Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 62: Cá trong chậu


Đọc truyện Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh – Chương 62: Cá trong chậu

Vó ngựa lọc cọc trong đêm, Tử Chiêu nhấc tay vén rèm kiệu nhìn ra phía ngoài. Bất kể đi qua nơi nào cũng thấy củi lửa sáng rực, nhà cửa tiêu điều xác xơ. Thanh niên trai tráng đều được điều động tới quân doanh nên lúc này trong thành trở nên tiêu điều, ảm đạm khác thường. Tiếng quân binh gác đêm tuần tra vọng tới đều đều phá vỡ cái tĩnh lặng của một đêm tràn ngập khói lửa.

Ngồi trong kiệu, Tử Chiêu có chút bần thần. Nàng nhớ lại mấy lời khi nãy Cát Kỳ nói: “Ngươi có hiểu được cái gọi là thâm thù đại hận không? Thuần Vương dùng một đêm tắm máu Mục gia. Tử Hàm dùng ba năm ròng rã đuổi hắn tới cùng trời cuối đất. Mọi mảnh đất hắn đi qua không thấy một bóng dáng quân kỳ Thuần vương. Dùng chính máu thịt Thuần quân để xoá bỏ toàn bộ nỗ lực tranh quyền đoạt vị mà Thuần vương mất cả đời mới giành được. Thanh Quan này, hắn nhất định phải chiếm được. Ngươi muốn là thuyết khách, chính là đi nạp mạng”.

Lúc đó, Tử Chiêu không đáp. Nàng vốn dĩ không muốn làm thuyết khách. Chỉ tự vấn, tại sao biết bao chuyện đau lòng nhất lại đều là Mục gia gánh chịu?

Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa phủ, vừa ra khỏi kiệu, Tử Chiêu đã thấy dáng vẻ bồn chồn của Hồng Lang.

Hàng lông mày thời thời khắc khắc đều được tô vẽ cẩn thận kia không khỏi nhíu lại: “Có chuyện gì vậy? Giờ đã là giữa đêm, sao muội còn chưa ngủ?

“Di… di thể của đại ca tỷ biến mất rồi”.

“Cái gì?”. Tử Chiêu trợn tròn mắt, không lý nào tin tưởng lời vừa nghe được, hô hấp như muốn đình trệ.

“Muội không biết đây là có chuyện gì. Lúc phát hiện ra thì đến cả Dung Hoa tiền bối cùng đại tẩu và Tiểu Duẫn cũng biến mất. Chỉ để lại duy nhất phong thư này”. Vài lời ngắn gọn lại không giấu được vẻ khẩn trương. Tử Chiêu rất nhanh giật lấy phong thư trong tay Hồng Lang, gấp gáp mở ra.

Tròng mắt âm trầm phảng phất một tầng sương lạnh, nàng không thể tin những gì vừa đọc được. Tại sao lại là lúc này?

Trong thư hoàn toàn không nhắc tới chuyện bọn họ sẽ đi đâu, chỉ nói Mục Từ nhất định sẽ đưa hai người trở lại Kinh Thành. Với tính cách của Tiêu Thanh, không lý nào nàng ta bỏ lại Thanh Quan, hơn nữa còn đem Tiểu Duẫn rời đi ngay trong đêm, điều này Tử Chiêu không lý giải nổi. Dung Hoa không những không ngăn cản mà còn đồng ý mang cả di thể Mục Tử Hàm đi theo mẫu tử bọn họ. Nàng dám chắc phải có lý do khác mà Tiêu Thanh không tiện nói ra. Nhưng tại sao lại cấp bách tới nỗi một chút cũng không nói với Tử Chiêu.

Suy nghĩ còn quẩn quanh trong đầu thì trước cổng lớn đã xuất hiện thêm một cỗ kiệu.

Mục Từ vén rèm bước xuống, dáng vẻ không có lấy một tia đau thương, chung thuỷ giảo hoạt.

