Vị thần cuối cùng

Chương 10Phần 1


Đọc truyện Vị thần cuối cùng – Chương 10: Phần 1

7. Cô giáo dạy toán cho tôi đi nhờ xe
Chúng tôi xuất hiện ở Central Park, phía bắc hồ Pond. Con O’Leary trông khá mệt mỏi khi nó khập khiễng đến bên đống đá mòn. Nó bắt đ̀u đánh hơi xung quanh và tôi sợ nó có thể muốn đánh dấu lãnh thổ của mình, nhưng Nico bảo, “Đừng lo mà. Nó chỉ đánh hơi tìm đường về nhà.”
Tôi cau mày. “Xuyên qua đống đá này ư?”
“Địa ngục có hai lối vào chính,” Nico nói. “Anh biết lối thứ nhất ở L.A rồi nhỉ?”
“Bến phà của Charon.”
Nico gật đầu. “Đa phần các linh hồn đi lối đó, nhưng còn lối đi khác nhỏ hơn, khó tìm hơn. Cổng Orpheus.”
“Anh chàng với cây đàn hạc.”
“Anh chàng với cây đàn lia,” Nico chữa lại. “Nhưng đúng là anh ta. Anh ta đã dùng âm nhạc của mình để mê hoặc đất và mở một lối đi mới đến Địa ngục. Anh ta đã hát suốt dọc đường đến cung điện của thần Hades và gần như thoát khỏi đó cùng với linh hồn của vợ anh ta.”
Tôi nhớ câu chuyện đó. Orpheus không được nhìn ra phía sau khi dẫn vợ mình quay lại thế giới, nhưng dĩ nhiên anh ta đã làm điều đó. Đó là một trong những câu chuyện điển hình kiểu “và-vì-thế-họ-đã-chết-hết-chuyện” đã luôn khiến cho tất cả các á thần chúng tôi cảm thấy nguy hiểm và mờ nhạt.
“Thế đây là cổng Orpheus.” Tôi cố tỏ ra cảm kích, nhưng với tôi nó vẫn chỉ là đống đá, không hơn. “Làm thế nào để mở nó ra?”
“Chúng ta cần có nhạc,” Nico nói. “Vậy anh hát thì sao?”
“Ừm, không. Em không thể chỉ việc, giống như là, ừm, bảo nó mở ra à? Em là con trai của thần Hades
“Đâu có dễ thế. Chúng ta cần phải có nhạc.”
Tôi khá chắc một điều là nếu tôi cố cất tiếng hát, tất cả những gì có được là một trận tuyết lở.
“Anh có ý này hay hơn.” Tôi quay người lại và gọi lớn, “Grover!”
Chúng tôi chờ trong một thời gian dài. Con O’Leary cuộn người lại và tranh thủ chợp mắt. Tôi có thể nghe được tiếng những con dế vang lên trong rừng cây và tiếng kêu của loài cú. Tiếng xe cộ vang rền dọc theo đường Central Park West. Tiếng móng ngựa gõ lộp cộp trên một đường nhỏ gần đó, chắc cảnh sát cưỡi ngựa đi tuần ngang qua. Tôi chắc họ sẽ thích thú khi phát hiện thấy hai thằng nhóc đang thang lang trong công viên lúc một giờ sáng.
“Không ăn thua rồi,” cuối cùng Nico cũng lên tiếng.
Nhưng tôi có linh cảm. Lần đầu tiên sau nhiều tháng ròng, sợi dây linh cảm của tôi đã thật sự bị kích thích, điều này có nghĩa hoặc có nhiều người đột nhiên chuyển sang kênh Nature, hoặc Grover đang ở gần.
Tôi nhắm mắt lại và tập trung. Grover.

Tôi biết cậu ấy đang ở đâu đó trong công viên này. Nhưng sao tôi không thể cảm nhận được các cảm xúc của cậu ấy nhỉ? Tất cả những gì tôi có được chỉ là tiếng o o nhè nhẹ ở đáy não tôi.
Grover, tôi nghĩ một cách dứt khoát hơn.
Hmm-hmmmm, có tiếng gì đó vang lên.
