Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 63: Tẫn Tuyệt Thuần quân


Đọc truyện Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh – Chương 63: Tẫn Tuyệt Thuần quân

Một khắc trước bầu trời còn quang đãng, tĩnh mịch. Vậy mà chỉ qua một cái đảo mắt lại hiện ra vô số đại tiễn hướng tới. Không chỉ khiến cho Thuần quân khiếp sợ, chôn chân chịu chết mà tới cả người trong thành nhìn một màn đại tiễn dàn trận kia cũng run rẩy không cách nào tin tưởng. Thật sự vị công tử kia đã đem tới cho bọn họ thứ vũ khí mang uy lực đáng sợ, chưa từng thấy qua. Nhìn bóng mưa tên cứ xa dần rồi nhất loạt trút xuống, mặt đất hứng chịu cỗ kình lực rung chuyển một trận kinh thiên động địa.

Trận mưa tên vừa rồi không biết còn được bố trí thêm thứ gì, vì tác phong của nhóm người lạ mặt kia quá nhanh nên không ai có thể nhìn được rõ ràng, nhưng uy lực dường như đủ sức san bằng cả một thành trấn.

Quân sĩ đứng trên tường thành vừa mừng vừa sợ, cắn chặt răng mà mở căng mắt chờ cho khói bụi tan bớt. Tưởng chừng như phía trước sẽ là cảnh tượng thê thảm, máu thịt ngổn ngang của Thuần quân nhưng đám người vừa phóng tiễn kia lại chưa ngừng tay. Lần này tiễn được lắp lên khác với lần trước, là hoả tiễn. Tiễn thủ theo hiệu lệnh nhất loạt bắn đi, phản lực tạo ra mạnh mẽ khiến từng cỗ đại tiễn giật lùi lại phía sau.

Một cái chớp mắt qua đi, khắp mười dặm phía trước thành Thanh Quan chìm trong biển lửa. Thì ra trận tên trước không chỉ để triệt hạ đại quân đang trực chờ đánh vào thành mà thêm vào đó còn có dầu hoả. Theo Tử Chiêu tính toán, tấn công một lần có thể chưa chắc diệt toàn quân nhưng nếu thả bọn chúng trong biển lửa, thế lửa lan tràn khắp nơi, phá tan thế trận. Thuần Vương muốn công thành? Chính là vô vọng.

Trong đáy mắt chỉ hiện lên kinh hoàng.

Nhìn một màn trước mặt, có trở tay cũng không kịp. Binh sĩ khắp nơi náo loạn, tiếng gào thét đau đớn từ trong biển lửa vang vọng, rúng động tâm can.

Cảnh người hỗn tạp, chỉ còn Thuần Vương cùng Tử Chiêu vẫn đứng đó.

“Không mất tới một binh một tốt vậy mà bảo toàn được Thanh Quan. Vậy ra đây là ý trời”. Bao nhiêu năm trời ròng rã lại chỉ kết thúc chóng vánh ngay trước mắt, hỏi làm sao hắn lại không tiếc hận. Hắn, thật sự phải buông tay? Sắc mặt Thuần Vương xám như tro, tự mình lẩm bẩm.

“Sao? Có cam tâm không? Nhìn từng quân sĩ ngoài kia đau đớn tê tâm liệt phế cũng không có khả năng kháng cự. Cho ta mặc sức huỷ hoại. Cảm giác này, đối với Thuần Vương nhất định là quen thuộc”. Nàng chậm rãi đứng bên cạnh hắn, chỉ tay vào biển lửa. Bóng người quằn quại rên rỉ bị sức nóng hoá cho lay động.

Thuần vương siết chặt nắm tay, khẽ gằn từng tiếng: “Trước nay trong mắt ta chỉ có Mục Tử Hàm mới xứng là đối thủ trên sa trường vẩy máu. Vậy mà, không nghĩ lại để lọt mất ngươi”.

Mũi kiếm bén nhọn ánh lên hào quang chĩa thẳng về phía nàng, không do dự nổi lên sát tâm. Nếu đây là kết thúc, hắn muốn đấu một trận thật thống khoái. Có chết, cũng chính là phải chết trên chiến trường.

