Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 24-2


Bạn đang đọc Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên – Chương 24-2


Hắn nhẫn nại gọi Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nằm im giả chết.
Giản Hành Chi không có chỗ phát tiết, bèn giơ tay đấm mạnh một cú vào đại thụ sau lưng Tần Uyển Uyển, nghiến răng nói: “Đứng lên!”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển nghe thấy âm thanh cái gì đó gãy đổ.

Nàng ngớ người mở mắt ra, nhìn đại thụ xanh tốt trên đầu phát ra âm thanh “răng rắc”, chậm chạp ngã ra sau, một tiếng “ầm” vang lên, bụi bay mịt mù.
Giản Chi Diễn đứng trước mặt nàng, đôi mắt ngập tràn sát ý, siết chặt nắm tay đang nhỏ máu.

Trong một thoáng, Tần Uyển Uyển dường như nhìn thấy cái tên sát thần Giản Hành Chi kia đang đứng trước mặt mình, hơn nữa còn là sát thần ở chỉ số phẫn nộ cao nhất.
Vị trí bị đâm lúc mới gặp bắt đầu đau âm ỉ, Tần Uyển Uyển run run đứng dậy, lấy khăn tay ra, lẩy bẩy băng bó cho tay Giản Hành Chi.
“Đại…!đại lão,” Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt: “Người ta là một thân cây đại thụ khó khăn lắm mới lớn cỡ này, lần sau có gì cứ nói, đừng phá hoại thiên nhiên như vậy.”
“Đi được chưa?”
Giản Hành Chi lạnh lùng nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển vội cúi đầu.
Giản Hành Chi xoay người bước đi, Tần Uyển Uyển đứng yên tại chỗ, ngửa đầu nén giọt lệ sắp rơi, hít sâu một hơi, an ủi chính mình.
Nếu người đời ức hiếp ta, ta tạm thời nhịn hắn, nhường hắn.

Sau khi ra ngoài, ta lập tức vứt bỏ hắn!
Chuyện vứt bỏ Giản Chi Diễn khiến Tần Uyển Uyển thắp lên một chút hi vọng.

Nàng phờ phạc ỉu xìu đi sau lưng Giản Hành Chi dọc theo con sông.
Đi được một lát, Giản Hành Chi thấy nàng yên lặng, không khỏi quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Tần Uyển Uyển cúi đầu, bước chân vô lực, dáng vẻ trông cực kỳ mệt mỏi.
Giản Hành Chi dừng bước, đứng ở đằng xa nhìn nàng.


Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng gọi: “Tần Vãn.”
“Hả?” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu.

Giản Hành Chi bày tư thế vẫy tay với nàng, sau đó đưa lưng về phía nàng, ngồi xuống.
Tần Uyển Uyển sững sờ, Giản Hành Chi thúc giục: “Mau lên.”
Vừa nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Uyển Uyển rực sáng.

Nàng chạy về phía trước, bổ nhào lên lưng Giản Hành Chi.
Mã bộ* dưới chân Giản Hành Chi lắc lư.

Khi thân thể đã hơi ổn định, hắn cõng nàng đứng lên.

Tần Uyển Uyển choàng cổ hắn, làm bộ làm tịch hỏi: “Ngươi vẫn ổn chứ? Ta có nặng không? Ngươi cõng không nổi thì nói ta, ta đi bộ cũng được.”
*mã bộ: tư thế trung bình tấn
“Im miệng.”
“Ờ.”
Tần Uyển Uyển lập tức ngậm miệng.

Sau một hồi im ắng, nàng cảm thấy nhàm chán, không chịu được mở miệng hỏi: “Giản Chi Diễn, thật ra chúng ta không cần gấp rút lên đường như thế.

Trong túi Càn Khôn của ta chứa rất nhiều đồ ăn, chúng ta có thể vừa đi vừa ăn, dọc đường du sơn ngoạn thủy cũng hết sức thoải mái.”
“Không.”
Hắn còn nhiệm vụ trong vòng năm ngày gây họa mười lần, giúp nàng ẩu đả năm lần.

Tại cái nơi khỉ ho cò gáy này thì hắn hoàn thành thế nào?
“Haiz.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Chi Diễn này, con người ngươi đúng là quá nghiêm túc, quá cầu tiến.

Một nam sủng như ngươi thật sự không cần biết nhiều như vậy.

À, nhắc mới nhớ, ta quên hỏi ngươi…” Tần Uyển Uyển thả lỏng, nghĩ tới rất nhiều nghi vấn trước đây: “Ngươi học tiên pháp lúc nào vậy? À, còn có trận pháp trong lòng bàn tay ngươi hôm trên Đài thẩm mệnh, ngươi học từ đâu thế?”
Vừa nghe xong câu hỏi, Giản Hành Chi lập tức căng thẳng.
Hắn biết rất rõ Tu chân giới căm ghét việc mượn xác hoàn hồn này cỡ nào.
Nếu là thế giới năm đó hắn tu đạo có người mượn xác hoàn hồn, vậy chắc chắn kẻ đó sẽ bị toàn bộ Tu chân giới trừ khử bằng phương thức ác độc nhất.
Mặc dù hắn không cố tình mượn xác hoàn hồn, nhưng nói ra chưa chắc có người tin.

