Vị Hôn Thê Của Thần Chết

Chương 54


Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 54

CHAP 54: TANGO VỚI TÔI NÀO!
Đứng yên và nghe tim mình đập…phải…việc duy nhất tôi có thể làm là vậy…Bây giờ tôi đang rất rối ren, không suy nghĩ được gì…nhưng khi ở bên tên Chun tôi không có cảm giác ấm áp, được quan tâm và hạnh phúc như khi bên anh Minh, thay vào đó, tôi thấy mình nhẹ hơn…có cảm giác như có thể bay…bay tới một nơi mang hai chữ “thiên đường”
Chun buông tôi ra…tôi sững một lúc khi nhìn vào đôi mắt mang nặng màu tâm trạng của hắn, Chun không nói gì, nhìn tôi, rồi lại nhìn thẳng phía trước…
“Khi nãy tôi tới trễ,…gặp mẹ và ông Zon! Kinh khủng!” giọng Chun nặng nề
“Anh nói gì?”
“Tôi nói đừng động vào người con gái của tôi!” Chun nhìn tôi…khiến tôi…



Tôi lúng túng…không dám nhìn vào mắt hắn…

Chun bỏ vào trong xe, đóng cửa lại…hắn bật đèn xe, nhấn còi inh ỏi khi tôi đang đứng chắn ngay trước xe, hồn thì đang ở đâu không rõ…
Tôi mở cửa xe và vào trong…

Tôi và đến nhà…không thay đồ…không ăn cơm…không tắm…tôi ngủ…
…em thích Chun?…anh thích em…hai giờ chiều ah đợi em ở đầu đường bò cạp tím…tôi ghét phải lo lắng cho ai…đứng yên một lát nhé…đừng động vào người con gái của tôi…
“Aaaaaaa” tôi la mệt mỏi…Chun à…tôi thích anh thật không? Anh Minh…em quên anh chưa…??? Rốt cuộc tôi thế nào đây??? Thứ tình cảm tôi dành cho Chun nó như có gì mông lung lắm, không rõ ràng…còn anh Minh…tôi không phải món đồ chơi của anh, tại sao, để tôi thích đến phát điên rồi để tôi khổ sở quên được và bây giờ lại…Hax! Lũ con trai là một lũ tồi! Mệt quá! Tôi không biết, không biết đâu!…
…tôi ngủ thiếp cho đến sáng…
…và thật ra chỉ là nhắm mắt để đó…mấy câu nói của hai tên kia cứ văng vẳng trong đầu tôi!!!…
Tôi ngồi mà cứ như bò dài trên chiếc bàn ăn, Happy day mở cửa rồi, Lui tới rồi, mẹ thì đi đâu mất hút từ tối hôm qua, không một lời căn dặn cũng chẳng nhắn tin hay gọi điện thoại cho tôi…tên Chun không tới…hắn bận chụp hình rồi – Lui nói vậy…phải, tốt nhất là đừng để tôi gặp mặt hắn, không tôi điên lên mất, mắt tôi bây giờ như mới đi uýnh lộn thua bị người ta đục cho “bầm nhãn” vậy, “nghe đồn” là trông nó khủng khiếp lắm…
Hôm nay không có tên Chun nên vắng khách hẳn đi, ai đi ngang cũng ngó vào rồi “lướt qua”, mọi ngày hắn lau bàn giờ thì tôi phải lau, mọi ngày hắn bưng đồ ăn, bây giờ tôi phải bưng
Và “công trình” của một buổi sáng làm việc là…
“Rầm….” đi đời nhà ma cái máy tính tiền…lí do là tại tôi sơ ý, lau nhà thì huých cùi chỏ phải cái bàn…quá mạnh…suy ra…rớt máy…suy ra…hư luôn…

“Xoảng…” mâm bát dĩa rơi tự do trong chân không, rồi đáp “nhẹ nhàng” xuống đất tạo nên âm thanh nghe vui tai

-Mỳ của quý khách đây ạ! – tôi đặt phần mỳ Ý xuống bàn, nhẹ nhàng nói với người khách nữ trung niên
-Ơ! Tôi gọi burger mà!