Tử Chiêu nâng lên khoé miệng câu hồn người, không nhanh không chậm ra hiệu gọi ngựa tới. Bảo mã rất nhanh theo tiếng huýt dài của nàng liền xuất hiện. Tử Chiêu quay người, rút ra bảo kiếm treo bên hông ngựa, tuỳ ý vuốt ve.

Chỉ liếc qua một cái, Thuần Vương nhìn ra được đó là thanh Chiêu Nguyệt, bảo kiếm như hình với bóng, một khắc cũng không rời khỏi Mục Tử Hàm. Hốt nhiên một thoáng giật mình, nhìn thiếu niên cầm kiếm, dáng người ngay thẳng lại giống với người kia đến tám phần. Hắn tin tưởng bản thân không nhìn lầm.

Tuốt kiếm ra khỏi vỏ, thứ ánh sáng phản chiếu ra hơi lạnh như sương, dường như nặng nề phủ xuống toàn bộ thân thể nàng. Thứ cảm giác này lại không khiến nàng ghét bỏ, cảm giác như có Tử Hàm ở bên nàng, từng đường kiếm chỉ cho nàng.

“Nếu Vương gia đã có lòng coi trọng Mục gia Mục Tử Hàm tới vậy. Nay lấy danh phận Mục gia Mục Tử Chiêu, ta nguyện ý phụng bồi”. Lời vừa dứt, đổi lại một hồi kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, Thuần Vương đã khôi phục thần sắc, tự giễu cười một tiếng: “Quả nhiên, giữa ta và họ Mục các ngươi có thể nói là nghiệt duyên”.

Thanh âm chém giết từ bên ngoài vọng tới, quân binh Thanh Quan đã sớm sát phạt trên chiến trường. Phía này lại chỉ thấy hai thân ảnh qua lại, kiếm quang ngút trời, càng lúc càng nhanh. Từng bước di chuyển quỷ dị, bóng dáng huyền y như ma quỷ gọi hồn. Thứ âm thanh đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên. Đường kiếm nhìn qua đơn giản nhưng thực chất uy lực khó dò, huyền bí sâu xa. Thế công cùng phòng thủ của thiếu niên này đều là tuyệt hảo. Thuần Vương gạt kiếm, linh hoạt chém một đường bất quá lại là tàn ảnh. Hắn thật sự không theo kịp tốc độ của nàng. Lần đầu tiên đứng trên chiến trường lại rơi vào thế hạ phong, chưa kể kẻ đang dồn dập đánh tới kia lại là một nữ tử thua kém hắn nhiều tuổi. Chân thực không thể nào tưởng tượng. Bốn mắt nhìn nhau xẹt qua tia lửa, hai bên xuất chiêu đều là tàn độc, nhất nhất đều muốn đâm vào tử huyệt của đối phương. Mới qua nháy mắt có thể thấy huyết quang bắn ra tung toé. Thương thế đều hứng chịu không ít nhưng đôi bên vẫn không có ý định trốn tránh hay dừng lại.

Binh khí liên tiếp va chạm, Tử Chiêu dùng sức, cuối cùng là chém bay lưỡi kiếm của hắn. Chiêu Nguyệt nắm trong tay, tin tưởng không có một thanh kiếm nào còn nguyên vẹn. Một màn thắng bại đã định. Thuần Vương buông kiếm, từ đầu tới chân không chỗ nào là không thấy máu. Phía này, Tử Chiêu cũng đồng dạng không thua kém, nàng điều hoà lại nhịp thở có phần nặng nhọc, nhìn ánh mắt vô hồn của Thuần Vương, nhếch miệng cười khẽ: “Sớm như vậy đã buông xuôi? Ngươi còn chưa hỏi xem ta có đồng ý hay không? Chưa hỏi xem vong linh toàn bộ Mục gia có đồng ý hay không?”.

Hướng ánh mắt có điểm mông lung về phía nàng, lại nhìn thấy tiếu nhan rộ lên, một tia lạnh lẽo vô thanh vô tức chạy dọc sống lưng.


