Đọc truyện Vị Thanh Xuân – Chương 21
Đồng hồ mới điểm năm giờ chiều, Phương An liền vội vội vàng vàng tắt máy tính rồi thu dọn đồ đạc ra về. Vốn dĩ cô còn định về nhà tắm rửa rồi mới đi ăn với Nguyên, ai ngờ cậu ta lại đến tận đây đón cô từ sớm thế này, còn rối rít gọi cô mau xuống cửa sảnh.
Phương An vừa xuống đến sảnh của tòa nhà thì từ xa đã trông thấy cậu ta đang đứng dựa người vào chiếc ô tô thể thao vàng chóe bên cạnh, nét mặt đắc ý hưởng thụ những ánh mắt trầm trồ của những người đi ngang qua. Vừa thấy cô, cậu ta liền ngả ngớn:
– Chị thấy xe của em có chất không?
Phương An vốn không am hiểu về xe cộ, nhưng chỉ nhìn qua cũng biết là hàng đắt tiền, bĩu môi nói:
– Tóc đỏ, áo xanh, giầy trắng, xe vàng. Cậu trông chẳng khác gì con sâu róm ấy!
Nguyên đưa tay ra hớt tóc một cái, giơ tay thả tim với cô:
– Vậy em sẽ là chàng sâu róm đẹp trai nhất cái vịnh Bắc Bộ này!
– Phải phải! Cậu có thể không đẹp trai nhất cái Vịnh Bắc Bộ này nhưng độ hoang tưởng của cậu thì không ai bì kịp. Thôi, lái xe đi! Tôi không muốn đứng đây làm người mẫu cho xe của cậu nữa đâu.
Lúc này đang giờ tan tầm, chiếc xe cùng kiểu cách ăn mặc diêm dúa của Nguyên đúng là đang hút đến không biết bao nhiêu cái nhìn hiếu kì của những người xung quanh, khiến cho chính Phương An cũng cảm thấy mất tự nhiên.
Nguyên cười thỏa mãn rồi lịch sự mở cửa xe cho cô lên. Phương An trước giờ ngoài đi xe khách ra thì mới chỉ ngồi lên xe của Minh Nhân, nhưng Minh Nhân vốn là người rất cẩn thận nên đi xe anh cô vẫn có cảm giác tương đối an toàn. Nhưng lúc này vừa ngồi lên xe của Nguyên, nhìn sang nét mặt kích động rất không đáng tin của cậu ta, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút bất an.
– Hôm nay em sẽ cho chị biết cảm giác ngồi trên siêu xe sẽ như thế nào.
Nói rồi chiếc xe liền lao vun vút trên đường. Phương An sợ đến tái cả mặt, tóc bị gió thổi cho bay phần phật phía sau. Hai tay cô chỉ còn biết bám chặt lấy dây an toàn, sợ hãi kêu lên:
– Cậu điên à! Đang giờ cao điểm đó đi chậm thôi!
Nguyên hiếm khi mới thấy mất bình tĩnh như vậy thì càng cố tình lao nhanh để trêu chọc cô. Nhưng được một đoạn, khi thấy có vẻ cô đã sợ đến mức không nói được nữa, mặt mày xám ngoét thì cậu ta từ từ lái xe chậm lại, lắc đầu cười:
– Chị đúng là đồ nhát chết!
Phương An thấy Nguyên đã lái xe chậm lại thì đưa tay lên vuốt lại gọn gàng mái tóc, rồi trừng mắt nhìn cậu ta:
– Cậu có thể không quan tâm đến tính mạng của cậu, thì cũng phải quan tâm đến tính mạng của người ngồi trên xe là tôi và những người đi đường nữa chứ. Bao nhiêu tuổi rồi mà còn suy nghĩ và hành động nông cạn vậy hả?
Nguyên nhe răng ra cười hì hì:
– Chị phải tin vào tay nghề lái xe của em chứ!
– Ngồi đó mà tin. Tin nhau để rồi dắt nhau đi bệnh viện hả!
Thấy mặt cậu ta xịu xuống, Phương An bèn dịu giọng:
– Tôi từng chứng kiến một cảnh tai nạn rất thương tâm. Nhìn thấy người thân của họ khóc lóc gào thét, cảnh tượng đó rất ám ảnh. Có thể cậu còn trẻ, còn ham vui. Nhưng đừng đem tính mạng của mình và của người khác ra đùa cợt chỉ vì một vài phút bốc đồng!
