Vì Sao Ông Ackroyd Chết

Chương 7: Chiếc Dao Găm Châu Phi


Bạn đang đọc Vì Sao Ông Ackroyd Chết – Chương 7: Chiếc Dao Găm Châu Phi

Blunt và tôi dìu Flora lên phòng cô. Tôi cho cô một viên thuốc. Để Flora lại với bà mẹ cô, tôi vội vã chạy trở lại chỗ cũ; khi đó viên sỹ quan cảnh sát đang từ bếp đi ra. Ông ta nói ông ta vừa hỏi mấy người phục vụ trong nhà, nhưng không thu được kết quả gì.
Viên sỹ quan cảnh sát kéo tôi vào phòng làm việc của ông Ackroyd. Ông ta không khép cánh cửa lại và hỏi tôi:
– Ông có nghi ngờ điều gì không? Theo ý ông thì Parker có hành động gì đáng nghi không?
– Nghi ngờ à? – Tôi nhắc lại – Nếu hắn nghe được điều gì thì hắn ta đã nghe trộm được qua lỗ khóa.
– Không có gì khả nghi à? Nói thật ra là tôi không thích điệu bộ của Parker. Không biết hắn ta có dính líu gì tới vụ án này không?
Tôi kể cho ông cảnh sát nghe về tất cả những gì mình biết xung quanh cái chết của ông Ackroyd, cũng như tất cả những sự việc đã xảy ra trong buổi tối hôm nay cho tới thời điểm tôi rời khỏi ngôi nhà.
– Đây là một trường hợp kỳ lạ mà tôi chưa bao giờ gặp – Ông ta nói khi tôi kết thúc câu chuyện – Có phải ông đã kể là bức thư bí mật kia đã bị biến mất phải không? Sự việc này cho chúng ta thấy cần phải để ý tới tất cả những gì có thể là nguyên nhân của vụ án mạng. Tôi lấy làm lạ là tại sao Parker đã nghe trộm ở ngoài cửa phòng lúc ông đi ra và bắt gặp hắn. Sau đó hắn lại định vào đây và lúc đó cô Flora đã gặp hắn. Có lẽ, Parker đã vào đây sau khi cô Flora đi lên phòng riêng. Hắn đã giết chết ông Ackroyd, sau đó khóa cửa lại từ bên trong, nhảy ra ngoài qua cửa sổ rồi thoát đi bằng phía cửa sau.
– Theo ý tôi, lập luận của ông có một điều vô lý, rất khó hiểu – Tôi chậm rãi nói – Nếu đã đọc xong bức thư bí ẩn kia thì ông Ackroyd có thể đã nổi nóng khi gặp Parker ở trong phòng. Ông nên biết rằng, Ackroydlà một con người rất nóng nảy. Ông ta không thể ngồi lâu đến nửa tiếng đồng hồ để suy nghĩ về bức thư ấy đâu, và lại, ông Ackroyd lại chết ở một tư thế ngồi thoải mái trên ghế.

– Có lẽ, khi đó ông ấy đã không đọc hết được bức thư – Viên sỹ quan cảnh sát tiếp lời tôi – Chúng ta biết rằng có một ngưòi nào đó đã vào đây nói chuyện với ông ta cho đến 21 giờ 30, sau đó đến lượt cô Flora vào. Như vậy ông Ackroyd đã không thể đọc được lá thư cho đến 22 giờ.
– Thế còn cú điện thoại cho tôi? – Tôi cãi.
– Parker đã gọi điện thoại cho ông, nhưng sau đó hắn ta sợ, hay nói đúng hơn là đã chối, để đánh lạc hướng chúng ta. Có lẽ cách làm tốt nhất bây giờ là chúng ta cùng nhau tới tổng đài thị trấn để thử tìm cách phát hiện ra người gọi điện thoại cho ông là ai.
Bỗng viên cảnh sát nhổm dậy, cẩn thận cầm con dao găm đã đâm chết ông Ackroyd và tỉ mỉ quan sát nó.
– Có dấu tay – Viên cảnh sát nói với vẻ mặt rất quan trọng.
– Bác sỹ, ông hãy lại gần đây. Theo tôi, chúng ta hãy thử xem ông Raymond có thể giới thiệu cho chúng ta biết được điều gì về con dao găm này không. Đây là một con dao găm đặc biệt, có một không hai.
Đi tới phòng chơi bài, chúng tôi thấy Blunt và Raymond đang thì thầm nói chuyện với nhau về một việc gì đấy. Họ im lặng nhìn chúng tôi.
– Có, tôi có biết – Raymond trả lời – Đây là con dao găm mà ông thiếu ta Blunt đã tặng ông Ackroyd, có phải như vậy không, ông Blunt?
– Đúng thế – Blunt nói ngay – Đây là một con dao găm châu Phi, tôi đã đem nó từ Tunis về.
– Con dao này thường được cất ở đâu? – Viên sỹ quan ngắt lời Blunt.
– Nó luôn luôn nằm trong chiếc bàn bằng bạc tại phòng khách – Raymond trả lời.
– Sao, ông nói gì vậy? Tôi giật mình kêu lên và tất cả mọi người đều quay sang nhìn tôi.
– Đây là một chi tiết không có gì quan trọng lắm – Tôi nói tiếp – Khi tới đây để dùng bữa tối, tôi đã nghe thấy tiếng động của chiếc nắp bàn bằng bạc này, khi đó tôi đang trên đường đi tới cửa phòng khách.
Tôi kể lại một cách tỉ mỉ.

