Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 130


Đọc truyện Viện Bảo Tàng Sơn Hải – Chương 130

EDIT: HÂN

BETA: HẠ Y

Trấn Cốc Hợp, thị trấn nhỏ tọa lạc nơi ngoại ô xa thành phố Vĩnh An đã từng là chốn bồng lai tiên cảnh ít ai biết đến dưới chân núi Ngọa Long.

Trấn Cốc Hợp của bây giờ thì vì sự nổi tiếng của viện bảo tàng Sơn Hải nên vốn đầu tư du lịch tăng mạnh, tình trạng như cách biệt với xã hội ngày xưa đã bị phá vỡ, người trong trấn nhỏ bắt đầu kinh doanh những món hàng liên quan đến viện bảo tàng Sơn Hải và đủ loại dự án như nhà thuê bình dân, cửa hàng, khu vui chơi v.v…, cuộc sống cũng tốt hơn trước đây nhiều.

Trong trấn không những phát triển về mảng du lịch, mà bất động sản, thương mại các thứ cũng lần lượt được để tâm, bách hóa Hoa An vừa khai trương cách đây không lâu chính là khu phức hợp thương mại với đủ loại ăn uống vui chơi, rạp chiếu phim Khởi Tinh ở tầng năm là rạp chiếu cỡ lớn đầu tiên trong trấn Cốc Hợp, kinh doanh khá khẩm kể từ lúc vừa khai trương.

Lúc này đang dịp Quốc khánh, đủ các bộ phim được đẩy lên công chiếu, lượng khách của rạp cũng đạt đến con số cao nhất kể từ sau khi khai trương.

“Long Chiến Vu Dã” là một trong những bộ phim có chế tác lớn được công chiếu vào dịp Quốc khánh, tuy phim có ảnh đế ảnh hậu và những diễn viên dày dạn kinh nghiệm cũng như minh tinh đang nổi, nhưng bộ phim được chế tác lớn được công chiếu trong dịp Quốc khánh thì bộ nào mà chẳng có ảnh đế ảnh hậu, diễn viên cộm cán minh tinh đang nổi chứ? Thế nên cũng cạnh tranh nhau rất quyết liệt.

Bộ phim đã được công chiếu nhiều ngày, chỉ mỗi ngày đầu và ngày hai là đứng đầu phòng vé thôi, sau đó bị bộ phim chế tác lớn khác vượt mặt, nay tuy tổng số vé vẫn đứng nhất, nhưng phim đứng thứ hai đang bám rất sát, bất cứ lúc nào cũng có thể vượt qua.

Về việc này, các yêu quái đều cười há há vô cùng hả hê: “Kế Mông không được rồi, không được chút nào!”

Kế Mông kết thúc việc tuyên truyền phim dẫn người nhà về viện bảo tàng bấy giờ tức gần chết, gương mặt tiên nữ giận đến vặn vẹo, dù là nam thần nào cũng không thể nhịn nổi khi mình bị nói “không được”, phương diện nào “không được” cũng không được.

Lý Cửu Gia sốt ruột bảo vệ vợ, bèn phản bác: “Manh Manh chỉ là diễn viên khách mời thôi, tổng cộng được có vài cảnh, không phải vai chính, trách nhiệm phòng vé của phim không được tính lên đầu em ấy.”

Đám yêu quái lại không đồng tình: “Xì, mi là người nhà nó, tất nhiên mi nói vậy rồi. Dù sao bọn ta cũng cho là Kế Mông không được.”

“Hừ! Có được hay không đánh rồi nói tiếp!” Kế Mông nổi giận đùng đùng, biến thân ngay tại chỗ.

Đám yêu quái cũng chẳng hiền lành gì, từng đứa một cũng sắp không kiểm soát nổi sức mạnh tràn trề muốn “yêu thương nhau” rồi.


Khi bầu không khí tưởng chừng như sắp bùng nổ, thì Lăng Mục Du mặc áo liền mũ quần jean và Đan Tiêu cũng mặc áo liền mũ quần jean cùng đi đến, nói: “Tụi bây đang làm gì vậy? Chuẩn bị xuất phát thôi.”

