Bạn đang đọc Vị Tình Đầu – Chương 15
Chờ nước sôi, tôi thả quả trứng vào rồi lấy vung đậy lại. Xong xuôi, tôi lên phòng mẹ. QC đang nằm trên giường thiu thiu ngủ, còn nhỏ L thì đang ngồi cuối giường lấy dầu gió xoa vào lòng bàn chân em.
– “QC sao rồi?”, tôi ngồi xuống đầu giường trong khi tay đưa lên trán cô bé.
– “Mới ngủ thôi. Trúng gió chắc là không sao đâu. Đừng có lo”, nhỏ L trấn an tôi.
– “Ừm”, tôi cũng đỡ lo khi thấy trán cô bé bớt nóng. “Sao mày không cởi áo khoác của tao ra cho QC. Giúp tao thay quần áo ở nhà cho em nó đi”, tôi nhìn con L ra lệnh.
– “Ờ nhỉ! Tao quên khuấy mất… Mày lấy quần áo của QC đưa cho tao rồi ra ngoài đi”
– “Ra ngoài làm gì?”, tự nhiên não tôi phẳng đột xuất.
– “Thế muốn nhìn à?”, nhỏ L cố nén cười.
– “À… không”, tôi trả lời không nhưng đầu gật như cái máy.
– “Thôi lẹ đi ông tướng”, nhỏ L cười phá lên.
Tôi tìm một cái váy dài màu nho pha màu lam đưa cho nhỏ L. Thấy tôi cứ đứng lì, nhỏ L ra dấu.
– “Làm gì đó? Ra ngoài! Mauuu”
– “Ờ ờ”, tôi quay đầu bước đi mà tim đập thình thịch.
Đi được 4-5 bước, tôi bất thình lình quay đầu lại. Nhỏ L vẫn nhìn theo tôi. Con này nó khôn quá thể. Tôi chữa cháy.
– “Tao muốn nói với mày là nếu có chuyện gì bất trắc mày phải hét lên để tao xông vào liền, biết chưa?”
– “Thay quần áo thì có chuyện gì được?”, nó xoắn tôi bằng một câu hỏi khó như lên trời.
– “Biết đã giàu. Ơ đời còn có chữ ngờ mà”, tôi đáp bằng bộ mặt nghiêm trọng.
– “Rồi, giờ thì ra ngoài đóng cửa lại”, nhỏ L chống nạnh.
Tôi cum cúp làm theo lời nó. Khi cánh cửa vừa đóng lại được tầm 5 giây, tôi nghe tiếng hét từ bên trong
– “Áaaaaaaa”.
– “Chuyện gì?”, nhanh như thoắt, tôi đẩy cửa vào.
– “QC bảo tao hét lên để xem phản ứng của mày nhanh thế nào!?”, con nhỏ vừa nói vừa cười trong khi bên cạnh QC, không biết tỉnh từ lúc nào, đang cười rũ cả lên.
– “Mày rảnh lắm đúng không?”, rồi tôi quay sang nhìn QC “em hay lắm, ốm kiểu gì mà vẫn còn trêu chọc người khác được cơ mà”
Tôi nói cứng trong khi đang buồn cười muốn chết. Đáp lại, nhỏ L thè lưỡi, còn QC lấy cái gối che mặt lại… cười tiếp. Ghét vãi…
– “Đùa thôi! Ra đi”
Nhỏ L đứng dậy đẩy vai tôi ra ngoài rồi bấm chốt cái cạch. Tim tôi muốn tan ra theo tiếng “cạch” đấy. Vậy là tôi không có cơ hội được… [mọi người tự điền dùm cái, khó quá].
Tôi lững thững bước xuống cầu thang thì nghe tiếng xe chị Hà dựng ở sân.
– “Đến nhanh quá vậy”, tôi trợn tròn mắt.
– “Chị đang đi chợ ở gần đây mà. QC sao rồi M?”
– “Trúng gió thôi chị. Chóng mặt nên đang nằm nghỉ trên kia”
– “Để chị xem… Xuống nhà lấy quả trứng với lại đồng bạc cho chị”
– “Dạ vâng…”
Tôi làm theo lời dặn. Mang lên cho chị Hà xong xuôi, tôi nhìn nhỏ L.
– “Đi thôi mày, có chị Hà rồi”.
Nhỏ L khẽ gật đầu rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng. Nấn ná nhìn nhỏ L khuất hẳn ra sau bức tường, tôi mới quay sang nói với QC.
– “Anh đi nhé. Ở nhà ngoan…”
Em khẽ gật đầu ngoan ngoãn và hiền lành như một chú mèo con…
*****
– “Tao có chuyện này muốn hỏi”, nhỏ L ngồi đằng sau, nói với lên.
– “Nói đi…”
– “Mày có chắc là mày sẽ không thích QC không M?”
– “Sao mày lại hỏi vậy?”
– “QC dễ thương mà…”, nhỏ L cười hì hì.
– “Cứ dễ thương là thích à?”, tôi đáp trả.
– “Đôi khi con người ta không có điều khiển được cảm xúc đâu”
– “Thì sao?”
– “Thì mày cũng vậy. Có mà dở hơi mới không thích QC”
– “…”
– “Tao không ở trong hoàn cảnh của mày nên tao chỉ nói suy nghĩ của tao, được không?”
– “Nói đi”
– “Không ai sống với kỉ niệm cả đời được…”
– “Nhưng HN vừa mới…”, tôi cắt ngang.
– “Mày đã bao giờ gặp HN chưa?”
– “…”
– “Chưa phải không? Mày có biết mặt mũi ngoài đời của HN như thế nào không?”
– “…”
– “Không đúng không?”, nhỏ L nói từng từ một cách rõ ràng.
– “QC là em họ của HN, L à”, tôi nói buồn.
– “Đó là vấn đề duy nhất. Tao chỉ muốn nói ày biết… đôi khi mày nên nghe theo con tim, đừng có lúc nào cũng lí trí. Lí trí chỉ là thứ mày dùng để đánh giá mọi việc một cách khách quan, chứ không phải là thứ mang đến hạnh phúc ày”
– “Ừm…”
– “Còn nữa. Mày có một chút tình cảm gì với QC không?”, nhỏ L bắt đầu hỏi cung tôi.
– “Giờ thì chưa”, tôi nói một câu thật nhất trên đời.
– “Thật không?”
– “Thật”
– “Xạo mày”
– “Tin hay không thì tùy”
– “Tao nói xong rồi. Giờ là do mày quyết định hết…”
Nhỏ L dứt lời cũng là lúc chúng tôi vừa đến cổng trường. Những điều nhỏ L nói không phải là tôi chưa từng nghĩ đến. Tôi đã tìm ra cách giải quyết rồi đấy thôi. Hãy để ọi chuyện tự nhiên…
*****
Hết tiết, tôi gọi điện về hỏi thăm chị Hà tình hình của QC. Chị đáp “cô bé chỉ bị trúng gió và chị đã cạo gió cho rồi. Chắc sẽ mau khỏi thôi”. Điều đó khiến tôi an tâm hơn nhiều.
