Vị Tình Đầu

Chương 16


Bạn đang đọc Vị Tình Đầu – Chương 16

Chap 84: Ngày thứ 5.
Buổi tối, ăn uống xong xuôi, tôi gọi mẹ ra đằng sau nhà để nói chuyện.
– “Có chuyện gì vậy con trai?”
– “Chuyện về QC mẹ ạ”
– “Con nói đi”, mẹ tôi ngồi ngay ngắn lại.
– “Lớp con đã biết chuyện của QC rồi…”, tôi trầm ngâm.
– “…”, mẹ tôi suy tư.
– “Hay là mẹ bảo em đừng đến trường nữa”, tôi đề nghị.
– “Vì sao con lại nghĩ vậy?”
– “Con không muốn vì con mà QC phải mang tai tiếng này nọ”
– “Con nghĩ QC sẽ chịu à?”, mẹ tôi mỉm cười.
– “Dạ! Chắc là không…”
– “Vậy sao còn bảo mẹ nói em như vậy?”
– “Vì con nghĩ đó là cách tốt nhất bảo vệ QC…”
Me tôi cười hiền và xoa đầu tôi.
– “Con trai ạ! Con phải học điều này. Khi con đã quyết định một chuyện gì, đừng bao giờ quay đầu lại, cũng đừng bao giờ hối hận và phải dũng cảm đối đầu với thử thách trên con đường mình đã chọn…”
– “Nếu dừng lại để làm mọi chuyện tốt đẹp hơn thì sao ạ?”, tôi lí lẽ.
– “Tùy hoàn cảnh. Nhưng nếu chỉ vì một chút khó khăn mà đã từ bỏ thì hèn lắm. Chịu khổ và chịu hèn thì con chọn cái gì?”
– “Chịu khổ. Con dù có chết cũng không bao giờ chịu nhục”, tôi khẳng khái.
– “Phải vậy chứ. Hôm con chở mẹ đến khách sạn gặp QC, mẹ đã nói chuyện với cô bé ấy về vấn đề này rồi”, mẹ nhìn tôi cười.
– “Mẹ và em ấy nói những gì?”, tôi xoa hay tay vào nhau.
– “Mẹ đã nghĩ đến điều này ngay từ khi con kể ẹ về QC. Và mẹ cũng đã nói chuyện với em rồi”
– “…”
– “Khi mẹ hỏi… con không sợ người ta sẽ nghĩ này nghĩ nọ lúc biết chuyện hay sao?”
– “QC trả lời thế nào ạ?”, tôi chen ngang.
– “Con bé chỉ cười và lắc đầu thôi. Mẹ tin QC không sợ thật… Lâu lắm rồi mẹ mới gặp một cô gái đầy cá tính như thế”, mẹ tôi gật gù.
– “Nói là một chuyện, nhưng làm lại là chuyện khác mẹ ạ. Con chỉ sợ đến lúc đó không chịu được… thì tôi nghiệp lắm…”
– “Đến lúc đấy mẹ sẽ chịu trách nhiệm. Đừng lo. Giờ thì lên kia học bài nhanh…”
Mẹ thơm tôi vào trán trước khi bước đi và bỏ tôi ngồi lại một mình. Nếu mẹ đã nói vậy tôi cũng đỡ lo phần nào, vì dù gì bà cũng từng trải hơn tôi nhiều. Ngồi được một lúc tôi bỏ lên phòng. Lúc đi lên, tôi thấy QC đang ngồi với chị Hà xem phim ở phòng sinh hoạt chung. Cả hai đang xem Hoài Linh cười như được mùa. Thấy tôi, em giả bộ xấu hổ che mặt lại rồi lại bỏ tay ra ngồi cười tiếp. Tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ rồi bỏ vào phòng.
Thú thực, tôi thích cái cách tự nhiên như QC, chí ít là trước mặt tôi. Con gái mà nên nã quá như kiểu xem phim hài đến đoạn buồn cười mà cứ che miệng lại khục khục hoặc không dám cười thì chán chết. Gì chứ xem phim hài mà cười thì thoải mái đi. Đừng có đi qua đám ma mà cứ toe toét hoặc là chỗ đông người cười ầm ầm ảnh hưởng đến mọi người xung quanh là được.
*
**
***
Hôm nay là thứ 6, ngày thứ 5 QC ở đây và cũng là ngày đầu tiên cô bé phải đối mặt với dư luận. Chuyện QC không phải em họ của tôi, ngoài lớp tôi ra không biết còn ai biết nữa không!? Chuyện này nếu người ngoài biết thì một là do thằng Dũng , hai là do thành viên trong lớp tôi nói ra. Dù là ai cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là nó đã bị lộ ra thôi. Cả QC và tôi đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này…
Đến cổng trường, tôi dừng lại và hít một hơi thật sâu. Tôi có cảm giác từ bây giờ chiếc cổng trường này sẽ như một ranh giới mong manh giữa bình yên và phức tạp. Tôi bước thật chậm như thể muốn lưu giữ những phút giây yên bình càng lâu càng tốt. Gương mặt của tôi đầy tâm trạng. Tôi nghĩ QC cũng sẽ như thế, nhưng không em như ném tôi từ trên đỉnh núi xuống đấy vực. Chưa hả dạ, em còn nhảy xuống đào thêm một cái hố thật sâu nữa rồi vứt tôi xuống tiếp. Nhìn thấy mặt tôi dăm chiêu, QC che miệng cười hinh hích.
– “Anh làm gì mà mặt cứ như ngỗng… đi vệ sinh vậy”
– “Em nghiêm túc chút đi. Sắp lên bàn mổ rồi đấy”, tôi nghiêm mặt lại.
– “Haha. Anh đúng là đồ dở hơi!”
QC nhún vai một cái rồi nhét luôn cái cặp đang ôm trên tay về phía người tôi. Em chậm rãi tiến đến giữa sân trường trong khi tôi bắt đầu lo không biết cô bé này định giở trò gì nữa.