– Em biết rồi, từ bây giờ em lái xe cẩn thận là được chứ gì. Hơn người ta có mấy tuổi mà bày đặt nói trẻ này trẻ nọ!
– Tôi hơn cậu bốn tuổi. Bốn tuổi đó biết chưa hả?
– À, bốn tuổi nhỉ. Bốn tuổi thì đúng là già thật rồi!
– Cái tên này! Cậu muốn ăn đánh hả.
Bọn họ cứ như vậy vui vẻ nói chuyện đến dưới chân một tòa nhà cao tầng. Phương An ngước đầu nhìn tòa nhà trước mặt, cảm thấy có chút nhức mắt, bèn hỏi Nguyên:
– Mình ăn ở tầng mấy vậy?
– Bảy mư ơ i… Ối chết! – Nguyên ôm đầu – Sao em lại đãng trí thế nhỉ. Sáng nay lúc đặt bàn lại không nghĩ ra chị không đi được thang máy.
Phương An lẳng lặng nhìn lên tòa nhà, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi:
– Ở trên đó chắc là đẹp lắm nhỉ?
– Siêu đẹp đấy chứ! Chị không biết tầng cao nhất ở đây được mệnh danh là nơi thích hợp nhất để ngắm cảnh đêm trong thành phố đấy!
Giọng nói của Nguyên mang theo chút tiếc rẻ. Cậu ta đã đến đây rồi, hiển nhiên đang tiếc thay cho cô. Phương An nhớ có lần Tường Vy còn nói muốn ăn ở nhà hàng trên đó phải đặt trước cả tuần trời, giá ăn cũng trên trời. Nguyên nói sáng nay mới đặt và đã có bàn, chứng tỏ quan hệ của cậu ta với người trên đó rất tốt.
Phương An vẫn trân trân nhìn lên phía trên tòa nhà, một kỉ niệm cũ bỗng dưng ùa về. Hơn tám năm trước lúc tòa nhà này vừa mới khởi công, Mạnh Quân từng nói với cô nơi đây sau bốn năm nữa sẽ mọc lên một tòa nhà hiện đại bậc nhất và cao nhất thành phố này, còn nói rằng chờ ngày họ mở cửa, anh nhất định sẽ dẫn cô đến đây. Thật ra lúc tòa nhà khánh thành, báo chí đưa tin ầm ầm nên Phương An cũng có biết, chỉ là không còn bụng dạ để để tâm đến nó nữa. Thế nào hôm nay Nguyên lại dẫn cô đến đây.
– Mình lên đó đi! Leo thang bộ cũng được!
Nguyên trố mắt nhìn Phương An, thấy mặt cô vẫn tỉnh bơ không giống như đang đùa, liền nói:
– Thôi không cần đâu. Để em lấy xe, mình đi chỗ khác ăn cũng được.
– Hôm nay là sinh nhật cậu. Cậu báo muộn quá nên tôi cũng không kịp chuẩn bị gì. Chỉ có cái này thôi – Phương An vừa nói vừa rút ra một chiếc móc treo chìa khóa – Thế nên là để tôi cùng cậu lên đó, coi như là quà tôi tặng thêm cho cậu đi!
Nguyên vừa nhìn thấy chiếc móc chìa khóa thì hai mắt sáng rực lên. Móc khóa treo một con cún nhỏ xinh xắn, còn khắc rõ cả một chiếc răng khểnh, tuy nét mặt có hơi ngơ ngác.
– Hôm trước xin thì chị không cho. Hay chị biết trước hôm nay là sinh nhật em nên cố tình khắc tặng em đúng không?
– Không có! Mà con mèo của tôi cùng với con mèo của Tường Vy là một cặp, làm sao cho cậu được.
Nguyên vẫn cố vớt vát:
– Thế con cún này là chị cố tình thức đêm thức hôm, đem cả tình yêu để khắc cho em đấy hả?
Nguyên bắt đầu hiện nguyên hình của một tên lưu manh chính hiệu.