Một hình ảnh xuất hiện trong đầu tôi. Tôi nhìn thấy một cây du khổng lồ ở sâu trong cánh rừng, khỏe mạnh tách hẳn khỏi các con đường chính. Các mấu rễ bao phủ khắp mặt đất, kết thành một chiếc giường. Nằm trên đó với hai tay vắt chéo và đôi mắt nhắm chặt là một thần rừng. Thoạt nhìn, tôi không dám chắc đó là Grover. Cậu ấy được bao phủ trong các cành cây con và lá cây như thê ấy đã ngủ ở đó trong một quãng thời gian dài vậy. Những chiếc rễ cây đang phát triển quanh cậu ấy, dần dần kéo cậu ấy vào trong lòng đất.
Grover, tôi nói. Tỉnh lại nào.
Unnnh – zzzzz.
Này cậu, cậu sắp bị chôn trong đất đấy. Dậy đi!
Buồn ngủ, tâm trí cậu ấy thì thầm.
Thức ăn, tôi nghĩ đến. Bánh kếp!
Grover mở bừng mắt. Một loạt các ý nghĩ không rõ ràng tràn vào đầu tôi như thể cậu ấy đột nhiên tua nhanh tới vậy. Hình ảnh bị vỡ tan và tôi gần như ngã lộn nhào.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Nico hỏi.
“Anh đã làm được. Cậu ấy… ừm. Cậu ấy đang trên đường đến đây.”
Một phút sau, cái cây bên cạnh tôi rung mạnh. Grover rơi xuống từ các cành của nó, đầu chúi xuống đất.
“Grover!” tôi hét lên.
“Gâu!” Con O’Leary ngẩng đầu lên, chắc chắn nó đang tự hỏi liệu chúng tôi có chơi trò tìm về với một thần rừng hay không.
“Beeeee-eeeehe!” Grover kêu be be.
“Cậu ổn chứ, anh bạn?”
“Ồ, tớ không sao.” Cậu ấy xoa đầu mình. Cặp sừng của cậu ấy đã mọc khá dài vì thế nó nhú ra gần ba centimét phía trên mớ tóc quăn bù xù. “Tớ vừa ở phía góc công viên đằng kia. Các nữ thần cây có sáng kiến rất tuyệt là chuyền tớ từ cây này sang cây khác để đưa tớ đến chỗ cậu. Tuy nhiên, họ không hiểu tốt lắm về khái niệm .”
Cậu ấy cười toe toét và đứng dậy trên đôi chân – ừm, chính xác là đôi móng guốc của cậu ấy. Kể từ hè năm ngoái, Grover đã ngừng việc cố cải trang chính mình thành một người bình thường. Cậu ấy không còn đội mũ lưỡi trai hay cặp chân giả nữa. Cậu ấy thậm chí còn không mặc cả quần jeans, vì cậu ấy đã có một cặp chân dê đầy lông từ thắt lưng trở xuống. Chiếc áo phông của cậu ấy có một tấm ảnh từ cuốn sách – Thế giới hoang dã đi về đâu. Giờ nó bị bao phủ bởi đất và nhựa cây. Chòm râu dê của Grover trông dày hơn, trông rất đàn ông (hay rất giống dê?), và giờ cậu ấy cao bằng tôi rồi.

“Rất vui được gặp cậu, anh bạn dê,” tôi nói. “Cậu nhớ Nico chứ.”
Gật đầu chào Nico xong, Grover ôm chầm lấy tôi. Cậu ấy có mùi như mùi cỏ mới cắt.
“Perccccy!” cậu ấy kêu be be. “Tớ nhớ cậu! Tớ nhớ trại. Họ phục vụ món enchiladas không được ngon lắm trong các vùng hoang vu.”
“Tớ đã rất lo,” tôi nói. “Cậu đã ở đâu trong hai tháng qua?”
“Hai tháng qua…” nụ cười của Grover vụt tắt. “Hai tháng qua? Cậu đang nói gì thế?”
“Bọn tớ đã không nghe được tin tức gì từ cậu,” tôi nói. “Juniper đã rất lo lắng. Bọn tớ đã gởi thông điệp Iris nhưng…”
“Hượm đã.” Cậu ấy ngước nhìn các vì sao, như thể cậu ấy đang tính vị trí của mình. “Giờ là tháng mấy?”
“Tháng Tám.”
