Đọc truyện Vị Vương Công Cuối Cùng – Chương 72: Biệt ly (4)
Minh Nguyệt hay tin lập tức chạy tới bệnh viện. Shuji đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, sắc mặt anh tái nhợt, môi mím chặt, trước ngực quấn lớp băng gạc dày. Bác sĩ nói với Minh Nguyệt, cốt thép đâm thủng ngực Shuji nếu lệch sang bên trái một centimet nữa thôi là sẽ làm tổn thương tới tim, thần tiên cũng không cứu được, hiện giờ họ đã khâu vết thương lại cho anh, cần nằm viện quan sát, phòng ngừa bị nhiễm trùng, vì vết thương là ở phổi nên e rằng trong mấy năm tới sẽ phải uống thuốc điều dưỡng trường kỳ.
Minh Nguyệt ngồi bên giường bệnh nhìn khuôn mặt anh. Shuji khi ngủ mê man có phần khác biệt so với ngày thường, trên gương mặt anh tuấn ấy, những đường nét sắc sảo kiên nghị đã mất đi sức sống, đuôi lông mày và khóe mắt đều xệ xuống, giống như một đứa trẻ không có chính kiến. Nàng dùng cái thìa sứ tráng men chấm chút nước ấm nhỏ lên cặp môi khô khốc của anh, anh rên khẽ một tiếng thật thấp. Nàng cầm lấy tay anh, Shuji mở mắt, ngó nàng hồi lâu.
“Không biết em?” Minh Nguyệt cười với anh. Anh lắc đầu.
“Em nhận được tin rồi tới đây. Shuji đau chỗ nào hoặc cần gì thì nói cho em biết, để em chăm sóc anh.” Anh gật đầu, chậm rãi khẽ khàng nói: “Gây thêm phiền toái cho em rồi.”
“Shuji… Anh…anh nói gì vậy chứ?”
Anh cười cười, lại nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng bàn tay nắm tay nàng thì không chịu buông ra.
Ba ngày sau, vết thương của Shuji đỡ hơn phần nào, khi đã có thể hít thở mạnh và xuống giường đi lại, anh kể cho Minh Nguyệt nghe giấc mộng của anh trong lúc hôn mê, mơ thấy nàng rời khỏi anh, mà bản thân thì cuối cùng cũng có thể quay về ngôi chùa trên núi nơi quê nhà cùng tu hành với Miyazawa-kun, ngày tuyết rơi, anh mở áo bông ra, phát hiện ngực có một lỗ hổng lớn vĩnh viễn không vá lại được, gió núi xuyên qua xuyên lại, cả người gần như đóng băng.
Nàng nghe vậy lặng thinh hồi lâu, mãi sau mới hỏi: “Rốt cuộc vì sao anh lại bị thương?”
Anh nghĩ ngợi: “Bỏ đi, không phải chuyện gì lớn. Làm việc trên công trường thì có một trăm phần trăm an toàn bao giờ? Chỉ là để lỡ cuộc hẹn với em hôm đó, thực sự rất xin lỗi. Đợi anh khỏe hơn rồi, chúng ta lại đi lần nữa có được không?”
Minh Nguyệt cúi đầu, hơi sợ anh nhắc tới chuyện hôm đó, lúc anh ở công trường bị thương, nàng đang cùng người khác dây dưa vật lộn trong một góc khuất ấm áp xa xỉ, sau đó thì triền miên quyến luyến. Trước mắt Minh Nguyệt lại hiện lên khuôn mặt vẽ thành hai nửa khác nhau của cô gái người Nga: một nửa trinh nữ, một nửa dâm phụ.
Chuyện đến đây, độc giả có lẽ sẽ có điều chê trách với cô gái Uông Minh Nguyệt này, bởi nàng rõ ràng một lòng hướng về mối tình cũ tiểu vương gia Hiển Sướng, nhưng lại dây dưa không rõ với niềm vui mới Azuma Shuji, đây chẳng phải là hành vi của một cô gái quang minh.