Trưa về, tôi đi với thằng Khánh vì mẹ ở lại họp tổ văn. Về đến nhà, vừa thấy mặt tôi chị Hà đã “sai”.
– “Cậu ấm! Mang bát cháo này lên cho QC đi”
– “QC đỡ hơn nhiều không chị?”, tôi vừa hỏi vừa đỡ bát cháo từ tay chị.
– “Đỡ nhiều rồi. Ăn bát cháo này xong chắc chiều lại bay nhảy ngay thôi”, chị Hà nhe răng cười.
– “Mà em ấy có tự ăn được không hay…”, tôi toát mồ hôi hột khi nghĩ đến những chuyện sau đó.
– “Ai biết! Có gì thì M giúp QC đi chứ chị đang dở tay”, chị Hà che miệng cười.
– “Thôi! Để em nấu tiếp cho, chị lên cho em ấy ăn đi”, tôi giãy nảy.
– “Em nấu để lát nữa về cô chú mắng cả hai chị em luôn à? Lên đi”, chị lấy hai tay đẩy vào vai tôi rồi tiếp. “Đàn ông phải mạnh mẽ, nhưng sự ân cần cũng quan trọng không kém, hiểu chưa?”
Tôi cum cúp làm theo lời chị. Sau khi thay quần áo xong xuôi, tôi mang bát cháo sang phòng mẹ. QC vẫn đang nằm trên giường, thiêm thiếp ngủ. Cô bé thuộc dạng con gái khi khóc nước mắt nước mũi tè le lá me xấu òm, nhưng khi ngủ thì xinh xắn như một thiên thần. Da trắng hồng, gò mũi cao, bờ môi mọng nước và gò má ửng đỏ với một vài sợi tóc bết vào. Tôi nhẹ nhàng lại gần phía giường, đặt bát cháo lên trên mặt bàn rồi khẽ khàng lay vai em.
– “QC! Dậy đi em”
Phải chờ đến lần thứ ba, cô bé mới mở mắt.
– “Em ngủ lâu chưa?”, em lấy tay khẽ dụi mắt.
– “Chưa. Em hết chóng mặt chưa?”, tôi đưa tay đỡ QC ngồi dậy dựa vào thành giường.
– “Còn một chút thôi ạ”, QC mỉm cười rồi đưa tay lên bóp trán.
– “Sống kiểu gì mà đến gió cũng ghét nữa là sao?”, tôi chọc.
– “Em ít khi bị ốm lắm, chẳng hiểu sao…”
– “Thế mới bảo…”
Tôi vừa cười vừa múc một thìa cháo đưa lên miệng thổi.
– “Há miệng ra”, tôi ra lệnh.
Hơi bất ngờ trước hành động của tôi, nên QC ban đầu có vẻ hơi ngạc nhiên. Nhưng khi thấy thìa cháo kê ngang miệng, em cũng chẳng từ chối…
– “Cháo ngon ghê”, QC tấm tắc khen bằng cái giọng nhỏ xíu.
– “Lớn rồi mà cứ làm như em bé ấy”, tôi thổi thìa cháo thứ hai trước khi bón cho em.
– “Hihi. Ốm này thì em ốm hoài cũng được”
– “Tưởng em không ăn được mới bón cho em, chứ tính hình này thì cũng ổn rồi”
Nói điều tôi nhấn bát cháo về phía cô bé rồi đứng phắt dậy tính bỏ đi.
– “Anh mang bát cháo xuống nhà đi, em không ăn nữa đâu”, dứt lời QC trườn người, nằm xuống.
Đến giờ làm màu rồi đấy, tôi cười thầm trong bụng.
– “Ừ! Vậy để anh mang xuống”, tôi cố gắng nhấn mạnh từng chữ trong khi QC vẫn quay mặt vào phía trong, không đáp lại.
– “…”
Tính thi gan à. Thích thì chiều. Tôi cố tình để tiếng đĩa, bát va vào nhau không chỉ để chứng tỏ sự… không thèm quan tâm của mình mà còn hy vọng tiếng động sẽ làm QC chột dạ mà thay đổi quyết định. Nhưng, lần này cũng như những lần trước, tôi bao giờ cũng là người chịu đầu hàng trước…
Tôi đi thật chậm, chân nện xuống đất ầm ầm và để bát đũa va vào nhau loảng xoảng, nhưng cô bé nhất quyết không quay đầu lại. Người gì đâu mà lì lợm thế không biết. Tôi chờ mãi cho đến khi cánh cửa đóng lại và một phút sau đó áp tai vào nghe ngóng cũng chẳng thấy gì. Cực chẳng đã, tôi đành chào thua.
– “Dậy… anh bón tiếp”
Nghe thấy chữ “dậy”, tôi đã thấy QC bật dậy như cái lò xo, ngồi vào vị trí cũ trong khi miệng thì cười toe.
– “Thử thách làm gì cho khổ vậy anh”, em xát muối vào nỗi đau của tôi.
– “Anh sợ em chết đói, lăn quay ra đấy thì còn khổ nhau hơn”, tôi bĩu môi.
– “Chứ không phải anh đang lo cho em à?”, cô bé hấp háy mắt trêu ngươi tôi.
– “Em bị ảo à? Lo là lo thế nào?”, tôi cốc nhẹ vào trán QC đồng thời nhấn luôn một thìa cháo vào miệng em.
QC vừa trêu tôi vừa cười. Thật đúng là chẳng ra cái thể thống gì…
*****
Buổi chiều trước khi đi học chuyên đề, tôi sang phòng để xem QC đã đỡ nhiều chưa. Em vẫn đang ngủ ngon lành. Tôi đến gần sờ trán em. Đỡ nhiều rồi, tôi nhẹ lòng.
– “Em xin lỗi chị…”
– “Em nói gì hả QC?”, tôi nghe không rõ lời nói của QC nên hỏi lại.
Chờ mãi vẫn không thấy cô bé trả lời, tôi chợt hiểu ra thì ra em vừa nói mớ. Tôi quyết định để QC ở nhà để em khỏi hẳn đi đã. Khi tôi vừa định quay đi tôi lại nghe QC nói, lần này đã rõ hơn nhiều.