– “Mọi người ơi! Mình không phải là…”
Tôi chạy đến, lấy tay bịt miệng QC lại rồi kéo em ra một góc.
– “Làm gì đấy?”, tôi trợn tròn mắt, trong khi hồn vẫn còn đang bay nhảy ở chỗ nào.
– “Nói sự thật ọi người cùng biết”, em nhún vai.
– “Em bị dở hả? Người ta giấu đi còn chưa xong mà em lại muốn bày ra?”
Tôi nhìn em với ánh mắt chán nản pha lẫn bực dọc. Chẳng lẽ QC không hiểu tôi đang lo cho em thế nào.
– “Anh à! Em dám làm thì em dám chịu. Em không sợ thì anh sợ cái gì?”
Tôi không trả lời, quay mặt đi, cầm theo cặp của tôi và của QC và bỏ lên lớp.
Trái với những gì tôi nghĩ, QC không đuổi theo tôi, em từ từ bước đi như thể không có chuyện gì xảy ra. Chưa bao giờ tôi ghét cái thái độ hờ hững của em như lúc này. Em không hiểu hay cố tình không hiểu những lo lắng mà tôi đang dành cho em??? Tôi để ý trong trường chưa thấy mọi người xì xào khi tôi và QC đi qua, điều đấy chứng tỏ mới chỉ có lớp của tôi biết chuyện. Thôi thế cũng yên tâm phần nào…
Tôi bước vào lớp, đi về chỗ ngồi, QC đi đằng sau. Nhìn tôi với em mặt đằng đằng sát khí, tụi bạn cũng không ai hỏi han gì. Nhưng trong đám, thằng Tùng có vẻ chưa hiểu chuyện. Nó lăng xăng chạy lại … vừa định mở lời thấy tôi đưa mắt lườm, nó liền rút êm. Lớp vẫn nói chuyện rôm rả, nhưng tôi và QC thì không. Tôi lấy vở ra đọc lại bài cũ trong khi cô bé chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng ai nói với ai lời nào.
Hết tiết 2, tôi đi xuống canteen mua cho QC bịch xoài xanh. Lúc đưa, tôi chỉ đặt trước mặt em rồi bỏ đi chỗ khác. Chiến tranh lạnh diễn ra cho đến giờ ra chơi khi tôi đang ngồi trong lớp tán dóc cùng đám bạn và thấy QC một mình ra khỏi lớp. Chỉ ít phút sau là cảnh tượng không bao giờ tôi muốn nhìn thấy, em đứng nói chuyện với thằng Dũng “bột”. Thật sự, tôi không biết em đang nghĩ gì…
Tôi không biết lí do tại sao em lại nói chuyện với thằng kia, nhưng hình như QC quên một điều tôi ghét thằng Dũng thế nào. Trong một khoảnh khắc khi tôi nhìn ra ngoài cửa và QC nhìn vào lớp, mắt hai chúng tôi chạm vào nhau. Tôi chưa từng thấy cô gái nào có ánh mắt bướng bỉnh và lạnh lùng như vậy… QC không phải là một cô bé gọi dạ bảo vâng, em thuộc tuýp người không quan tâm người khác nghĩ gì và hành động có vẻ bất cần. Đó là mặt trái ở cá tính của QC.
Không phải ai cũng đủ bản lĩnh để áp đặt suy nghĩ của mình lên em. Đối với những cô gái như QC để nói em nghe chỉ có hai cách, một là làm em phục bằng những lý lẽ thuyết phục, hai là làm em sợ… thật sự sợ. Tôi sở hữu một ánh mắt nhìn xoáy vào tâm can người đối diện khiến họ cảm thấy e dè, nhiều người bảo vậy. Tôi ít khi dùng đến nó, nhưng lần này tôi dành nó cho QC.
Tôi nhìn em, không chớp mắt, không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhìn…
Nụ cười trên môi QC vụt tắt. Em quay trở vào lớp, ngồi xuống cạnh tôi.
– “Em xin lỗi…”, cô bé rụt rè.
– “Anh không muốn có lần sau…”, tôi đáp và ngoảnh mặt đi.
Kể từ sau lúc đó, tôi và QC không nói chuyện thêm câu nào. Đôi lần, tôi thấy QC nhìn tôi như muốn nói điều gì, nhưng tôi quay đi… Cái cảm tình tôi dành cho em sứt mẻ đi đôi chỗ khi lần đầu tiên tôi thấy mặt trái ở cái tính bất cần của QC. Tôi nghĩ tôi nên làm cho QC hiểu cái gì cũng cần giới hạn.
Nhìn lại một mối quan hệ, có câu nói “để chiếm được tình cảm của một người con gái cần phải yêu chiều, nhưng giữ được phải khiến người ta nể phục”, Chiều chuộng, quan tâm bạn gái không hề sai trái, nếu không muốn nói con gái rất thích điều đấy. Nhưng không phải vì bạn yêu cô ấy quá mà cô ấy năn nỉ cái gì bạn cũng đồng ý. Hoàn toàn sai lầm. Con gái, ví dụ như đứa em họ tôi, không thích một người đàn ông không có chính kiến. Thương thì thương thật đấy, nhưng em nói gì anh cũng nghe, em năn nỉ cái gì anh cũng mủi lòng… không có chuyện đó đâu!
QC cứ vậy. Em lẽo đẽo theo tôi. Tôi quay lại thì em quay đi hướng khác. Tôi vừa quay đầu ngoảnh đi, em lại theo tiếp. Đến lần thứ n, tôi bước về phía em.
– “Muốn nói gì?”, tôi khoanh tay trước ngực.

– “Em muốn nói… xin lỗi”, cô bé lí nhí.
– “Anh nghe rồi”
– “Nhưng anh chưa chấp nhận. Em muốn anh chấp nhận”
– “Anh chưa muốn chấp nhận”
– “Vậy em sẽ đi theo đến khi nào anh chấp nhận”, QC đan hai tay vào nhau xem chừng rất bối rối.
– “Thoải mái thôi”, tôi tặc lưỡi.