Kế Mông: “…”

Đám yêu: “…”

Mẹ nó, ra ngoài hoạt động tập thể mà sao hai đứa mi lại mặc giống hệt nhau vậy. Bực quá.

Thôi thôi không đánh nữa, chẳng có ý nghĩa gì.

Trận “yêu thương nhau” quy mô lớn cứ thế bị dẹp tan bởi sức mạnh ngược cún FA siêu cấp của trang phục tình nhân, đám yêu quái và Kế Mông giờ phút này đều có chung một kẻ thù, trở nên yêu thương nhau đúng nghĩa đen luôn.

Lý Cửu Gia bị vợ mình lãng quên đỡ trán, đi vội vài bước lên nắm tay vợ mình, phẫn nộ thể hiện sự tồn tại. Chồng em ở đây này, chúng ta cũng có thể khoe khoang tình cảm mà, tại sao phải đồng lòng với đám yêu quái FA kia?

Kế Mông vỡ lẽ. Đúng nhỉ, mình cũng có thể khoe khoang tình cảm mà. Bèn bỏ rơi đám yêu quái FA, bắt đầu hình thức ngược cún.

Tiếng lòng Thao Thiết: Muốn đánh Kế Mông quá!

Tiếng lòng đám yêu: TÍNH THÊM TUI NỮA!

“Tụi bây tụ lại với nhau làm gì?” Lăng Mục Du nói: “Phát tiền đây, một con yêu năm trăm đồng, mua đồ phải trả tiền, biết chưa?”

Thao Thiết nhận năm trăm đồng, tỏ ý không đủ: “Một con dê nướng của tiệm dê nướng dưới núi tận một nghìn tư đó, năm trăm đồng còn không mua nổi nửa con.”

Khóe miệng Lăng Mục Du co giật, nói: “Mày có thể mua một con dê con về, năm trăm đồng đảm bảo mua được, mua về nuôi lớn rồi nướng dê nguyên con.”

Đám yêu: “Há há há há há ý kiến hay.”


Thao Thiết… Thao Thiết quyết định im lặng là vàng.

Điểm danh số lượng đám yêu xong, xác nhận không bị sót con nào nữa, Lăng Mục Du bèn tuyên bố xuất phát, một đám thần yêu người kéo nguyên bầy rời khỏi viện bảo tàng.

Tuy ra ngoài xem phim nhưng hiếm có dịp cả viện cùng ra chơi, chỉ xem phim thôi thì uổng phí chuyến đi chơi này quá, trưa ăn trưa xong ra cửa, đầu tiên là vào trấn đi dạo, bữa tối thì đến nhà hàng ở tầng bốn của bách hóa Hoa An ăn, ăn xong đi xem phim.

Thế nên Lăng Mục Du quyết định thứ Hai sẽ đóng cửa theo quy định, dù đang là tuần lễ hoàng kim cũng đóng luôn, tùy hứng thế đấy.

Đám yêu quái gần một trăm năm không rời khỏi núi Ngọa Long, bấy giờ xuống núi thì nhìn gì cũng thấy mới lạ, cả hoa dại bên đường cũng phải ngắt vài đóa.

Đang là tuần lễ hoàng kim, rất nhiều người đến trấn Cốc Hợp du lịch, phố thương mại dưới chân núi chen chúc toàn đầu người, nhóm du lịch của viện bảo tàng đi từ trên núi xuống phải đến tiệm trà sữa Sweet Time đón Minh Hoặc trước, nào ngờ ra phố thương mại thì một đám theo phong cách scene – đại đa số – đều xinh đẹp theo nhiều loại hình với các kiểu tóc màu sắc khác nhau, khiến những loài người thật sự đang chơi trên phố thương mại đều kinh ngạc.

Mấy loài người kia vây quanh họ với vẻ ngạc nhiên, rất nhiều người đều nhận ra viện trưởng viện bảo tàng Sơn Hải đang đi đầu đội người và người đại diện phát ngôn Kế Manh Manh, dù hai bên có quen nhau không cũng đều khẽ giọng bàn tán không biết viện bảo tàng Sơn Hải đang làm gì.

