Bạn đang đọc Vì Sao Ông Ackroyd Chết – Chương 6: Tên Giết Người
Tôi lái chiếc xe ra ngoài và phóng ngay tới Fernly Park. Tôi phải chờ một lúc khá lâu ở ngoài cửa. Parker xuất hiện, hắn ta bình tĩnh mở cửa, trên khuôn mặt hắn không hề lộ một vẻ gì tỏ ra lo lắng hay hoang mang.
– Ông Ackroyd đâu rồi? – Tôi vội hỏi – Ông Ackroyd ở đâu rồi?
– Xin lỗi bác sỹ. Ông hỏi gì ạ?
– Trời ơi, tại sao anh lại hỏi tôi như thế nhỉ? Anh đã báo cảnh sát chưa?
– Thưa ông, cảnh sát ạ? – Parker hỏi với một bộ mặt ngớ ngẩn – Có chuyện gì đã xảy ra vậy?
– Thế tại sao ban nãy anh lại gọi điện thoại cho tôi báo là ông Ackroyd đã bị giết rồi?
– Không thể như thế được, thưa ông – Hắn ta hơi mỉm cười – Một vụ giết người bậc thầy!
– Anh hãy trả lời tôi đi đã! – Tôi gằn giọng – Có đúng lá cách đây vài phút, anh gọi điện cho tôi phải không?
– Thưa ông, không. Tôi? Không! Tôi có gọi gì cho ông đâu.
– Nhưng tôi có thể nhắc lại một cách rất chính xác những lời anh vừa nói với tôi: Bác sỹ Sheppard đấy phải không? Tôi là Parker đây. Tôi đang ở Fernly Park. Yêu cầu ông đến gấp, ông Ackroyd đã bị giết chết rồi.
– Đấy là có bọn nào đã đùa bác sỹ rồi; tôi xin thề là tôi không gọi điện thoại cho bác sỹ.
– Được rồi. Thế ông Ackroyd ở đâu?
– Ông ấy vẫn còn ở trong phòng làm việc của mình từ lúc tối, chắc bác sỹ cũng biết đấy. Các bà, các cô đã đi ngủ cả rồi. Chỉ còn có thiếu tá Blunt và ông Raymond đang chơi bài trong phòng đánh bài thôi.
– Cái trò đùa không hay ho này làm tôi khó chịu quá – Tôi nói tiếp – Tôi lấy làm nhẹ nhõm là ông Ackroyd không làm sao cả; tôi muốn gặp ông ấy một chút cho thật yên tâm.
Chúng tôi cùng đi đến phòng làm việc của ông Ackroyd. Tôi gõ cửa. Không có tiếng trả lời. Tôi vặn quả đấm cửa. Vô ích. Không thể mở được. Tôi lại gõ mạnh hơn và gọi tên ông Ackroyd. Parker cúi xuống nhìn qua lỗ khóa. Có lẽ ông Ackroyd đã ngủ gật trong đó rồi.
Tôi lại gõ cửa một lần nữa và gọi to, song trong phòng vẫn im lìm, không có ai trả lời.
– Parker, chúng ta cần phải phá cửa thôi; tôi lo quá. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc này.
Parker nhìn tôi bằng một vẻ mặt thắc mắc. Chúng tôi tìm được một cái ghế ở hành lang. Tôi giáng mạnh chiếc ghế vào ổ khóa, đến nhát thứ ba, ổ khóa mới tung ra. Chúng tôi xô cửa và bước vào phòng.
Ackroyd vẫn ngồi ở vị trí cũ như lúc tôi đi khỏi; chiếc ghế xoay lưng về phía lò sưởi. Đầu ông ta lệch sang một bên và trên lưng ông ta, ngay dưới gáy, có một vật kim loại lấp lánh sáng. Đấy là một con dao găm!
– Kinh khủng làm sao! – Parker kêu lên – Tai họa đã xảy ra từ phía sau lưng ông ta.
– Parker, anh hãy đi gọi điện ngay cho cảnh sát – Tôi ra lệnh – Sau đó hãy gọi ông Raymond và thiếu tá Blunt lại đây. Tôi rất lấy làm ngạc nhiên là tại sao họ không nghe thấy tiếng chúng ta phá cửa.