Khi tôi vừa định bỏ đi, thằng Dũng đã đứng trước mặt tôi.
– “Mày có cần tao chỉ mày cách không làm đau lòng một cô gái không?”, nó gằn giọng.
– “Nói thử xem”, tôi xoa cằm.
– “Mày phải…”
Tôi đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng rồi bỏ đi. Không nghe thấy tiếng chân của QC đi theo, tôi quay đầu lại nhìn. Em vẫn đứng chỗ cũ đối diện với thằng Dũng. Thấy tôi, em liền duổi theo…
*
**
***
Buổi chiều đi học thêm Toán, QC cứ nằng nặc đòi theo tôi, tôi đành đồng ý. Tôi để em đi theo, nhưng lại quyết định giữ một khoảng cách nhất định. Em hỏi, tôi trả lời, không thì thôi. Cô bé lại quên áo khoác. Như một thói quen, tôi lại mặc áo của mình cho QC, trong lúc em nhìn tôi chăm chăm.
Lớp đông, trời nắng, ngột ngạt kinh khủng. Tôi ngồi ngoài cùng sau đó đến QC và hai nhỏ bạn thân. Hết giờ, nhỏ H rủ cả đám đi dạo biển, tôi đồng ý. Vừa dắt xe ra, một tốp khoảng 2-3 thằng trạc tuổi tôi lao lại chặn xe.
– “Mày là M?”, một thằng nhìn có vẻ gấu nhất lên tiếng.
– “Ừ”, tôi gật đầu.
– “Tao muốn nói chuyện với mày một lúc!!!”
Chap 85:
– “Nói ở đây không được à?”
Thằng này nhìn hổ báo quá làm tôi đâm lo. Cũng chưa biết nó định làm gì, nhưng cái điệu bộ thế này chắc không thuộc dạng “đến để nói chuyện như hai người đàn ông” được. Chuẩn bị tinh thần trước cho nó lành. Tránh voi chẳng xấu mặt nào.
– “Ở đây đông người quá khó nói chuyện”, nó hơi nhếch mép.
– “Nói chuyện đàng hoàng thì ở đâu cũng vậy hết”, tôi nhún vai.
– “Mày sợ à?”, thằng trâu bò lườm tôi.
Nói sợ thì mất mặt quá, mà nói không thì lại dối lòng… Nhưng tôi vẫn quyết định xuống xe.
– “Chờ anh một chút”, tôi nói với QC đang ngồi đằng sau xe.
– “Anh đừng đi! Em sợ”, cô bé giữ tay tôi lại.
Tôi lắc đầu, gỡ tay em ra và đi theo thằng trâu bò đến một góc khuất đằng sau tường.
– “Có thằng bảo mày ngon lắm phải không?”, nó khoanh tay, hếch mặt về phía tôi.
– “Ai? Nó bảo gì?”, tôi hỏi lại.
Thằng trâu bò không trả lời, nó từ từ tiến lại, nắm cổ áo tôi. Không kịp nghĩ, tôi gạt phăng tay nó ra.
– “Thích nói gì thì nói, đừng có động tay chân”
– “Mày cũng bản lĩnh lắm”, nó gật gù. “Hôm nay tao đến để cảnh cáo ày biết. Không phải chuyện của mình thì đừng có xía vào. Không lại ân hận đấy”
– “Chuyện gì?”
– “Chuyện gì thì tự mày biết”
Nói điều nó bỏ đi vê chỗ hai thằng đệ của nó đang đợi. Tôi đi sau nó. Lúc này, mấy thằng bạn của tôi mới lò dò dắt xe ra. Thấy có biến, thằng Khánh hỏi tôi.
– “Có chuyện gì vậy mày, M?”
Nó vừa hỏi vừa quay sang nhìn ba thằng đến gây sự với tôi.
Thằng Khánh cao hơn 1m8, to như một con cốt đột. Nó quen biết nhiều, thi thoảng cũng đánh nhau này nọ, còn tôi thì không bao giờ. Hồi nhỏ, tôi đánh nhau nhiều, nhưng đến cấp 2 thì không. Tôi hiếm khi gây sự và làm mất lòng người khác, cộng thêm chuyện đối xử với người khác cũng đàng hoàng, nên không lạ một điều mấy thằng bặm trợn trong trường không bao giờ tìm tôi gây chuyện, nếu không muốn nói ít nhiều tụi nó nể tôi. Vì vậy chuyện có thằng trường khác đến tìm tôi gây sự thật sự khiến tôi hơi hoang mang.
Tôi biết tính thằng Khánh, nó rất nóng tính, tôi có chuyện chắc chắn nó sẽ giúp tôi một tay. Để tránh mấy chuyện không đáng xảy ra, tôi lắc đầu.
– “Không có gì đâu mày. Chút hiểu lầm thôi”
– “Thật không?”, nó quay sang nhìn tôi.
– “Thật mà”, tôi cười trừ.
– “Ờ… thế thôi. Có chuyện gì thì gọi tao”, dứt lời nó rồ ga, phóng xe đi
Ba thằng đến gây sự vẫn đứng trân trân ở một chỗ nhìn tôi. QC lắc tay tôi giục.
– “Mình đi thôi anh…”
Tôi vù xe phóng đi…
*
**
***
Không biết tụi này là do ai nhờ đến. Dạo gần đây chỉ có thằng Dũng là có xích mích với tôi, còn lại là không đáng kể. Nhưng nghi thằng Dũng thì cũng không đúng hoàn toàn, tại vì theo tôi biết nó không thuộc dạng số má này nọ vì dù gì nó cũng là con cô giáo giống tôi. Nó chỉ đa tình và thay ngươi yêu như thay áo chứ công bằng mà nói nó thuộc loại đàn ông chơi đẹp và rất biết cách cư xử. Không là nó thì là ai?
Đang vẩn vơ với những suy nghĩ không đầu không cuối, tôi nghe tiếng đập tay vào vai liên tục.
