Vị Yêu - Hoa Mong Manh

Chương 27


Bạn đang đọc Vị Yêu – Hoa Mong Manh – Chương 27

Bỗng Ly cúi xuống, mắt sáng rỡ, nhặt lấy một nhánh cỏ ba lá to một cách bất thường. Thấy cô có vẻ vui mừng lắm, Huy ngạc nhiên:
– Trời đất, cô mà cũng thích hoa lá à?
– Không. Tôi không thích hoa. Chỉ cảm thấy hoa rất đẹp thôi. Nhưng hoa thì héo rũ nhanh lắm. Ngày bé mỗi lần tôi đem hoa ra ép thì trông chúng đều héo queo ủ rũ và đổi màu xấu tệ. Tôi thích cỏ. Nhiều khi thôi thấy ghen tị với cỏ. Trông chúng thật cứng cáp và đầy nhựa sống. Khi cỏ héo đi thì trong chúng vẫn không khác ban đầu là mấy, vẫn có cái đẹp rất riêng.
– À… chết. Tôi lại nói nhiều quá rồi. – Ly lại ngượng ngùng khi phát hiện ra nãy giờ mình cứ huyên thuyên một mình.
Huy giật phắt cây cỏ trên tay Ly ngạc nhiên:
– Bốn lá?
– Không đâu. Vừa nãy tôi cũng tưởng là bốn lá thật nên mới ngắt. Anh nhìn kĩ lại xem.
Huy tỏ ra khó hiểu nhìn nhánh cỏ nhỏ bé và bất giác há hốc mồm khi thấy một cây cỏ đang rủ cụp xuống. Thì ra khi nãy anh giật mạnh quá, làm nó gãy mất.
– Ơ… ơ… xin lỗi… tôi không cố ý.
Ly ngẩn người, không phải vì tiếc nhánh cỏ ba lá ngoại cỡ ấy. Cô chưa bao giờ thấy Huy như thế này. Trông anh cũng chẳng khác gì một thằng nhóc đang lúng túng vì mới phạm lỗi. Bố cô thường nói: “Con gái bố rất giống mẹ, có đôi mắt rất tinh tường để nhìn thấy con người trong mỗi con người”. Cô cũng không dám chắc về khả năng của mình, nhưng cô cho rằng mình vừa nhìn thấy một Huy hoàn toàn khác, và có lẽ rất giống cô trước đây.
Mơ hồ… Cô nhớ về cái buổi đi chơi cùng Việt ở Vi cách đây không lâu.
– Tại sao em lại phải ép mình trở nên như thế? – Việt vừa nói vừa cười, trong giọng nói pha lẫn cả sự vui thích và một chút không bằng lòng.
– Thế nào cơ? – Ly đáp, tỏ vẻ khó hiểu.
– Thế nào ư? Anh không thể nào hiểu được tại sao em phải tỏ ra mình không cần trong khi rất cần, không thể hiểu vì sao em luôn tỏ ra lạnh nhạt với tất cả trong khi em khao khát mọi thứ. Anh càng không tài nào tìm ra lí do để em phải tỏ ra mình rất lớn trong khi mình chẳng khác gì một cô nhóc. Và anh cũng đã nói với em một lần rồi: tại sao phải tỏ ra mạnh mẽ trong khi sinh ra ngọn cỏ vốn đã yếu mềm? Em càng tỏ ra mình mạnh mẽ cứng rắn bao nhiêu thì càng chứng tỏ em yếu đuối biết chừng nào
Việt không ngại ngùng nắm lấy tay cô, nói lên tất cả bằng trái tim đang đập thình thịch liên hồi không ngớt. Anh biết người con gái này đã lấy mất trái tim mình rồi. Anh hi vọng mình có thể làm cô ấy không còn những cái nhìn xa xăm tới nơi nào đó nữa, không còn nhìn tất cả bằng ánh mắt khép nhẹ vô hồn đó, không còn nhớ về quá khứ mệt mỏi của mình nữa. Anh muốn người con gái mình yêu luôn là đúng cô ấy, luôn giữ mãi đôi mắt sáng trong và nụ cười tươi tắn như lúc này đây.
Nhiều người ngưỡng mộ nhìn họ. Không gian trong quán vẫn yên tĩnh như vậy, không hề bị tiếng hò hét của lũ trẻ trong khu vui chơi Vi làm ảnh hưởng.
Ly nãy giờ cười vẫn cười ngặt nghẽo vì nhớ lại cái cảnh anh gắp thú bông còn cô thì hò hét cổ vũ, bây giờ đã im bặt sau câu nói đầy dứt khoát và kiên quyết cùng với sự cương nghị trên gương mặt anh.