“Có phải Vương gia nghĩ ta sẽ một kiếm chém bay đầu ngươi cho hả giận? Nào có dễ dàng như vậy, đại tội của ngươi có dùng chính sinh mạng này cũng không thể trả hết. Ngươi còn phải sống mà nhìn ta một tay tận diệt Thuần quân, nhìn phía sau tường thành kia chính là một mảng thái bình dưới vương triều của Hoàng đế Đại Minh, thứ mà ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được. Muốn ngồi lên long ỷ dõi mắt nhìn thiên hạ sao? Ngươi có biết long ỷ kia đều dùng máu tươi mới vững vàng như vậy hay không?”. Lời này nói ra càng lúc càng lớn tiếng, vang vọng khắp một mảng bình địa. Tiếng chém giết ngừng lại, vì lời nói của nàng mà kinh động tới chúng nhân.

Nhìn kiếm trong tay đám người đó dường như run rẩy.

Run rẩy? Nhận ra rồi sao? Nhận ra mọi thứ các ngươi làm đều là vô nghĩa?

Muộn rồi. Có nhận ra cũng đã muộn rồi.

Vì ngày hôm nay, nàng sẽ trở thành ma đầu đại khai sát giới.

Vì ngày hôm nay, nàng sẽ cho cả thiên hạ này biết, bao nhiêu năm vô nghĩa kia trôi qua lại đều trả giá bằng máu người Mục gia.

Nàng không cam tâm.

Tiếng xích sắt kéo lê trên mặt đất. Một nhóm ba người trang phục không đồng nhất, trong đó một người ôm theo cây rìu rất lớn. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía này. Điều đáng nói, chiếc rìu kia vô duyên vô cớ lại được quấn chặt bằng một tấm vải liệm. Hình ảnh xẹt qua dường như reo rắc tới nỗi sợ hãi vào sâu thẳm tâm can. Ba người kia thủ phục trước mặt Tử Chiêu, lặng lẽ hướng nàng dâng tới.

“Khẩn cầu các chủ thận trọng”.

“Đã biết. Chú ý Thuần Vương cho tốt, đảm bảo hắn nhìn cho kỹ, không bỏ sót một khắc nào”.

Xé tung tấm vải liệm, lưỡi rìu tức khắc rung lên dữ dội, từng đường vân như bầy sói khát máu ánh lên tia sáng sắc lạnh. Tử Chiêu nhắm mắt cảm nhận cỗ sát khí nồng đậm bao trùm cả cơ thể, gần như hoà làm một với hơi thở của nàng. Trong lòng trấn định đè nén thứ cảm xúc không phải tự phát này đang cuộn trào như muốn nuốt chửng lấy Tử Chiêu.

Khí tức tản ra có điểm khác thường. Người người trước mắt đều là hướng nàng nhìn. Càng nhìn, trong lòng càng sợ hãi, bất giác muốn chạy. Bản năng của họ, những binh lính từng trải qua thập tử nhất sinh đều không sai.

Chỉ biết, khi nàng mở mắt ra, sát tâm điên loạn chưa từng thấy. Bóng đen trong một cái chớp mắt lao thẳng vào giữa chiến trường. Rìu lớn vung lên, đầu người liên tiếp rơi bịch xuống đất. Thứ âm thanh kì dị khiến người ta bủn rủn đứng không vững. Giáp trụ đưa ra cũng không chống đỡ nổi một kích của nàng. Chỉ có chém giết. Quân binh Thanh Quan nhìn lại, không tưởng tượng nổi ra đây là vị thiếu niên đã ở cùng họ trên Thanh Sơn. Lạnh lùng mà trong trẻo, giờ khắc này những thứ đó đều biến mất, thay vào đó chỉ còn nỗi thống hận bi ai, sát tâm cuộn trào như thú dữ. Rốt cuộc người này là ai, đã trải qua những chuyện gì? Không một ai lý giải nổi.