– “Khi em về… em sẽ trả M… lại cho chị”
Lời QC không liền mạch nhưng cũng đủ để tôi hiểu nội dung câu nói. Thật sự, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có khi nào QC đang nói về HN? Không lẽ… Không đâu. Chuyện đó không thể xảy ra…
Mặc dù đã tin những gì tôi nghe không phải là sự thật, nhưng sự thật nó vẫn ám ảnh tôi suốt hai tiết đầu buổi chuyên đề chiều hôm đó. Khi đầu óc tôi vẫn còn đang ngập ngụa với mớ suy nghĩ không đầu không đuôi, “người quen” vào tìm. Là thằng Dũng “bột”…
– “Ra ngoài kia, tao có chuyện hay ho lắm”, nó nhếch mép cười.
Lừng khừng một lúc, tôi cũng quyết định đi ra.
– “Nói nhanh, tao không có thời gian”, tôi nhìn chằm chằm vào mắt nó.
– “Bình tĩnh nào. Đi đâu mà vội mà vàng…”, thằng Dũng cười hắt.
Tôi mặc kệ cái thái độ khinh khỉnh đó, quay lưng bỏ vào lớp. Nó giữ vai tôi lại…
– “QC không phải em họ của mày đúng không M?”, nó nháy mắt.
Chap 81:
Mặc dù đã tin những gì tôi nghe không phải là sự thật, nhưng sự thật nó vẫn ám ảnh tôi suốt hai tiết đầu buổi chuyên đề chiều hôm đó. Khi đầu óc tôi vẫn còn đang ngập ngụa với mớ suy nghĩ không đầu không đuôi, “người quen” vào tìm. Là thằng Dũng “bột”…
– “Ra ngoài kia, tao có chuyện hay ho lắm”, nó nhếch mép cười.
Lừng khừng một lúc, tôi cũng quyết định đi ra.
– “Nói nhanh, tao không có thời gian”, tôi nhìn chằm chằm vào mắt nó.
– “Bình tĩnh nào. Đi đâu mà vội mà vàng…”, thằng Dũng cười hắt.
Tôi mặc kệ cái thái độ khinh khỉnh đó, quay lưng bỏ vào lớp. Nó giữ vai tôi lại…
– “QC không phải em họ của mày đúng không M?”, nó nháy mắt.
– “Giờ mới biết à?”, tôi ngửa đầu ra sau làm cái mặt ra vẻ ngạc nhiên.
– “Chắc chưa muộn nhỉ?”, nó khinh khỉnh.
– “Biết thì mày định làm gì?”, tôi hếch mặt.
– “Để tao nói cho lớp mày biết trước để xem lớp mày phản ứng thế nào. Sau đó là… tao càng có lí do để cưa đổ CÔ EM HỌ đáng yêu của mày”, nó cười ranh mãnh.
– “Đàn ông làm được thì hẵng nói”, tôi đưa tay chỉ vào lớp thách thức…
Thằng Dũng không phải dạng yếu bóng vía, ít nhất là vế đầu tiên. Nó bắt đầu bằng những bước chân đầy tự tin hướng thẳng vào lớp tôi.
– “Tớ có một tin muốn thông báo ọi người thay bạn M”, nó dõng dạc.
Lớp tôi đang ầm ầm như cái chợ vỡ thì bỗng dưng im bặt lại. Tất cả đều hướng ánh mắt lên phía bàn giáo viên.
Trong lớp tôi, có người ghét nó, có người thích nó. Người ghét chủ yếu là con trai, không bằng thì ghét thôi có gì phải lăn tăn. Còn thích đa số là mấy em nữ. Nhìn ngon trai, mà chưa cần quan tâm đến tính cách như thế nào, là thích được rồi. Thật tình mà nói, cái vẻ bề ngoài chỉ là ấn tượng ban đầu, là một lợi thế khiến bạn dễ dàng nhận được lời làm quen từ người khác phái, chứ không phải thứ kết dính hai người lâu dài. Thứ khiến cho tình cảm bền vững, theo tôi, là tính cách và sự hợp nhau. Không ai có thể ở với người không hợp mình. Đó là lí do tại sao khi thích và khi yêu, con trai đa phần chọn con gái dễ thương, xinh xắn, nhưng khi lập gia đình họ lại chọn một cô gái hợp với mình.
Nói thì nói vậy chứ, tôi thà lấy một cô gái đẹp người, đẹp nết còn hơn một cô gái đẹp một thứ, nhưng xấu thứ còn lại. Vợ cũng phải nhìn được một chút, không cần nghiêng nước nghiêng thành, chứ xấu quá nhìn tụt hết cả cảm xúc. Tôi là tôi thương con tôi thôi chứ chẳng có ý gì đâu. Vì vẻ bề ngoài mà nó bị trêu chọc thì thật là tội nghiệp!!!
Quay lại câu chuyện…
– “Chuyện gì?”, thằng Nhật hỏi.
– “QC không phải em họ của M…”, nó từ từ với cái giọng đắc thắng.
– “Chứ là gì?”, thằng Long hỏi lại với cái giọng sững sờ.
– “Điều đó có quan trọng không?”, nhỏ H, bạn thân tôi, lườm thằng Long.
– “Sao không hả bạn H? Chẳng lẽ bạn thích sự lừa dối à?”, thằng Dũng làm cái mặt ngạc nhiên.
– “Chẳng ai thích cả. Nhưng có những chuyện nói chẳng để làm gì”, nhỏ H đanh mặt lại.
– “Đó là bạn thôi, còn những người còn lại thì sao? Liệu người ta có chấp nhận không?”, nó đảo mắt nhìn xung quanh rồi cuối cùng dừng lại ở nhỏ bạn thân của tôi. Lớp tôi bắt đầu xôn xao.
– “Chuyện lớp tôi, bạn xen vào làm gì?”, nhỏ H nhíu mày.
Nó không thèm trả lời mà khẽ nhún vai. Nó bỏ đi bỏ lại đằng sau những lời xì xầm không dứt…
Tôi đứng ở ngoài cửa lớp và nghe được hết mọi chuyện. Chuyện này không biết trước thì cũng biết sau. Chỉ có điều nó đến sớm hơn tôi nghĩ. Lúc đi ngang, thằng Dũng vỗ nhẹ vào vai tôi “động viên”. Tôi gạt phăng tay nó ra và chỉ vào mặt nó đầy thách thức. Nó không trả lời, quay mặt bỏ đi…
Tôi từ từ bước vào lớp với một niềm bất an khôn tả. Thật sự, tôi lo cho QC nhiều hơn. Lớp tôi biết, tôi có thể giải thích, nhưng cả trường biết thì sao đây. Người ta sẽ nghĩ gì về em. Chỉ vì tôi QC lặn lội từ một phương trời xa lắc đến để cuối cùng mọi người sẽ có một cái nhìn không hay hay sao!? Người hiểu thì không nói làm gì, nhưng còn những người không hiểu, người ta sẽ thêu dệt câu chuyện lên như thế nào? “Một cô gái dám bỏ nhà theo trai”, “con gái hư”, “con gái gì mà không nữ tính”… liệu QC sẽ đối mặt với chuyện đó ra sao? Ở đây là phương Đông với những định kiến vô cùng khắt khe chứ không phải phương Tây, nơi người ta có cái nhìn phóng khoáng hơn nhiều.