– Phòng chơi bài ở tít đầu đằng kia của ngôi nhà – Parker thanh minh cho hai người và vội vã chạy đi.
Không có gì để làm nữa cả. Tôi cẩn thận để không làm xáo trộn vị trí của mọi vật trong phòng và để nguyên ông Ackroyd với con dao găm đâm lút vào dưới gáy. Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng của Raymond và thiếu tá Blunt vội vã bước vào với nét mặt kinh hoàng. Khi nhìn rõ những gì đã xảy ra, Raymond bật khóc.
– Trời ơi, thật thế sao? Kinh khủng làm sao!
– Một tên kẻ cắp, tôi đoán thế – Blunt nặng nề góp ý kiến – Làm sao hắn ta có thể lọt vào đây được nhỉ? Bằng đường cửa sổ à?
– Có cái gì bị mất không? – Blunt hỏi tiếp.
Raymond đến gần chiếc bàn làm việc của ông Ackroyd.
– Không có gì bị đụng chạm cả. Ngăn kéo cũng vậy. Lạ lùng thật. – Raymond lẩm bẩm.
– Dưới đất có mấy lá thư kìa – Blunt phát hiện.
Tôi nhìn xuống và nhận thấy có bốn bức thư nằm dưới đó, nhưng chiếc phong bì màu xanh có chứa lá thư của bà Ferrars đã biến mất.
Lúc đó, có hai người nữa mới bước vào; đó là một viên cảnh sát và một sỹ quan. Người sỹ quan quan sát tử thi một lúc, rồi hỏi tôi:
– Có dấu hiệu gì chứng tỏ đây là một tai nạn hay một vụ tự sát không, bác sỹ?
– Không, không có dấu hiệu gì cả – Tôi mỉa mai trả lời ngay – Không ai có thể tự sát theo kiểu này được. Làm sao có thể tự đâm được vào sau gáy mình và, như ông thấy đấy, nếu nói là tai nạn thì, theo tôi, xin lỗi ông sỹ quan nhé, tôi có thể loại bỏ ngay từ đầu cái giả thiết này rồi.
– Đúng như vậy. Một tên giết người; hắn đã thoát khỏi nơi đây sau khi gây ra vụ án mạng này – Viên sỹ quan nhìn xung quanh và tiếp tục – Tôi muốn được nghe những sự việc đã xảy ra.
Tôi kể lại cho viên sỹ quan nghe câu chuyện về lời gọi điện thoại mà Parker đã chối là anh ta không hề gọi điện thoại cho tôi. Tôi đã đến đây vì cú điện thoại đó và chúng tôi đã phải phá cửa như thế nào.
– Tôi hiểu rồi. Ông có thể nói cho tôi biết, theo ông thì ông Ackroyd có thể bị giết vào lúc nào?
– Tôi hiểu, là cách đây nửa giờ đồng hồ; có lẽ là hơn một tý, tôi có thể khẳng định đấy – Tôi trả lời viên sỹ quan.
– Theo ông nói thì cửa ra vào văn phòng bị khóa từ bên trong, có phải thế không? Còn các cửa sổ thì thế nào?
– Tôi đã đóng và khóa lại vào lúc chập tối, theo yêu cầu của ông Ackroyd – Tôi giải thích.
Viên sỹ quan tiến lại cửa sổ và kéo chiếc rèm cửa.
– Còn bây giờ thì cửa sổ đã bị mở ra rồi. Thế này là thế nào đây? – Ông ta nói và chiếu đèn pin ra ngoài để quan sát.
– Ồ, như thế thì chúng ta có thể biết được là kẻ gian đã vào được đây bằng đường nào và ra như thế nào. Các ông hãy lại đây mà xem này!
Chúng tôi tiến về phía cửa sổ. Có những vết chân rất rõ trên thành cửa sổ leo vào trong và leo ra ngoài.
– Ở đây có bị mất cái gì không? – Viên sỹ quan tiếp tục hỏi.