– “Anh! Cẩn thận kìa”
Khi tôi kịp định thần cũng là lúc tôi thấy trước mặt mình là một chiếc xe máy đang đi ngược đường. Không kịp nghĩ, tôi bẻ tay lái sang một bên để né. Cú né tránh được một cú tông chính diện, nhưng va chạm thì không. Bắp chân tôi bị một thứ gì đấy sắc lẹm quẹt qua, đau nhói. Tôi quay đầu lại thì chiếc xe đi ngược chiều đã phóng đi từ lúc nào.
– “Em không sao chứ?”, tôi hơi nhăn mặt vì vết thương.
– “Em không. Anh bị gì à?”, QC hoảng hốt nhìn xuống dưới.
– “Trời ơi! Chân anh bị thương rồi kìa”, em la lên.
– “Không sao đâu! Chút thôi mà. Đá bóng anh bị hoài”, tôi trấn an.

– “Về nhanh đi để em xem thế nào”, giọng cô bé đầy lo lắng…
Dắt xe vào trong nhà, chân tôi hơi tập tễnh, có lẽ vết thương ở chân lúc nãy bây giờ mới cảm nhận được. Đặt được xe vào trong gara xong xuôi, tôi ngồi thụp xuống một cái ghế gần đó. Vén quần lên, vết thương sâu và dài hơn tôi tưởng. Thật ra, đi đá bóng, ngã nhiều, những vết thương kiểu này tôi bị không ít, vì thế chân tay tôi sẹo hơi bị nhiều. Tôi kéo ống quần xuống vừa định bỏ lên tầng để tìm hộp chứa mấy thứ bông băng thuốc đỏ này nọ thì QC đã nhấn tôi ngồi xuống.
– “Ở chỗ nào? Để em lên lấy cho”, cô bé vuốt tóc mai ra đằng sau.
– “Chân anh không sao đâu! Em làm như anh là con nít ấy”, tôi xua xua tay.
– “Em hỏi là anh để ở chỗ nào?”, QC nói nhỏ, đủ nghe, nhưng giọng chắc nịch.
– “Ở ngăn kéo đầu tiên trong tủ kê tivi ở tầng 2 ấy”, tôi thở dài.
Nghe xong, QC chạy hộc tốc lên cầu thang. Nghe tiếng huỳnh huỵch, tôi nói vọng lên.
– “Làm gì thế? Chạy từ từ thôi. Vấp cái là đổi phiên bây giờ đấy”
Tôi lắc đầu với mấy cái hành động khi thì trẻ con, khi thì lạnh lùng, khi thì người lớn, khi thì nổi loạn của QC. Cô bé này thuộc dạng cá biệt, không giống với bất kì ai mà tôi từng biết. Kiểu con gái này chắc chắn sẽ có nhiều người thích và cũng không ít người không thích. Tôi nằm ở giữa. Tôi thích con gái nữ tính hơn.
Chờ chừng 5 phút, QC đi xuống với cái hộp đựng mấy thứ đồ y tế trong tay. Em ra lệnh cho tôi.
– “Cởi quần ra!”
– “Cái gì?”, tôi trợn tròn mắt.
– “Hihi nhầm, ý là kéo quần lên”, QC nhe răng cười toe.
– “Không đùa kiểu đó nha. Đùa kiểu đó có ngày lăn ra mà chết vì đau tim đấy”, tôi nạt.
– “Em nói nhầm chứ bộ! Ở nước ngoài lâu quá, tiếng việt quên sạch rồi”, QC vẫn chưa thôi cười.
– “Thôi biết thừa rồi ấy ơi. Biết ấy muốn cái gì rồi”, tôi giễu.
– “Muốn cái gì?”, lần này QC ko cười nữa, em để mặt có vẻ nghiêm túc.
– “Muốn cái ấy ấy…”, tôi vừa cười vừa chớp chớp mắt giống cái icon này này ;. Khổ cái tôi chớp không đều nên nhìn ngu đừng hỏi.
– “Không đùa nha”, em chống nạnh. Công nhận một điều, con gái chống nạnh nhìn dễ thương cực…
QC ngồi xuống một cái ghế thấp hơn, em duỗi chân tôi ra rồi vén ống quần lên. Nhìn thấy vết thương, em xuýt xoa.
– “Bị như này mà bảo không sao à?”, cô bé nói với giọng đầy thương cảm.
– “Bị thế này anh bị hoài. Đá bóng xứt xát là chuyện thường mà”, tôi giải thích.
– “Anh đúng là…”, QC lườm.
– “…”
– “Em chuẩn bị đổ ôxy già đó. Đau thì la lên nha”, em nhướn mắt nhìn tôi, mặt hơi nhăn lại. Tôi có cảm giác người đang chuẩn bị chịu đau là QC chứ không phải là tôi…
Em thấm ôxy già vào bông rồi nhẹ nhàng chấm xung quanh vết thương, sau đó đi dần vào.
– “Áaaaaaaaa”
– “Em làm anh đau à?”, em nói với cái giọng tội nghiệp.
– “Á! Không đau gì hết… Em làm kiểu đó rồi đến khi nào mới xong. Nhìn này”
Nói điều tôi cầm chai ôxy già dí thẳng vào chỗ vết thương và bóp nhè nhẹ. Tôi chủ định cho nó chảy ra chút ít để làm mẫu cho em xem, ai dè nó chảy ra một đống. Xót muốn chết, nhưng tôi phải cắn răng, cắn lợi chịu đau. Đúng là không có cái dại nào giống cái dại nào.
– “Xót hả?”, QC nhe răng.
– “Không”, tôi lắc đầu trong khi mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt.
– “Thật không?”, em chớp chớp mắt.
– “Thật”, tôi gật đầu như cái máy để chứng tỏ sự giỏi chịu đựng của mình.
– “Không thì làm thêm miếng nữa cho nó sát trùng nhen”, em giằng chai ôxy già từ tay tôi rồi nhứ nhứ vào vết thương.
