn.
Nhân thị vật phi: Biến từ câu ‘Vật thị nhân phi’ 物是人非 trong bài Dữ triêu ca của Tào Phi, ý nói cảnh không giống xưa nhưng người vẫn như cũ.
Triển Chiêu vẫn hướng mặt ra ngoài cửa sổ xe, tuy cậu biết rõ Bạch Ngọc Đường đang quan sát mình, nhưng cậu vẫn không quay đầu lại. Ngọc Đường, ngươi không cần lo lắng cho tâm tình của ta hiện tại. Bây giờ cho dù ngươi có đuổi ta đi, hay bốn vị ca ca của ngươi xuất ra bất kỳ loại thủ đoạn gì, ta cũng sẽ tuyệt đối không ly khai Bạch thị. Chỉ cần Triệu Giác còn hiện diện trong cuộc sống của ngươi một ngày, ta sẽ ở lại thêm một ngày, một tấc cũng không rời.
Một thành phố vừa mỹ lệ, vừa yên lặng lại thanh bình như nơi này thì nhất định sẽ có tình hình trị an rất tốt có đúng không? Đáp án là không chắc chắn.
Sống trong thế giới này, đối với rất nhiều chuyện, Triển Chiêu đều không có tự tin có thể bảo trì khả năng quan sát và sức phán đoán nhạy bén của mình, chỉ ngoại trừ một việc, đó chính là việc phạm tội.
Trên gương mặt của một thanh niên mặc tây trang mang giày da, thần sắc khẩn trương chỉ lướt qua một tích tắc, Triển Chiêu lập tức phát hiện. Trên một chiếc xe bus vắng người mà vẫn dám ra tay hành nghề, “kỹ thuật” của tên trộm này nhất định không tệ, thế nhưng hắn trốn không khỏi ánh mắt của Triển Chiêu.
Cậu rất bình tĩnh từ chỗ ngồi đứng lên. Bạch Ngọc Đường có hơi giật mình, cũng muốn hỏi xem Triển Chiêu muốn làm gì. Triển Chiêu hơi nắm lấy tay của hắn, dùng ánh mắt hướng về phía tên thanh niên kia, Bạch Ngọc Đường có điểm hiểu rõ, cũng không ngăn cản. Chỉ là ít nhiều vẫn có chút lo lắng, bèn đứng lên đuổi theo Triển Chiêu.
Tên thanh niên kia vừa mới trộm một chiếc điện thoại di động từ trong túi đeo lưng của một cô gái, đắc thủ liền lên đứng ở cửa xe, chuẩn bị đến khi xe dừng lại thì nhanh chóng tẩu thoát. Triển Chiêu đi tới phía sau, giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai gã, gã cả kinh quay phắt lại.
Triển Chiêu ôn hòa cười cười, nhàn nhạt nói: “Tiên sinh, anh cầm nhầm đồ rồi.”
Tên thanh niên kia nhìn Triển Chiêu một dạng ôn hòa vô hại, trong lòng gã nhất thời yên tâm không ít, mím môi một cái, tức giận quát: “Anh nói bậy cái gì đó, ai cầm cái gì, không thể hiểu nổi mà.”
Triển Chiêu cảm thấy hơi thở Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh mình mạnh hơn nhanh hơn, nhéo nhéo tay hắn trấn an. Xoay người nhìn sang cô gái bị trộm đồ kia.
“Tiểu thư, nhìn thử xem điện thoại di động của cô có còn đó không?” Triển Chiêu bình thản nói.
“Á! Điện thoại di động của tôi!” Cô gái kia tìm kiếm mấy lượt trong ba lô, không còn bóng dáng gì của chiếc điện thoại nữa.
“Tiên sinh, điện thoại trong túi anh không phải là của anh đúng không?” Trên mặt Triển Chiêu vẫn là nét mặt ôn hòa, nhưng giọng nói lại là khẳng định chắc chắn.
Tên thanh niên theo bản năng sờ soạng túi của mình, cảnh giác nhìn Triển Chiêu, giọng nói cũng không còn bình tĩnh như ban nãy.
“Nói nhảm nhí gì vậy, trong túi tôi không phải là đồ của tôi, không lẽ là của anh sao?”
Lúc này không khí chung quanh đã có phần hỗn loạn, tài xế cũng phát giác trên xe đã xảy ra chuyện, sắp tới trạm kế tiếp, thế nhưng không biết có nên tắp xe đỗ vào hay không.
Cô gái kia đã xác định điện thoại di động của mình bị cướp mất, lập tức hô hoán: “Tài tế, ngàn vạn lần không được dừng xe, trên xe có kẻ móc túi.”
Tất cả mọi người bị tiếng kêu của cô gái khiến cho hoảng loạn, lập tức kiểm tra lại vật phẩm tùy thân của mình. Lục tục lại thêm mấy người nữa báo đồ đạc của mình cũng bị mất, vì vậy tất cả sự chú ý của mọi người đề tập trung vào Triển Chiêu và tên thanh niên kia.
“Tiên sinh, anh đem hết đồng đồ đó giao ra đây đi.” Triển Chiêu không muốn động võ, cũng không muốn gây phiền toái, bất quá nhìn thấy có người trộm đông cướp tây mà không ra tay, cậu càng không nhìn được.
Bạch Ngọc Đường lúc này cũng phát hiện ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề, nhiều người bị mất đồ như vậy, chỉ sợ không phải chỉ có một mình tên này làm, trên xe nhất định có đồng bọn của hắn. Nếu là một nhóm tội phạm, không biết có bao nhiêu người, cũng không biết chỉ có hai người bọn họ có thể đối phó nổi hay không.