Nàng bất động nhìn hắn, trong phút chốc hoàn toàn không biết nên dùng thái độ gì mà đối đãi. Lại nghĩ tới những lời trong thư kia, đáy lòng chợt thắt lại, Tử Chiêu thở dài, tuỳ tiện phóng lá thư về phía hắn. Cùng lúc nhấc chân tiến vào viện phủ rồi sai người đóng chặt cổng lại. Nhưng thanh âm ảm đạm vẫn còn phảng phất bên tai Mục Từ: “Là người họ Mục, lý gì lại chèn ép khiến mẫu tử họ trong đêm bỏ trốn. Chữ Mục trong Mục Từ, ngươi còn dám mang sao?”.

Hắn nắm chặt lá thư trong tay, an tĩnh đứng trước cửa phủ một hồi rồi mới lẳng lặng trở lên kiệu. Chậm rãi theo cỗ xe biến mất dần vào bóng đêm.

Không biết trong đầu ông ta nghĩ gì, suốt dọc đường đi vẫn nắm chặt lá thư trong tay. Một lúc lâu sau mới hồi thần, nhẹ giọng thở dài: “Sớm nên hồi kinh thôi”.

Lại nói tới Tử Chiêu, vừa một mạch tiến vào nội viện cũng là lúc bình minh ló rạng. Từng ánh ban mai vén mây mà đâm xuống, chiếu lên mái tóc đen óng của nàng như chiếu lên những sợi tơ bạc. Hai mắt ưu sầu quét qua một lượt chỉ thấy cô quạnh. Trong lòng trống rỗng, nàng dừng bước, chợt bất an vô kể. Mọi thanh âm dường như biến mất. Chỉ còn một mình nàng.

Bọn họ rời đi hết rồi, chỉ có mình nàng.

Đại ca cũng không còn, nàng biết phải làm sao?


Nàng phải làm sao bây giờ?

Hồng Lang ở phía sau, vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. Người phía trước đột nhiên ngã quỵ xuống khiến nàng ta sợ hãi, muốn chạy lên đỡ lấy: “Không phải độc tính trong máu vẫn chưa trừ hết chứ? Cả Diêu Phần lẫn sư phụ đều không nói một lời đã bỏ đi. Lúc này phát độc chỉ e không tốt”. Nàng ta nhanh trí gọi Viêm Ngân, tiếng gào thét vang khắp nội viện. Nhưng thanh âm rất nhỏ vang lên làm cho Hồng Lang đứng khựng lại. Cả đời cũng không thể quên được một khắc này. Một khắc Tử Chiêu khuỵ gối, đau đớn khóc không thành tiếng. Là bất lực, là tự trách.

Kể từ cái đêm ở Mục gia, Hồng Lang chưa từng nghe thấy Tử Chiêu khóc như vậy. Tử Chiêu mà nàng biết cũng giống như phượng hoàng, từ đống tro tàn vung cánh hồi sinh. Bất kể có chuyện gì cũng không thể quật ngã nàng thêm một lần nào nữa. Vậy mà…

Hồng Lang không mở miệng, chỉ lẳng lặng đứng một chỗ nhìn bóng lưng của nàng. Giống như khi còn ở Vụ Ẩn cốc, dù ban ngày có luyện tập mệt mỏi thế nào, đến đêm Tử Chiêu vẫn không ngủ được. Nói đúng hơn là nàng không dám ngủ, nàng sợ chỉ cần nhắm mắt, nàng lại mơ thấy một đêm Mục gia bị tàn sát. Khi đó, cũng là Hồng Lang an tĩnh ở bên cạnh nàng, thức trắng một đêm.

Tiếng bước chân của Viêm Ngân khe khẽ vang lên cũng khiến Tử Chiêu thanh tỉnh, nàng ngẩng đầu nhìn nàng ta, ánh mắt cũng điềm đạm hơn mấy phần.

– ————————

Từng cỗ xe lớn che chắn kín mít được chuyển tới chân tường thành. Nhóm người vận chuyển những thứ này tới đây lại không phải binh sĩ, ngoài bọn họ ra thì không ai biết bên trong là thứ gì. Chuyện này được đích thân Cát tướng quân chấp thuận, chỉ biết chủ ý này có liên quan tới vị công tử vận huyền y kia. Nên mặc nhiên, trong quân không có bất kỳ sự phản đối nào.

Tử Chiêu ngồi trong chủ trướng lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, trong lòng không khỏi cảm thán.