– “Ây! Xót lắm! Dở hơi quá đi”
Tôi đẩy tay QC ra trong tiếng cười nắc nẻ của cô bé.
Cơn xót qua đi, QC làm nốt phần còn lại. Sau khi rửa sạch vết thương, em lấy thuốc đỏ đổ vào và lấy băng quấn lại. Thật lòng, tôi không biết tình cảm em dành cho tôi nó sâu nặng đến mức nào, nhưng nhìn cái cách em ân cần và tỉ mỉ lúc chăm sóc khiến lòng tôi ấm lạ. Điều quan trọng em dám thể hiện những tình cảm đang chất chứa trong lòng cho tôi hiểu mà không sợ bị tôi từ chối. Đó là một tình cảm chân thành khiến người được nhận phải mềm lòng.
Còn nếu như tôi nói riêng và người khác nói chung không biết trân trọng những điều này thì bạn ạ… họ không xứng đáng với tình cảm của bạn đâu. Tôi, rất may mắn một điều, rất biết cách trân trọng những tình cảm mà người khác dành ình. Nếu không thể đáp trả, tôi cũng không bao giờ tìm cách để vùi dập nó. Và đối với QC thì lại càng không…
Tôi vẫn luôn ình là một người cực kì may mắn, hầu như trong tất cả mọi chuyện kể cả chuyện tình cảm. Tôi may mắn vì đã gặp được HN, QC và Xide, một cô bé sở hữu một tâm hồn tuyệt đẹp. Điểm chung của những người con gái đó là trái tim biết yêu thương người khác và không hề nhạt nhẽo. Vẻ bề ngoài là thứ ấn tượng ban đầu hấp dẫn người khác giới, không hề sai, nhưng thứ cần để nuôi nấng một mối quan hệ lại là tâm hồn.
Một cô gái đẹp nhưng nhạt toẹt chỉ có thể khiến đàn ông con trai tụi tôi chếnh choáng lúc ban đầu. Càng nói chuyện khoảng cách sẽ tự nhiên lớn dần lên. Rồi đến một lúc nào đó tụi tôi sẽ tự động rút lui. Còn đối với những anh chàng còn ngồi lại thì có hai trường hợp, một là anh ta chỉ xem cô gái đẹp kia như một món đồ trang sức, hai là anh ta cũng vô vị không kém. Những cô gái đẳng cấp, bao gồm nhìn ổn, tâm hồn đẹp, tính cách thú vị và học vấn ngon lành sẽ không bao giờ để ý đến những anh chàng thiếu muối đâu, phải không?
Vì vậy các chàng trai ạ, đừng ngồi đó mà than thở vì sao vẫn cô đơn. Để tìm một người thật sự xứng đáng với mình việc đầu tiên cần làm là phải bồi dưỡng tâm hồn. Nếu tâm hồn bạn không đẹp thì đừng hy vọng nửa kia của mình cũng đẹp. Chắc chắn đấy…
————————-
wapsite .giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động…!
————————-
Mẹ tôi về ngay lúc QC vẫn đang băng dở vết thương cho tôi. Thấy vậy, mẹ tôi sốt sắng.
– “Con đi đứng kiểu gì mà bị thế này?”
– “Quẹt xe nhẹ thôi mẹ ạ. Không sao đâu”, tôi lắc đầu.
Không thèm quan tâm đến lời tôi nói, mẹ tôi chạy lại gần xoa nắn hết người.
– “Ba bảy hai mốt ngày, suốt ngày quẹt này quẹt nọ, sẹo lên sẹo xuống”
Mẹ tôi trách trong khi QC ngồi khúc khích cười. Tôi không đáp lại. Mẹ tôi quay sang phía em.
– “Nó bị quẹt có nặng không con?”
– “Dạ! Quẹt nhẹ thôi bác ạ”, em lễ phép đáp lại.
– “Con có sao không?”
– “Con không sao. Chỉ có anh M bị thôi”

– “Thằng M nhà bác nó vậy đó con. Hậu đậu lắm”
– “Mẹeeeeeee! Con hậu đậu lúc nào?”, tôi lấy tay nhéo mẹ.
– “Và còn trẻ con nữa”, mẹ tôi đổ thêm dầu vào lửa.
– “Mẹeeeeee!”, tôi lườm.
– “Nhưng lại rất là tình cảm nhé”, mẹ tôi ghì đầu tôi xuống, thơm chụt cái vào má rồi bỏ đi vào…
– “Cười cái gì đó”, tôi lườm QC.
– “Có gì đâu”, em che miệng lại.
– “Ghét gì đâu, suốt ngày xem mình như con nít”, tôi nhìn vào trong nhà giọng hờn dỗi.
– “Hihi. Có yêu thì mới vậy chứ”, QC giải thích.
– “Bình thường thì không sao. Đây làm trước mặt người lạ, rồi còn con gái nữa”
– “Em thấy chuyện đó quá đỗi bình thường. Mấy chuyện khác thì không biết, nhưng chuyện này em nghĩ người phương Tây tiến bộ hơn hẳn nhé. Thích thì thể hiện là thích. Yêu thì thể hiện là yêu. Chẳng có gì phải giấu diếm. Huống chi đây là người trong gia đình”, QC nghiêng đầu, cười nói.
– “…”
– “Vì vậy anh ạ! Em không ngại thể hiện là… mình thích anh”
Cô bé nháy mắt với tôi. Tôi đứng hình mất mấy giây và khá bất ngờ trước cách bắc cầu của em. Tôi rút chân lại và bỏ lên lầu. Tôi không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, nhưng tôi cảm nhận QC đã buồn…
Không quan tâm đến cảm giác của người khác phái là cái thứ dễ gây thất vọng nhất, đồng thời cũng là thứ “dễ gây nghiện” nhất.Thất vọng thì không cần phải giải thích gì nhiều. Đó là cảm giác xảy ra khi mà có chuyện không giống như những gì mình mong muốn. Nhưng còn “dễ gây nghiện” lại khác. Tưởng tượng thử xem “cái gì càng khó đạt được” thì lại càng là động lực kích thích người ta phải đạt được. Càng khó lại càng muốn có. Dễ dàng quá thường không để lại ấn tượng gì nhiều và tất nhiên không thể tạo hứng thú. Tôi đang vô tình gây “thương nhớ” cho QC theo một cách hoàn toàn tự nhiên…
*
**
***
Tôi chẳng biết QC có buồn nhiều vì hành động của tôi buổi chiều không, nhưng buổi tối cô nàng vẫn mè nheo bắt tôi chở đi xem lớp tôi tập văn nghệ.