Nam tử toàn thân y phục tử sắc, cao ngạo, tôn quý. Nhuệ quang vốn ảm đạm nhìn xuống một màn đằng xa kia không khống chế được mà ánh lên tia sáng khác thường, thập phần nguy hiểm. Nhưng một kẻ âm trầm nội liễm như hắn há có thể để người ta nhìn ra tâm tư nơi đáy mắt. Khí tức lạnh lẽo như băng, uy nghi ngồi trên lưng ngựa, cùng viện quân mà hắn đưa tới nhanh chóng bao vây tàn quân còn sót lại. Bất quá đơn giản chỉ có vậy, phần còn lại để cho thiếu niên huyền y kia mặc sức chém giết. Hắn biết người đó hoàn toàn có khả năng. Hơn nữa, hắn còn muốn xem, nhân vật này rốt cuộc là thế nào lại khiến hắn tò mò.

Huyền y công tử ngự trên chiến trường như hung thần. Một rìu vung lên đổi lại là đầu người rớt xuống, máu chảy thành sông. Cảnh tượng này mãi mãi lưu lại trong lòng thế nhân.

Yến Lân vì sự xuất hiện của Mục Tử Chiêu, không quản thời gian hạn hẹp, hành quân điên cuồng tới Thanh Quan. Đến nơi lại là người đã đưa nạn dân lánh đi, kết quả chỉ thấy một màn kinh thiên động địa trước mắt. Lịch sử trị quốc của Đại Minh lại có thêm một giai thoại.

Mặt đất dưới chân như vừa trải qua một trận mưa lớn, mềm nhão tanh tưởi, trận mưa này là máu người. Tử Chiêu dừng lại, nhìn trước mắt mờ mịt, xác người ngổn ngang, đa phần là đầu lìa khỏi cổ, máu chảy ra nhiều tới nỗi đọng thành vũng, tuôn thành dòng. Một trận này, tắm máu toàn quân.

Thấy nàng đã dừng lại, có người điềm tĩnh tiến lại gần, rất nhanh bọc vải liệm quanh chiếc rìu trong tay nàng rồi ôm trở lại. Xong xuôi hắn cũng không rời đi, ảm đạm đứng cạnh nàng, lại nhìn sự vô cảm trong ánh mắt kia, không nhịn được lên tiếng: “Người có hối hận không?”.


Nàng yên lặng, dường như là đang tìm tòi chính cảm xúc của mình, cổ họng khẽ run, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Không hối”.

Nam nhân cúi đầu thở dài: “Chuyện đã qua, chỉ mong người nhìn về phía trước. Dù có là cùng trời cuối đất, chẳng phải người từng nói vẫn có Hồng Vân sơn là mái nhà của chúng ta hay sao? Mong cầu người không cần tự mình gánh vác lấy mọi chuyện”.

Quả vậy, miệng thì luôn nói không muốn màng tới thế sự, luôn tự nhủ bản thân chỉ cần an an ổn ổn sống qua ngày. Nhưng không biết từ lúc nào, Tử Chiêu chính là tự mình can thiệp vào mọi chuyện. Phải chăng là kể từ lúc nàng cùng phụ thân và Tử Hàm bàn chuyện chính sự, một đứa trẻ như nàng làm gì ở đó. Phải chăng là từ lúc nàng nhập cung, trong ngự thư phòng buông vài lời trước mặt Hoàng Thượng, trong Trường Sinh doanh nâng bút trước mặt Thái tử điện hạ,… Chính là như vậy, tất cả đều là tự mình nàng kiếm lấy. Kiên quyết một mình gánh vác mọi chuyện, trong vô thức, không một lần tin tưởng bất kỳ ai hành sự. Cũng tuyệt đối không muốn bất kỳ ai can dự vào.

Dữ Ngọc từng nhắc nhở nàng buông tay, nhưng đáp lại hắn là một lời quyết tuyệt không khuất phục. Nàng tự cho đó là tôn nghiêm của Mục gia, tôn nghiêm của nàng. Phải chăng là ngộ nhận. Từ đó hắn để nàng mặc sức hành sự, không một lời can gián. Chỉ yên lặng ở phía sau chờ đợi, đợi tới khi nàng không thể bước tiếp, chính là muốn khi đó có thể ôm nàng trở về.

Bản thân đã như vậy cố chấp mà không hề hay biết.