Sững sờ.
Có thật không? Cô đã sống như thế sao?

Ngày mẹ cô mất là ngày đầu tiên cô biết nghĩa của từ “đau đớn”. Một con bé nhóc tì lớp 4 từ bé đã sống trong sung túc từ của cải đến tình thương. Một cô công chúa nhỏ nhắn, đi tới đâu trong nhà cũng thấy những người giúp việc khúm núm một tiếng “tiểu thư” hai tiếng “cô chủ”. Con bé đó sống trong ngôi nhà đầy ắp yêu thương và tiếng nói cười. Và cuối cùng vào cái ngày định mệnh đó, cái ngày trời mưa rất lớn đó, mẹ cô nhắm chặt mắt lại, để mặc đứa con ngốc nghếch cứ gào khóc rồi đập phá hết các máy móc trong phòng bệnh, để khi các bác sĩ vào ngăn nó lại thì nó đã quỳ xuống cầu xin họ một cách thống thiết, làm ơn hãy cứu mẹ nó! Làm ơn hãy bảo mẹ nó giúp nó, mở mắt ra đi, một lần nữa thôi! Nó cứ quỳ như thế mà khóc lóc gọi mẹ, rồi lại bật dậy ôm chầm lấy mẹ:
– Mẹ ơi! Mẹ có nghe thấy Ly Ly đang gọi mẹ không? Sao mẹ ngủ gì mà say thế? Mẹ đang làm con sợ thôi đúng không? Mẹ đang giận Ly Ly đúng không? Mẹ à mẹ nghe thấy chứ? Con xin lỗi mẹ mà. Mẹ tha lỗi cho con đi. Con sẽ không nhõng nhẽo nữa đâu. Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi!!!!
Mọi chuyện hiện về, chân thực và sống động trong tâm trí cô. Việt chỉ lặng yên nhìn cô, không nói câu nào. Anh biết kì thực cô không dễ chịu.
Thời gian về sau đó, cô được chẩn đoán là mắc chứng trầm cảm. Bấy giờ là cuối năm cô lớp 6, cũng là lúc Dương Mai xuất hiện. Một người mới đến lớp, xa lạ, và một người đã cố hữu ở đó nhưng dường như vô hình với cả lớp dù cho gương mặt sắc sảo và xinh đẹp có nổi bật tới đâu. Ly bấy giờ là một con nhóc trầm cảm bị xa lánh. Hai con người, bằng một cách nào đó đã trở thành bạn thân. Ly từ đó cũng dần khỏi căn bệnh trầm cảm kia.