Hôm nay chân tôi đau nên thày cho tôi ngồi xem. Thành thử trong khi cả lớp đang vật lộn với bài tập thì tôi với QC cười như hoa bên ngoài. Thi thoảng tôi bắt chước giọng thày để dở trò “đâm bị thóc, chọc bị gạo”. Tụi bạn ở trong tức lắm, nhưng cũng ráng nhịn.
Tập tành xong xuôi, tôi đưa QC về. Trên đường về, cô bé bắt tôi phải chở đi vòng biển mà theo lời em là “cho trúng gió chơi”. Đi dạo biển cũng là sở thích của tôi nên tôi cũng không nỡ từ chối. Mà nói thẳng luôn, em không rủ thì tôi cũng sẽ rủ. Tôi bị nghiện mà.
Tôi chở cô bé đi dọc bờ biển. Lúc qua đoạn đường mấy hôm trước tôi với QC bị mắc mưa, em kéo áo tôi nói nhỏ.
– “Dừng xe lại một chút cho em ngắm biển được không anh?”
– “Chỗ này ít người quá. Rủi có cướp thì sao?”, giọng tôi rầu rầu.
– “Thì anh phải chiến đấu để bảo vệ em”, QC nghiêm giọng rồi níu áo không cho tôi đi tiếp.
– “Đông quá thì chiến đấu kiểu gì? Em phải nhớ một điều là anh không phải là siêu nhân nhé!”, tôi nói với cái giọng mà tôi nghĩ là em hiểu. Nhưng nếu hiểu hoặc không cố tình không hiểu thì chẳng còn là QC nữa.
– “Lúc có chuyện tự khắc anh sẽ thành siêu nhân thôi. Dừng lại! Ngay!”, em ra lệnh.
Tôi quay dọc quay xuôi thì đúng thật đoạn đường này có mỗi tôi, QC và một chiếc xe dựng cách chỗ tôi đang đứng khoảng 30m. Tôi không biết có mấy người đi cái xe máy tôi nhìn thấy do bởi hàng thông đã che đi, nhưng theo tôi đoán chắc lại là một cặp đôi nào đó đang hú hí với nhau trước một khung cảnh cực kì lãng mạn như thế này. “Thôi thế cũng đỡ lo”, tôi tự trấn an bản thân.
Tôi dựng xe vào một góc rồi ngồi lên bậc đê cùng QC. Cả tôi và em đều quay mặt ra hướng biển. Tôi ngồi cách cô bé tầm nửa mét. Thấy tôi ngồi cách khá xa, QC trợn tròn mắt.
– “Anh làm gì mà ngồi cách em xa dữ vậy?”
– “Anh sợ…”, tôi bỏ ngỏ câu trả lời.
– “Sợ gì?”
– “Sợ em sẽ lao về phía anh dưới cái khung cảnh lãng mạn như thế này”, tôi đáp với giọng nghiêm trọng.
– “Thèm vào! Xí”
Cái tiếng xí của QC làm tôi cười mãi không thôi.
– “Anh làm gì mà ngồi cười hoài vậy?”
– “Anh đang nhớ đến một kỉ niệm”
– “Kể em nghe đi…”
– “Hồi lớp 9 anh vẫn còn nghịch lắm, vẫn là cái thằng đầu têu mấy trò quậy phá trong xóm… Có lần anh rủ cả đám bạn anh đi trêu mấy cặp tình nhân đang tâm sự ngồi ở biển kiểu này này. Cả đám 6 đứa đi chắc phải được ba cái xe đạp đấy… Mỗi khi đi qua, tụi anh lại hét… Chị ơi! Má chị gọi về kìa… Anh ơi! Anh thả chị em ra… hoặc là… Anh đừng cắn chị em nữa…”
– “…”
– “Được vài lần, thấy mấy đôi đang cắn nhau, tự nhiên buông ra, tụi anh càng được thể làm tới. Rồi đến một lần tụi anh lặp lại chiêu cũ. Rồi tự nhiên ở trong bụi, thằng cha bị trêu chân đất chạy ra, tay thì cầm dép, lao về phía tụi anh…”
– “…”
– “Ba xe chạy ba hướng. không hiểu ông ấy nghĩ kiểu gì mà lại lao theo xe anh. Lúc đó lại đến đoạn lên dốc nữa chứ…”, tôi ngập ngừng.
– “Rồi sao nữa!!!”, QC giục.
– “Càng ngày ông ấy đuổi càng gần. Lúc còn tầm 7,8m gì đấy, thằng bạn anh ngồi sau nhìn hoảng quá thế là nó nhảy khỏi xe chạy biến đi chỗ khác. Cuối cùng lão ấy đuổi mỗi mình anh…”
– “Rồi sao nữa???”, em hối.
– “Rồi bị lão ấy bắt lại đánh cho đầu to lên chứ sao…”
– “Ai bảo thích gây chuyện cơ”, QC vừa ôm bụng vừa cười.
– “Mà tụi bạn của anh chạy nhanh quá thể”, tôi vẫn còn hậm hực.
Khi QC vẫn còn đang chăm chú vào những câu chuyện tôi kể, từ đằng sau một giọng nói bỡn cợt vang lên.
– “Bé ơi! Đi chơi với tụi anh nha”.
Chap 86:
Khi QC vẫn còn đang chăm chú vào những câu chuyện tôi kể, từ đằng sau một giọng nói bỡn cợt vang lên.
