Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 8
CHAP 8: NGƯỜI TRONG MỘNG CỦA BẠN TÔI
Anh ta đâu mất rồi ta? Hay mình đi vòng về xem sao?
“Chunnnn…” tôi lại la làng lên, vừa chạy vừa gọi, không chừng nãy giờ người ta nhìn tôi như con điên ấy chứ! Sao khổ thân tôi quá zậy nè
“Ch…” hình như anh ta đang ngồi dưới gốc cây kia thì phải, ủa đây là quầy kem tươi hôm qua mà! Anh ta ở đây…
“Anh đang làm gì thế hả?” tôi vừa tiến lại gần vừa hỏi anh ta với giọng đanh đá như sắp giết người tới nơi
“Nhìn mà không thấy sao?” tên Chun không thèm ngước lên nhìn lấy một cái, hỏi ngược lại tôi câu cộc lốc
“Anh…anh…” tôi nhìn cây kem trên tay anh ta, liếc mắt xuống thì thấy kế bên có một giỏ rác đựng toàn là vỏ bọc kem, cục tức tôi nghẹn ở cổ không nói thành lời
“Tôi mua liếm liếm bằng “nhan sắc” đó, thấy hay chưa, tôi chỉ đứng trước quầy có mấy giây là bà chị dễ thương đằng kia đã mời tôi ăn rồi!” vẻ mặt mãn nguyện kèm theo giọng nói tự hào. Tôi đưa mắt nhìn vào bên trong quầy kem. Ôi chao ôi, một bà thím cỡ bốn mươi mấy năm mươi tuổi, xấu ma chê quỷ hờn, mập ú thù lu như con heo nái đang nhìn anh ta cười khúc khích, còn lấy 2 lòng bàn tay áp sát vào đôi má đỏ ửng ngượng ngùng nữa chứ. Zời ạ, trông bà cô đó chả khác gì Trưu Bát Giới hiện hình mà anh ta bảo là “bà chị dễ thương” sao? Đừng nói là anh ta ăn nhiều đến nỗi mờ mắt luôn rồi đấy nhé… Úi chao, bà ta còn trợn mắt nhìn mình hăm dọa nữa kìa, không lẽ bà ta định đánh ghen mình hả? Tôi vội dơ hai tay xua xua ra hiệu muốn chối bỏ quan hệ giữa tôi và tên “heo ham ăn” đang liếm láp cây kem trước mặt. Đúng là hai người này xứng đôi thật đấy, chắc mình phải “gả” anh ta đi thôi…
“Này, đi chỗ khác nói chuyện, nhanh lên!” tôi thì thầm
“Đợi ăn xong cái đã” anh ta vẫn ngồi lì
“Đi ngay, không nói nhiều” tôi trừng mắt
“Biết rồi!” ôi chao, trông anh ta bây giờ chẳng khác gì trẻ con. Đúng là, khi được ăn cái liếm liếm gì đó thì người không ra người, Thần chết cũng không ra Thần chết nữa rồi. Tôi quay lại nhìn anh ta, ôi gớm chưa kìa, anh ta đang đá lông nheo với bà thím ấy sao??? 0_0, choáng quá, đi mau thôi. Tôi lựa một cái gốc cây cũng gần đó nhưng khuất tầm mắt của “chị heo” cho an toàn, không thì tôi bay đầu luôn cũng chẳng vừa
“Ăn xong rồi hả? Ngon quá ha? Anh thì ngồi đây “tận hưởng” có biết ở quán có bao nhiêu khách hàng đợi anh không?” tôi vẫn đang kiềm chế đây
“Ở quán ngột ngạt quá, cũng phải cho tôi ra ngoài “giải trí” chứ! Từ trước tới giờ tôi ghét nhất là bị như thế đấy! Tôi không làm công việc đó nữa đâu!” anh ta mặt lạnh tanh phản đối quyết liệt
“Hả? Anh nói vậy mà nghe được sao? Anh làm chưa được nửa ngày nữa mà đòi bỏ việc à?” tôi bắt đầu nóng máu rồi đây
“Tôi muốn làm công việc khác, việc gì cũng được trừ công việc đó!” vẫn quả quyết