Trước nay nàng chỉ biết lúc công thành, đều là quan binh, lính tráng mới phải xả thân nơi chiến trường. Còn dân chúng chủ yếu là đi lánh nạn. Nhưng ở Thanh Quan này lại khác. Toàn bộ bá tánh đều mỗi người một việc, không ai chịu rời đi.

“Ngươi đang nghĩ làm sao bọn họ có can đảm ở lại?”. Thanh âm chói tai từ phía sau truyền tới. Tử Chiêu không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng ngồi đó. Nàng không còn tâm trí quan tâm tới Mục Từ nữa.

Vẫn là bản tính trước nay không chịu buông tha. Ông ta tiến lại gần, đứng chắn trước tầm mắt của nàng: “Nếu ngươi đứng trên lập trường của triều đình mà nhìn lại, ngươi sẽ thấy Mục Tử Hàm quả thật rất đáng sợ”.

Lời này thành công lôi kéo lực chú ý của Tử Chiêu. Thấy vậy, Mục Từ ra vẻ hả hê, ông ta chậm rãi mở miệng: “Thứ đáng sợ nhất của thiếu gia chính là quân tâm, dân tâm. Tất thảy những người ngoài kia không hề biết thiếu gia đã tử trận. Chính là một lòng muốn cùng hắn gánh vác lấy Thanh Quan. Một kẻ không phải là thiên tử như hắn, ngươi thử nói xem, liệu có đáng sợ không?”.

Tử Chiêu nuốt khan một tiếng, nàng không thể phủ nhận điều đó. Không những nắm trong tay quân đội tinh nhuệ mà tới cả bách tính khắp Đại Minh đều là người người kính ngưỡng, công cao cái chủ. Chỉ cần là kẻ có ý đồ, thời thời khắc khắc đều có thể nắm lấy cái cớ này mà khiến cho triều đình chao đảo, giang sơn dậy sóng. Nhưng dẫu sao cũng là Mục Tử Hàm, là ca ca của nàng. Mà người trước mặt này cũng mang họ Mục, cớ sao lại nhẫn tâm nói ra những lời như vậy.

Từng khớp xương trên cơ thể siết chặt, nàng mặc kệ người trước mặt có là ai, một chiêu vung tay liền đánh tới. Ánh mắt không mang theo sát khí nhưng lạnh lẽo thấu xương, thần sắc xám như tro tàn.

Mục Từ không có vẻ gì là bất ngờ, thuần thục tránh qua một đường.

Đúng lúc này, Cát Kỳ tiến vào, vừa vặn chứng kiến một màn trước mắt. Một khắc sau đó lại không khỏi kinh hoảng thủ thế muốn xông tới ngăn cản hai người.

Từng sợi tơ mảnh, trắng như cước, theo quán tính đang đà tung lên một vòng giữa không trung như dẻ quạt lại đột nhiên bị người cắt xuống, nằm hỗn độn trên mặt đất. Mái tóc trắng như ma đầu của Mục Từ trước nay đều tùy tiện buông xõa. Chưa kể đến hắn là kẻ thâm tàng bất lộ, chỉ riêng cái danh phận trong cung đủ khiến cho không một kẻ nào to gan dám động chạm tới, đám hoàng thân quốc thích trước mặt hắn cũng phải thu liễm mấy phần. Nhưng nay, một đường vung tay cắt tóc, Tử Chiêu đem nửa cái đầu của hắn chém xuống. Nàng một chút biểu cảm cũng không buồn xuất ra.


Một bên, Mục Từ như bị đả kích, bất động thanh sắc không nói thành lời, sắc mặt chuyển từ trắng sang xanh. Một bên Cát Kỳ phi thân đứng giữa hai người, chỉ lo vào thời khắc dầu sôi lửa bỏng, hai kẻ điên này còn muốn sinh sự.

Bất quá, còn không để hai người bọn họ kịp có phản ứng, lại không biết từ lúc nào Tử Chiêu đã đứng trước thư án, nhìn một vòng bố trận mà Cát Kỳ vạch ra. Tài lực, vật lực, nhân lực của Thanh Quan hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, tận dụng tới triệt để, an bài tất thảy chu toàn. Nàng phải công nhận, hắn sinh ra chính là để cầm quân, có hắn, Tử Chiêu cũng thoáng an lòng.

