Vị Hôn Thê Của Thần Chết

Chương 9


Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 9

CHAP 9: CÔ NÀNG RẮC RỐI XUẤT HIỆN
“Khoan đã Huyền” tôi la toáng lên
“Chuyện gì thế?” mẹ tôi hỏi
Chết rồi, nhỏ Huyền đang tiến đến trước mặt tên Chun, mà tên Chun thì đứng cạnh mẹ tôi, làm sao bây giờ. Không được rồi. Tôi nhón chân lên cho tên Chun nhìn thấy tôi, lấy 2 cái tay hất hất ra đằng trước rồi chỉ chỉ ra cái cửa, miệng mấp máy…. Hihic, tên Chun đầu heo nhìn tôi ngơ ngác nhìn tôi như “thú lạ biết nói tiếng người” vậy, hắn không hiểu ý tôi sao? Tôi làm lại cả 3, 4 lần mà mặt hắn cứ đực ra nhìn tôi, đột nhiên nhỏ Huyền nhìn theo ánh mắt Chun, quay lại thì thấy tôi đang làm trò, tôi vội giả điên đưa 2 tay lên múa, zời ạ, trông mình bây giờ khác gì con điên đâu chứ. Tên Lui đứng cười thầm tôi không dám lên tiếng, hichic, tội nghiệp mình quá
“Anh tên gì? Mấy tuổi? Số điện thoại là bao nhiêu? Đã có mấy đời bạn gái rồi?” nhỏ Huyền mặt lanh tanh (chẳng giống cua trai tí nào) hỏi tên Chun tới tấp như đang “ép cung” tội phạm
Tôi vội dơ 2 cái tay xua xua, lắc qua lắc lại kèm theo động tác lấy 2 tay bịt miệng mình lại ra hiệu cho anh ta đừng nói. Í, anh ta gật đầu rồi kìa, chắc là hiểu rồi…Hên quá, xem ra anh ta cũng thông minh ấy chứ…
“Ứm…ưm…ư…ư…” nhỏ Huyền…ZỜI ƠI LÀ ZỜI, sao Người không đánh chết tên óc heo này giúp con cái. Tôi bảo anh đừng nói chứ có phải bảo anh bịt miệng nhỏ Huyền lại đâu, huhuhuhuhuhuhu, “đỡ không nỗi” nữa rồi, ngu quá đi mất, mình vừa mới khen anh ta thông minh xong…Tôi quằn quại, nhảy đồng đổng lên, không thốt nổi nên lời, miệng méo xẹo, tôi tức quá suýt nữa thì xùi bọt mép…(nói quá)
“Này Chun, con làm gì thế, bỏ tay ra” mẹ tôi từ trong bếp chạy ra can
“Thái tử, bình tĩnh, đừng manh động, thả người ra đi Thái tử!” Lui chỉ đứng ngoài không dám tới gần, dơ tay ra hiệu dừng lại rồi rón rén vơ lấy cái tô thủ sẵn mới dám tiến đến (làm như bắt tội phạm giết người không bằng)
“Phù…phù…phù…” nhỏ Huyền thở hổn hển như người bị thiếu oxi
Còn tôi chỉ biết đứng tại chỗ lắc đầu “bó gối”
“Chun à, Huyền chỉ hỏi họ tên với số điện thoại của cháu thôi, cháu đâu cần tức giận đến thế
“Cháu…”
Tôi vội đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng trước khi hắn khai ra thủ phạm – là mình chứ ai. Xem ra đôi khi anh ta cũng ngốc quá đấy chứ
“Huyền à, cháu có sao không? Chắc Chun không cố ý đâu cháu ạ!” mẹ tôi vội chữa cháy cho tên Chun đần độn. May mà nhỏ ta còn sống đó, chứ không bác chủ tịch chém chết anh ta là cái chắc, “răng môi lẫn lộn” cũng không chừng. Nhưng mà cũng tốt, lỡ nhỏ Huyền tưởng anh ta bị điên rồi từ bỏ ý định thì sao?
“Dạ không sao đâu bác. Anh mau trả lời tôi đi!” thở như trâu mà vẫn kiên trì. Tèn ten, “bể show” rồi, nếu Huyền mà cứ cố chấp Như không bảo đảm nổi an toàn cho Huyền đâu…Huhuhuhu
“Sao anh không mau trả lời đi!” Lui huých tên Chun một cái. Hắn đang ngây người ra thì phải
“Chun, 22 tuổi, không có điện thoại, chưa từng có bạn gái” tên Chun “não phẳng” trả lời một lèo với vẻ mặt lạnh hơn cục đá
“Được rồi! Tạm biệt, tôi về trước đây, hẹn gặp lại mọi người. Cháu chào bác cháu về ạ!” Huyền nói với giọng thều thào rồi đi ra khỏi cửa, trước khi về cũng không quên lè lưỡi đắc thắng với tôi. Hichichic, Như chỉ muốn bảo vệ Huyền thôi mà…Lần này tiêu thiệt rồi, nhỏ ta đã từng có không biết bao nhiêu đời bạn trai, mà sau khi chơi đã rồi thì nhỏ “đá” hết, chắc anh ta cũng không ngoại lệ đâu. Nhưng nếu đụng đến tên Chun thì Huyền chết thiệt rồi! Huhuhuhu…Mình phải phá đám 2 người đó mới được, tuyệt đối không được để bọn họ hẹn hò