“Vậy anh muốn làm gì?” bình tĩnh thôi Tuệ Như, ở đây là nơi công cộng không được bức xúc
“Tôi…tôi…tôi muốn làm công việc của cô, bồi bàn đấy…” có vẻ hơi ấp úng
“Tại sao? Việc đó có gì hay mà anh thích, việc của anh anh không lo lại muốn làm vệc của người khác, không lẽ mấy bữa sau anh lại muốn làm việc của mẹ tôi hoặc của Lui à?” tôi bắt đầu hơi gắt gỏng, kiềm chế thôi,
“Không có chuyện đó đâu, tôi chỉ muốn làm việc của cô thôi!” trong ánh mắt của anh ta có chút gì đó lạ lạ, nói xong anh ta bỏ đi trước
Anh ta muốn làm việc của tôi sao? Tại sao chứ, người gì đâu mà sáng nắng, chiều mưa, trưa bão tố. Đúng là cái đồ công tử bột, à không, Thái tử bột. Hax, phiền chết đi được, mình tò mò quá, rốt cuộc là tại sao, phải hỏi rõ thôi…
“Chun, chờ chút đã…” tôi đuổi theo hắn ta. Hắn ta khựng lại, tôi chạy lên đứng trước mặt hắn:
“Tại sao anh lại muốn làm việc của tôi” tôi tò mò xen lẫn căng thẳng kèm theo những suy nghĩ “phong phú”
“Tại vì…tại vì…vì…tôi…tôi…tôi thấy những công việc cô làm đều rất thú vị”
“Hả?… chỉ…chỉ vậy thôi à! Đơn giản thế thôi hả?” tôi bị “hụt” tại chỗ, lại còn tưởng anh ta “thích” mình nữa chứ, còn chuẩn bị trước câu để từ chối, haizz, đúng là ấu trĩ ấu trĩ ấu trĩ mà. Tôi lấy tay cốc vào đầu mấy cái
“Ừ, chứ cô nghĩ gì? Hay là…hay là cô lại tưởng tượng lung tung” anh ta cúi đầu xuống, đưa mặt mình sát mặt tôi làm bộ nham hiểm
“Tưởng…tưởng tượng gì chứ! Tôi có tưởng tượng gì đâu…” tôi ấp úng, rồi quay đầu lại đi trước. Haizz, Tuệ Như ơi, mày khùng quá à! Nghĩ gì không nghĩ lại nghĩ bậy bạ, mình và anh ta chỉ có đánh lộn, cãi lộn là giỏi thôi, đúng là nhiễm phim nặng lắm rồi…Mà thường thường, nếu nhân vật nam chính có những hành vi như vậy đều là tư thế chuẩn bị tỏ tình hết mà ta. Cũng phải, ngoài đời đâu có như trong phim. Mà nếu lúc đó anh ta tỏ tình thật thì mình sẽ từ chối thẳng thừng luôn cho coi, nếu cứ dai dẳng đeo bám thì mình sẽ quật cho anh ta một cú xem như là cảnh cáo…Ahahahaha, bởi zậy mình sống tới từng tuổi này mà chưa từng nghe được câu tỏ tình nào bao giờ, cũng chưa thích ai hết, “Ở GIÁ MUÔN NĂM”…
Về đến Happy Day…
Tôi tông cửa bước vào nhà
…trống huơ…trống hoác…
“Về rồi sao? Chun đâu con?” mẹ hỏi
“Đi đằng sau đấy mẹ. Không lẽ khách bỏ đi hết rồi sao ạ?” tôi ngạc nhiên nhìn cái quán không còn một bóng người
“Ăn xong rồi thì về chứ biết sao giờ, với lại cũng đâu có ai để ngắm” Lui nhìn Chun bỉu môi. Bị tên Chun trừng mắt sợ quá chui đầu trở lại gian bếp
“Mẹ, Chun có chuyện cần nói” tôi gọi mẹ, rồi quay lại liếc anh ta một cái. Haizz, dù sao nếu anh ta làm công việc bồi bàn thì tôi chỉ cần thu tiền thôi là được, cũng có lợi ình nên tạm chấp nhận vậy
“Có chuyện gì hở cháu?”
“Dạ, thưa cô, cháu muốn làm phục vụ” Chun lại gần mẹ tôi thưa chuyện
“Phục vụ sao? Chẳng phải cháu chạy nhanh lắm à? Nếu làm phục vụ thì hơi tiếc!”