Tên thanh niên kia thấy Triển Chiêu thái độ cương quyết, còn mình rõ là đã bại lộ, trái lại không hề hoảng sợ, ngược lại trên mặt hiện ra vẻ tươi cười. Bạch Ngọc Đường vừa thấy, trong ngực lập tức hiểu, tên nhóc này không sợ hãi, chắc chắn phải có đồng bọn, hơn nữa nhân số nhất định không ít.
“Tiểu tử, anh khuyên chú mày chớ nên xen vào việc của người khác,” Tên móc túi cười lạnh nhìn Triển Chiêu, “Thay người khác ra mặt, cẩn thận chết như thế nào cũng không biết.”
Không đợi Triển Chiêu trả lời, Bạch Ngọc Đường liền kéo cậu bảo hộ sau lưng mình, cảnh giác quét mắt xem xét tình hình trên xe lúc này, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng tên móc túi trước mặt.
“Nhàn sự này bọn tao quyết định nhúng tay vào rồi, bảo người giúp mày ra mặt hết đi.”
“Mày lại nói cái gì ——” há mồm ra vốn là để mạt sát đối phương, nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy sát khí trên mặt Bạch Ngọc Đường, tên móc túi kia chưa kịp phun ra mấy chữ cuối cùng đã vội vàng nuốt ngược lại.
Trên xe lúc này đã loạn cả lên, tài xế nhìn thấy tình hình nghiêm trọng, đã thay đổi tuyến đường, muốn đưa xe tới đồn cảnh sát gần nhất. Ngay vào lúc đó, ở một ghế ngồi tương đối gần tài xế, một gã đàn ông trung niên thân hình cao lớn đột nhiên vọt về hướng bác tài. Dao kề lên cổ, âm thanh âm trầm ra lệnh cho tài xế: “Dừng xe!”
Nhìn thấy con dao, tất cả mọi người rơi vào hoảng loạn, Triển Chiêu nhướng mày, bước thật nhanh tới trước mặt tên bắt cóc tài xế kia, tốc độ nhanh tới nỗi tất cả mọi người đều không nhìn thấy gì rõ ràng, kể cả kẻ bắt cóc đương nhiên cũng chưa kịp phản ứng lại.
“Buông dao xuống!” Lớn giọng quát một tiếng, tên kia giật mình chần chừ, tuy nhiên gã rất nhanh đã khôi phục trấn tĩnh.
“Thằng khốn, mày muốn chết phải không!”
Lời còn chưa dứt, từ sau lưng Triển Chiêu lao ra một tên nữa, cầm một con dao găm ngắn hướng Triển Chiêu đâm tới.
“Cẩn thận!”
Bạch Ngọc Đường bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh cả người, tuy nhiên sự việc phát sinh quá nhanh, hắn muốn chạy tới bên Triển Chiêu đã không còn kịp nữa.
Triển Chiêu nghe tiếng hô hoán như thế, nhướng mày, lắc mình tránh khỏi một đao đó.
Thân pháp của Triển Chiêu quá nhanh, tên kia hoàn toàn không có cơ hội phản ứng nhiều, thúc thủ chịu trói, toàn bộ thân hình lại vẫn còn đang duy trì tư thế phóng về phía trước. Triển Chiêu lắc đầu, sao nơi nào cũng gặp những tên trộm ngu xuẩn như vậy.
Không muốn nặng tay khiến gã bị thương, Triển Chiêu tiện tay điểm một huyệt đạo phía sau lưng gã, tên trộm lập tức buông mình ngã xuống đất, làm cách nào cũng không đứng dậy nổi.
“Thế nào, còn không chịu bỏ dao?”
Chuyển hướng về tên bắt cóc tài xế, Triển Chiêu nhàn nhạt nói.
Tên đó đã choáng váng, chỉ còn biết ngơ ngác nhìn Triển Chiêu. Ngay cả khi Triển Chiêu tiến lên bắt hắn lại, hắn cũng không có phản ứng gì cả, trong lòng còn đang thắc mắc, tên quỷ này làm cách nào mà tiến lại đây được, chẳng lẽ là bay tới?
Và cũng có rất nhiều người đang ngơ ngẩn cả ra như tên bắt cóc, trong này bao gồm cả Bạch Ngọc Đường. Có điều hắn vẫn chưa quên tên móc túi đang ở sát bên cạnh. Ngay lúc Triển Chiêu tước vũ khí của tên bắt cóc kia, Bạch Ngọc Đường cũng xuất thủ chế phục tên ăn trộm
Cuối cùng mọi người cũng thoát ra khỏi cơn kinh ngạc đến ngây người, bắt đầu phản ứng, một số người hỗ trợ hai người Triển Bạch chế trụ ba kẻ bắt cóc, mặt khác có vài người đã vây quanh Triển Chiêu, ồn ào nhốn nháo hỏi cậu rốt cuộc chiêu vừa rồi là công phu gì thế.
Triển Chiêu thật không ngờ mình làm một chuyện tốt đồng thời cũng là chuốc lấy một sự phiền phức tương đương. Ở thế kỷ 21, thấy việc nghĩa ra tay trợ giúp nhất định phải đến cục công an. Theo như mọi người nói, nếu không có lời chứng của cậu, ba ké bắt cóc kia cũng rất có thể sẽ tiếp tục nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Dưới sự năn nỉ của tài xế, Triển Chiêu rốt cuộc mềm lòng đáp ứng với mọi người sẽ cùng nhau đưa ba tên này đến cục công an gần đây. Thế nhưng có một vấn đề phi thường nghiêm trọng, Triển Chiêu biết, Bạch Ngọc Đường cũng biết, đó chính là mối lo ngại nếu người của cục công an hỏi tới thân phận của Triển Chiêu.
Điều rắc rối nhất chính là, Triển Chiêu không có thân phận.