– Đúng là khắc cho cậu. Nhưng chị đây cao thủ điêu khắc, mất có tý buổi tối đã khắc xong cho cậu rồi. Còn tình yêu mà cậu nói thì… lúc đó tôi vừa khắc còn vừa xem phim nên cũng không biết rơi rớt ra tý nào không?
– Chị cứ thừa nhận đã làm sao chứ!
– À có, may quá khắc xong vừa đúng dịp sinh nhật cậu thế này đỡ tốn tiền mua quà cáp! Hì hì!
– Đồ kẹt xỉ.
Phương An vênh mặt cười, vỗ vai cậu ta:
– Thế nào, chị đây đã tình nguyện leo lên tận tầng bảy mươi mấy để đón sinh nhật với cậu, cậu có lên không đây?
– Lên chứ! Nhưng chị mà cõng em lên tận nơi thì quà này to phải biết!
– Ha ha ha! Cậu cứ ở dưới đất mà mơ đi nhé! Tôi đi đây!
Tuy về mặt lí thuyết thì bảy mươi hai tầng chỉ gấp có bốn lần so với tầng mười tám nhưng thực tế vẫn khắc nghiệt hơn rất nhiều. Ở tòa nhà cao tầng như thế này thang bộ hầu như rất ít được sử dụng, không khí bên trong cũng khá bí. Cô và Nguyên vừa leo đến tầng ba mươi thì chân tay đã rệu rạo, thở hắt ra.
– Ngồi nghỉ một chút đi.
Phương An kéo cửa tầng thoát hiểm tầng ba mươi để đón lấy chút không khí từ bên ngoài hành lang. Nguyên bất chấp cả hình tượng, nhoài người bám vào thành thang bộ thở hùng hục.
– Hay là cậu đi thang máy lên đó đợi tôi một lúc. Mười lăm phút sau tôi sẽ lên!
– Thế sao được. Em dù sao cũng là mỹ nam đại trượng phu, sao có thể để chị leo một mình mấy chục tầng thang bộ được cơ chứ!
– Còn mạnh miệng thế này chắc vẫn leo được đó. Mình đi tiếp thôi!
– Nghỉ thêm chút nữa đi mà!
Mặc dù Phương An cũng rất mệt nhưng vì cô đã quen leo thang bộ nên thể lực tương đối tốt, từng bước chân vẫn rất nhẹ nhàng. Nguyên thì ngược lại cả người đỏ bừng bừng như con tôm luộc, hai chân cũng bắt đầu run lẩy bẩy. Bốn mươi tầng thang tiếp theo bọn họ phải nghỉ đến ba bốn lần. Đến lúc tưởng chừng như không thể chịu thêm được nữa thì cuối cùng cũng nhìn thấy dòng chữ tầng bảy mươi hai hiện ra trên cánh cửa.
– Cậu nói xem, tôi với cậu rốt cuộc ai khỏe hơn nào?
Phương An vừa nói vừa thở hắt ra từ miệng. Nguyên bên cạnh thì hết sức thảm hại: mặt tái ngắt, tóc mướt mát mồ hôi, chân tay run lẩy bẩy.
– Chị… ngày… nào… cũng… leo… mấy chục… tầng… mà lại.
Phương An chợt thấy cậu ta rất giống mấy con sâu róm bị thả xuống nước, hết ngọ bên này lại ngọ bên kia.
– Ha ha ha! Nhìn cậu kìa!
Bọn họ đứng thở một lúc rồi thì nhân viên nhà hàng bước ra mời vào. Đến khi vào trong thấy Minh Nhân cùng một cô gái khác đã ngồi đợi sẵn thì Phương An không khỏi ngạc nhiên quay sang hỏi cậu ta:
– Tôi cứ tưởng có mỗi tôi với cậu chứ? Vừa nãy mà mình đi nơi khác thì hai người này phải làm sao?
Nguyên nãy giờ vẫn há hốc miệng nhìn hai người trên bàn, không trả lời cô.
– Anh Nguyên! Sao anh tới chậm thế, em với anh Nhân đợi anh lâu lắm rồi đấy!
Cô bé ngồi cùng với Minh Nhân vừa thấy hai bọn họ xuất hiện thì mừng quýnh, nhào đến ôm lấy cánh tay của Nguyên nhưng bị cậu ta cố chấp hất ra, bèn lè lưỡi làm mặt xấu với cậu ta rồi quay về phía Phương An cười:
– Chào chị! Em là Bảo Anh. Em là em họ của anh Nhân ạ!