“…”
“Cô ơi, cháu có ý kiến thế này. Nếu Thái…à không, anh hai mà làm phục vụ thì quán chắc sẽ có nhiều khách lắm đấy ạ nên không cần giao hàng tận nơi đâu cô!” Lui đóng góp thêm
“Ừm, nghe cũng hợp lí, giao hàng mà không có xe cũng phiền phức lắm, với lại một khi mà đông khách thì trở tay còn không kịp nói chi tới giao hàng…quyết định vậy đi” mẹ tôi nói xong đi tháo cái biển “GIAO HÀNG TẬN NƠI” trước cửa xuống
“Vậy thì Tuệ Như tôi vẫn sẽ làm công việc thu tiền và thối tiền, còn anh thì làm bồi bàn, công việc của mẹ và Lui vẫn giữ nguyên, được chứ?” tôi nói
“Ù”
“Được”
“Được rồi”
“…có phone kìa Như, có phone kìa Như…nhấc máy đi…có phone”
– Alô, có gì không Huyền?
– Bây giờ Huyền đến Happy Day của Như hen?
– Ừ, tới đi, lâu rồi không gặp Như nhớ Huyền quá à! Hihi
– Ừ, tới liền. Bye
– Bye
“Ai vậy con?” mẹ tôi hỏi
“Dạ là Huyền đấy mẹ, nó nói lát nữa tới đây chơi” tôi đáp
“Ừ. Có khách đến kìa”
“Happy Day xin chào!” tôi và tên Chun đồng thanh, sau đó thì liếc nhau (việc làm thường xuyên)
“Làm việc đi chứ!” tôi nguýt tên Chun đang đứng thẫn thờ
“…” zời ạ, hắn chẳng nói năng gì mà cứ đứng đờ đờ trước mặt người ta, cái mặt thì như đưa đám, chắc khách hàng sẽ bị hắn dọa cho “té ghế” chết mất. Tôi tự hỏi không biết hắn ta có thích việc này thật không đấy?
“Cho…cho tôi 1 phần mì Ý” giọng hơi sợ sệt
“…” hắn ta không thèm mở miệng, quay đầu đi thẳng vào bếp. Zời ạ. Tôi đập mạnh vào trán mình mấy cái
“Cách…cách” tên Chun chết bầm đặt dĩa mì xuống bàn rồi quay đi. Hắn đang làm công việc mình yêu thích hay đang bị tra tấn zậy trời!!!…
“Này! Anh có thích công việc này thật không đấy?” tôi ngoắc hắn ta lại, hỏi nhỏ
“Có chứ!” 1 câu trả lời vô cùng “tự nhiên”
“Có mà anh làm ăn kiểu đó hả, ít nhất cũng phải nói: cảm ơn quý khách, quý khách có muốn dùng gì thêm không hay 1 câu nào đó chẳng hạn. Chứ tôi thấy anh phục vụ người khác giống như đang tự hành hạ bản thân vậy!” tôi phàn nàn
“Cô có dạy tôi làm đâu!” lại một câu nói “tự nhiên”
“Vậy thì cứ coi như từ nãy tới giờ tôi đang dạy anh đi ha!” tôi chán nản nói 1 câu rồi lắc đầu. Còn hắn ta thì chui vào bếp chơi với “bạn gái Lui” của hắn
“Như ơi, Huyền tới rồi nè. Cháu chào bác gái ạ!” một tiếng nói lanh lảnh nghe quen tai, đương nhiên là nhỏ bạn nhí nhố của mình rồi
“Ừ chào cháu. Cháu tới chơi à? Ăn gì không bác làm cho, mì Ý nhá?” mẹ tôi hồ hởi chào đón
“Dạ được ạ. Như ơi, lại đây chơi nè” nhỏ Huyền thản nhiên thật đấy, nó ngồi xuống bàn rồi ngoắc ngoắc tôi ngồi chỗ đối diện
“Có chuyện gì mà hôm nay “tiểu thư” tới quán tui zậy?” tôi ngồi xuống chỗ nhỏ chỉ hỏi đùa
“Huyền định rủ Như………” con nhỏ đang nói tự nhiên bị đơ, mắt nhìn vào người vừa đặt món ăn xuống bàn, mặt bắt đầu đỏ lè như “mông khỉ”, miệng mấp máy như đang “cầu hồn” í
“Quý khách có dùng gì thêm không ạ?” giọng nói quen thuộc, xem ra cũng nhớ bài đấy chứ
“Lắc…lắc…” lắc đầu khí thế suýt nữa thì rớt cái cổ ra ngoài (nói quá)
“Cám ơn quý khách” nghiêng người cúi chào (phải tên Chun không vậy 0_0, tuy nhiên cũng khá tốt)
“Nè,… nè,… nè Huyền…HUYỀN” kêu hoài không nghe, tôi quát lên
“Hả, hả, cái gì, hết hồn!” nhỏ ta giật bắn người
“Sao vậy?” tôi nhìn thẳng vào cái “mông khỉ”, hỏi
Đột nhiên nhỏ Huyền nắm tay tôi rồi kéo ra ngoài:
“Như ơi, anh…anh…anh chàng phục vụ đó…là…là nhân viên quán Như à?”