– Tôi không phát hiện ra cái gì bị mất ở đây cả – Raymond trả lời. Ông Ackroyd không bao giờ cất một vật gì quý trong phòng làm việc.
– Hừ, hắn ta phát hiện ra chỗ này, mở cửa sổ, trèo lên, nhìn thấy ông Ackroyd có lẽ là đang ngủ. Giết ông ấy từ phía đằng sau. Hắn ta nghe thấy tiếng động và vội vã bỏ chạy ra ngoài – Viên sỹ quan lập luận – Tôi rất lấy làm lạ rằng, sao tối hôm nay không có một kẻ lạ mặt nào lảng vảng ở đây.
– Tôi có gặp một người đàn ông lạ mặt vào buổi tối hôm nay – Tôi vội vã nói – Ngay sau khi tôi ra khỏi của Fernly Park. Hắn ta có hỏi tôi đường vào đây. Lúc ấy vào khoảng 21 giờ tối, đúng như vậy, 21 giờ tối, tôi có nghe thấy tiếng chuông đồng hồ vọng lại.
Tôi cố gắng tả lại hình dáng của người lạ mặt đó.
– Không có ai tới đây cả; theo như tôi biết, vì tôi là người mở cửa ở đây – Parker nói.
– Bây giờ thì tôi muốn nghe các ông trình bày thật rõ ràng cho tôi thời gian của sự việc – Viên sỹ quan làm ra vẻ quan trọng – Ai là người cuối cùng nhìn thấy ông Ackroyd?
– Có lẽ tôi là người cuối cùng – Tôi trả lời – Tôi rời khỏi phòng ông ấy lúc 21 giờ kém 10 phút.
– Tôi còn nghe thấy tiếng của ông Ackroyd hình như đang nói chuyện với ai vào lúc 21 giờ 30 – Raymond thêm vào.
– Ông Ackroyd nói gì lúc đó? Với ai?
– Tôi không được biết. Lúc đó tôi nghĩ rằng ông Ackroyd vẫn đang nói chuyện với bác sỹ, song tôi không tới đó làm gì vì ông Ackroyd không muốn ai làm phiền mình.
– Tôi về tới nhà lúc 22 giờ kém 15 – Tôi nói.
– Có ai đã tới đây sau khi bác sỹ đi khỏi?
Blunt, Raymond và Parker nhìn nhau, rồi tất cả đều cúi đầu im lặng.
Viên sỹ quan quay sang hỏi Raymond:
– Ông có nghe được câu chuyện giữa ông Ackroyd và người lạ mặt đó không?
– Thưa ông, tôi chỉ nghe thấy loáng thoáng thôi. Tôi lấy làm lạ về câu chuyện giữa hai người. Tôi nghe thấy tiếng nói của người lạ mặt như sau: Họ cứ gọi tôi để đòi tiền. Sau đó ông Ackroyd trả lời: Tôi đã nghe nhàm tai lắm rồi, nhưng xin lỗi, tôi không thể làm theo yêu cầu này, vì các lý do ấy được… Chỉ thế thôi; tôi không thể nghe được gì hơn nữa.
– Đòi tiền à? – Viên sỹ quan cảnh sát lẩm bẩm, trán nhăn lại – Có lẽ đây là một đầu mối quan trọng…? Nếu không có ai vào bằng cửa chính thì có lẽ ông Ackroyd đã cho phép kẻ lạ mặt vào bằng cửa sổ. Đến 21 giờ 30 thì ông ta vẫn còn sống: sau lúc đó không có ai nhìn thấy ông ấy nữa à?
– Ông tha lỗi cho tôi – Parker ngắt lời viên cảnh sát – Cô Flora có gặp ông Ackroyd sau đấy. Vào lúc 22 giờ kém 15, theo thói quen như mọi khi, tôi đem đến cho ông Ackroyd vài thứ để uống, lúc đó tôi trông thấy cô Flora ở cửa phòng. Cô ấy nói với tôi rằng ông bác cô không muốn ai đến quấy rầy.