Nhưng từ “quang minh” này giống như ba tảng đá rơi xuống vậy, không phải bả vai nào cũng có thể đỡ nổi.
Bản năng loài người, tự mình giải quyết.
Ai mà chẳng muốn mình được sống thoải mái, được người khác che chở yêu thương. Bởi vậy nên một bên Minh Nguyệt ôm sự sùng bái và thân mật từ nhỏ mà quyến luyến Hiển Sướng, bên kia lại cảm tạ tình thâm ý hậu và nỗi khổ tâm của Shuji. Bên này là bụi gai biển hoa, bên kia là suối chảy núi cao, bạn sẽ làm thế nào?
Uông Minh Nguyệt không quang minh là thật.
Nhưng chúng ta, những người đứng xem bên ngoài câu chuyện, cũng chưa chắc đã làm được tốt hơn.
Nguyên nhân Azuma Shuji bị thương trong tin tức mà Đàm Phương nghe ngóng được là một phiên bản khác cụ thể hơn.
Trong quán rượu cách công trường không xa, đám công nhân có tiền lương vừa được phát lại không có tâm tư cầm về nuôi vợ đang uống rượu, đồ nhắm là đĩa lạc và đậu tương nhỏ, lát thịt bò kho mỏng dính thì lại là thứ hiếm có. Phục vụ mang cái đĩa lớn đặt lên bàn của đội trường Vương, nói là do vị bàn bên tặng. Đội trưởng Vương liếc mắt, chắp tay với người đàn ông trẻ tuổi mày rậm: “Người anh em, chúng ta quen nhau à?”
Đàm Phương đứng lên khỏi chỗ ngồi, ngồi xuống đối diện đội trưởng Vương, cười nói: “Hai ta không quen biết nhưng tôi muốn tìm một người, chắc chắn là ông biết nội tình.”
Đội trưởng Vương nhìn đĩa thịt bò, nuốt nước bọt, lại buông đũa xuống: “Ai vậy?”
“Người này nợ tiền tôi, nghe nói chạy đến công trường che giấu họ tên làm việc. Tôi đuổi tới đây rồi lại không thấy hắn đâu. Cho ông xem ảnh chụp, chắc chắn là ông biết.” Đàm Phương lấy ảnh Đổng Thiệu Kỳ trong ngực áo ra, đưa cho đội trưởng Vương, sau đó thỏa đáng đặt một đồng bạc lên mặt bàn.
Đội trưởng Vương xem thật kỹ đồng bạc rồi mới nhìn sang bức hình, vừa nhìn đã mỉm cười, nói với Đàm Phương: “Có biết. Tôi có biết người này. Gần đây gây chuyện lớn rồi bỗng không thấy tăm hơi đâu nữa.”
Đàm Phương hỏi: “Chuyện lớn gì?”
Đội trưởng Vương không nói.
Đàm Phương đẩy tiền qua.
Đội trưởng Vương thu lấy đồng tiền, toét miệng cười, răng vàng khè: “Người này vừa tới đã kỳ quặc rồi. Nợ tiền cậu à? Tôi còn tưởng cậu ta tới là để lần mò chi tiết công trường thi công của người Nhật cơ đấy. Hỏi nhiều cũng chẳng ích gì, lúc đó tôi cho cậu ta vào làm thay cháu tôi vài buổi, sắp xếp cậu ta làm cùng buổi có tôi, sau đó cậu ta lại nhờ tôi tìm người cho cậu ta vào nhà bếp, tôi cũng giúp cậu ta. Nhà bếp không giống với bên thi công, đi đâu cũng được. Thằng nhóc này lúc lúc lại đi một vòng lớn khắp công trường, lúc quay về lán thì vẽ hình dáng tòa nhà đang thi công ra… Khụ, tôi cũng không biết rốt cuộc cậu ta muốn làm chi.”