Nhìn thiếu niên trước mặt rõ ràng vừa xảy ra xung đột với Mục Từ, ánh mắt nhu hòa hiếm thấy kia lại càng không ăn nhập với vết sẹo cắt ngang cả khuôn mặt. Cả Mục Từ lẫn Cát Kỳ đều có chút không tin tưởng vào mắt mình.

Đột nhiên nàng xoay người, nhìn chằm chằm chiếc rìu lớn phía sau. Ngón tay thanh mảnh khẽ lướt qua từng đoạn dây xích. Chỉ một chút tiếp xúc như vậy đã khiến lưỡi rìu dữ dội rung lên một hồi.

Mục Từ kinh ngạc quát lớn: “Ngươi muốn làm gì? Thứ đó không thể tuỳ tiện động vào”.

“Ta làm gì? Ta chỉ là gặp lại một người bạn cũ mà thôi”. Nàng nhếch miệng cười, khoé môi phảng phất chua xót trong lòng.

Chỉ biết, bầu không khí trong trướng này, mới chớp mắt đều thay đổi theo ý niệm của nàng.

Một khắc trước nàng an tĩnh, điềm đạm, vậy mà chỉ một cái nhướng mày lại khiến cho hai người bọn họ cảm thấy ớn lạnh, ngữ khí đột nhiên thay đổi: “Mục Từ, ngươi hẳn phụng sự Thái tử điện hạ đã nhiều năm. Hay cho câu “đứng trên lập trường của triều đình mà nhìn lại”. Nhưng cái đó ta không biết, cũng không cần biết.

Mục Tử Hàm dẫu có đáng sợ thế nào, cũng không thể đáng sợ trong mắt người Mục gia. Một câu ngươi gọi hắn là thiếu gia, ta nghĩ sớm nên sửa lại kẻo làm phật lòng trước thánh nhan.

Chữ “Trung” mà ngươi đem ra thề hẹn với Mục Tử Chiêu đêm ấy đã không còn, vậy hôm nay ta cắt tóc của ngươi, coi như cắt đi đoạn ân nghĩa giữa ngươi và Mục gia.

Từ nay về sau, chỉ có Từ công công, không có Mục Từ”.

Lời vừa nói ra, vang dội như sấm rền. Mục Từ trước là không tin tưởng, cổ họng cứng ngắc không nói thành lời. Loại khí thế này, hắn đã từng kinh qua. Nhưng là, có làm cách nào cũng không thể mở miệng lý giải.

Một đêm ấy, đem lòng trung của hắn thủ phục trước Mục Tử Chiêu mà nói ra. Chính là tuyệt mật, chỉ có nàng mới biết. Rốt cuộc kẻ này còn biết được bao nhiêu bí mật.

Hắn đứng đó bất động rất lâu, lâu tới nỗi Tử Chiêu đã rời đi từ lúc nào. Chỉ có thể chậm rãi nhìn theo hướng nàng vừa khuất bóng. Những lời khi nãy, dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.

Dáng vẻ điềm đạm kia như thể mọi sự đã nắm trong lòng bàn tay. Nói cho cùng, cái thân phận mà hắn để cho thiên hạ thấy lại có chút không thích hợp.

Tử Chiêu vừa rời khỏi chướng, khác với vẻ ngoài lãnh đạm, trong lòng thực chất rối như tơ vò. Nhìn quân dân khắp nơi trong thành, lại nhìn phía xa rợp bóng chiến kỳ Thuần Vương. Người nào cũng thành thục không biểu lộ ra nhiều cảm xúc, nhưng nàng thừa hiểu, có là quân đội tinh nhuệ cũng không tránh khỏi hoang mang. Trùng trùng địch nhân đang ở trước mắt, lẽ nào không lo sợ?


Đại tướng của bọn họ không ở đây, niềm tin của bách tính không ở đây. Quân tâm ắt đã có phần lung lay.