“Phải, mới vào làm việc sáng nay! Sao thế?… KHOAN ĐÃ…ĐỪNG NÓI LÀ HUYỀN…” tôi trợn trắng mắt không dám tin đó là sự thật
“Gật…gật…đúng là chỉ có Như hiểu Huyền thôi. Giới thiệu cho Huyền đi, đi mà. Lần đầu tiên Huyền gặp được tiếng sét ái tình mạnh mẽ đến như vậy đó. Một anh chàng cao ráo, đẹp trai cực kì lại còn ga lăng, lịch sự, đây đúng là tuýp người của Huyền đó. Như giới thiệu cho Huyền đi!” nhỏ Huyền vừa nói vừa cười sung sướng, khiến tôi suýt nữa thì bị đơ (choáng tập một)
“Huyền…Huyền…Không thể được…anh ta…tuyệt đối không được” hichic, làm sao mình có thể trao nhỏ bạn yêu quý vào tay một tên Thần chết được chứ, biết rằng hắn ăn chay nhưng nếu nổi cơn lên hút máu nhỏ tức thì cũng không chừng, lúc nào mình gặp hắn là trước đó phải uống thuốc trợ tim hoặc mật gấu gì đó mới có “dũng khí” to lớn đến vậy
“Sao lại không, không lẽ… không lẽ Như thích anh~ hả?” nhỏ Huyền hỏi một câu làm tôi chỉ muốn bay vào vặn cổ cho nhỏ chết ngay tức thì
“Khùng hả? Làm sao có chuyện đó được”
“May quá, vậy thì mau giới thiệu cho Huyền đi. Mà khoan đã, không lẽ đó là anh họ mà Như nói hả?”
“Gật…gật…” gật đầu gượng gạo
“A, vậy thì hay quá rồi, Như sẽ trở thành em chồng Huyền, sẽ trở thành cô của con Huyền lại vừa là bestfriend của Huyền nữa. Hay quá” con nhỏ vỗ tay bôm bốp, nhảy cầng cẫng. Zời ạ, mới 20 tuổi mà nghĩ chi xa vời quá
“Không được đâu, tuyệt đối không được mà. Huyền nghe Như lần này thôi nha! Trên đời thiếu gì trai đẹp, anh ta chưa chắc đẹp nhất đâu, nghe lời Như đi, tuyệt đối không được đâu mà!” hichic, sao bao nhiêu cái khổ ụp hết xuống đầu mình zậy nè! Huhuhuhuhu…
“Được, Như không giúp thì thôi, bạn bè vừa tìm được người mình thích không chúc mừng mà còn phản đối nữa là sao? Như không giúp thì Huyền tự xử, Huyền sẽ “cưa đổ” anh họ như cho coi” nói xong nhỏ ta tông cửa vào Happy Day để “tự xử”. Thôi tiêu rồi, mình nói với mẹ 2 người bọn họ là Việt Kiều, bây giờ nhỏ Huyền nói ra thì quạch tẹc hết rồi còn gì. Không được, không được, không được để chuyện này thêm rắc rối nữa! Tôi cũng mở cửa vào nhà luôn…
(CÁC BẠN NHỚ ĐÓN XEM CHAP 9 NHÉ!)