– Bảo Anh, Bảo Nguyên. Em với Nguyên là…
– Không đâu chị, em với anh ấy không phải anh em đâu. Em là em họ ngoại với anh Nhân nên không có họ gì với anh Nguyên hết ạ!
Thấy Bảo Anh rối rít thanh minh như vậy, Phương An chỉ “À” lên một tiếng rồi tủm tỉm cười. Dù sao thì cô cũng cảm thấy ánh mắt của Bảo Anh đối với Nguyên và Minh Nhân không giống nhau.
Minh Nhân vẫn ngồi im, mãi đến khi thấy cặp mắt oán trách của Nguyên hướng về phía mình mới nhẹ nhàng lên tiếng:
– Bảo Anh nói muốn tổ chức sinh nhật cho em. Anh vô tình nghe em gọi đặt bàn ở đây nên rủ nó cùng đến luôn cho vui!
Bảo Anh cũng gật gật đầu, phụng phịu:
– Anh làm gì mà em gọi mãi từ sáng đến giờ không được! May mà có anh Nhân nói anh sẽ đến đây!
Hai mắt Bảo Anh hơi cụp xuống nhưng chưa đến hai giây sau đã đảo lên len lén nhìn Nguyên một cái rồi lại cụp xuống rất nhanh, khiến Phương An cảm thấy rất buồn cười.
– Bảo Anh, em với Nguyên quen nhau từ nhỏ phải không? Chị thấy hai đứa rất đẹp đôi đấy!
– Thật á chị! – Mắt Bảo Anh sáng rực lên, lấp la lấp lánh – Chị biết không? Lúc em sáu tuổi anh ấy hứa sau này lớn sẽ cưới em. Năm nay em cũng đủ mười tám tuổi rồi…
Rồi cô nhóc tinh quái liếc nhìn về phía Nguyên một cái khiến mặt cậu ta liền lập tức nhăn nhó.
– Mấy câu nói nhảm nhí hồi nhỏ sao em nhớ dai vậy chứ?
– Nhảm nhí gì chứ! Rõ ràng anh đã nói như vậy mà.
– Hồi nhỏ không tính! Lúc ấy anh chưa đủ mười tám tuổi nên lời nói không có giá trị gì hết.
– Xì, vậy cũng được. Vậy bây giờ em với anh cùng đủ mười tám tuổi rồi. Mình yêu nhau đi!
Phương An vừa mới đưa ly nước hoa quả lên uống, vì câu nói của Bảo Anh mà bị sặc nước, ho đến đỏ cả mặt. Trong khi đó Minh Nhân ngồi cạnh cô mặt vẫn tỉnh bơ, còn từ tốn lấy khăn giấy cho cô, như đã quá quen với những chuyện này.
– Em nghiêm túc chút được không? Lúc nào cũng đùa cợt – Hai vành tai Nguyên đỏ bừng lên, hai tay lóng ngóng không biết phải đặt đâu cho đúng liền vơ vội cốc rượu trên bàn đưa lên uống.
– Em nghiêm túc mà! Em hoàn toàn nghiêm túc! Có anh Nhân và chị An làm chứng! Có trời đất rộng lớn làm chứng. Hôm nay em tỏ tình với anh! Thực ra em đã thích anh từ lâu lắm rồi. Em… em… Anh đứng lại, em còn chưa nói hết câu mà!
Nguyên đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Bảo Anh cũng cuống quýt đứng dậy đuổi theo cậu ta, trước khi đi còn vẫy tay chào Phương An một cái.
– Anh em nhà anh đúng là bá đạo thật!
– Cũng bình thường thôi!
Minh Nhân cười cười đặt con tôm vừa bóc vỏ vào bát cho cô. Rồi có vẻ như tiện tay nên anh liền bóc nốt toàn bộ chỗ tôm trên đĩa, chuyển đến cho Phương An. Phương An chẳng mấy khi ăn tôm mà có người bóc cho đến tận miệng nên ăn ngon lành một loáng đã hết đĩa tôm và vơi bớt chỗ thức ăn trên bàn. Cô vỗ vỗ bụng một cái, đúng là có thực mới vực được đạo, ăn no rồi cô mới có tâm trí ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.