“Cô Tuệ Như! Nay cô sao thế?” Lui hỏi han
“Không, không sao, hơhơ, chắc tại mất ngủ nên làm việc không hiệu quả ấy mà!” tôi cười trừ
“Hôm nay cô không đi học, hay lên phòng ngủ đi, để quán tôi lo cho!”
“Thôi khỏi! Hai giờ tôi có hẹn!”

Tôi buột miệng nói ra…chắc vậy thôi, hôm nay không có tên Chun tôi chẳng có cảm giác nhớ nhung gì, chắc là tôi không thích hắn đâu, mà nếu không thích hắn thì tôi thích anh Minh rồi, vậy đi cho gọn, hai giờ đi…!
“Cô biết chuyện gì không?” Lui trợn mắt, hỏi dò
“Biết? Gì?” tôi cũng tròn xoe mắt panda nhìn
“Haizz, vậy là không biết gì rồi! Thôi bỏ qua chuyện đó đi! Hôm nay thấy cô sao sao ấy! Đừng nói là không có chàng Chun đẹp trai ở đây nên cô sao lãng công việc đấy nhá!” tên Lui cười nhăn răn, châm chọc tôi! Hắn đang nói cái quái gì đấy, khùng à???
“Xì, anh đi lo việc anh đi! Lắm chuyện quá!” tôi bỏ lên lầu, thay đồ…ra đi tìm đường cứu rỗi linh hồn bản thân…haizzzzz!!!
Mà lỡ tên Lui nói đúng tim đen tôi thì sao ta? Haizz, tôi còn không biết tim đen mình nghĩ gì nữa là!!!
Chun thối thây, tại anh hôm nay không tới nên mất quyền lợi đấy nhé! Tôi không suy xét nữa, tôi chọn anh Minh rồi, tôi không thích anh!!!
Tôi diện chiếc đầm jean xanh nhạt, tay lỡ, có thắt nơ ở đai lưng và hai phía cuối tay áo, dãy cúc giữa được cách điệu thành những chiếc nơ nhỏ màu đồng đáng yêu, hai bên khuy áo là hai chiếc túi nắp nhỏ tôi lên vẻ cá tính của bộ cánh, đầm dài trên gối, khoe cặp chân dài khá là trắng của tôi – không dài bằng người mẫu nhưng cũng đủ cao hơn người bình thường! Hốhố, mái xéo, tóc dài ngang lưng xõa bung tự nhiên, không trang điểm, tôi thích một nét tự nhiên đích thực của con gái. Xỏ đôi guốc màu da bò anh Minh tặng…hơi do dự…nhưng cuối cùng nó cũng vào chân tôi và vừa khít…chiếc túi nhỏ màu da bò đeo lệch đựng điện thoại và một ít tiền phòng thân…
“…nhìn…chằm…chằm…”
“Lui làm gì nhìn tôi ghê thế? Đẹp hả?” mặt tôi nham nhở
“…gật…gật…!Cô đi hẹn hò hay sao thế?” Lui mặt ngơ ngơ, dơ tay kí hiệu “numberone” rồi hỏi
“…tôi đi đây trễ rồi…” né tránh câu trả lời, tôi phóng ra ngoài…
Bây giờ là 13giờ 45, có sớm quá không ta??? Đi xe buýt từ đây ra đó cũng chỉ mất 5 phút!!!
Tôi đứng ở trạm xe buýt, ngó qua ngó lại…thấy sao sao ấy!!! Bình thường người ta đi hẹn hò là người yêu chở, còn tôi…haizz, đi xe buýt!!! Hẹn hò mà tới trễ thì bị đánh giá, còn tới sớm quá thì bị coi là con gái hám zai! Đúng giờ là tốt nhất!!!
Haizz, trời nắng quá, hay đi mua liếm…à không…kem ăn át??!! Thôi khỏi đi, mắc công trễ chuyến xe 15 phút một lần!!!
Hẹn hò mà tâm trạng cứ nặng như đeo chì ấy! Nhưng ít ra không chán bằng ở nhà, đi qua đi lại, đụng cái này hư cái này, đụng cái kia hư cái kia, cứ như người mất hồn ấy!!! Mà đứng ở đây thì cũng có yên đâu, quay qua quay lại như con lật đật, tôi chờ cái gì chứ! Hôm nay tên Chun đâu có đi, chờ hắn, nhìn mặt hắn rồi đi hẹn hò cho thanh thản hả?!? Tôi điên quá, tôi chờ hắn gì cơ, có đâu, chờ xe buýt…