Nhìn xuống bàn tay nhuộm đỏ máu, Tử Chiêu bất giác sợ hãi. Đây là nàng sao?

Người bên cạnh thấy một tia quang mang xẹt qua nơi đáy mắt nàng, hắn còn muốn lên tiếng lại bất chợt bị nàng nâng tay cản lại. Đầu ngón tay vẫn không ngừng run rẩy. Rõ ràng đã chịu đả kích không nhẹ, nhưng một mực không nói ra, một mực không để bất kỳ ai san sẻ. Người này, chủ tử của hắn, quá cương liệt, cương liệt tới mức tự tổn thương chính mình.

Ba người, lại như cũ mang theo rìu lớn rời đi. Điều đáng nói xung quanh đều là đại quân Yến Lân đưa tới nhưng không ai cản bọn họ. Cứ như vậy dần dần khuất dạng.

Tử Chiêu vẫn đứng giữa đám xác người ngổn ngang, từ lâu đã cảm nhận được có quân đội bao vây. Khó hiểu ở chỗ vì sao bọn họ chỉ bao vây chứ không tham chiến. Dẫu vậy, đây cũng không phải chuyện khiến nàng lưu tâm.

Nàng xoay người, ghìm lại cảm giác nhờn nhợn ở cổ họng, nàng còn muốn trở lại chỗ của Thuần Vương, muốn đối mặt với hắn. Nào ngờ nơi đó đã xuất hiện thêm một người nữa.

Tử y có phần quen mắt, phiêu dật mang theo cỗ khí tức lạnh lẽo bao trùm. Diện mục như ngọc tạc, không chút cảm xúc. Phượng mâu quét qua rõ ràng nhấn chìm chúng sinh vào hầm băng. Tử Chiêu một thoáng sửng sốt, không ngờ tới viện binh lại là đích thân Thái tử Yến Lân điều tới.

Thuần Vương nâng mắt, nhìn qua Tử Chiêu một hồi lại nhìn qua Yến Lân, cuối cùng là phá lên cười điên dại. Hắn cười tới nỗi kho khan, phun ra một bụng máu. Nhãn lực vẫn ánh lên tia sáng thập phần nhức mắt, hết cười rồi lại an tĩnh nhìn Tử Chiêu. Nàng không biết có lẽ là nhìn lầm hay không, trong ánh mắt kia dường như phảng phất một tia thương hại: “Tiểu bằng hữu, có bao giờ ngươi từng nghĩ buông hết tất cả, cứ như vậy đơn giản sống qua một đời hay không?”.

“Ngươi có ý gì?”.

“Ngươi thật sự không nghi ngờ chút nào sao? Thật sự không muốn nghĩ làm thế nào chúng ta có ngày hôm nay?…”.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, khớp hàm lập tức bị người kia siết chặt, đau như muốn vỡ vụn. Quang mang phảng phất sát khí âm trầm, thanh sắc không có lấy một cái nhướng mày, điềm tĩnh phun ra từng chữ: “Chẳng phải là do Hoàng thúc tham luyến hoàng quyền hay sao?”.

Hai mắt Thuần Vương tràn ra uất hận, Yến Lân lại thản nhiên đón lấy, hoàn toàn không bị kích động. Lập tức sai người áp giải Thuần Vương rời đi. Lực chú ý, ngay sau đó liền đổ dồn về phía thiếu niên huyền y toàn thân đều là máu kia.

Nàng âm thầm đánh giá vị Thái tử đã vài năm không gặp. Lãnh ý ngạo nghễ, dù chỉ là một cử động nhỏ cũng đều tẫn hiển phong phạm tôn nghiêm cao quý. Quả nhiên xuất chúng, mới qua mấy năm đã tăng thêm vài phần thành thục, tính tình âm trầm nội liễm khiến người ta không đoán được hắn đang nghĩ gì, phượng mâu quét qua lại như đè xuống một cỗ áp lực vô hình. Thời thời khắc khắc lạnh như băng.


Ánh mắt của hắn lúc này như muốn đem hết tâm can Tử Chiêu ra xem một lượt. Bất giác khiến nàng muốn né tránh.