– “Bé ơi! Đi chơi với tụi anh nha”
Cả tôi và QC cùng quay lại một lúc. Trước mặt tụi tôi là hai thằng đực rựa, cao cỡ tôi, nhìn to đùng và ăn mặc theo phong cách bả gà. “Đúng là cái tụi chuyên đi trêu gái nhà lành đây mà”, tôi rủa trong bụng. Tôi quay sang nói với QC.
– “Về đi em! Gió lạnh quá”
– “Vâng! Em cũng đang định”, QC đứng dậy kéo tay tôi theo.
Hai thằng bả gà chặn tôi và QC lại. Một thằng lên tiếng.
– “Đi đâu mà vội mà vàng thế cưng? Ở lại nói chuyện với tụi anh chút nào. Nhìn cưng xinh quá!”
Tôi sẽ viết tiếp chuyện xảy ra sau đó theo ba hướng, bao gồm trong mơ, như phim và thực tế.
*
**
***
Tôi xin bắt đầu bằng trong mơ trước…
Tôi kéo QC ra đằng sau và bắt đầu bài thuyết trình về giáo lí làm người cho hai thằng bả gà.
– “Hai anh ạ! Cuộc sống thật sự không công bằng với tất cả mọi người… Có người sinh ra đã hạnh phúc, có người không được may mắn như thế… Nhưng chúng ta giống nhau ở một điểm là khi sinh ra ai ai cũng đều lương thiện cả… Cuộc đời làm ta thay đổi, nhưng cuộc đời không thể lấy đi hết phần người trong mỗi chúng ta…”
– “…”
– “Dù là người xấu nhất thì trong thâm tâm họ vẫn luôn khao khát gạt bỏ mọi lỗi lầm của mình để sống một cuộc đời thanh thản. Đó là phần thiện trong mỗi con người đấy các anh ạ… Các anh không phải người xấu. Nhìn vào đôi mắt các anh tôi thấy điều đấy…”, tôi ngập ngừng trong một niềm xúc động vô bờ.
– “…”

– “Vì vậy đừng làm điều gì để sau này mình phải hối hận nhé. Các anh để chúng tôi đi đi…”
Khi tôi vừa dứt lời cũng là lúc tiếng khóc của hai anh bả gà vang lên. Một người vỗ vai tôi nói trong tiếng nấc.
– “Mình hiểu rồi. Mình cảm ơn bạn đã nói lên những gì mình chất chứa trong lòng. Mình hứa từ giơ trở đi sẽ tu tâm dưỡng tính và trở thành người có ích của xã hội…”
– “Tôi tin hai anh…”, tôi gật gù.
Sau đó tôi và QC bước ra đi trong ánh mắt rưng rưng xúc động của hai chàng trai trẻ.
Thật là một cái kết có hậu…
*
**
***
Còn giờ là phim…
Tôi kéo QC ra đằng sau và bắt đầu lên tiếng.
– “Tụi mày không tránh ra, đừng trách bố chúng mày ác”, tôi hầm hè.
– “Bố mày cứ thích đứng đây đấy, làm gì bố mày?”
Tôi không trả lời mà gạt người thằng đang đứng chặn trước mặt sang một bên rồi kéo QC đi theo.
– “Đi đâu đấy?”, nhanh như chớp một thằng nắm tay QC kéo lại.
Không kịp nghĩ, tôi tung chân nhắm thẳng vào cổ tay của nó. Bị trúng một đá bất ngờ thằng số 1 không kịp phản ứng. Tay nó bị đá tung lên trời. Nó rên lên đau đớn trong sự phẫn nộ của thằng số 2…
Thằng số 2 đỡ thằng số 1 dậy. Cả hai tiến về phía tôi. Mục tiêu của tụi nó bây giờ là tôi chứ không còn là QC nữa…
Tôi đẩy QC sang một bên trong sự lo lắng tột cùng của em.
– “Bỏ đi anh! Em sợ…”
– “Đứng tránh sang một bên đi”
Tôi vuốt cằm rồi bẻ tay răng rắc.
Thằng số 1 lao lên và… ăn trọn một đấm ngay mồm. Tới lượt thằng số 2 là một cú đá hậu không thương tiếc. Rồi đá chẻ, đá ngang, đá vòng cầu… Tất cả các chiêu thức được tôi áp dụng lên hai cái bị bông số 1 và số 2 cho đến khi cả hai đều gục xuống. Và tất nhiên, tôi, nhân vật chính, không bị sứt mẻ miếng nào. Đứng bên ngoài đôi mắt QC long lanh như muốn nói “phải lấy người như anh”.
*
**
***
Hai tình huống tôi nêu ra chỉ là mơ và phim thôi chứ ngoài đời không có chuyện đó đâu, trừ khi bạn là một cao thủ thật sự. Tôi có tập tành võ vẽ chút ít, đủ để tạo phản xạ né một vài đòn cơ bản chứ cao thủ thì chưa bao giờ. Mà trong thực chiến kỹ thuật thôi là chưa đủ, theo tôi cái quan trọng nhất là kinh nghiệm và sự lì đòn. Tôi ít đánh nhau, kinh nghiệm là ít và sự lì đòn lại càng không…
1 vs 1 với cái chân đang bị thương của tôi còn khó chứ đừng nói đến chuyện phải cân cả hai thằng một lúc như bây giờ. Biết là mình yếu thế, tôi liền tìm viện minh. Quay đầu sang trái, tôi hy vọng sẽ tìm được cái xe lúc nãy nhìn thấy, nhưng thật không may nó không còn ở đó nữa. Bất chợt tôi cảm thấy lo lắng thật sự cho QC. Tụi nó đánh tôi, tôi không sợ, nhưng tụi nó động đến em, tôi sợ… Em mà có chuyện gì chắc tôi sẽ ân hận cả đời…
– “Nếu hai anh đến để trấn tiền thì đây ạ…”, tôi móc trong túi số tiền còn sót lại của mình.
Bất chợt tôi thấy ánh mắt thất vọng của QC. Thật lòng, tôi không biết phải đáp lại ánh mắt đó như thế nào. Tôi tìm cách tránh nó.