Đám quần chúng vây xem đi theo đội du lịch cả đoạn đường, đến gần tiệm trà sữa Sweet Time thì phát hiện đám phong cách scene này cùng đi đến mua trà sữa, bỗng chốc cạn lời, cảm thấy mình đúng là nhảm nhí.

Trong tiệm trà sữa Sweet Time, hai nhân viên mới đều sững sờ, nhiều người vây ngoài tiệm như vậy để gây chuyện gì thế, tuy ai nấy đều đẹp thoát tục, nhưng họ vẫn thấy sợ đấy!

“Chào cô, xin hỏi Khấu Dung hoặc Diệp Đình Đình có ở đây không? Tôi là Lăng Mục Du, đến đón Minh Hoặc đi chơi.” Lăng Mục Du nói.

Hai nhân viên vẫn đang ngây người, cảm thấy mình sắp tắt thở luôn khi đối diện với nét đẹp của mấy người trước mặt, á á á á á còn có nữ thần Manh Manh nữa, nữ thần Manh Manh chỉ cách mình một cái quầy thôi đó á á á á á…

Nhân viên mới không động đậy, chủ tiệm đã bước ra từ kho, Khấu Dung thấy bọn người Lăng Mục Du thì cười chào hỏi: “Chờ một chút, lúc ăn cơm Hoặc Hoặc đã làm đổ canh lên người, đang thay đồ.”

Lăng Mục Du cười đáp được.

Giọng của Khấu Dung không lớn, nhưng thính giác của đám yêu quái rất tốt, ai cũng nghe rõ ràng câu nói của cô, đồng thời đều phá lên cười, cả trăm con yêu cùng há há há quả thật muốn banh nóc phố thương mại luôn, hiệu quả cực kỳ chấn động, khiến những người đi ngang và xung quanh tiệm đều giật nảy mình.


Minh Hoặc thay áo nỉ và áo yếm jean sạch ra, nghe thấy tiếng cười thì tức giận xông ra từ trong kho, hô lên với vẻ tức giận đầy đáng yêu: “Câm mồm hết cho bản tôn!”

Diệp Đình Đình cầm một đôi giày thể thao nhỏ đuổi theo hắn, bất đắc dĩ trợn trắng mắt, tự xưng “bản tôn” các kiểu, bệnh trẻ trâu của Tiểu Hoặc Hoặc nặng hơn nữa rồi.

Đám yêu quái im lặng, rất nể mặt không cười Ma Quân nữa, chỉ mỗi Kế Mông vẫn còn cười điên cuồng.

Lăng Mục Du liếc hắn, khẽ giọng nhắc nhở: “Xin chú ý hình tượng nữ thần của mi.”

Nữ thần cái quái gì! Bấy giờ Kế Mông không cười nữa, nếu không phải đang có nhiều loài người đang nhìn, hắn đã há mồm rống bão đến rồi.

Làm đệ của viện trưởng, từ khi xuống núi Phu Chư đã theo sát ngay sau lưng viện trưởng, thế nên nó chiếm lợi thế, nhìn ly trà sữa có nhiều cô gái loài người đang uống trong tiệm, nó thấy thèm quá.

“Làm phiền cũng cho tôi một ly trà sữa màu xanh mà cô gái kia uống.” Phu Chư nói với nhân viên vẫn đang ngơ ra, đưa một trăm đồng tiền cho cô ấy.

“Hả?” Nhân viên sửng sốt, sau đó mới nhìn xem là ly trà sữa màu xanh nào.

Khấu Dung vội đến trước quầy, cười nói: “Là Matcha Latte, tôi làm cho cậu, không cần tiền.”

“Không được.” Ngoài việc làm đệ của viện trưởng, Phu Chư còn làm một yêu quái đứng đắn: “Mua đồ phải trả tiền.” Nói đoạn, nó lại đưa một trăm đồng trong tay ra, suýt đã đụng phải mặt nhân viên luôn.

Nhân viên sửng sốt nhìn sang phía bà chủ, không biết có nên nhận hay không.

Lăng Mục Du cười nói: “Mua đồ tất nhiên phải trả tiền.”