– Ly à, -Việt huơ huơ tay trước mặt cô – em có nghe anh nói gì không đấy?
Và cuối cùng, bằng tất cả sự ấm áp của mình, cô cười và đôi mắt long lanh:
– Vâng.
……..
– Ê! Cô bị làm sao đấy? – Huy huơ huơ tay trước mắt Ly làm cô giật mình.
“Trời ạ! Hồi tưởng chồng chéo hồi tưởng! Tai hại quá!” – Nãy giờ Ly cứ mải nghĩ lại những gì ngày hôm đó Việt nói với cô, và những gì cô nói với Việt. Mải miết đuổi theo dòng hồi tưởng làm cô quên mất việc mình đang đứng cạnh Huy. Phải rồi, Huy cũng giống cô mà thôi.
– Anh và tôi thật giống nhau. Tại sao anh phải tỏ ra mình không cần trong khi lại rất cần? Vì sao anh luôn tỏ ra lạnh nhạt với tất cả trong khi anh khao khát mọi thứ? Sao anh phải tỏ ra mình quá trưởng thành, già dặn trong khi mình vẫn còn trẻ như vậy? Anh càng tỏ ra mình mạnh mẽ, cứng rắn bao nhiêu thì càng chứng tỏ anh yếu đuối anh biết không? Anh có biết sống như vậy là có lỗi với những người quan tâm và yêu thương mình lắm không? – Ly nhắc lại lời Việt như một con vẹt. Cuối cùng, cô mỉm cười đặt tay lên vai anh – Thay đổi mình đi! Là chính anh đó!
Ly bỗng cảm thấy vui quá. Chính nhờ Việt mà cô đã tìm lại sự thăng bằng trong cuộc sống của chính mình. Cô cũng muốn mình làm được điều ấy, với một ai đó, để người ấy cũng cảm thấy không còn đơn độc khi biết vẫn còn nhiều yêu thương bên mình, giống như Việt đã làm với cô.
Nhưng trái với sự hi vọng của cô, trái hoàn toàn với những gì cô nói với Việt, Huy lạnh lẽo nói với cô:

– Là câu này. Của thằng Việt, đúng không? Cô cũng hợp đôi với nó lắm chứ. Xin lỗi, giờ thì tôi bận rồi!
Anh bước đi.
*

Nước nóng trượt trên làn da mịn màng mềm mại của Ly. Mỗi khi bực mình hay stress, nước nóng hoặc Dương Mai sẽ là sự lựa chọn tối ưu để trở bình tĩnh lại, tiếc là mấy hôm nay Mai còn mải bận với tác phẩm cho cuộc thi sắp tới nên Ly cũng chẳng muốn làm phiền tới. Nhưng từ nãy tới giờ, hình như nước nóng cũng như bao thứ khác, đang chống đối cô thì phải. Ly không thể nào giãn cơ mặt ra dù chỉ một chút để hòa mình vào sự ấm nóng của dòng nước nữa. Những làn khói bốc lên mặt chỉ còn là thứ cảm giác ngu ngốc và ngớ ngẩn, càng làm cô không thể nào thoát ra khỏi cảnh tượng chiều nay. Từng lời nói cộc cằn, từng đường nét nhăn nhó trên gương mặt không thỏa hiệp của Huy, và cả cử chỉ hết sức trẻ con của anh nữa. Tất cả như đang thò tay ra bóp chặt lấy tâm trí Ly, khiến cô có cảm tưởng như dây thần kinh kiềm chế của mình bị đứt rồi vậy.
Bộp… bộp…
Cô điên cuồng lấy tay và chân đập liên hồi trong bồn tắm làm xà phòng và nước bắn lên tung tóe, chảy dài từng vệt trên mặt gương trong.
“Rốt cuộc anh là ai? Con người anh là như thế nào vậy?”
Cô lại đập nước tung tóe và lại lặp lại những câu hỏi ngớ ngẩn độc thoại cùng mình. Kì thực mà nói, cô đang cảm thấy rất “quê” khi nói ra một câu sến như vậy mà không nhận được gì tốt đẹp.
Điện thoại từ ngoài nhà bỗng kêu loạn lên khiến Ly giật thót.
“Ai mà vô duyên gọi đúng lúc đang tắm thế này?”
Cuống cuồng trèo ra khỏi bồn tắm và nhanh chóng vớ lấy cái khăn bông lớn quấn quanh người, cô vội vàng chộp lấy cái điện thoại khi giai điệu của bài “Grenade” đã sắp hết…
– Alô, em nghe… – Ly giật mình khi nhìn thấy số của Việt. Cũng từ hôm qua tới giờ cô chưa gặp anh lần nào.
– Em ăn tối chưa? Có thể đi ăn cùng anh tối nay được chứ?
– À…Vâng… chắc là… – Ly ngập ngừng. Quả thật sau chuyện đêm qua cô dù đã quên đi những kinh hoàng khủng khiếp đó nhưng cô vẫn cứ bị ám ảnh và nghĩ mãi về Việt, về đôi mắt đó, về con người của anh. Những suy đoán mập mờ cứ lớn dần trong đầu cô, không tài nào xóa nhòa được. Vì thế thực sự lúc này cô không muốn gặp anh.
– Sao thế? Em vẫn giận anh chuyện tối qua à? Thế thì anh xin lỗi một lần nữa nhé!