Sắc mặt như cũ không biểu đạt cảm xúc gì, Tử Chiêu cứ như vậy đăm đăm nhìn hắn rồi xoay người vào thành. Nàng thật không có tâm trạng mở miệng, cũng là không biết mở miệng sẽ nói gì với hắn.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp rời đi, Yến Lân nheo mắt. Người này chỉ đơn giản là nhìn hắn một lúc, vậy mà lại cho hắn cảm giác có gì đó rất quen thuộc, nhưng lại không thể nói là quen thuộc ở điểm nào. Bất quá trước nay hắn tuyệt đối tin tưởng, nhất định bản thân không nhìn lầm.

————————————-

Thuần Vương bị áp giải vào thành, chỉ có một mình hắn, tới cả tàn quân cũng không có. Dân chúng trước là mừng rỡ nhưng tận sâu đáy lòng cũng không khỏi khiếp sợ. Vị công tử kia quả thật bảo toàn được trong ngoài Thanh Quan không hề sứt mẻ, thậm chí không để tổn thất một binh một tốt nào. Bất quá ra tay lại quá tàn nhẫn. Nhớ lúc đó hắn trở vào thành, toàn thân là máu, một chút cảm xúc dù cho là mệt mỏi cũng chẳng buồn xuất ra. Còn trẻ như vậy, thật sự khiến người ta phải cố kỵ.

Tuy nghĩ vậy, nhưng vẫn là tránh không được mang ơn thiếu niên ấy. Không có hắn, vậy thì máu đổ xuống sẽ không phải máu Thuần quân mà là máu của bách tính Thanh Quan.

Trong thành qua vài ngày liền thi thoảng cất lên một khúc đồng dao. Đồng dao hát về thiếu niên như hoạ, dáng ngươi như cành trúc mỏng manh, phiêu miểu trong màn khói lửa. Một cái chớp mắt đã hoá thành chiến thần, cầm thanh Chiêu Nguyệt vẩy máu, vẽ nên bức huyết đồ trước thành Thanh Quan. Khúc hát này cứ như vậy truyền đi khắp nơi, chỉ là hỏi qua cái tên, một đứa trẻ cũng có thể mạnh mẽ trả lời: “là khúc Tẫn Tuyệt Thuần quân “. Có kể lại cũng không thể kể hết sự đáng sợ của thiếu niên kia, một mình tắm máu toàn quân. Khắp Đại Minh dường như bùng nổ khi biết tin tức này, chỉ hận không thể lập tức kéo tới Thanh Quan nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Cát Kỳ đã truyền tin tới Kinh thành, nửa tháng sau đích thân Thái tử đương triều sẽ áp giải Thuần Vương hồi kinh chịu tội.

Tử Chiêu không buồn nán lại, nghỉ ngơi hai ngày liền rời đi. Trước khi đi chỉ để lại cho Cát Kỳ một câu: “Tạm thời Mục gia quân để ngươi trông coi, bất quá ngươi nên phân biệt rõ ràng, đó là tư binh, không phải quân triều đình”.

Lời này khiến cho Yến Lân lập tức nhíu mày: “Người này, phải chăng là chuyện gì cũng muốn quản?”.

Đổi lại Cát Kỳ lại không lên tiếng trả lời.

Nàng rời đi cùng nhóm người lạ mặt hôm đó dàn trận phóng đại tiễn trên tường thành. Từng cỗ đãi tiễn còn lưu lại ở đó chính là nhắc nhở cho khắp thiên hạ này phải biết, Thanh Quan là bất khả xâm phạm, lấy Thuần quân làm chứng. Toàn bộ bá quan văn võ từ trên xuống dưới biết được tin tức liền ở trên đại điện nổ ra một trận bàn luận, chỉ là vẫn không lý giải nổi căn nguyên trong truyện này. Vậy mà thiếu niên kia xong chuyện đã rời đi, một chút tung tích cũng không sót lại.

Nhưng chuyện này cũng sớm trôi vào quên lãng, bởi vì Mục Từ hồi kinh đem sự tình trước đó kỹ càng thuật lại.