Vốn dĩ nàng định dùng Tiêu Thanh để khích lệ sĩ khí trong quân nhưng giữa đường lại xảy ra chuyện. Chỉ còn cái danh phận Mục Tử Chiêu mới được coi là hợp tình hợp lý. Hiềm một nỗi, Viêm Ngân là người của Đường Môn. Chỉ sợ những chuyện này đến tai trưởng lão Đường Môn thì e là cả Viêm Ngân cũng sẽ gặp rắc rối. Nàng ta nguyện ý giúp nàng tới tận bây giờ đã chính là cực hạn. Tử Chiêu không thể kéo nàng ta lún sâu vào vũng bùn này thêm nữa. Trước là để Cát Kỳ truyền lệnh, giao cho Viêm Ngân trọng trách dẫn theo người già và trẻ nhỏ trong thành đi lánh nạn. Mặt khác nàng để Hồng Lang đi theo yểm trợ nàng ta. Sau có thể tuỳ thời mà rời đi.

Chuyện trước mắt cần phải lo lắng chính là hàng ngàn hàng vạn Thuần quân kia.

Quân lính chuẩn bị ngựa cùng những vật dụng mà Tử Chiêu dặn dò, trong lòng không khỏi khó hiểu. Đợi tới lúc nàng lên ngựa rồi mới có người bất an hỏi: “Công tử, người tại sao lại đơn thương độc mã tới gặp Thuần Vương, hơn nữa còn mang theo mấy thứ này?”. Hắn nhìn giỏ cá đeo bên hông ngựa, có điểm không tin tưởng.

Tử Chiêu có chút chần chừ, nhìn đại quân trước mặt, cảnh tượng hùng tráng chưa từng thấy. Trong lòng nặng như đeo đá, chỉ nhếch miệng cười nhẹ, không đáp.

Trước khi rời đi, nàng thấy Cát Kỳ đứng trên tường thành mà nhìn xuống, ánh mắt vô tình đã thêm vào một phần tín nhiệm. Lần đầu tiên nàng mỉm cười đáp lại hắn, khoé miệng vừa nhếch lên chính là phong hoa vô hạn. Thấy nàng cười, Cát Kỳ đột nhiên tự hỏi: “Kẻ này rốt cuộc là có thân phận gì? Một người, lấy đâu ra can đảm thay đổi thế cục này?”.

Từ phía xa, chỉ thấy bóng một người một ngựa lững thững tiến lại gần. Tử Chiêu sớm đã bị Thuần quân bao vây. Chỉ là nàng vẫn một vẻ bất động thanh sắc tiến về phía trước. Hàng trăm mũi kiếm bén nhọn chĩa tới cũng không khiến nàng kinh hoảng. Sống lưng thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa. Hiên ngang đi giữa lòng địch.

“Ngươi là thuyết khách Thanh Quan phái tới?”. Thanh âm già nua nhưng ẩn liễm đanh thép. Tử Chiêu hướng mắt nhìn kỹ, người vừa lên tiếng là một lão tướng, hai mắt sáng quắc, giáp trụ kiên cố không che nổi vóc người vạm vỡ, cứng rắn của ông ta. Nàng nhếch miệng, chẳng trách Thuần Vương dù bị dồn tới cùng trời cuối đất nhưng vẫn bền bỉ được tới tận lúc này. Thì ra trong tay cũng toàn là tinh anh.

Nàng siết dây cương cho ngựa hướng thẳng phía ông ta rồi gật đầu có lễ: “Ta không phải thuyết khách của Thanh Quan. Chỉ là một thiếu niên muốn hàn huyên vài lời với Thuần Vương. Phiền lão tướng chuyển lời”.

“Kẻ muốn gặp Vương gia chẳng có mấy người. Không biết công tử đây quý tính đại danh thế nào?”. Lão tướng cũng là người lễ nghĩa, thần sắc ổn trọng đáp lại.

Đột nhiên, thiếu niên ngồi trên lưng ngựa nhếch miệng cười. Nét cười này chính là thật tâm mà xuất ra khiến cho binh lính xung quanh không khỏi sửng sốt. Vào tình cảnh này lại có thể cười như vậy? Nụ cười kia điềm đạm mà sảng khoái. Tưởng như đem tới làn gió mát giữa chốn khói lửa này.

“Tên ta chỉ sợ nói ra Thuần Vương càng không biết. Ngài hỏi giúp ta một câu, hỏi hắn có muốn ăn cá không? Chỉ vậy thôi”.

Lão tướng không do dự gật đầu, xoay người hướng chủ trướng mà đi.