– À không phải. Không sao đâu. Vậy anh tới đón em nhé.
– Ừm… À… còn nữa.. anh muốn, tối nay sẽ được nghe điều gì đó từ em…
Ly lại giật mình. Cô hiểu anh đang nói về cái gì và cũng hiểu cô sắp phải nói cái gì.
– Vâng… tạm biệt!
Nước vẫn chảy ròng trên người cô. Mỗi chiếc khăn tắm quấn quanh mình mà cô cứ ngồi lì ở giường, trầm ngâm.
“Mình… sẽ trả lời anh sao đây?”
*
Tiếng dương cầm êm dịu vang lên trong nhà hàng lung linh ánh đèn. Một quán ăn được bài trí rất cổ điển. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, những bức tường gạch xây thô dung dị làm cho người ta cảm thấy thư giãn sau một ngày dài mải miết bon chen trong xã hội. Những chiếc quạt trần cổ quay chầm chậm, gần như không có tác dụng tạo gió mà chỉ quay đều đều, đều đều như càng hòa hợp với khung cảnh yên tĩnh nơi đây.
– Anh rất thích nhà hàng này. Em thấy sao?
– À… vâng. Giản dị nhưng khá bắt mắt.
Việt phì cười:
– Hình như dạo này em thay đổi nhiều quá. Anh nói cái gì cũng thấy vâng. Haha!
– Ơ… – Ly giật mình. Có thật là lúc nào cô cũng ngoan ngoãn như một con mèo bên anh như thế không? Tại sao cô không ngang tàng bướng bỉnh như khi thường? Hay vì đơn giản cô luôn vâng lời anh như vâng lời một người anh trai đáng tin cậy?
– Mà em có chịu bôi thuốc theo lời anh dặn không đấy? Trông em vẫn đầy vết xước kia kìa.
Ly nhận thấy vẻ xót xa và sự lo lắng hiện rõ trong đôi mắt anh. Rõ ràng hầu như những vết bầm đều bị mờ đi nhiều rồi. Làm sao có thể phủ nhận tình cảm của anh đây?
Trước khi bước ra khỏi cổng nhà và lên xe anh, cô đã hít lên hít xuống mấy lần để chắc chắn mình đủ dũng cảm mà từ chối anh nhẹ nhàng nhất. Nhưng dường như mọi quyết tâm đã tan đi phân nửa trong thứ tình yêu mãnh liệt ánh lên từ gương mặt và giọng nói ấy. Cô quả thật không muốn đánh mất tình yêu ấy, nhưng vẫn không sao thoát ra khỏi sự ám ảnh trong suốt hơn mười tiếng đồng hồ vừa qua, kể từ cái đêm kinh hoàng hôm trước. Lòng cô đang xáo trộn và rối bời khủng khiếp. Chỉ một lúc nữa thôi, khi anh nhắc tới chuyện đó, rồi cô sẽ trả lời như thế nào đây?
– Em bôi thuốc rồi đấy chứ. Với cả cũng đỡ nhiều rồi mà, anh đừng lo.
Mấy cô phục vụ bắt đầu đem đồ ăn lên.
– Nem cuốn Hà Nội?