Mặt cậu ấy không còn chút máu. “Điều đó không thể. Giờ chỉ mới tháng Sáu thôi. Tớ chỉ mới vừa nằm xuống để chợp mắt và…” Cậu ấy chộp lấy hai tay tôi. “Giờ tớ nhớ rồi! Hắn đã hạ gục tớ. Percy, ta phải ngăn hắn ta lại!”
“Chà,” tôi nói. “Từ từ nào. Kể cho tớ nghe chuyện gì đã xảy ra.
Cậu ấy hít thật sâu. “Tớ đang… tớ đang đi trong cánh rừng gần Harlem Meer. Và tớ cảm nhận được cảm giác run sợ trên mặt đất, như thể có thứ gì đó có sức mạnh đang ở gần.”
“Anh có thể cảm nhận được những thứ như thế ư?” Nico hỏi.
Grover gật đầu. “Kể từ cái chết của thần Pan, tớ có thể cảm nhận được khi có điều gì đó xấu xa xảy đến trong tự nhiên. Nó như thể tai và mắt tớ nhạy hơn nhiều khi tớ ở trong tự nhiên. Và tớ bắt đầu bám theo. Đó là một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen đang đi xuyên qua công viên, và tớ chợt nhận ra hắn ta không có bóng. Vào giữa một ngày trời nắng, và hắn ta không có bóng. Hình như hắn ta tỏa bóng mờ mờ khi di chuyển.”
“Như một ảo ảnh phải không?” Nico hỏi.
“Đúng thế,” Grover nói. “Và mỗi khi hắn ta đi ngang qua con người…”
“Con người sẽ bất tỉnh,” Nico tiếp lời. “Cuộn tròn người lại và ngủ đi.”
“Chính xác! Nhưng sau khi hắn đi khỏi, họ bật dậy và làm tiếp việc của họ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.”
Tôi nhìn chằm chằm vào Nico. “Em biết người đàn ông trong chiếc áo choàng đen đó sao?”
“E là thế,” Nico nói. “Anh Grover, chuyện gì đã xảy ra?”

“Tớ đi theo hắn ta. Hắn ta tiếp tục ngước nhìn các tòa nhà quanh công viên như thể hắn ta đang thực hiện việc đánh giá gì đó. Có một cô gái chạy bộ ngang, và cô ấy cuộn tròn người lại bên vỉa hè và bắt đầu ngáy. Tên mặc áo đen đó đặt tay mình lên trán cô ta như thể hắn ta đang kiểm tra nhiệt độ của cô ta vậy. Rồi hắn tiếp tục bước đi. Vào lúc đó, tớ biết hắn ta là một con quái vật hay thứ gì đó còn tệ hơn. Tớ đi theo gã vào khu rừng nhỏ này, đến gốc của một cây du lớn. Tớ vừa định triệu hồi một vài nữ thần cây đến giúp tớ bắt hắn thì hắn ta quay lại và…”
Grover nuốt xuống. “Percy, khuôn mặt của hắn. Tớ không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn vì nó cứ liên tục biến đổi. Chỉ cần nhìn hắn ta thôi đã khiến tớ cảm thấy buồn ngủ. Tớ hỏi hắn, ‘Ông đang làm gì vậy?’ Hắn nói, ‘Chỉ nhìn xung quanh. Bạn nên luôn đi trinh sát chiến trường trước khi diễn ra trận chiến chứ.’ Tớ đã nói điều gì đó thật thông minh như, ‘Cánh rừng này do ta bảo vệ. Ngươi không được thực hiện bất cứ cuộc chiến nào ở đây!’ Và hắn ta cười lớn. Hắn ta nói, “May cho ngươi là ta đang cần giữ sức cho trận chính, nhóc thần rừng. Ta sẽ chỉ ban cho ngươi một giấc ngủ ngắn. Các giấc mơ thú vị.’ Và đó là điều cuối cùng tớ có thể nhớ.”
Nico thở hắt ra. “Grover, anh đã gặp Morpheus, thần của giấc mơ. May mà anh còn tỉnh lại được đấy.”
“Hai tháng,” Grover rên rỉ. “Ông ta đã cho tớ ngủ trong hai tháng!”
Tôi cố hiểu điều đó có nghĩa là gì. Giờ tôi đã hiểu lý do chúng tôi không liên lạc được với Grover suốt thời gian qua chính là đây.