Viên sỹ quan chăm chú nhìn Parker:
– Đáng lẽ anh nên nói cho tôi biết điều đó trước thì hơn – Viên sỹ quan lạnh lùng nói.
– Dạ đúng, thưa ông – Giọng của Parker run lên và hai tay y thõng xuống – Tôi đã quên mất là vào giờ đó tôi thường đem đồ uống tới cho ông Ackroyd.
– Hừm – Viên sỹ quan gật gù khi nhận ra thái độ nói trên của Parker – Tôi cần phải gặp cô Flora Ackroyd ngay. Tôi sẽ đóng ngay cửa phòng này lại và không ai được phép vào đây nữa.
– Nếu ông có thể tha thứ cho tôi – Parker lập cập nói tiếp – Nếu như quan sát vị trí của các cửa này, ông sẽ thấy ngay rằng chỉ có đi qua hành lang chính mới tới được đây thôi. Trong toàn bộ tầng này chỉ có phòng ngủ của ông Ackroyd. Như vậy là không còn con đường nào khác dẫn tới đây.
Tất cả chúng tôi đi theo hành lang chính đến phòng khách. Viên sỹ quan quan sát cánh cửa mà Parker vừa nói, đồng thời yêu cầu Raymond báo ngay cho cô Flora biết là ông ta muốn gặp cô.
– Không nên nói cho cô ấy biết vội về cái chết của ông bác – Viên sỹ quan căn dặn – Có thể nói rằng đây là một vụ ăn cắp.
Raymond đi lên gác. Mấy phút sau Flora xuống, cô nhìn tất cả mọi người với một nét mặt hốt hoảng.
– Việc gì đã xảy ra thế? – Flora hỏi – Cái gì đã bị lấy mất ở đâu vậy, ông cảnh sát?
– Đúng thế đấy – Viên sỹ quan cảnh sát nhìn thẳng vào mắt Flora – Parker có nói với tôi là cô ra khỏi phòng làm việc của bác cô vào lúc 22 giờ kém 15 phút, đúng không?
– Thưa ông, đúng thế. Tôi đến để chào bác tôi trước khi đi ngủ.
– Bác cô lúc đó chỉ ngồi một mình à?
– Vâng, lúc đó bác sỹ Sheppard đã về rồi.
– Lúc đó cô thấy các cánh cửa sổ đóng hay mở?
Flora cúi đầu xuống suy nghĩ.
– Tôi không thể trả lời được đâu, vì những cánh cửa sổ đã bị rèm cửa che kín mất rồi.
– Bác cô vẫn như thường ngày chứ?
– Vâng, nhưng tại sao ông lại hỏi tôi như thế? Bác tôi đã chúc tôi ngủ ngon và yêu cầu tôi nói với ông Parker là ông rất bận, cũng như không muốn ai làm phiền mình.
– Rồi cô đã gặp Parker khi ra khỏi phòng? – Viên sỹ quan hỏi tiếp.
– Đúng thế, thưa ông, và tôi nhắc lại cho anh ấy nguyên văn lời bác tôi. Bây giờ tôi xin ông hãy nói cho tôi biết kẻ trộm đã lấy cái gì trong nhà này chưa?
– Chúng tôi vẫn chưa biết bị mất cái gì cả.
Một sự sợ hãi hiện lên trong mắt Flora.
– Có chuyện gì thế? – Cô gái kêu lên – Tại sao các người cứ định giấu tôi thế?
Blunt tiến tới gần Flora và cầm tay cô.
– Flora, một tin rất đau đớn – Ông nói với cô gái bằng một giọng dịu dàng – Một sự kiện đau buồn vừa xảy ra. Bác cô, ông Roger, đã bị giết chết rồi.
Flora ngước mắt nhìn Blunt; đôi mắt mở to đầy sợ hãi.
– Khi nào? – Cô gái thét lên – Khi nào?
– Ngay sau khi cô ra khỏi phòng. Tôi rất sợ. – Blunt hạ thấp giọng.
Flora đặt tay lên cổ, một tiếng nấc nhỏ vang lên, cô gái từ từ khuỵu người xuống, ngất đi.