– Ừ. Có lẽ đây là thứ anh thích nhất trong đặc sản Hà Nội. Em có tin không? Một lần anh có thể ăn tới 30 cái nem đấy – Anh vừa nói vừa vỗ ngực ra vẻ tự hào và cười thật tươi.
Anh vẫn thật hài hước và ấm áp, lúc nào cũng muốn làm cho cô cười thôi. Hay những gì cô cứ mãi nghĩ suốt từ đêm qua về anh chỉ là một chút lầm tưởng và hiểu nhầm?
Quả thật thức ăn và đồ uống của nhà hàng này rất ngon. Ly đang đưa tay gắp một cái nem ình thì anh nói để anh làm cho. Nhưng khi cô đưa tay cầm lấy cuốn nem từ tay anh, anh đã bất ngờ đặt nó xuống và giữ chặt lấy tay Ly:
– Ly à! Anh không biết em đã thật hết giận anh về việc tối qua chưa, nhưng thật sự anh không thể chờ đợi thêm được nữa. Từ hôm đó, hai tuần trôi qua không một hôm nào anh yên tâm ngủ. Anh rất sợ hôm sau phải nghe em nói lời từ chối. Ly à! Vậy em hãy cho anh biết câu trả lời của em nhé!
Việt nắm chặt tay cô. Ly có thể cảm thấy tay mình dường như đang run lên trong tay anh. Nãy giờ cô cũng đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi, nhưng không ngờ mọi việc lại đến bất ngờ và mạnh mẽ như thế này.
Đúng. Cô không thể phủ nhận niềm khát khao trong mắt anh, đang mong chờ cô biết chừng nào, không thể phủ nhận tất cả những gì anh dành ình, và cũng không thể phủ nhận rằng mình cũng muốn có phần nào thứ tình cảm ấy, tình cảm mà chưa ai dành cho cô tương tự như thế. Ngay cả Hoàng, người cô đã từng tin tưởng nhất, dành trọn trái tim nhỏ bé của mình cho anh, cũng đã lừa dối cô đấy thôi!
Nhưng, dù chạy trốn mãi và cố xua đuổi thì cô vẫn có một cảm giác sợ hãi mơ hồ, không dám chạm vào tâm hồn gai góc của anh.
Sợ hãi, tham lam, khao khát, ích kỉ… tất cả quấn quanh cô. Và trong phút rối bời ấy, cô lại nghĩ tới Huy.
Ly cúi thấp đầu, không để lộ ánh mắt bối rối của mình với anh:
– Em.. Em thật sự không biết nữa, nhưng… hãy cho em thêm một chút nữa… một chút thời gian nữa…
– CẠCH!!!
Tiếng cốc thủy tinh đập mạnh trên mặt bàn đá làm hai người giật mình. Ly vội vàng rút tay mình ra khỏi đôi tay đang siết chặt của anh và ngoái đầu lại phía phát ra tiếng động vô duyên và chói tai ấy. Cô sững sờ nhìn theo một dáng người từ phía sau đang loạng choạng bước đi như say rượu. Hai giây sau, lưng áo phông đen ấy đã lẫn vào đám người và hình như đã ra khỏi cửa nhà hàng.
Hình như… đó là…
Tim Ly bỗng xao lên một cảm giác xốn xang nao nao kì lạ. Kì lạ vì đã lâu lắm rồi nó mới quay về với cô, những cảm giác đã theo cô suốt những ngày của hơn hai năm về trước, những ngày cô ở bên Hoàng…
Yêu chăng?
Việt cố lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh, kéo chiếc ghế vừa nãy bị xô lệch khi anh bất ngờ đứng dậy nắm lấy tay cô. Chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại làm việc đó đột ngột như vậy, cũng như không hề biết quả tim mình đang đập thình thịch liên hồi từ lúc nào.
Tiếng “kẹt kẹt” của chiếc ghế anh kéo vào như đánh thức Ly trong mớ cảm giác kì lạ đó. Kì lạ thật! Tại sao cô lại có cảm giác đó chứ? Cô không muốn người ấy nhìn thấy mình như thế này?
Thật là…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.