Lòng tôi nặng như đá. Tôi đứng trước lớp bối rối và thất thểu như một phạm nhân đứng trước quan tòa với những chứng cứ không thể chối cãi. Tôi không biết bắt đầu như thế nào với những người bạn thân thiết.
– “Bọn mày ạ… QC không phải em họ của tao…”, tôi bắt đầu.
Cả lớp im phăng phắc.
– “Tao… không biết… phải bắt đầu như thế nào…”, tôi ngập ngừng. “QC về đây… là vì tao… hmm… QC… hmm… thích tao… và cô bé muốn tặng tao một bất ngờ…”
Lớp tôi lại xôn xao.
– “Để cho tao nói hết…”
Như hiểu những gì tôi đang phải trải qua, cả lớp tôi lại im lặng trở lại.
– “Tao không nỡ để một cô gái bất chấp mọi thứ vì tao phải buồn và thất vọng…”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ…
– “Ngay từ khi QC đến tao đã nghĩ đến chuyện đuổi cô ấy về, nhưng rồi tao nghĩ lại và không đành lòng…”
Tôi thở dài khi nghĩ đến gương mặt của em.
– “Còn một lí do đằng sau đó nữa, nhưng cho tao được giữ lại… Tao chỉ xin bọn mày một điều… Đừng bao giờ nghĩ xấu về QC chỉ vì cô bé ấy bỏ lại mọi thứ để đến đây tìm tao… Tội nghiệp lắm…”
Tôi khẽ mỉm cười…
– “Nói thật, đôi khi tao cũng mong mình đủ bản lĩnh để làm một điều gì đó bất cần giống như QC đã làm cho tao…”
Khi nói điều này, tôi đang nghĩ đến chuyện mình ở bên HN khi cô bé phải chống chọi với tử thần.
– “Có thể sẽ không thành công đâu, nhưng ít nhất tao biết rằng mình đã cố gắng hết sức mình… Cuộc đời ngắn lắm, tao chỉ không muốn sau này mình phải hối hận vì mình đã không đủ dũng cảm đương đầu với thử thách…”
Mắt tôi ánh lên một niềm cảm xúc dâng trào.
– “Tao ngưỡng mộ QC vì những gì cô bé ấy dám làm…”
Không hiểu tụi lớp tôi nó ăn nhầm bả gì mà khi tôi dứt lời… một tiếng vỗ tay bắt đầu… kéo theo một tràng pháo tay đằng sau đó.
– “Điên hả? Vỗ tay cái vẹo gì?”, tôi trợn tròn mắt nhìn thằng Ngọc Anh, thằng bạn bắt đầu cái trò vỗ tay.
– “Nói hay lắm. Mẹ dạy Văn có khác”, nó cười hì hì.
– “…”, tôi thở dài.
– “Thật ra, tụi tao cũng ngờ ngợ rồi, nên có thằng nào tấn công QC của mày đâu”, thằng Khánh cười ha ha.
– “Mà thằng này số sướng. Được một em dễ thương gì đâu từ trên trời rơi xuống thích. Bó tay”, thằng Long chen vào.
– “Tao xem QC như em gái thôi…”, tôi giải thích.
– “Em gái hay em nuôi?”, thằng Nhật giở cái giọng chọc quê tôi.
– “Khác gì?”, tôi vuốt cằm.
– “Nuôi xong rồi thịt, con gì chả vậy”, nó cười ha hả.
– “Có những con nuôi xong, muốn nuôi suốt đời đấy thôi…”
– “Con gì?”
– “Con tim người lính trẻ”, thật ra tôi nghĩ đến một con khác, nhưng nói ra thì kì lắm.
– “Sao đ liên quan gì vậy”, thằng Nhật ngửa mặt lên trời tìm câu trả lời.
Cả lớp cười rần rần.
– “Lớp mình thì chẳng sao. Còn thầy cô, lớp khác thì sao hả M?”, thằng Ngọc Anh nói thay tôi nỗi lo trong lòng.
– “Tao đang lo đây. Búa rìu dư luận chẳng biết QC có chống chọi được không”, tôi vò đầu tìm câu trả lời.
– “Hay là mày bảo QC ở nhà đi”, thằng Khánh đề nghị.
– “Em ấy không có chịu đâu. Thôi kệ, để về nhà tao nói chuyện thử xem… Dù sao thì… cũng cảm ơn các bạn trẻ đã hiểu ình…”
————————-
wapsite .giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động…!
————————-
Xem như chuyện trong lớp xong xuôi. Lớp tôi chơi thân với nhau. Tuy rằng đôi lúc có xích mích hay mâu thuân nho nhỏ, nhưng sau đó mọi chuyện lại đâu vào đấy, vẫn luôn biết cách đứng ra bảo vệ nhau khi một thành viên trong lớp gặp chuyện. Tôi cư xử đẹp với tụi nó thì chẳng lí gì tụi nó không đáp lại điều đó cho tôi. Chưa bao giờ tôi bị bạn bè đâm lén hay, chính vì vậy tôi càng tin câu nói “mình đối xử với đời thế nào, thì đời đáp lại mình như thế”. Thật lòng, tôi cảm thấy may mắn vì mình có được những người bạn tốt…
Muốn chơi tôi chẳng đời nào thằng Dũng bỏ qua cơ hội này. Nhưng hình như tôi có cái nhìn hơi khắt khe với nó. Phẩm chất của một thằng đàn ông vẫn còn nguyên trong nó. Nó có thể phũ với con gái, nhưng lại là một thằng chơi đẹp với chiến hữu và ít nhất nó không bao giờ làm mấy cái trò sau lưng người khác. Có lẽ đó cũng là một trong những yếu tố, nó khiến con gái mê mẩn. Công bằng mà nói, nó chẳng phải người xấu, mà đơn giản tôi không thích nó vì quan điểm của tôi và nó quá khác nhau về chuyện tình cảm…
Thằng Dũng không phải là người bô bô cái tin về QC cho cả trường này biết mà là người khác. Nhưng đó là chuyện sau này khi cả trường có buổi cắm trại cuối năm, còn ngay buổi chiều hôm đó thì chưa. Vậy là đến bây giờ chỉ có lớp tôi và thằng Dũng biết chuyện của em. Mọi chuyện chưa tệ lắm, tôi tự trấn an.