“Thái tử, cô gái hồi nãy xinh nhỉ” tên Lui “mê gái” mặt nham nham nhở nhở chọc ghẹo tên Chun
“Xí tệ!” tên Chun bỉu môi coi thường. Zời ạ, hot girl trường tôi mà anh ta còn chê xấu à! Mà cũng phải, người trong mộng của anh ta là “chị heo” bán kem cơ mà (nếu không nhớ mời các bạn xem lại chap 8). Haizzzzz…- tôi thở dài ngao ngán
“Mà hình như cô ta đang muốn cua anh thì phải?” Lui lại nổi cơn “bà tám” nữa rồi
“Mơ à!” tên Chun treo giá thật đấy, được hẹn hò với tiểu thư tập đoàn Huyền Minh là phước 70 đời dòng dõi nhà anh rồi, ở đó mà còn chảnh
“Ngôi nhà các anh đang ở là nhà của nhỏ đó đấy!” tôi nói
“Phải đấy, con bé đó là tiểu thư con nhà giàu nên xinh đẹp hơn người, mà lại cởi mở, hoạt bát, người như vậy không có nhiều đâu Chun!” hình như mẹ tôi đang muốn ghép đôi hai người bọn họ thì phải
“Thật thế sao? Hèn chi nhà đẹp quá!” Lui tấm tắc khen (khen người không khen đi khen nhà)
Còn tên Chun vòng 2 tay lại bỏ ra ngoài…
“Này” tôi gọi theo
“…” anh ta quay đầu lại không nói không rằng, mặt lạnh như “ủ” tiền
“Chắc anh biết Huyền thích anh chứ? Tôi cũng nói luôn, Huyền là người bạn thân nhất của tôi, nên tôi không muốn nhỏ ta gặp nguy hiểm vì thế anh nên từ chối cô ta đi” tôi nói
“Từ chối hay không còn phải xem thái độ của bạn thân cô ta nữa – (cười đểu)” anh ta đang ám chỉ mình sao?
“Anh muốn gì?” tôi hỏi như hét vào mặt anh ta
“Tôi vẫn chưa biết. Cô cứ yên tâm, cô ta không phải mẫu người tôi thích đâu” haizz, mong là vậy
“Này 2 đứa, vào đây lau dọn để đóng cửa tiệm này” mẹ tôi mở cửa gọi vào ngắt quãng cuộc nói chuyện
“Dạ” tôi thưa. Bây giờ là 5giờ 15ph, hôm nay đóng cửa sớm hơn thường ngày thì phải
“… – (đi vào)”