Hắn khá căng thẳng, Tần Uyển Uyển nhìn vẻ mặt của hắn là biết hắn có chuyện khó nói.

Nàng vỗ vai Giản Hành Chi: “Ngươi không cần sợ, ta cũng tùy tiện hỏi thôi.


Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, ngươi không muốn nói thì cũng chẳng sao.”
“Ừm.”
Chưa bao giờ Giản Hành Chi thích cái tính “chuyện không liên quan, bỏ sang một bên” này của Tần Uyển Uyển đến thế.

Hắn thở dài, nhưng nghĩ một lát lại thấy có chuyện không đúng: “Tần Uyển Uyển, ngươi không bình thường a.” Hắn cau mày: “Cô nói xem, có phải những hiểu biết của cô vượt quá một người kỳ Kim Đan rồi không?”
Đó đều là pháp thuật bậc Thiên, còn là những thứ hắn chưa từng gặp.
Tần Uyển Uyển nghe hỏi vậy, đột nhiên cảm thấy Giản Hành Chi thông minh hẳn lên.

Nàng ho khẽ: “Ta không hỏi ngươi, ngươi cũng đừng hỏi ta chứ.”
Dù sao cũng sắp mỗi người một ngả, hỏi nhiều như vậy để làm gì?
Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, tựa đầu lên lưng Giản Hành Chi: “Được rồi, ta ngủ một lát, ngươi cõng hết nổi thì gọi ta.”
Giản Hành Chi không để ý tới Tần Uyển Uyển.

Cõng nàng đi một lúc, cảm giác hơi thở đều đều, Giản Hành Chi lập tức phóng như bay trong rừng rậm.
Đợi Tần Uyển Uyển mở mắt ra lần nữa đã là sáng sớm.

Nàng cảm giác tia nắng chiếu thẳng vào mặt, mơ màng mở mắt ra.

Phía trước là cổng thành của một trấn nhỏ bình thường, ba chữ “Trấn Tầm Tiên” trên thành hết sức oai phong dưới ánh mặt trời.
“Đến rồi?”
Tần Uyển Uyển xoa xoa mắt, không thể tin tưởng.
Nàng nhảy từ trên người Giản Hành Chi xuống ngó tới ngó lui.

Sáng sớm, trấn Tầm Tiên người qua kẻ lại, đám đông đứng xếp hành trình văn thư và bạc đút lót cho thủ vệ, lục tục đi vào nội thành.
Tần Uyển Uyển đi tới bảng truy nã bên cạnh cổng thành.


Trên cột dán đầy tranh vẽ người, đều là người mà Thiên Kiếm Tông treo thưởng số tiền lớn.

Một bản vẽ không có gương mặt, bên trên viết:
[Thiên Lưu, còn gọi là đạo tặc hái hóa, hoặc quỷ háo sắc, sở hữu bảo vật “Thiên diện”, giỏi thay đổi khuôn mặt, yêu thích mỹ nhân (bất kể nam nữ), gây án trên trăm vụ, gần đây lẻn đến phụ cận Thiên Kiếm Tông.

Cấp bậc giải thưởng: cấp năm, bậc Trung].
Thế giới này chia mọi thứ thành ba bậc Thiên – Trung – Địa, mỗi bậc chín cấp, cao nhất là cấp chín.
Cấp năm bậc Trung, xem ra tên Thiên Lưu này có vẻ lợi hại.
Tần Uyển Uyển đọc sơ qua tin tức, vô cùng cảm khái.
Giản Hành Chi nhìn hình vẽ người trước mặt Tần Uyển Uyển, lại nhìn thời gian đếm được chỉ còn ba ngày của nhiệm vụ thứ nhất, hắn biết hắn không thể kéo dài được nữa.
Nhìn thị vệ đứng tại cổng thành thu tiền đút lót của người qua đường, hắn gọi một tiếng: “Ê”.
Tần Uyển Uyển ngáp dài, nhìn sang hướng Giản Hành Chi đang nhìn, thấy một đứa bé và một ông lão bị binh lính dạy dỗ vì không có tiền đút lót để qua cửa.
Ông lão cúi đầu khom lưng, trông vô cùng đáng thương.
Tiếng “Ê” này của Giản Hành Chi thu hút sự chú ý của mọi người.
Tần Uyển Uyển còn chưa kịp hiểu mô tê gì, đã nhìn thấy Giản Hành Chi chỉ về phía nàng, giọng điệu cao ngạo: “Người này nói các ngươi đều là phế vật, nàng ta có thể lấy một địch một trăm tên như các ngươi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Hành Chi: Là huynh đệ thì đến chém chủ nhân ta đi!
Tần Uyển Uyển: Cha mẹ cứu con, gặp trúng tên thần kinh rồi.
Làm sao để mọi người biết ta từ tra nam trở thành nam nhân tốt đây?
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.