Thành phố lúc về đêm quả thật rất đẹp. Các dải ánh sáng lung linh huyền ảo lối đuôi nhau chạy ngang dọc đến tận phía chân trời xa xa. Ánh sáng hòa lẫn với sương đêm, lung linh huyền ảo.Tiếng nhạc du dương hòa cùng với tiếng gió. Lời bài hát cùng với giọng hát nhẹ nhàng da diết của cô ca sĩ làm khơi dậy một chút xao xuyến trong lòng Phương An. Cô hít một ngụm sâu, cảm nhận được không khí có chút lành lạnh, liền nói với Minh Nhân:
– Mình về thôi, tôi cũng ăn no rồi!
– Mình ngồi thêm một lúc đi, vừa ăn no xong leo cầu thang không tốt!
Rồi Minh Nhân gọi phục vụ mang đến cho cô một tấm chăn mỏng.
– Ngồi thêm chút cũng được. Nhưng anh cứ đi về trước đi, tôi đi thang bộ là được rồi.
Dù nói vậy nhưng đến lúc Phương An bước vào cầu thang bộ thì thấy Minh Nhân vẫn lặng lẽ đi bên cạnh cô, dường như muốn đi cùng.
– Tôi leo một mình được rồi. Vừa nãy ăn hơi nhiều, vận động một chút cho xuôi bụng. Anh cứ về trước đi.
– Không sao đâu, tôi cũng muốn vận động cho xuôi bụng.
Minh Nhân nói rồi tiến nhanh vào bên trong cầu thang bộ. Phương An biết Minh Nhân lo cho mình nên cũng mau chân chạy đến theo sát anh.
Mấy tầng trên cùng còn sáng ánh đèn nhưng mấy tầng phía dưới gần như tối om, chỉ leo lét ánh sáng từ mấy tầng bên trên rọi xuống và phía dưới yếu ớt rọi lên.
– Bóng đèn hỏng cả rồi!
Minh Nhân vừa nói vừa lôi điện thoại ra để bật đèn pin. Chỗ anh đứng cách chỗ cô chừng năm, sáu bậc thang nên Phương An mới nhờ vào chút ánh sáng le lói đó để bước xuống. Chỉ có điều mắt Phương An bình thường đã kém, trong bóng tối lờ mờ như thế này thì khả năng phân biệt phương hướng càng kém hơn, kết quả cô bất ngờ bị hụt chân, cả người theo quán tính lao xuống.
– A!
Minh Nhân vừa mới cúi xuống nhìn điện thoại chưa đến mấy giây, nghe thấy cô ngã xuống liền phản ứng rất nhanh lao ra đỡ lấy cô, rồi làm động tác xoay người một cái để lưng đập vào tường, tránh không cho cả hai cùng ngã xuống.
Phương An lo lắng nhìn phía lưng anh, nhưng anh vẫn tỏ ra như không có gì, chỉ cúi xuống tháo giày, thử kiểm tra chân cô.
– Trật khớp rồi!
Lúc cô lao xuống đã nghe tiếng “rắc” rất to, chắc hẳn xương cổ chân đã bị trẹo.
– Để tôi cõng cô xuống!
Câu nói của anh khiến Phương An rất bất ngờ, còn có chút cảm động nhưng cô không cảm thấy khả thi:
– Anh có biết chúng ta đang ở tầng bao nhiêu không?
– Sáu mươi lăm!
– Anh xác định muốn cõng tôi xuống?
– Hay là tôi vác cô lên sân thượng rồi thả rơi tự do xuống, cách này cũng không tệ lắm đâu!
Minh Nhân hóm hỉnh cười nhưng Phương An không thấy buồn cười chút nào.
– Mình đi thang máy đi. Tôi chịu được!
– Cao như vậy cô không đi nổi đâu. Tôi cõng được cô, lên đây đi! Chúng ta từ từ đi.
– Nhưng tôi nặng lắm, anh đi một mình mấy chục tầng thang bộ này đã mệt rồi, bây giờ còn cõng tôi nữa…
Cô chưa nói hết câu thì Minh Nhân đã nhấc bổng người cô lên dễ dàng như nhấc một cục bông. Hai tay anh mạnh mẽ vòng đến ôm lấy hai chân cô, đều đều bước xuống.