“Sao các nữ thần cây không đánh thức cậu?” tôi hỏi.
Cậu ấy nhún vai. “Hầu hết các nữ thần cây không có khái niệm đúng về thời gian. Đối với cây mà nói hai tháng chẳng là gì. Chắc chắn họ đã nghĩ chẳng có gì bất thường.”
“Chúng ta phải tìm hiểu xem Morpheus làm gì trong công viên,” tôi nói. “Tớ không thích cái mà hắn gọi là ‘trận chiến’ đó chút nào.”
“Hắn ta đang làm việc cho Kronos,” Nico nói. “Chúng ta biết được điều đó. Có rất nhiều tiểu thần theo về phe Kronos. Điều đó chỉ chứng minh việc sẽ xảy ra cuộc xâm lăng là thật. Anh Percy, chúng ta phải nhanh chóng xúc tiến kế hoạch của chúng ta nhé.”
“Khoan,” Grover nói. “Kế hoạch gì vậy?”
Chúng tôi kể cho cậu ấy, và Grover bắt đầu kéo kéo bộ lông dê trên chân của cậu ấy.“Các cậu đang nói đùa,” cậu ấy nói. “Sao lại là địa ngục chứ.”
“Tớ không đề nghị cậu đi cùng, anh bạn,” tôi đảm bảo với cậu ấy. “Tớ biết cậu vừa mới tỉnh lại. Nhưng bọn tớ cần một ít âm nhạc để mở cánh cửa. Cậu làm được không?”
Grover rút cây sáo bằng sậy ra. “Tớ nghĩ tớ có thể thử. Tớ biết một vài giai điệu của Nirvana có thể làm cho các tảng đá tách ra. Nhưng, Percy này, cậu có chắc là cậu muốn làm điều này không?”
“Làm ơn đi, anh bạn,” tôi nói. “Điều này có ý nghĩa rất nhiều. Nhớ lại quá khứ?”
Grover rên rỉ. “Như tớ nhớ, trong quá khứ chúng ta gần như chết hụt rất nhiều lần. Nhưng được rồi, tớ bắt đầu làm đây.”
Cậu ấy đặt cây sáo lên môi và bắt đầu phát ra một giai điệu the thé, vui vẻ. Các tảng đá rung lên. Cậu ấy thổi thêm một vài đoạn thơ tứ tuyệt nữa, và chúng vỡ nứt ra, để lộ một khoảng trống hình tam giác.
Tôi ngó vào trong. Thấy có các bậc thang dẫn xuống lối đi tối om. Không khí có mùi ẩm mốc và mùi của cái chết. Nó mang lại cho tôi những kỷ niệm tồi tệ về chuyến hành trình xuyên qua Mê Cung vào năm ngoái, nhưng đường hầm có gì đó thậm chí còn nguy hiểm hơn. Nó dẫn thẳng đến cung điện của thần Hades, và điều đó gần như luôn là một chuyến đi một đi không trở lại.
Tôi quay sang Grover. “Cảm ơn… Tớ nghĩ.”
“Percy, liệu Kronos có thực sự sẽ xâm chiếm không?”
“Tớ ước gì mình có thể nói với cậu điều tốt hơn, nhưng đúng vậy. Hắn ta sẽ làm thế.”
Nói xong, tôi tưởng Grover sẽ nhai nát cây sáo sậy của mình vì sợ hãi, nhưng cậu ấy chỉ đứng thẳng lên, phủi phủi chiếc áo phông của mình. Tôi không thể ngăn mình về việc cậu ấy trông khác thế nào so với Leneus già béo mập. “Vậy tớ sẽ đi hợp lại các tinh linh tự nhiên. Có lẽ bọn tớ có thể giúp một tay. Tớ sẽ xem liệu bọn tớ có thể tìm ra cái gã Morpheus đó không!”

“Cậu cũng phải nhớ báo cho Juniper là cậu vẫn bình an vô sự đấy nhé.”
Hai mắt cậu ấy mở lớn. “Juniper! Ôi, cô ấy sẽ giết tớ mất!”
Cậu ấy chạy đi, nhưng rồi lại quay lại và ôm chầm lấy tôi lần nữa. “Xuống đấy phải cẩn thận nhé! Phải sống để quay về nhé!”