“Hôm chuyện xảy ra, tôi xong việc sớm rồi ra ngoài. Lúc về lán mới nghe người ta bàn tán. Cũng chỉ là chuyện truyền miệng, tôi không tin lắm. Nghe nói thằng nhóc đó tới phòng kế toán trước, trộm hai chồng đồng bạc lớn ra ngoài, rồi lại tới phòng làm việc của kiến trúc sư trưởng định thó thêm vài thứ. Đúng lúc ấy thì bị kiến trúc sư trưởng người Nhật bắt được. Hai người đánh nhau một trận, thằng nhóc đó là một đứa cao gầy lêu nghêu, không biết đánh nhau, mới vài cú đã bị người Nhật bắt lại. Tiếp đó có thêm người tới. Lúc đám người này cùng nhau điệu cậu ta ra ngoài, đi ngang qua một chồng nguyên vật liệu chất đống, thằng nhóc kia chắc là sốt ruột muốn chạy, đã rút một thanh cốt thép nhọn ra xoay người đâm kiến trúc sư trưởng người Nhật. Tay người Nhật không phòng bị gì, suýt thì chết mất…”
“Thằng nhóc ấy đâu?”
“Sống không thấy người, chết không thấy xác…” Đội trưởng Vương xoay xoay đồng bạc trên đầu ngón tay, “Người anh em hôm nay mời tôi ăn thịt bò, tôi rất cảm ơn. Tôi chỉ từng nói chuyện với thằng nhóc đó vài câu, đến cả tên thật của cậu ta cũng không biết, nhưng có cảm giác không giống kẻ xấu, cũng không giống phường trộm cắp tiền tài. Nếu là trộm cắp thì đã chẳng việc phí công phí sức như vậy làm gì.” Ông ta nói đoạn, lại đẩy đồng bạc về trước mặt Đàm Phương, “Kể với cậu cũng không ít rồi, tiền coi như tôi đã nhận, giờ cho cậu, nhờ cậu giúp tìm hộ cậu ta. Một là thằng bé này cũng coi như đã giúp tôi và cháu tôi. Hai là dám dùng cốt thép ám sát người Nhật, bất kể có là thông minh hay không thì cũng đúng là có gan dạ có tâm huyết…”
Đàm Phương uống một hớp rượu, thoáng trầm ngâm: “Còn biết gì nữa không?”
“Cũng là nghe người ta đồn. Kiến trúc sư trưởng người Nhật trước khi ngất đi đã dặn dò: không được động đến cậu ta, cũng không được giao cậu ta ra, để người Nhật giam giữ… Giam ở đâu thì không biết. Thói đời bây giờ đúng là chẳng ra sao, ở đây mà họ cũng dám lén lút bắt giam người. Đại soái đôi lúc cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt…”
Đàm Phương cười khẩy: Hắn quá rõ chuyện này.
Ngày thứ ba kể từ khi Shuji xuống được giường, Kobayashi Motoya tới thăm. Y mang hoa và bánh trái kiểu Nhật do phu nhân làm tới, vào cửa, thấy Minh Nguyệt ở đó bèn gật đầu chào: “Đã lâu không gặp tiểu thư.”
Minh Nguyệt gật đầu.
“Nội nhân cứ nhắc suốt, nói muốn mời Shuji-kun và tiểu thư tới tệ xá làm khách, giúp bọn nhỏ xem thư pháp, chỉ điểm đôi câu…”
Minh Nguyệt lại gật đầu: “Đợi Shuji khỏe hơn rồi, chúng tôi nhất định sẽ tới thăm nhà.”
Kobayashi nói tiếng Trung khác với Shuji. Shuji luôn gắng hết sức biểu đạt rõ ràng ý tứ, dùng từ chuẩn xác, không chải chuốt thêm thắt gì nên có cảm giác rất ngay thẳng mộc mạc. Nhưng Kobayashi Motoya thì lại giống những thương nhân người Nhật đã sống ở đây nhiều năm, thích dùng một vài từ ngữ phức tạp văn vẻ, khiến người ta cảm thấy vừa ra vẻ vừa giảo hoạt.