– Chúng ta có thể gọi cô quản lý tới đây để chất vấn – Viên sỹ quan vừa nói vừa bấm chuông gọi Parker. Sau đó ông ta yêu cầu Parker gọi cô Russell tới.
– Đúng như lời ông bác sỹ đã nói – Cô Russell điềm tĩnh trả lời viên cảnh sát – Tôi đã đậy nắp bàn bằng bạc lại. Lúc đó tôi đang ở trong phòng khách để xem hoa trong các lọ có còn tươi không thì thấy nắp của chiếc bàn bằng bạc bị mở ra, và thế là tôi đậy lại.
– Thế con dao găm này lúc ấy có còn trong đó không?
– Tôi không thể trả lời ông được; khi đó tôi rất vội – Russell lạnh lùng kêu lên – Tôi không để ý.
– Cám ơn cô Russell. Bây giờ cô có thể đi được rồi, tất cả chỉ có thế thôi.
Cô gái gật đầu chào mọi người và lặng lẽ đi ra.
– Như vậy là không có ai đụng chạm tới con dao này cả. Kẻ giết người đã lấy nó vào lúc nào? – Viên cảnh sát gói con dao lại – Tôi cần giữ con dao này. Ngày mai, tôi sẽ quay lại đây cùng với ông chỉ huy của tôi, đại tá Melrose.
Vài phút sau tôi rời khỏi phòng chơi bài cùng với Raymond.
– Đấy, bác sĩ có thấy không? – Raymond mỉm cười quay sang tôi nói – Ngài sỹ quan cảnh sát đang tìm dấu tay của Parker đấy.
Viên sỹ quan cảnh sát đã lấy dấu tay của Parker vào một cuốn sổ tay nhỏ của ông ta.

– Như vậy là Parker đã bị nghi ngờ, nhưng liệu có phải là anh ta không nhỉ? – Raymond tiếp tục nói – Có lẽ chúng ta cũng nên lấy dấu tay của mình để cho họ đỡ mất thời gian.
Nói xong, anh ta lấy ba tờ bìa đặt lên bàn, đánh dấu và lấy dấu tay của mấy người chúng tôi. Rồi vẫn với nụ cười trên môi, Raymond trao ba tờ bìa cho viên cảnh sát.
Tôi trở về nhà thì đã khuya lắm rồi, song Caroline vẫn đang còn thức đợi tôi. Chị pha cho tôi một cốc sữa nóng. Để bù lại, tôi kể cho Caroline nghe về cái chết của ông Ackroyd, nghĩa là tất cả những gì tôi biết được; nhưng tôi vẫn giấu kín những nghi ngờ của mình về vụ giết người này.
– Cảnh sát đã nghi ngờ Parker – Tôi nói thầm – Đây là một trường hợp đáng sợ đe dọa anh ta.
– Nghi cho Parker à? – Caroline kêu lên – Không thể như thế được, thằng cha cảnh sát ấy hoàn toàn là một đứa ngu!
Tôi im lặng và không nói gì hơn với Caroline.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.