*
**
***
Vừa về đến nhà, tôi leo ngay lên phòng để xem tình hình QC thế nào. Chiều nay, chỉ có mình cô bé ở nhà mà em lại còn đang sốt nữa, nên tôi cũng hơi lo. Gõ cửa mấy lần không nghe thấy tiếng ai trả lời, tôi làm liều đẩy cửa vào. Căn phòng trống huơ trống hoác. Quái! QC đâu rồi nhỉ? Nhà vệ sinh cũng không có ai. Tôi đóng cửa phòng, xuống cầu thang và đi ra phía sau vườn. Không khác với những gì tôi dự đoán, cô bé đang ở sau vườn cùng “lũ trẻ”. “Lũ trẻ” ở đây là con Miu và con Cún nhà tôi.
Cảnh tượng nhìn khá hay ho. Trên chiếc xích đu, QC ngồi giữa, con Cún nằm bên phải, còn con Miu thì nằm bên trái. Vì em quay mặt ra hướng xa nên không thấy tôi. Thi thoảng, cô bé lại đưa tay vuốt ve “lũ trẻ” với một tình cảm rõ rệt. Tôi không nghĩ vì tôi thích chó mèo nên QC thích lây hoặc em nựng chúng để lấy lòng tôi. Người nào yêu thương động vật nhìn cách họ đối xử với chúng là nhận ra ngay. Cụ thể là cách họ cưng nựng và xem chúng như thành viên trong gia đình chứ không phải với suy nghĩ “mèo là để bắt chuột, chó là để trong nhà”. Tôi rất ác cảm với những cô gái vô cảm với nỗi buồn và bất hạnh của người khác. Điều đó cho tôi cảm giác như thể họ đươc sinh ra và lớn lên không phải bằng tình thương của người mẹ. Liệu rằng những cô gái với trái tim băng giá đó có sẵn sàng hy sinh cho con của mình???
Chap 82:
Rất may cho QC, em không thuộc dạng con gái tôi ghét. Không những thế, cô bé sở hữu một đức tính tôi đặc biệt có cảm tình. Đó là sự nhân hậu và quan tâm đến người khác. Thật lòng từ khi QC về đây gặp tôi, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ dành một thứ gì đó cho em, mãi cho đến khi tôi thấy được hành động QC mời mẹ con người hành khất ăn hủ tíu cùng mình. Nó chẳng đáng là bao, nhưng nếu không có tấm lòng thật khó để làm những chuyện như vậy. Bình thường có lẽ tôi đã yêu ngay một cô gái, nhìn ổn ổn, vì hành động đầy tình người đó, nhưng rất tiếc vì đây là em của HN. “Tình cảm phải thật rõ ràng và không nên gây thương nhớ dù là vô tình hay cố tình ột cô gái mình không dành tình cảm” là quan điểm sống của tôi.
QC vẫn ngồi yên lặng như một bức tượng. Em không nhận ra sự có mặt của tôi mãi cho đến khi con Cún đánh hơi thấy mùi của tôi, nghểnh cổ lên. Thấy tôi, nó phi từ trên xích đu xuống và lao ngay về phía tôi đang đứng. Đuôi nó quay tít, mông đánh hết bên này rồi đến bên kia sành điệu nhìn chẳng khác gì người mẫu đang đi catwalk. Nó bám vào quần tôi, nhảy chồm chồm đòi bế trước ánh mặt thích thú của QC. Tôi đưa tay ôm nó vào lòng và ngồi xuống bên cạnh em.
– “Khỏi chưa mà ra đây ngồi?”, tôi đưa tay lên sờ trán QC tỉnh queo.
– “Đỡ nhiều lắm rồi. Sáng nay chắc em bị trúng gió thật”, dứt lời em dành con Cún khỏi tay tôi rồi xiết nhẹ nó vào lòng.
– “Sao không ở trong phòng cho khỏi hẳn đi?”
– “Trong phòng bí lắm, em muốn ra đây ngồi”, QC mỉm cười khoe cái núm đồng tiền nhìn duyên tệ.
– “Ngồi đây một hồi chẳng may gió máy lăn ra đấy là mặc kệ đấy”, tôi làm cái mặt bất cần.
– “Mặc kệ thật không hay lại lo cuống cuồng lên?”, em nghiêng đầu tinh nghịch.
– “Cứ thử đi rồi biết”, tôi liếc xéo.
– “Trêu anh vui ghê”, em cười ha hả.
– “Tại…”
– “Tại làm sao?”, QC hấp háy mắt.
– “Không có gì…”
Tôi im lặng, QC cũng chẳng nói gì. Tôi và em mỗi người rong ruổi một dòng suy nghĩ. Tôi đang bận lòng với những rắc rối xung quanh cô bé, còn em thì sao hả QC?
– “Mặt anh có vẻ thất thần. Anh đang nghĩ chuyện gì đấy?”, QC đặt con Cún sang bên cạnh.
– “Không có gì đâu”, tôi lảng tránh ánh mắt của em.
– “Thật không?”, cô bé nheo mắt.
– “Thật mà”, tôi cố cười gượng gạo.
– “Hì. Anh không giỏi nói dối đâu. Nói em nghe đi. Chuyện gì?”, QC hạ giọng ra lệnh.
– “Không… mà”, tôi lúng túng.
– “Chuyện về em đúng không?”, cô bé trườn người ra phía trước để nhìn vào mắt tôi.
– “Ừm”, tôi không thích quanh co.
– “Người ta nói xấu em hả?”, QC nhíu mày.
– “…”, tôi lắc đầu.
– “Hay người ta khen em?”, cô bé nhe răng cười.
– “Khen thì anh giấu luôn cho rồi”, tự nhiên tôi không thấy vui trước nụ cười của QC.
– “Anh nói đi…”
– “Ừm…”, tôi ấp úng. “Lớp anh biết em không phải là em họ của anh rồi…”
– “Thì sao?”, em tỉnh rụi.
– “Thì người ta sẽ nghĩ không tốt về em chứ làm sao”, tôi lắc đầu ngán ngẩm trước thái độ dửng dưng của QC.
– “Em đâu có sợ. Về đây em còn không sợ thì người khác nghĩ xấu em đã là cái gì”, cô bé xoa hai tay vào nhau.
– “Ngay cả khi người ta dành cho em những lời nặng nề nhất?”, tôi trợn tròn mắt.
– “Cuộc sống của mình thì mình sống chứ quan tâm đến người khác làm gì hả anh?”
– “Anh không làm được như em…”, tôi lắc đầu.
Quả thật, tôi đã từng thuộc dạng người không thể đạp trên dư luận mà sống. Tôi ít nhiều bị ảnh hưởng bởi những lời nói không hay ho từ người khác, mặc dù nó sai lè. Ừ thì biết là người ta thêu dệt câu chuyện đấy, nhưng tức thì vẫn tức. Hồi đó còn ngây thơ nghĩ rằng “mình không làm gì thì không ai động chạm đến mình”, nhưng đời mà toàn màu hồng như vậy thì có lẽ đã không có người khổ. Dần dần tôi học được một điều “cây ngay không sợ chết đứng”, chỉ cần mình đừng làm điều gì trái với lương tâm là được, còn người ta nói thế nào, bỏ qua đi.