“Mẹ ơi, con đưa bọn họ đến nhà rồi về nhé! Họ vẫn chưa nhớ đường” hichic, không phải con tình nguyện đâu ạ
“Được, bọn con đi cẩn thận nhá!” mẹ dặn dò
“Con biết rồi”
“Dạ, tạm biệt cô nhé!”
“Chào cô”
“Cô Tuệ Như, hôm nay cô dạy tôi làm món gì?” Lui cứ nhoi nhoi rồi hỏi này hỏi kia y như con nít
“Mình làm món đơn giản nhất đi, nấu cơm được chứ?” tôi hớn hở ra mặt. Thật ra không phải tôi thích nấu ăn, tôi chỉ thích chỉ đạo người khác thôi! Hihi!!!
“Nấu cho đàng hoàng đấy nhé Kinh Kong!!!” lại mỉa mai nữa rồi
“Khỏi bận tâm đồ trốn viện” tôi cũng không chịu thua
“À đúng rồi, để tối nay về tôi gom mấy cuốn sách nấu ăn mẹ không dùng đem cho anh tự học nhé Lui?” tôi làm lơ tên kia luôn
“Được thôi! Tôi rất thông minh mà!” Lui hớn hở
“Phải, anh thông minh lắm ai như tên nào đó “não phẳng” ” tôi bới móc chuyện lúc nãy
“Cô…” tên Chun giận dữ
“Tôi nói đụng chạm gì đến anh à?” tôi giả điên
“Không nói với cô nữa” haha, khi anh ta quê dễ biết thật đấy
“Vậy im đi!” tôi tiếp tục chọc tức hắn ta
“Cô…”
“Sao…?”
“Thôi thôi, đừng cãi nữa. Ơ…có thứ gì ở trước cửa nhà mình thế kia?” Lui chỉ ngón tay về phía trước, hỏi

Tôi nhìn theo hướng ngón tay của Lui…là một chiếc xe hơi sao, trông quen quá…
“Như, Chun, anh bạn nhỏ” một tiếng nói lanh lảnh gọi ba chúng tôi. Từ trong chiếc xe nhỏ Huyền chạy ra như con choi choi tiến lại gần chúng tôi
“Anh Chun về rồi đấy à?” Huyền chạy lại hỏi han tên Chun
“…tôi vô trước đây…” Chun không thèm trả lời, tiến thẳng vào trong nhà. Đúng là bất lịch sự hết sức mà. Nhưng nếu làm vậy khiến nhỏ Huyền bỏ cuộc thì cũng hay
“Cô gì đó ơi, cô đừng giận nhé! Thái…anh hai tôi là vậy đấy, không có hứng thú với con gái đâu. Anh ta thuộc dạng máu lạnh mà!” Lui tranh thủ không có tên Chun vừa khuyên nhỏ Huyền vừa nói xấu ác liệt
“Không sao đâu, tôi nhất định kiên trì mà!” nhỏ Huyền vừa nói vửa nhìn tôi ra vẻ quyết tâm. Tiểu thư như nhỏ ta mà kiên trì được mới lạ
“Huyền tới thăm nhà hả?” tôi hỏi Huyền
“Không, Huyền tới chơi với Chun. Đã nói là Huyền sẽ cưa đổ cho Như coi rồi mà. Như đến đây làm gì?” Huyền hỏi lại
“Như đưa bọn họ về tại họ chưa rành đường”
“Vậy mình vào nhà luôn đi” Huyền hồ hởi


“Cái gì thế này” chưa vào hẳn nhà mà đã nghe thấy tiếng tên Chun “chết thúi” đấy rồi
“Việc gì vậy Thái tử?” Lui hoảng hốt, lao vào “bảo vệ” (nhiều chuyện thì có)
“Wow… Sao…sao nhiều đồ ăn bày ở phòng khách zậy nè?” Lui kinh ngạc
Tôi ló đầu vào cũng hoảng hốt không kém. Zời ạ, hơn một chục món cũng không chừng, còn có cả rựu vang, nến, tất cả các món ăn được bày biện hoành tráng vô cùng
“À, cái đó là tôi cho người mang đến đấy, xem như tiệc gặp mặt” nhỏ Huyền cười rồi dơ 2 ngón tay thành hình chữ “V”. Đúng là, mình chơi với nhỏ từ hồi cấp 3 rồi mà lại quên cái bản tính thích “phô trương hóa” của nhỏ
“Tôi đi lên phòng đây!” tên Chun lạnh lùng bước lên cầu thang, hình như hắn ta không thích thì phải
“Này, anh Chun, anh Chun………” Huyền gọi theo í ới mà hắn vẫn cứ lặng thinh
“Chun sao vậy Như?” Huyền mếu máo nhìn tôi
“Sao Huyền lại hỏi Như?” tôi ngỡ ngàng hỏi ngược lại

