Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 23: Các Ngươi Đều Là Phế Vật Nàng Có Thể Đánh Một Trăm


Bạn đang đọc Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên – Chương 23: Các Ngươi Đều Là Phế Vật Nàng Có Thể Đánh Một Trăm


“Sư muội bị vu oan, uất ức trong lòng, sau khi cắt đứt quan hệ với Tông môn thì kiên quyết xuống núi.

Hai người vừa đi, tứ phương liền truyền đến tiếng nổ tung, ngọn núi sụp đổ, Tông môn bị hủy sạch…”
Tống Tích Niên quỳ gối trong hang động được dọn dẹp tạm thời, cúi đầu hổ thẹn kể lại.
Tô Nguyệt Li quỳ bên cạnh hắn, ánh mắt đờ đẫn, vẫn chưa hoàn hồn.
Thẩm Tri Minh đứng yên nhìn Vấn Tâm Tông đã bị san bằng cách đó không xa, sắc mặt điềm tĩnh.
Hắn ta nhớ lại tất cả những gì mình thấy ở Mật cảnh.

Dấu vết Tần Vãn và Thanh Long đánh nhau, xác của Thanh Long, nhánh cây mà Tô Nguyệt Li đè lên khi rơi xuống vách núi, con sông dưới vách núi, còn có dấu vết Tô Nguyệt Li sinh hoạt cùng người khác ở chân núi.
Thẩm Tri Minh gần như đã đoán được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Hôm nay nghe Tống Tích Niên kể lại lần nữa, hắn ta không khỏi cảm thấy nực cười.
“Nguyệt Li”.

Thẩm Tri Minh xoay đầu nhìn nàng ta, “Con biết sư tỷ con làm sao vượt qua được mười ngày trên vách núi đó không?”
Tô Nguyệt Li cúi đầu, không dám hé miệng.
Lúc biết mọi chuyện trong thức hải bị mọi người vây xem, hơn nữa còn trong tình huống mọi người đều biết rõ mà nàng ta vẫn tiếp tục diễn kịch, Tô Nguyệt Li đã không còn muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa.
Thẩm Tri Minh giơ tay, giữa không trung hiện ra bí cảnh, nơi Tần Vãn và Thanh Long giao chiến hôm đó.

Tô Nguyệt Li thẫn thờ ngẩng đầu, khó hiểu nhìn lên.

“Tất cả máu này đều là của sư tỷ con.” Tiếng Thẩm Tri Minh nhắc nhở nàng ta: “Hôm đó, Tần Vãn đẩy con không phải vì hại con.”
Tô Nguyệt Li không lên tiếng.

Nàng ta lẳng lặng nhìn máu trong hình, vảy rồng rơi rụng cùng đất đá nổ tung.
“Con biết rõ nó không muốn hại con, vì sao con còn hại nó?”
“Làm sao con biết…” Tô Nguyệt Li nhìn cảnh tượng trên không trung, hốc mắt ửng đỏ: “Bây giờ nàng ta không hại, có chắc sau này sẽ không hại?”
Thẩm Tri Minh nhíu mày, Tô Nguyệt Li quay sang nhìn hắn ta: “Người thích ta, Quân Thù thích ta, sư huynh thích ta.

Đám nam nhân các người đều thích ta, nữ nhân đó sẽ để yên cho ta ư?”
“Đó chẳng phải do muội dụ dỗ sao?”
Tống Tích Niên cao giọng quát.

Tô Nguyệt Li quay đầu nhìn hắn, nàng ta tự biết ngày tháng của mình chẳng còn dài, không nhịn được trào phúng: “Nếu huynh vô tâm, ta có thể dụ dỗ được chắc? Nàng ta là sư muội của huynh mười mấy năm, là đồ đệ một tay người nuôi lớn, là thê tử Quân Thù đính hôn từ nhỏ.

Chính các người không thèm quan tâm nàng ta, còn trách ta dụ dỗ?!”
“Yêu ta thì nói bằng lòng dâng mạng cho ta, coi thiên hạ là con giun con dế.

Hận ta thì trách ta dụ dỗ các người vượt giới hạn.

Các người đều là chính nhân quân tử, chỉ có ta là hồng nhan họa thủy, là ta ép các người thẩm vấn nàng ta sao? Là ta ép các người không tin cô ta sao? Là ta ép các người không phân đúng sai, vấn tội cô ta sao?”
“Phải…” Tô Nguyệt Li cúi đầu: “Ta vì tư lợi, ta sợ nàng ta hại mình nên ra tay trước.

Ta muốn lợi dụng các người hủy hoại nàng ta.

Ta độc ác, vậy các người thì sao?!”
“Vừa ngu xuẩn vừa tàn độc, miệng còn đầy đạo nghĩa, xảy ra chuyện thì đổ hết lên người nữ nhân.

Nếu không phải các người xuất thân cao quý, thiên phú phi phàm, đám nam nhân các người…” Tô Nguyệt Li nhìn cả hai, đôi mắt toát lên sự khinh miệt: “Có gì khác ta?”
Xung quanh im bặt, Tống Tích Niên và Thẩm Tri Minh đều không nói nên lời.
Tô Nguyệt Li nhìn về phía Thẩm Tri Minh, chờ đợi kết cục.