Quả thật, Tử Chiêu không phải đợi lâu. Hán tử nọ nhấc mành bước ra, khác với lần trước gặp hắn. Nhìn một thân khôi giáp ánh lên hào quang, cặp mắt như hùng ưng nhìn xa vạn dặm. Tư thái lẫm liệt, hiên ngang. Nhìn qua không chỉ thấy cốt cách của người cầm quân và còn toát lên khí chất của bậc vương giả. Trăm ngàn lần nàng cũng không ngờ người nàng gặp trong rừng hôm ấy lại chính là Thuần Vương. Phải chi,…

Vừa nhìn thấy Tử Chiêu, hắn cũng không ngoại lệ, đánh giá qua nàng một lượt. Đến lúc này quả thật vẫn không biết nàng có thân phận gì. Ngày ấy dùng một nhóm người mà có thể đưa Mục Tử Hàm từ cửa tử trở về. Nói cho cùng là không đơn giản.

“Ngươi thật sự một mình tới tận đây?”.

“Tiền bối bất ngờ sao? Cũng phải, vào tình cảnh này cũng không kẻ nào dám mời ngươi ăn cá”.

Hắn ta nhíu mày, tránh đi ánh mắt ẩn nhẫn của nàng. Thời điểm này còn một mình xông pha tới tìm hắn, chính là muốn lấy thêm chút thời gian cho Thanh Quan phòng thủ kỹ càng. Làm sao Thuần Vương có thể không biết. Trong lòng suy tính cẩn thận. Dù sao thành này hắn nhất định sẽ chiếm lấy, chỉ là sớm hay muộn, chỉ là thương vong bao nhiêu. Hắn tự tin sẽ chiếm được. Thiếu niên này cam tâm đến gặp hắn vì một toà thành sắp mất, phải chăng giống như cá trong chậu, ra sức vùng vẫy thoát thân.

Thuần Vương đã quyết, dùng sinh mạng của thiếu niên này, đánh gãy phần ý chí còn sót lại của Thanh Quan. Đem thi thể người này phơi lên trước chiến kỳ, lúc đó Thanh Quan chỉ còn nước mở cổng thành xin hàng.


Vừa nướng cá, Thuần Vương vừa nghĩ, mặc cho thiếu niên trước mặt đăm chiêu tìm tòi từng cái nhếch môi của hắn. Hồi lâu mới thấy thiếu niên mở miệng cười thành tiếng: “Có phải đang nghĩ ta giống con cá nằm trong chậu, dù muốn thoát thân cũng vô vọng? Nghĩ ta tự mình tới nạp mạng, thuận lợi cho ngươi một mũi nhọn đánh thủng quân tâm?”.

“Ngươi biết sao còn cả gan tới đây?”. Hai mắt chợt loé, tưởng chừng thiếu niên này thấu hiểu hắn như lòng bàn tay. Tâm tư nhạy bén tới vậy sao có thể làm chuyện vô nghĩa.

Tử Chiêu cười nhạt lắc đầu: “Đã bao giờ Vương gia bắt trượt cá chưa?”.

“Bổn vương chưa từng để con cá nào lọt khỏi tay”. Ngữ khí bén nhọn, tràn ngập tự mãn.

Nàng cười càng lúc càng lớn, thuận tay đón lấy cá nướng Thuần Vương đưa qua. Cảnh tượng như đôi tri kỷ đàm đạo, không một chút địch ý. Toàn bộ Thuần quân đều là kinh ngạc hướng mắt tới chỗ này.

“Vậy Vương gia có muốn nếm thử cảm giác để cá lọt lưới hay không? Muốn thành sự thì nhất định phải kinh qua thất bại. Chuyện gì cũng có lần đầu tiên”.

“Ngươi nghĩ thế cục này còn có khả năng xoay chuyển sao?”.

“Không, ta không nghĩ. Mà ta sẽ khiến thế cục này phải xoay chuyển”.

Lần này là hắn cười, tiếng cười sang sảng vang dội khắp quân doanh. Quân sĩ cũng là một mặt cười như mất trí, có kẻ nào đơn độc đứng giữa hàng vạn quân địch còn lớn lối mạnh miệng. Thật đúng, đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy.