“Ngươi… ngươi vừa nói gì?” Đương kim thánh thượng không kìm được đứng bật dậy, nhìn chằm chằm người đang quỳ gối kia.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, những lời vừa rồi chính là sự thật. Mục tướng quân tử trận, di thể cũng là Mục phu nhân mang đi, vì chuyện cũ không nguyện ý trở về kinh thành. Còn nói máu người Mục gia rơi đủ rồi, không muốn trở về tiếp tục bị tính kế. Chuyện này Cát tướng quân có thể xác nhận”. Mục Từ tuy là có nói thật nhưng miệng lưỡi như không xương thêm thắt, kể lại hết sức chân thực thẳng thắn. Tuỳ tiện lại giống với cá tính của Tiêu Thanh nên không ai lấy làm khó hiểu. Nhưng là ông ta cũng biết dưới gối thiếu gia còn có một nhi tử, Mục gia quân trước nay đều chỉ nghe theo lệnh người họ Mục. Tiêu Thanh làm vậy liệu có thể bảo hộ được Mục Tư Duẫn hay không còn tuỳ thuộc vào biểu hiện của Mục Tử Chiêu kia.

Cái tên này, sớm đã nhấc lên một trận sóng ngầm.

————————————-

Tử Chiêu trở về cũng không vào thành mà trực tiếp lên Hồng Vân sơn. Bốn vị trưởng lão cùng Tiểu Nhan nhìn nàng tiều tuỵ đi một vòng, đáy lòng như thắt lại. Vậy mà người kia vẻ ngoài không có lấy một tia mệt mỏi, mở miệng ra chính là hỏi thăm tin tức gần đây.

“Ngươi cái gì cũng để ý, chỉ có bản thân là bỏ mặc. Nhìn lại ngươi xem đã thành cái dạng gì? Mau mau chẩn mạch giúp nha đầu, nhìn xem một tia sinh khí cũng không có. Đám người các ngươi đi theo hầu hạ chủ tử kiểu gì? Hồng Vân sơn không có nuôi một đám ăn hại”. Tùng Giảo Minh trợn mắt mắng loạn, mắng nàng không xong liền mắng tới người xung quanh. Nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Tử Chiêu ngồi xem xét một đống tin tức bày trên thư án, hắn hận không thể lao tới bổ đầu nàng ra xem bên trong là thứ gì.

Kể từ lúc nàng ở Thanh Quan cho đến giờ vẫn không nhận được chút tin tức nào của Hồng Lang và Viêm Ngân. Theo kế hoạch, Hồng Lang cùng nàng ta mang theo người già và trẻ nhỏ rời thành lánh nạn, trên đường đi ắt hẳn sẽ gặp quân địch, nếu không cũng là đám sơn tặc lợi dụng lúc hỗn loạn cướp bóc trục lợi, chuyện như vậy xưa nay không có gì là lạ. Nhân lúc đó để cho Viêm Ngân rời đi, với thân phận của nàng ta tốt nhất không nên lún sâu vào chuyện này. Còn về chuyện Mục tiểu thư đột nhiên mất tích nàng sẽ tìm cách lo liệu sau, chỉ sợ đám triều thần nắm được cơ hội, một hơi nuốt chửng Mục gia quân. Điều này không phải là nàng không nghĩ tới, chỉ là lúc đó tình thế cấp bách, không thể chu toàn tất cả.


Mày khẽ nhíu, cánh môi mím lại trầm tư cũng không thể nào che giấu nổi thiên tư tuyệt mỹ, dung mạo chân chính này chỉ có thể tuỳ tiện lộ ra trên Hồng Vân sơn.

Tử Chiêu cứ như vậy, ngồi trước thư án không có chút phản ứng nào. Bất kể ai nhìn vào cũng không biết nàng đang nghĩ ngợi điều gì, lại càng không quen với dáng vẻ này, xưa nay chưa từng thấy nàng thất thần như vậy.

Bách Nương cầm theo một cái khay nhỏ tiến vào, thấy Tử Chiêu lại có chút bất đắc dĩ, đặt khay xuống cũng là thêm chút lực đạo.