Tôi thích cái cách suy nghĩ của QC, nhưng tôi biết em chỉ mạnh miệng vậy chứ thật ra cô bé khá nhạy cảm. Người ta đã bảo “người con gái nào càng mạnh mẽ bên ngoài thì bên trong càng yếu đuối” còn gì. Chỉ là họ, những cô gái luôn tỏ ra mạnh mẽ ấy, không biểu hiện ra ngoài mà thôi. Hoặc QC đã nghĩ đến những vấn đề mình có thể gặp phải khi em về Việt Nam, hoặc em chưa từng nghĩ đến và bản tính của em là “không sợ trời không sợ đất” như những gì em nói, hoặc cũng có thể, như tôi đã nói, QC chỉ mạnh miệng cho sướng mồm thôi chứ cũng dễ bị tổn thương như ai. Tôi nghiêng về cái hoặc thứ ba nhiều hơn. Nhưng những gì em thể hiện sau đó không giống như tôi nghĩ…
– “Chở em đi ăn vặt đi”
QC cười toe quên sạch những gì tôi vừa nói. Người gì đâu vô tâm, vô tính. Tôi đang lo thay em muốn chết mà ăn với chả uống.
– “Ăn uống gì! Khỏi xong rồi đi đâu thì đi”, tôi lườm.
– “Thôi mà! Lấy xe chở em đi. Em còn ở đây mấy ngày nữa à”
Cô bé lay tay tôi kèm theo cái mặt nũng nịu. Tôi… nói thật là… ừm… hơi bị dại gái, nhất là với cái kiểu làm nũng này của QC. Chẳng biết nói thế nào nữa, người tôi cứ bủn hết khi phải nhìn vào cái bộ mặt đó của em…
Thằng Lý trí tát vào mặt tôi một cái rõ mạnh.
– “Tỉnh lại! Không được để người ta dùng mĩ nhân kế!”.
Thằng Trái tim giữ đầu tôi thẳng lại sau khi đã kịp xoay mấy vòng.
– “Kệ thằng Lý đi! Nó chẳng biết thưởng thức cái đẹp gì cả. Mày là người chứ có phải là thánh đâu mà không biết rung động trước hành động dễ thương ấy”
Tôi nhìn thằng Tim tí nữa thì ứa nước mắt. Đúng là chỉ có nó hiểu tôi. Tôi gật đầu như cái máy. Khi tôi vừa định lao đi lấy xe thì thằng Lý nó đưa tay ra cản.
– “Đứng lại thằng này! Mày có còn là một người đàn ông biết phớt lờ trước nữ sắc nữa không hả? Sao mày dễ bị gái dụ quá vậy?”
– “Tao không biết nữa Lý ơi. Tao không nỡ từ chối QC… Tao…”, tôi lí nhí.
– “Tao thất vọng về mày quá M à”, thằng Lý khoanh tay, lắc đầu một cách dè bỉu.
– “Tao hỏi mày. Cớ gì mày không cho thằng này”, thằng Tim chỉ vào tôi đang nước mắt ngắn nước mắt dài “…đi. Hả?”
– “Đàn ông là phải lạnh lùng, phải biết từ chối dù trong lòng đang thích điên lên, hiểu chưa?”, thằng Lý hét lên.
– “Lạnh lùng cái con…”, thằng Tim hẩy cái quần về phía trước. Sau đó, tôi và nó cùng lao vào đánh thằng Lý xối xả…
Công nhận sức đề kháng của QC tốt thật. Mới sáng nhìn còn như muốn chết đến nơi, thế mà buổi chiều đã tươi tỉnh lên nhiều. Đó cũng là một phần lí do tôi đồng ý lời đề nghị của em.
– “Đi nào”, tôi ngoắc QC lên sau khi đã nổ máy.
Lần này cũng như những lần trước, QC ngồi cách xa tôi một khoảng. Tôi hơi vui vui vì hành động dễ thương đấy. Tôi chở em ra ngoài biển. Để quên mọi buồn lo có lẽ biển là nơi hợp lí nhất. Tôi ngồi một chỗ, để mặc QC tung tăng như một cô én nhỏ…
*
**
***
Mặt trời dần khuất sau rặng chân trời. Những tia nắng cuối cùng còn vương vất trên nền cát báo hiệu hoàng hôn đã đến. Sự yên ả của khung cảnh nơi này khiến lòng tôi trùng xuống…
Nhìn em cười mà lòng tôi se lại và hiu hắt như một buổi chiều mưa tầm tã khi tôi nhìn thấy một chú chó nhỏ bị lạc, nấp dưới hiên nhà và đưa ánh mắt tuyệt vọng tìm mẹ của mình. Nó cứ ngồi đó, sủa lên khe khẽ, nỉ non và sầu thảm như một kẻ cô đơn phải một mình chống chọi lại mọi thứ. Đôi lần, tôi thấy nó định vù chạy, nhưng cơn mưa càng lúc càng to khiến cho sự quyết tâm của nó bị vùi dập không thương tiếc.
Lúc đấy, tôi chỉ biết tội nghiệp nó mà không biết, hay nói đúng hơn là không dám, làm điều gì để giúp nó. Đơn giản vì tôi ngại một vài người xung quanh sẽ nghĩ rằng “tôi đang làm một chuyện vô bổ”. Tôi cứ đứng đấy nhìn chú chó nhỏ co ro, nép sát vào thành tường… mãi cho đến khi có một cô bé cấp hai, đứng trú mưa gần tôi, ngồi xuống cạnh nó. Em đưa tay ôm nó vào lòng. Có lẽ em sẽ không thể giúp nó tìm lại mẹ, nhưng ít ra em cũng cho chú chó hiểu rằng nó không còn phải cô đơn thêm…
Bạn ạ! Tôi học được ở cô bé hai điều.