– “Tụi tao không cần tiền, tụi tao chỉ thích con nhỏ bạn gái của mày. Nó xinh quá thể”, một thằng vừa trả lời vừa cười hềnh hệch và không quên đưa tay tay lên định vuốt má em.
QC gạt tay nó sang một bên và ném lại cái nhìn tóe lửa. Em hét lên với tôi.
– “Anh sợ cái gì chứ! Đồ hèn”
Chưa bao giờ tôi thấy mình hèn đến thế…
– “Anh xin lỗi! Anh không bảo vệ em được…”, tôi cắn môi.
– “Mày đi đi! Và bỏ con người yêu của mày ở lại”, một thằng ra lệnh.
– “…”
Tôi thất thểu bước đi trong ánh mắt đầy tuyệt vọng của QC. Đó là ánh mắt mà cả đời này tôi không bao giờ muốn gặp lại. Ánh mắt đã nói lên tất cả, kể cả sự bất lực của tôi…
Cả ba bao gồm QC và hai thằng gây sự đều nhìn theo tôi. Khi thấy tôi tập tễnh đi được chừng 2m, hai thằng bả gà quay đầu lại và bắt đầu dở trò.
– “Thằng người yêu của cưng nó hèn lắm. Để tụi anh bảo vệ…”
Lời nói của thằng số 1 chưa dứt, nó đã ăn trọn một đá ngay hạ bộ của tôi từ phía sau. Bình thường đá bóng tôi sút khá mạnh, nhưng hôm nay tôi chỉ dành nửa lực cho cú đá này. Và cú đá nửa lực của tôi cũng đủ để khiến thằng số 1 gục xuống và lăn lộn trong đau đớn… ”Xong một thằng, giờ còn thằng số 2”, tôi nhủ và không quên đứng thủ thế.
Thấy bạn mình bị đá lén, thằng số 2 quay phắt lại nhìn tôi và từ từ tiến lại gần. 1 đánh 2 đúng là bất khả thi thật, nhưng 1 vs 1 như này tôi nghĩ là mình cầm cự được. Phần còn lại chắc phải nhờ QC bay vào yểm trợ…
Thấy nó lại gần, tôi nuốt nước bọt ừng ực, vì quả thật thằng này to hơn tôi khá nhiều. Vậy mà khi nó tiến lại gần tôi được tầm nửa mét, bất ngờ tôi lại thấy nó hét lên đau đớn trước khi lăn lộn xuống đất như thằng số 1…
Thì ra QC bắt chước tôi. Em đá một quả y chang cho thằng còn lại. Mà tôi tin QC đá không nhẹ đâu vì tôi nghe… rộp một cái. Tôi không biết đó là tiếng… cà dập hay là một thứ âm thanh tương tự. Nếu là trường hợp một thì quả thật đời thằng số 2 quá đen.
Tôi hấp tấp nổ máy…
*
**
***
– “Sao lúc nãy nói anh nặng lời vậy?”, tôi trách QC.
– “Em tưởng anh bỏ em lại thật. Hic”
– “Em dở à. Bỏ lại để mà chết à?”
– “Vậy sao anh không nhảy vào chiến luôn”, QC thắc mắc.
– “Nhảy vào để mà chết chùm à? Thứ nhất hai thằng đó nó to hơn anh. Thứ hai chân anh đang bị thương. Bên địch vừa có chất vừa có lượng thì anh đánh bằng niềm tin à?”, tôi ra sức giải thích.
– “Anh làm em sợ muốn khóc”, cô bé nói với giọng hờn dỗi.
– “Em mà bị gì anh còn khóc to hơn em đấy. Đâu phải lúc nào dùng sức cũng là hay đâu…”
– “…”
– “Mà sao em đá mạnh thế?”, tôi cố nén cười.
– “Không đá mạnh để anh ăn hành à?”, QC bật cười.
– “Thật lòng, anh cũng chẳng muốn đánh lén đâu. Bất đắc dĩ lắm mới phải dùng cái trò tiểu nhân này…”, tôi ngập ngừng.
– “Hì. Đối với hạng đó đánh kiểu nào cũng như nhau cả thôi…”
– “Em xin lỗi…”, QC ấp úng.
– “Tại sao?”
– “Vì em đã nghĩ xấu về anh…”, cô bé khó khăn nói từng chữ.
– “Anh không nghĩ gì đâu…”
– “Em cũng hy vọng như vậy…”, QC trả lời pha chút ngượng ngùng.
Mặc dù trả lời “tôi không hề nghĩ gì”, nhưng sự thật là tôi đã nói dối. Trong lòng tôi đang buồn rất nhiều. Tôi buồn vì QC không hiểu tôi thì ít mà buồn vì lời lẽ mình nhận được từ em thì nhiều. Mặc dù đã dặn lòng mình rằng những gì tôi nghe được chỉ là một phàn ứng rất tự nhiên của một cô gái, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật…
Ở trên đời, có hai thứ không bao giờ được làm tổn thương. Đó là cảm xúc của phụ nữ và lòng tự trọng của đàn ông. “Đồ hèn!”… lời nói như một vết dao xé toạc lòng kiêu hãnh của một người đàn ông trong tôi. Đau thật! Cái ánh mắt uất hận của QC lúc tôi quay sang nhìn em. Đấy cũng là chi tiết khiến tôi luôn dặn lòng mình sẽ không bao giờ tôi cho phép nhưng người phụ nữ tôi thương dành ình thêm một lần nào nữa…
Về đến nhà, tôi nhận được điện thoại của thằng Ngọc Anh hẹn sáng mai đi mua sào cho buổi dựng trại vào buổi chiều. Cuộc điện thoại làm suy nghĩ của tôi tích cực hơn nhiều thay vì cái cảm giác tồi tệ mỗi khi nghĩ đến chuyện vừa gặp hai thằng du côn.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hai hôm hội trại sau đó, một cơ số chuyện bất ngờ xảy ra…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.