Khi cậu ấy đi rồi, Nico và tôi đánh thức con O’Leary dậy.
Khi nó ngửi được mùi của đường hầm, nó trở nên kích động và dẫn đầu đoàn đưa chúng tôi đi xuống các bậc thang. Hầm này khá chật hẹp. Tôi hy vọng con O’Leary sẽ không bị mắc kẹt. Tôi không thể hình dung ra được phải cần bao nhiêu bình thông ống Drain-O mới lôi được một con chó ngao địa ngục bị mắc kẹt giữa đường hầm dẫn đến Địa ngục.
“Sẵn sàng?” Nico hỏi tôi. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh đừng lo.”
Nghe như thể cậu ta cũng đang tự thuyết phục chính mình vậy.
Tôi ngước nhìn các vì sao, tự hỏi liệu tôi sẽ có thể lại nhìn thấy chúng lần nữa không. Thế rồi, chúng tôi lao nhanh vào bóng tối.
Các bậc thang cứ kéo dài mãi mãi – chật hẹp, dốc và khó đi. Xung quanh hoàn toàn tối đen, chỉ trừ ánh sáng phát ra từ thanh kiếm của tôi. Tôi cố đi thật chậm, nhưng con O’Leary lại có ý khác. Nó ầm ĩ lao nhanh về phía trước, khoái chí sủa vang. Âm thanh vang vọng khắp đường hầm như tiếng súng đại bác vậy, và tôi đoán chúng tôi sẽ không khiến mọi người ngạc nhiên khi chúng tôi đi về phía cuối đường hầm.
Có điều rất lạ là Nico lại đi tụt lại ở đằng sau.
“Em ổn chứ?” tôi hỏi cậu ta.
“Ổn ạ.” Nét mặt của cậu ta là gì – do dự sao? “Cứ đi tiếp đi ạ,” cậu ta nói.
Tôi không có nhiều lựa chọn. Tôi đi theo con O’Leary mỗi lúc mỗi sâu thêm. Đi thêm khoảng một tiếng đồng hồ, tôi nghe tiếng nước sông chảy ào ào.
Chúng tôi xuất hiện ở chân của một vách đá, trên một bãi đất chỉ toàn cát núi lửa màu đen. Bên phải chúng tôi, Sông Styx phun ra từ các tảng đá và chảy ào ào vào một trong số các thác nước. Bên trái chúng tôi, hiện ra mờ mờ ở phía xa xa, là các ngọn lửa được đốt phía trên các bức tường đá đen khổng lồ bao quanh vương quốc của thần Hades được gọi là thành lũy Erebos.
Tôi rùng mình. Lần đầu tiên đặt chân đến đây, tôi được mười hai tuổi, và nhờ có sự bầu bạn của Annaberth và Grover đã mang lại cho tôi sự dũng cảm để tiếp tục đi về phía trước. Nico sẽ chẳng giúp được gì nhiều về mặt “can đảm”. Mặt cậu ta xanh mét và tỏ ra lo lắng.
Chỉ mỗi con O’Leary là vui vẻ thôi. Nó chạy dọc bờ sông, ngoạm lấy một cái xương chân người ngẫu nhiên nào đó và hớn hở mang về cho tôi. Nó thả mẩu xương dưới chân tôi và chờ tôi ném ra xa để lại đi nhặt về.
“Ừm, để sau nhé, bé yêu.” Tôi nhìn chằm chằm vào mặt nước đen ngòm, cố truyền cho mình sự can đảm. “Vậy, Nico… chúng ta sẽ làm điều đó như thế nào?”
“Chúng ta phải đi vào trong thành trước,” cậu ta nói.
“Nhưng con sông đang ở ngay đây mà.”
“Em phải lấy một vài thứ,” cậu ta nói. “Đó là cách duy nhất.”
Cậu ta bỏ đi mà không chờ tôi.
Tôi nhíu mày. Nico hầu như không hề đề cập đến bất cứ điều gì liên quan đến việc vào thành. Nhưng giờ chúng tôi đã đến được đây, tôi không biết phải làm gì tiếp theo. Tôi lưỡng lự đi theo cậu ta xuôi theo bờ sông về phía các cánh cổng sơn đen khổng lồ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.