Thẩm Tri Minh đưa mắt nhìn đệ tử trước mặt.
Hắn ta đã từng rung động với nàng ta.
Từ khi nàng ta lên núi, hắn ta đã đánh mất sự công bằng của một sư phụ và Chưởng môn nên có.
Hắn ta nhìn ánh mắt mang theo thù hận cùng đôi chút sợ hãi của Tô Nguyệt Li.


Thật lâu sau, hắn ta rũ mắt: “Tô Nguyệt Li, thân là đệ tử Vấn Tâm Tông nhưng tâm địa xảo trá, cố tình hãm hại đồng môn, phạt đóng ba cây đinh vào xương, quay mặt vào vách hang Hàn Băng trên Tư Quá Nhai một trăm năm, Cốt đinh không rơi, không được xuống núi.
“Còn về Tần Vãn…” Thẩm Tri Minh ngoảnh đầu nhìn về phương xa: “Căn dặn đệ tử Tông môn âm thầm tìm kiếm hai người Tần Vãn và Giản Chi Diễn.

Giản Chi Diễn mặc kệ sống chết, mang Tần Vãn trở về Tông môn, không được có chút thương tích nào.

Nếu Tần Vãn bằng lòng trở về…” Thẩm Tri Minh ngừng lời, không nói tiếp nữa.
Nhưng Tống Tích Niên lại hiểu.

Thẩm Tri Minh không muốn trách tội Tần Vãn, ngược lại nếu Tần Vãn bằng lòng quay trở về Vấn Tâm Tông, có thể nàng sẽ trở thành ứng cử viên Chưởng môn Vấn Tâm Tông tiếp theo trong lòng Thẩm Tri Minh.
Tống Tích Niên cúi đầu, kính cẩn đáp: “Đệ tử đã hiểu.”
Tô Nguyệt Li thẫn thờ ngồi dưới đất, nghĩ tới cực hình như đóng đinh vào xương và ở trên Tư Quá Nhai trăm năm, nàng ta không biết nên vui mừng hay thà chết sướng hơn.
Nói xong những lời này, Thẩm Tri Minh ngước mắt nhìn lên Vấn Tâm Tông đã bị san bằng.
Dường như nhiều năm rồi hắn chưa tỉnh táo đến vậy.
Một đệ tử kỳ Kim Đan huyết chiến với Thanh Long lại có sự bền bỉ như vậy, một đệ tử dù cho đố kỵ ganh ghét vẫn bảo vệ đồng môn, một đệ tử có khả năng mang Long đan, một ngày lên Trúc Cơ, chỉ bằng một đống trận pháp liền có thể san bằng Vấn Tâm Tông…
Đây mới là tính cách và năng lực kỳ tài trăm năm hiếm gặp, đây mới là tương lại mà Tông môn thật sự có thể dựa vào.
Thẩm Tri Minh nhắm mắt, mệt mỏi nói: “Thông báo cho Thành chủ Hoang Thành đưa Ninh Bất Tu trở về đi.”
“Vâng.”
“Quân Thù đâu?”
“Nghe nói vẫn đang tắm.”
Thẩm Tri Minh: “…”
Hắn ta chỉ biết đại khái hoàn cảnh của Quân Thù, nghĩ lại, e rằng tên Giản Chi Diễn này không thoát nổi rồi.
Hắn ta thở dài: “Thông báo cho đệ tử xây dựng lại đạo cung.”
Lúc Vấn Tâm Tông bắt đầu xây dựng lại thì trời đã chập tối.


Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi ra khỏi ranh giới Vấn Tâm Tông.

Đến một bờ sông, nhận thấy áp lực của Thẩm Tri Minh đã biến mất, Tần Uyển Uyển lập tức ngồi xuống bãi cỏ, giang tay nằm ngửa kêu ca: “Không đi nữa, nhúc nhích không nổi, ta cần nghỉ ngơi.”
“Ngươi mới đi có một chút mà đã mệt rồi sao?” Giản Hành Chi cau mày, quay lại kéo nàng: “Người tu đạo gì mà yếu vậy? Đi tiếp đi.”
“Đi bao lâu nữa?” Tần Uyển Uyển bị hắn kéo ngồi dậy, định thương lượng phương án với Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi giơ tay chỉ ngọn núi đằng xa: “Đi qua hết ngọn núi kia là tới rồi.”
Trèo qua núi là đến thị trấn, Tần Uyển Uyển vừa nghe liền lập tức nằm nhoài ra bãi cỏ: “Ngươi đi đi, lần này chúng ta từ biệt.”
Ngươi tưởng ta không muốn à?!
Nhìn thấy bộ dạng lười nhác của Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi siết chặt tay.
666 nhận ra cảm xúc của Giản Hành Chi, vội vàng khuyên ngăn: “Ký chủ, ngài không được đánh nữ chính đâu.

Nàng ấy là bắp đùi của ngài, mục tiêu của ngài, đánh nàng ấy là một trăm vôn điện đó.

Ngài nghĩ kỹ đi.”
Làm quen mấy ngày, Giản Hành Chi cũng biết một trăm vôn điện là như thế nào.
Hắn nhìn Tần Uyển Uyển nằm dưới đất, nghẹn hơi.
“Ngươi đứng lên đi.”
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.