Khấu Dung cười bất đắc dĩ, gật đầu với nhân viên, nhân viên lập tức nhấp vài cái trên máy order đặt ly, tìm tiền thối cho Phu Chư, bảo nó cầm thẻ số chờ trong tiệm một lát.

Những con yêu khác thấy Phu Chư mua trà sữa, cũng không chịu yếu thế, bản thân cũng phải mua một ly.

Một đám người vây quanh trước cửa order, tôi nói này cậu nói kia, nhân viên chẳng nghe rõ được ai nói gì cả, thế là cất cao giọng hét lên với vẻ đáng thương: “Xin xếp hàng từng người một.”

Sau ánh mắt quét qua của Đan Tiêu, đám yêu quái đều ngoan ngoãn thật thà xếp hàng, tuy cũng tranh chấp vì vấn đề ai trước ai sau, nhưng dù sao đây cũng không phải viện bảo tàng, không phát triển thành “yêu thương nhau” được.


Người đang ăn điên cuồng trên phố thương mại thấy một hàng dài xếp trước cửa tiệm trà sữa thì cũng xuất hiện hiệu ứng đám đông, cảm thấy chắc chắn trà sữa của tiệm này ngon lắm đây, không thì tại sao lại xếp dài tận hai dặm chứ? Bèn lập tức vào xếp cuối hàng.

Còn có người cầm điện thoại chụp ảnh quay video đăng lên mạng, khẳng định rằng trà sữa của tiệm trà sữa Sweet Time của trấn Cốc Hợp cực ngon, hãy xem nhiều anh đẹp trai xếp hàng như vậy là biết rồi.

Đám yêu quái của viện bảo tàng đòi mỗi yêu cầm một ly trà sữa, bà chủ tiệm và bốn nhân viên làm trà sữa đến mức rụng rời cả tay, đổi sang cho Minh Hoặc lên nhận order luôn.

“Một ly trà sữa đậu đỏ, mười hai đồng.” Minh Hoặc đứng trên ghế, đanh khuôn mặt nhỏ.

Bên kia lấy một trăm đồng đưa sang.

Minh Hoạc nhận tiền rồi đưa thẻ số, nói: “Tiếp theo.”

Bên kia sửng sốt, vội nói: “Ma, Hoặc Hoặc, ngài vẫn chưa thối tiền cho tôi.”

“Không được gọi ta là Hoặc Hoặc.” Minh Hoặc làm mặt dữ: “Không có tiền lẻ, nợ trước đi.”

Tất Phương trợn mắt há mồm, vậy cũng được á?

Khấu Dung nghe thế vừa tức giận vừa buồn cười véo mặt con trai, vào phòng cầm một xấp tiền lẻ ra, nhân tiện còn hỏi Lăng Mục Du với vẻ tò mò: “Họ là bạn cậu à? Nghỉ lễ đến chơi sao?”

“Đúng vậy.” Lăng Mục Du gật đầu, bổ sung: “Đều ở trong viện bảo tàng, nhân dịp nghỉ lễ nên cùng ra ngoài chơi.”

Khấu Dung sửng sốt, trong viện bảo tàng có nhiều người vậy sao?

Cô nhìn đám thích để các kiểu tóc đẹp đang sôi nổi trong và ngoài tiệm rồi lại nhìn sang Lăng Mục Du, không hỏi tiếp nữa, chỉ tiếp tục làm trà sữa cho vị khách tiếp theo.

Minh Hoặc nhận order và thối tiền cho đám yêu quái, sắc mặt ngày càng tối lại, đã bảo cùng ra ngoài chơi mà, sao lại biến thành hắn làm công để những thần yêu người khác trò chuyện uống trà vậy?

Càng nghĩ càng thấy không vui, hắn trừng mắt Đan Tiêu và Lăng Mục Du với vẻ căm giận, trách các ngươi cả đấy!

Đan Tiêu Lăng Mục Du tỏ vẻ vô tội lắm, ai mà ngờ đám yêu quái muốn mua trà sữa chứ, yêu quái trong viện bảo tàng đông như vậy chẳng lẽ trách bọn này?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.