Nàng nhàm chán đứng dậy, từng bước tản bộ giữa đám người này. Hai mắt kiên định hướng về Thanh Quan. Ánh nắng chói loà chiếu thẳng lên gương mặt cũng không khiến nàng phải nhíu mày. Thuần Vương nhìn theo bóng lưng của Tử Chiêu, hắn chợt nhận ra bóng lưng ấy nhỏ bé tới nhường nào. Bộ dạng châu chấu đá xe còn dám mở miệng quả quyết, khẩu khí thật lớn.

Qua một cái chớp mắt, tia khát máu loé lên. Thanh âm trầm thấp, hư hư ảo ảo như vọng lên từ địa phủ: “Lúc ta ở triền núi nhìn xuống một màn vây bắt mà Thuần Vương phải dùng tới tám vạn quân chật kín Thanh sơn. Ta lại chỉ có một trăm người. Các ngươi hẳn sẽ đoán được nỗi tuyệt vọng trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng ấy. Nhìn từng trận mưa tên xối xả phóng đi như găm vào trái tim. Ta từng nói, muốn lấy mạng Tử Hàm, phải trả giá bằng thiên quân vạn mã. Muốn lấy mạng đại ca ta, ta nguyện tiễn tám vạn quân xuống điện Diêm La, dùng máu Thuần quân đền tội. Dùng máu Thuần quân gột rửa sân viện Mục gia năm đó. Thời khắc này, không chỉ có tám vạn quân, ta nguyện ý tiễn tất cả các ngươi xuống địa phủ”.

Lời vừa dứt, nàng chậm rãi quay lại nhìn Thuần Vương, ánh mắt âm u nhưng bắn ra từng tia căm hận. Chính bọn chúng dồn Tử Hàm đi vào chỗ chết. Cũng chính bọn chúng năm đó dẫm đạp lên máu thịt người họ Mục. Chính bọn chúng khiến nàng tan cửa nát nhà, phụ mẫu trút hơi thở cuối cùng rời xa huynh muội bọn họ. Tất thảy đau thương nàng phải hứng chịu, ngày hôm nay nàng sẽ trả đủ.

Tử Chiêu dứt khoát rút ra pháo hiệu bắn thẳng lên trời. Chúng nhân một khắc im lặng đến nghẹn thở. Bất quá, quân sĩ rất nhanh hoàn hồn, tập trung cảnh giới cao độ. Bọn chúng đóng quân đánh vào Thanh Quan, cẩn trọng xác nhận không bị bất kỳ nhóm quân nào khác bao vây đánh úp. Pháo hiệu vừa rồi đúng là có khiến cho bọn chúng giật mình khiếp sợ nhưng xét thấy từng đường đi nước bước Thuần Vương đã chu toàn không thể có sai sót. Quân tâm vẫn vững vàng không chút sứt mẻ. Ánh mắt nhìn tới Tử Chiêu lại tăng thêm mấy phần hả hê chọc tức.

Thuần Vương không nhanh không chậm tiến tới trước mặt nàng: “Ta chờ xem, tiểu tử ngươi có trò gì có thể khiến bổn vương kinh ngạc”.

“Ta chỉ là dùng cách của người trả lại cho người. Chỉ sợ nỗi kinh hoảng này Vương gia không nuốt trôi”.

Hắn còn muốn mở miệng khiêu khích. Nhưng một thoáng nhìn lên bầu trời phía sau lưng nàng. Khoé miệng mở ra giữa chừng đột nhiên đông cứng. Hằng hà sa những chấm đen dày đặc giữa không trung muốn đổ ập xuống. Nhìn từ khoảng cách này đã rõ ràng tới vậy, từ khoảng cách này đã có thể nghe được tiếng xé gió rít lên như muốn kéo rách lỗ tai. Uy lực rung chuyển đất trời.

“Không… không thể nào. Từ tường thành không thể bắn tên xa tới vậy. Không có khả năng”.

“Ngươi vẫn còn ngu xuẩn? Vạn tiễn trước mặt chính là nhắm tới đại đội đang dàn trận phía trước kia. Ngươi thử nói xem cảm giác loạn tiễn xuyên tâm sẽ thế nào?”

Thuần vương cúi xuống, chỉ thấy thiếu niên miệng cười lạnh sống lưng, hai mắt lồng lên vằn tia máu.

Lần đầu tiên hắn có cảm giác đối diện với một người lại đáng sợ như quỷ Diêm La.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.