Thứ nhất, nếu bạn làm một điều tốt, đúng với lương tâm, đừng quan tâm người khác nghĩ gì, cho dù điều bạn làm có đi ngược lại số đông đi chăng nữa. Tôi cực kì thích hình ảnh một anh chàng Tây xăm trổ đầy mình ngồi đút cơm ột ông lão hành khất với tất cả tình cảm của mình khi anh đang du lịch ở Việt Nam. Tôi thấy đó là hình ảnh đẹp nhất về tình ngườ. Thật lòng, tôi ngưỡng mộ anh…
Điều thứ hai tôi học được từ em là “điều ấm áp nhất bạn làm cho người khác là khi bạn ở bên cạnh những lúc họ tuyệt vọng nhất”. Dù bạn chẳng thể giúp họ được gì, nhưng hành động đó của bạn ý nghĩa hơn gấp trăm ngàn lần những gì bạn có thể làm được. Tôi có đọc một bức thư chị gái gửi đứa em trai thi trượt đại học ở trên mạng. Có một chi tiết tôi rất tâm đắc …
“Có thể thời gian tới mọi thứ sẽ tồi tệ với em, đó là cảm giác tội lỗi khi nhìn thấy bố mẹ buồn, sự kỳ vọng của các bác và nhất là khi em nhìn bạn bè liên hoan để đến giảng đường đại học. Em sẽ có cảm giác chán nản. Nhưng em biết không? Trước khi chị biết kết quả thi đại học, chị đang cùng với mẹ xem “Phía đông vườn địa đàng” và khi chị đóng cửa phòng để được khóc, mẹ của chúng ta đã để cho chị khóc thật lâu và sau đó nói với chị: “Con khóc xong rồi ra xem phim với mẹ nhé”. Đến bây giờ chị vẫn nhớ câu nói đó của mẹ em à. Cuộc sống cũng giống như bộ phim hay, dù gặp bất cứ chuyện gì thì cũng đừng bỏ dở vì bộ phim vẫn đang tiếp tục chiếu phải không em?”
“Con khóc xong rồi ra xem phim với mẹ nhé”… là câu nói chứa đựng những gì đẹp đẽ và tinh túy nhất. Đó là lời động viên, sự thấu hiểu, sự sẻ chia và ý nghĩa hơn cả là sự vị tha. Bạn có nghĩ trái tim của mình đủ lớn để nói một câu đầy tình thương như thế? Bạn có nghĩ mình đủ lòng trắc ẩn để nghĩ cho người thương yêu trước khi nghĩ về bản thân mình?
Điều tôi học được từ cô bé nhân hậu nọ, tôi sẽ làm với QC. Có lẽ tôi không thể hoàn toàn bảo vệ em khỏi dư luận, nhưng ít nhất tôi cũng sẽ cho QC hiểu rằng tôi không bao giờ bỏ rơi em. Không bao giờ…
Chap 83:
Có lẽ tôi không thể hoàn toàn bảo vệ em khỏi dư luận, nhưng ít nhất tôi cũng sẽ cho QC hiểu rằng tôi không bao giờ bỏ rơi em. Không bao giờ…
*
**
***
Tôi là người dễ mủi lòng trước lời xin xỏ pha chút nũng nịu của con gái… dễ thương. Tại sao tôi phải dùng dấu ba chấm rồi mới đến chữ dễ thương? Bởi vì tôi cũng bình thường như bao thằng đàn ông khác, thấy con gái xinh xắn dễ thương là mắt sáng như đèn ô tô, hay nói một cách thi ca lịch sự hơn là người biết yêu cái đẹp. Nhưng mỗi người lại có một cách biểu lộ cảm xúc khác nhau. Có người thì sỗ sàng nhảy bổ đến làm quen, xin số điện thoại, có người thì cười tình với cô em xinh xắn kia, nhưng cũng có người thì lại tỏ ra bất cần xem đó là một chuyện rất đỗi bình thường nhưng trong lòng đang gào thét “con cái nhà ai mà khéo đẻ thế không biết”. Tôi thuộc loại ngươi thứ 3, chỉ dám nhìn một cái rồi quay mặt đi, họa hoằn lắm mới để lại một mẩu giấy với số điện thoại của mình.
Để tôi kể một câu chuyện của tôi liên quan đến kiểu làm quen này…
Đợt vừa rồi về Việt Nam đám cưới nhỏ bạn thân. Lúc xếp hàng làm thủ tục có một em nhìn dễ thương hết biết đứng ngay sau. Em này mặt hơi bầu nhìn hiền lành, cao tầm 1m63. Nhưng có hai cái, à không ba chứ, làm tôi lâu lâu cứ phải giả bộ quay đầu ngược lại nhìn cái đồng hồ ở đằng sau ra vẻ ta đây rất quan tâm đến chuyện giờ giấc, cho dù tay tôi đang đeo một cái đồng hồ to đùng. Em này có đôi mắt to, tròn, tuyệt đẹp; mặc cái áo sọc kiểu nhìn cực kì hay ho; và đặc biệt là mái tóc dày, dài được buộc cao nhìn quên sầu. Ờ! Tôi thích con gái tóc dài, nói thẳng ra là thế. Con gái mà tóc dài với khuôn mặt dễ thương nữa thì càng thích. Khổ thế đấy!!!
Nhục một cái, hôm đó tôi ăn mặc nhìn hơi bị Nông Văn Dền mà lúc sau nghĩ lại mới biết, nhưng kiểu ăn mặc chắc cũng không ảnh hưởng gì nhiều, cái này có thể bỏ qua. Nhìn em đó là có cảm tình rồi nhưng tôi không thể chai mặt quay đầu lại hỏi em đó tên gì, số điện thoại như thế nào được. Đó không phải phong cách của tôi, vả lại làm gì thì làm chứ tôi không bao giờ để người khác coi thường mình. Tôi im lặng từ lúc nhìn thấy em ấy cho đến lúc làm thủ tục. Nhưng ông trời lại thương người hiền mọi người ạ! Lúc làm thủ tục, tôi với em ấy làm cùng một lúc ở hai điểm cạnh nhau.
Chị thủ tục hỏi tôi “Em muốn ngồi ở chỗ nào?”. Suy nghĩ khoảng 3 giây, tôi nhìn sang phía bên cạnh dõng dạc “chị cho em ngồi cạnh cô bé này” rồi quay phắt mặt đi với sự lạnh lùng max level. Tôi cười trong bụng “làm quen trực tiếp thì còn nói này nọ được chứ ngồi cạnh nhau chẳng lẽ lại không nói chuyện với nhau”. Chẳng hiểu em này cũng có cảm tình với tôi hay là do tôi hoang tưởng mà từ lúc vào phòng chờ nhìn thấy tôi là em ấy cứ tủm tỉm cười. Tôi chẳng thèm cười lại, quay mặt đi bất cần, nhưng trong lòng đang vui muốn chết.
Lên máy bay, tôi ngồi giữa, em dễ thương ngồi bên trái, em cá mập chân chì- em này không biết từ đâu chui lên- ngồi bên phải. Máy bay cất cánh và cuộc hành trình của chúng tôi bắt đầu…
Thôi! Kể đến đây thôi! Không mất công mọi người lại bảo tôi lan man. Nhở!!!