“Chẳng phải Chun là anh họ Như sao? Đương nhiên Như phải biết chứ! Hay Như lên lầu xem Chun thế nào giúp Huyền được không?” ánh mắt cún con
“Được rồi, được rồi” đối với con nhỏ có tính cách trẻ thơ này phải xử sự người lớn với nó mới được

“Này…” tôi thấy tên Chun đứng ì ra trước cửa phòng không chịu vào nên tò mò cũng ló đầu vào xem
“Trời ơi!…” sao khác quá zậy nè, không giống với căn phòng hôm bữa tôi nhìn thấy gì hết. Khắp phòng đều dán hình của nhỏ Huyền, trên chiếc bàn lúc trước trống không nay xuất hiện thêm một cái laptop đời mới, còn cả một đống quần áo hàng hiệu, style vô cùng đều được đặt hết trên giường… . Không lẽ, chuyện này cũng do nhỏ Huyền làm sao? Mặc dù biết rất rõ bản tính của nhỏ ta nhưng tôi cũng không ngờ lại làm “lố” đến thế. Thôi chết rồi, cái tên đứng bên cạnh tôi hình như đang bốc khói thì phải, làm tôi cũng nóng lây. Tôi quay qua thì trông thấy mặt tên Chun đanh lại, chẳng nói lời nào đi một mạch xuống dưới nhà rồi chạy thẳng ra ngoài luôn làm nhỏ Huyền gọi í ới, khóc sướt mướt

“Huhuhuhuhu, hichichichic…..huhuhuhuhu……”
“Thôi nín đi Huyền, đừng khóc nữa mà!” tôi đang dỗ dành một đứa trẻ đây sao? Hichic, nếu nhỏ ta mà không to xác hơn con nít thì tôi đã phết vào mông nhỏ mấy cái rồi. Khóc gì mà dai thế không biết: nỗi khổ thấu trời xanh của best friend Ngô Ngọc Huyền
“Mai mốt cô đừng nên làm những việc mà Thái…anh hai không thích nữa” Lui khuyên can
“Tôi có biết sở thích hay sở ghét gì của anh ấy đâu! Huhuhuhuhuhuhu….” Huyền phụng phịu phân bua
“Huyền à, Như nói thật đấy, 2 người không hợp đâu, sở thích của Huyền không phải sở thích của anh ta làm sao mà tiến tới được!” tôi cố làm nhụt chí nhỏ Huyền
“Huyền không biết, anh bạn nhỏ, anh nói tôi nghe sở thích của anh hai anh được không? Cả sở ghét nữa?” Huyền lau nước mắt, tò mò
Thôi chết! Không được đâu, tôi cố dùng ánh mắt ra hiệu cho Lui nhưng anh ta còn “đại ngốc” hơn cả tên Chun “óc heo” kia nữa
“Thái tử rất thích vui chơi, đặc biệt là đi du lịch đấy, thích sự yên tĩnh, thích những điều thú vị. Anh ta cực kì ghét bị quấy nhiễu, nhất là động chạm vào không gian riêng của anh ta giống việc cô vừa mới làm đó, với lại cực kì ghét bị coi thường, cô mang thức ăn đến thế này lại còn sắm sửa quần áo này nọ là đang coi thường cậu ấy đấy. Chắc cô không biết cậu ấy chính là…”
“Chính là anh hai của Lui” tôi vội ngắt lời, suýt nữa thì lộ hết mọi chuyện rồi, tôi trừng mắt với cái tên “chùm nhiều chuyện” kia
“Phải phải, tôi tên Lui anh ấy là anh hai của tôi” Lui sợ quá vội hùa theo tôi
“Ồ, vậy sao?” Huyền nói
“Đúng đấy, vì thế cô nên án binh bất động một thời gian cho cậu ấy nguôi giận cái đã” Lui khuyên (câu này còn nghe được)
“Được rồi, làm theo lời anh vậy!” cuối cùng Huyền cũng chịu “nghe lời”

Trả Lời Với Trích Dẫn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.