Tử Chiêu bị âm thanh phát ra làm cho giật mình thanh tỉnh, ngước lên nhìn người vừa tới, chưa kịp lên tiếng đã nhận một cái nguýt dài: “Ở đây có một chén canh an thần, ngươi ngoan ngoãn uống cho ta”.

Nàng lập tức buông giấy tờ trong tay, đón lấy chén canh còn nóng kia, thức thời uống sạch. Trên Hồng Vân sơn này, các chủ là nàng vẫn tính là hậu bối, mà người không nên chọc nhất lại chỉ có thể là Bách Nương. Một khi để trưởng lão này tức giận, đến cả Cao Lỗ cũng không dám bênh vực nàng.

Một chén canh vậy mà rất có tác dụng, qua một lúc Tử Chiêu đã an tĩnh ngủ. Bách nương giúp nàng kéo chăn, cẩn thận vén gọn những sợi tóc tán loạn của nàng. Rèm mi phủ xuống bất động, mi tâm thoáng nhăn rồi lại dãn ra. Bách nương lạnh mặt thở dài, nhẹ nhàng khép cửa lại, hướng mắt nhìn bên ngoài đã thấy Cao Lỗ.

“Nha đầu có ngủ được không?”.

“Đã ngủ, dường như là kiệt sức rồi. Ta quả thật không thể chạm tới tâm của nó. Chuyện gì cũng không nguyện ý nói cho ta biết”.

“Lúc nhỏ quả quyết lập nên Hồng Vân sơn, trong mắt ta chỉ đơn giản là tán thưởng. Không nghĩ tới, thực ra bản tính của đứa nhỏ này ngay từ đầu đã muốn tự mình gánh vác rất nhiều chuyện. Có phải đám hậu bối đều như vậy không?”.

Bách nương khẽ nhếch môi đạm cười: “Từ trước đến nay đều là nha đầu này một mình một kiểu. Quả thật khó quản”.

Cao Lỗ vì lời này mà bật cười, gật gù nói: “Phải, quả thật rất khó quản. Không biết người như thế nào mới quản nổi nha đầu này đây?”.

————————————-

Rất nhanh đã một tháng trôi qua, Thái tử Yến Lân cùng đoàn áp giải Thuần Vương cũng sắp tới Kinh thành.

Đoàn người vừa ra khỏi một thành trấn, phía trước đều là đường bằng, không có lấy một thôn xóm. Mà thành trấn phía trước cũng phải cách mấy ngày đường. Yến Lân không muốn trì hoãn thêm, hắn phải hồi kinh, còn nhiều chuyện hắn cần làm nên đoàn người tốc hành ít khi dựng trại nghỉ bên đường.

Đột nhiên từ phía xa một cỗ xe ngựa xuất hiện, đi theo cũng có vài tên tuỳ tùng. Giữa nơi hẻo lánh này lại xuất hiện một cỗ xe, hơn nữa là hướng thẳng chỗ này mà chạy tới. Không phải rất kỳ lạ hay sao? Yến Lân nheo mắt nhìn trên đỉnh kiệu còn thấp thoáng bóng một lá cờ.

Nhưng không để hắn đợi lâu, quân sĩ truyền tin nhận biết được lá cờ này liền lập tức có người chạy lại cấp báo: “Khởi bẩm Thái tử, cỗ xe phía trước có gắn quân kỳ Mục gia quân”.

Mày càng nhíu chặt, Yến Lân không khỏi hoài nghi: “Không phải Mục gia quân đang được Cát tướng quân giám sát ở Thanh Quan hay sao? Tuyệt không thể tự ý hành động”.

Lời vừa dứt, lại thấy thêm một quân sĩ truyền tin khác gấp gáp lao tới: “Thái tử, người trên kiệu là Mục tiểu thư”.

“Ngươi nói cái gì?”. Yến Lân không kìm được kinh ngạc. Khi biết nàng đã đưa nạn dân rời đi, hắn lập tức cho người theo sát nhưng liền mất dấu, hoàn toàn không tìm được tung tích.

Vậy mà lúc này đột nhiên lại xuất hiện.

Đáy lòng không biết có tư vị gì, vô thức bật ra hai tiếng: “Chiêu nhi”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.