Hiện tại đang là mùa thu, thời tiết đã mát mẻ lên rất nhiều nhưng chỉ qua mấy tầng thang bộ, trán Minh Nhân đã lấm tấm mồ hôi, đến lúc đi được hơn hai mươi tầng thì áo anh đã ướt một mảng lớn trước ngực.
– Còn một nửa đường nữa thôi, hay bây giờ chúng ta dùng thang máy nhé – Phương An vẫn cố thương thuyết.
– Cô nhẹ quá, về nhà nên ăn nhiều hơn một chút.
Cánh tay anh càng siết chặt cô hơn. Phương An khẽ “ừm” một tiếng, cảm thấy rất ấm áp.
Được hơn mười tầng tiếp theo, Minh Nhân vẫn không có dấu hiệu gì muốn dừng lại, ngược lại dáng vẻ còn có vẻ rất nhàn nhã khiến cô thực sự nghi ngờ liệu rằng mình có bị gầy đi nhiều lắm không?
– Hay mình nghỉ chút đi!
Minh Nhân ngoái đầu lại, khẽ mỉm cười nói:
– Cô lau giúp tôi mồ hôi trên trán có được không?
– Ừm, đợt chút.
Phương An chưa bao giờ thấy Minh Nhân đẹp trai như lúc này. Các đường nét trên khuôn mặt anh vốn rất đẹp nhưng bình thường anh vốn nghiêm nghị nên khiến cô có cảm giác hơi khó gần. Lúc này thấy anh nhễ nhãi mồ hôi, còn cười nói thoải mái với mình, khiến cô có cảm giác anh giống người thường hơn một chút.
Vì Phương An đang vòng tay ôm cổ Minh Nhân, túi xách cũng ở phía trước ngực anh nên việc lấy giấy lau từ trong túi và đưa lên thấm mồ hôi cho anh có chút khó khăn.
– Lui lên trên một chút, cô đang che mắt tôi rồi – Minh Nhân cười khổ.
Phương An liền điều chỉnh tay lên cao một chút, vừa rồi lúc hụt chân một cánh tay bị đập vào thành cầu thang, bây giờ cử động mới thấy có chút ngắc ngứ.
– Anh dừng lại chút được không?
– Sao?
Minh Nhân bất ngờ ngoái đầu lại khiến cho đầu Phương An bị mất thăng bằng cứ thế bổ nhào về phía anh. Chính vì thế mà mặt hai bọn bọ đã tiếp xúc vô cùng thân mật. Mũi anh cọ vào mũi cô… Môi anh cũng chạm vào môi cô…
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đến mấy giây sau gần như bất động, ngay cả hơi thở cũng không thấy. Phương An đã hôn Minh Nhân đến hai lần, nhưng đều là trong lúc say và sau khi tỉnh lại đều một chút cũng không nhớ. Nhưng lần này thì khác, rõ ràng môi cô đang chạm vào vào môi anh, rõ ràng cô còn đang rất tỉnh táo, rõ ràng cô còn cảm thấy như có luồng điện đang chạy qua môi mình. Nghĩ đến đây cô liền cảm thấy rất kinh hãi, vội vàng tụt xuống khỏi lưng anh, bàn chân đập mạnh xuống nền xi măng đau điếng.
– Á!
Minh Nhân nhẹ nhàng trách:
– Cô muốn bị thương nốt cái chân lành kia nữa sao?
Giọng nói của anh cũng có chút không tự nhiên. Phương An thì mặt vẫn đỏ bừng, cô không dám nhìn vào mắt anh,chỉ quẳng cho anh miếng giấy lau:
– Tôi… anh… anh tự lau đi này!
Minh Nhân tủm tỉm cười đón lấy miếng giấy từ tay Phương An, bình thản lau mồ hôi trên trán. Vừa rồi lúc môi hai bọn họ chạm nhau, môi cô vẫn rất mềm, còn có chút hương thơm quen thuộc. Khóe mắt anh lại hơi cong lên, rồi vờ như vô tình nhìn cô một cái.
Sau đó mặc dù Phương An nằng nặc đòi đi thang máy nhưng Minh Nhân vẫn không nghe, cuối cùng vẫn là anh cõng cô ra xe, đưa đến phòng khám băng bó lại chân rồi đưa về đến tận phòng.