*
**
***
Quay lại truyện chính…
Điều tôi học được từ cô bé nhân hậu nọ, tôi sẽ làm với QC. Có lẽ tôi không thể hoàn toàn bảo vệ em khỏi dư luận, nhưng ít nhất tôi cũng sẽ cho QC hiểu rằng tôi không bao giờ bỏ rơi em. Không bao giờ…
Để QC tung tăng một hồi lâu, tôi mới gọi.
– “Về chưa em gì đó ơi?”
– “Chưa. Anh ra đây chơi với em đi”, QC vẫy vẫy cái tay.
– “Một nam một nữ thì chơi được trò gì?”, tôi bấm bụng cười vì câu hỏi ác hơn con cá thác lác của mình.
– “Thì chơi trò…”
Em đứng tần ngần một lúc mới ngớ ra ý nghĩa thâm thúy sau câu hỏi của tôi. Cô bé bặm môi, cầm guốc lao về phía tôi đang ngồi.
– “Giỡn mặt hả?”
Đến nước này tôi cũng chỉ biết cầm dép, vừa chạy vừa la làng trong sự tức tối của QC. Tiếng cười khanh khách của cô bé khiến lòng tôi ấm lạ. Tôi ngơ ngẩn nhìn em như một người xa xứ bỗng dưng tìm lại được hình ảnh quê hương vào một buổi chiều tà. Cảm xúc là khác nhưng sự phấn chấn có lẽ không khác nhau nhiều. Đôi khi trong cuộc sống, chỉ cần những hình ảnh như vậy cũng đủ làm con người ta lâng lâng cả ngày. Và tôi thuộc dạng dễ bị lên mây bởi tiếng cười trong vắt của QC hoặc một hình ảnh đầy nữ tính như HN…
Tôi hay trêu QC và em cũng chẳng hiền lành gì. Nhưng cả tôi và em chẳng bao giờ để bụng hay giận người còn lại vì những lời trêu chọc đó cả, nếu không muốn nói là khá hứng thú. Tôi tự cho phép mình được lưu giữ hình ảnh của QC ở một góc của trí nhớ để khi em đi tôi có thể nhắm mắt, mở cuốn băng đó ra và hồi tưởng lại được. Tôi chắc chắn một điều… khi QC rời nơi này, tôi sẽ nhớ em lắm…
*
**
***
Kể nốt câu chuyện máy bay cái nhỉ…
Lên máy bay, tôi ngồi giữa, em dễ thương ngồi bên trái, em cá mập chân chì- em này không biết từ đâu chui lên- ngồi bên phải. Máy bay cất cánh và cuộc hành trình của chúng tôi bắt đầu…
Vừa cất cánh là em dễ thương đeo tai nghe lăn quay ra ngủ làm ọi kế hoạch của tôi đổ xuống sông xuống biển hết sạch. Được cái em này ngủ lúc đầu còn dựa đầu về phía sau, lúc sau không biết là cố tình hay vô tình mà dựa luôn vào vai tôi ngon ơ. Chẳng biết em này dùng nước hoa gì mà người thơm kinh. Haizz, ngửi trúng một phát mà lòng cứ chộn rộn hết cả lên. Thích thì cũng hơi thích thích, nhưng muốn em dễ thương này tỉnh táo để nói chuyện cùng, ai dè…
Trong thời gian em dễ thương ngủ thì em cá mập bắt chuyện với tôi. Phải cái em này nói chuyện vô duyên quá. Con gái gì mà cười to, giọng nói thì vang một góc trời, làm bao lần tôi phát ngượng. Tôi chỉ đáp lại cho có chứ cũng không hứng thú gì mấy.
Em dễ thương tỉnh dậy, dụi dụi mắt, ngó nghiêng nhìn xung quanh và cũng kịp nhận ra nãy giờ em ấy dựa vào vai tôi ngủ ngon lành. Em ấy nhìn tôi có gì đó e dè và hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không dám mở lời xin lỗi. Biết thời cơ đã đến, tôi bắt đầu.
– “Nãy giờ em…”
Lời nói của tôi chưa dứt, tôi nghe tiếng rầm ở bên phải. Cả tôi và em dễ thương cùng quay sang nhìn. Vừa lúc đó cũng là lúc đầu em cá mập hạ cánh cái phịch ở một bên vai tôi. Thì ra em cá mập ngủ gật không biết trời trăng đất dày gì. Máy bay lắc làm đầu em ấy lắc theo, phát đầu tiên đập vào cửa sổ, phát thứ hai thì vào luôn vai tôi đây. Cảm giác như núi đè, nặng trịch. Không biết sau này chồng em này sẽ như thế nào đây, tội nghiệp thật. Oái oăm hơn cả, máy bay chỉ lắc có hai cái…
Em dễ thương nhìn tôi mím môi cười ra vẻ đồng cảm. Đáp lại tôi cũng chỉ biết cười trừ, tôi muốn nói nhiều mà sao nước mắt cứ nghẹn trong họng không thể cất lời.
Rõ ràng tôi có thể nhẹ nhàng gọi Chân Chì dậy để nghiêng đầu sang phía bên kia, nhưng nghĩ sao lại thôi. Số tôi đi đâu đấy toàn bị gái dựa thôi, không hiểu sao luôn. Nhớ có lần đi xe về nhà, tôi lên trước ngồi trong cùng, lúc sau có một cặp kia lên và em gái xinh xắn ngồi giữa. Lúc xe đi, em gái cứ dựa vào tôi ngủ ngon lành trong khi anh bồ thì ngồi ngay bên cạnh. Tôi cũng định đỡ đầu của em gái sang bên kia, nhưng nghĩ sao lại kệ nhắm mắt ngủ luôn xem như không hay biết gì.
Kể vậy để mọi người hiểu là nếu có ai dựa tôi lúc ngủ, tôi cũng để luôn thế. Và em Chân Chì không phải là ngoại lệ. Tưởng em Chân Chì ngủ một lúc rồi dậy để tôi làm tiếp nhiệm vụ còn dang dở, ai dè em ấy đánh một giấc đến khi máy bay hạ cánh luôn. Bó tay! Tóm lại, tôi chưa nói chuyện cùng Dễ Thương câu nào từ lúc gặp cho đến lúc làm thủ tục xuất cảnh.
Tôi quyết định làm cú chót. Tôi viết số điện thoại của tôi vào một mảnh giấy rồi định lúc lấy hành lí sẽ đưa cho Dễ Thương. Nhưng đúng là “hành sự tại nhân, thành sự tại thiên”, lúc lấy hành lí tìm mãi không thấy Dễ Thương đâu, tôi liền chạy ra ngoài thì thấy em ấy đang đứng ôm người yêu. Nhìn mà buồn hết cả người. Con gái gì đâu vô duyên, ôm nhau giữa đường giữa chợ thế này. Có cho tôi cũng không thèm [nhưng nếu cho thật thì sẽ xem xét lại]. Thế là tạch…