Minh Nguyệt mời Kobayashi vào buồng trong của phòng bệnh, Shuji đang nghỉ ngơi nửa ngồi nửa nằm, trông thấy Kobayashi thì gật đầu, giữa hai người có sự ăn ý của mối quan hệ hợp tác. Lúc ra ngoài, Minh Nguyệt cúi đầu lại thấy thanh gươm chiến đeo bên hông Kobayashi, chợt nhớ ngày ấy Nam Nhất tới chơi đã nhắc tới thiết kế tâm cơ khó lường của công trình thần bí mà Shuji đang giám sát, trong lòng thoáng căng thẳng.
Trong buồng, Kobayashi Motoya nói với Shuji: “Azuma-kun vất vả rồi. Chăm sóc sức khỏe cho thật tốt mới là chuyện quan trọng nhất.”
Shuji không tiếp lời.
“Khi nào cảm thấy khá hơn, có thể ứng phó được rồi thì tới công trường xem chút đi, ở đó không thể một ngày không có cậu.”
“Tôi vừa mới nghỉ ngơi được vài ngày, vết thương vẫn còn đau, ngài đã tới thúc giục tôi quay lại làm việc rồi?”
Kobayashi sửa sang găng tay của mình: “Nói vậy là sao? Cậu và tôi đều đang làm việc cho thiên hoàng và đế quốc. Azuma-kun, tôi biết cậu là kẻ cuồng công việc, bản thân cũng đang sốt ruột muốn quay về công trường lắm đúng không?”
Shuji không tiếp tục chủ đề này, cái anh quan tâm là một chuyện khác: “Người tôi bảo các ông mang đi đã thu xếp ở đâu rồi?”
Kobayashi nhìn anh: “Cơ sở bắt giữ bí mật gần quân doanh, chỗ đóng quân thường trú của chúng ta. Sao vậy?”
“Không có gì, không quan trọng.”
“Một tên công nhân mà thôi, không có danh tính không có thân phận, chỉ e trên người còn thiếu mạng người khác, cậu không cần phải lo lắng chuyện này. Nếu cậu tức giận thì xử lý một người như vậy cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn. Quặng sắt Liêu Tây đang thiếu lao động, có thể đem qua đó. Không thì trực tiếp xử tử, cũng không phức tạp…”
Shuji ngẩng phắt đầu ngắt lời Kobayashi: “Không được.”
Kobayashi nhìn anh mỉm cười, khoan dung cho cách nghĩ từ bi của loại thành phần trí thức điển hình như Shuji: “Tùy cậu. Thả hắn ra hay không đều tùy cậu.”
Shuji lắc đầu: “Thả cũng không thể thả được. Giam lại một thời gian đã rồi tính tiếp. Đừng để hắn sinh bệnh.”
“Được.” Kobayashi đứng dậy. “Bên tôi thì, chuyện vẫn giống như lần trước tôi nói với cậu. Hoàng tộc triều Thanh là thế lực chúng ta cần bồi dưỡng, hiện giờ bảo tôi xích mích với Hiển Sướng, dùng vũ lực cướp đài điểm tướng thì vẫn chưa thỏa đáng lắm. Nhưng gần đây tôi có dự cảm tốt, chuyện này có thể sắp có đột phá ngay lập tức…” Ông ta cầm tay Shuji, “Azuma-kun phải gắng lên đấy. Rất nhiều người đang trông chờ cậu. Tôi không quên được câu cậu từng nói với tôi, cậu muốn xây một công trình kiến trúc không bị thời gian đào thải. Tôi cho cậu cơ hội, cậu phải tự mình nắm cho thật chắc.”
Shuji gật đầu.
“Vậy tôi cáo từ.”
Kobayashi Motoya đi tới cửa, chợt nghĩ tới điều gì, quay đầu lại hỏi: “Cậu biết người đâm cậu bị thương?”
“Không…” Shuji nói, “Chỉ là…tôi không chết. Không cần phải vì chuyện này mà tổn thương một tính mạng khác.”
“Được, tôi chỉ tò mò thôi.”