Hax! Mà sao hôm nay hắn lại đi chụp hình cơ chứ! Tự nhiên, ngày nào không đi lại đi ngày này! Chun Chun Chun Chun…anh làm ơn bay khỏi đầu tôi dùm cái!!!
Ơ, xe buýt tới rồi!…Chiếc xe đậu trước mặt tôi, có nên leo lên không ta!!!
“Lắc lắc!!!” tôi lắc đầu nguầy nguậy nhìn ông tài xế, ý nói không lên!!! Chiếc xe chạy đi!!!…oái…này…
“Ế! Đợi…đợi tôi với…đợi…Phù phù…xin lỗi chú, cám ơn chú!”
Tôi cứ như con điên í! Tôi gật đầu lia lịa cảm kích bác tài xế đã thắng xe!!! Chỉnh lại đầu tóc rồi bước xuống băng dài cuối xe trước ánh mắt “kinh hãi” của mọi người…
Xe buýt lăn bánh…
“Ring ding ring ding…ring ding ring ding…” chuông điện thoại reo
-Con nghe mẹ!
-Con đang ở đâu vậy? – tiếng mẹ tôi có vẻ hơi nặng nề, mệt mỏi
-Con có hẹn, đang trên đường đến đó, có gì không mẹ?
-Về nhà đi con! – giọng mẹ hơi nghiêm, tâm trạng mẹ chắc chắn không bình thường
-Dạ?
-Nhà kia ấy! Ngoại đang ở nhà! Nhanh đi con!
-…
“…tút…tút…tút…”
Nhà kia? Không bao giờ! Ngoại? Muốn gặp nhưng không đâu! Không bao giờ tôi bước chân vào căn nhà dơ bẩn đó! Không bao giờ!

Mặt tôi bắt đầu nóng lên, các nơron thần kinh đang làm việc căng thẳng lắm để ngăn không cho tôi điên lên! Mẹ nói gì? Mẹ bảo tôi về nhà ấy sao? Hơho! Lần đầu tiên từ sau khi ba mẹ tôi mất mẹ kêu tôi làm cái chuyện không tưởng đấy đấy! Không quan tâm nhà đó có xảy ra chuyện gì, không quan tâm ngoại có gọi tôi về không, mẹ có muốn tôi về không! Không đi là không đi, tôi không muốn phá hỏng tâm trạng của ngày hẹn hò! Vui vẻ lên vậy, anh Minh đang đợi!
Chiếc xe thả tôi ở đầu con đường, tôi đi lang thang đến con đường hoa bò cạp tím, đầu miên man nghĩ về cuộc điện thoại giữa tôi và mẹ…
“Ring ding ring ding…ring ding ring ding…”
-…
-Mẹ biết con không muốn về, nhưng có chuyện rất quan trọng, về đi con! Coi như mẹ xin con lần này!
-…
-Như…
-Con không thích! Tít!
Tôi giận mẹ thật rồi đấy, tại sao tôi phải về!



Tôi quăng điện thoại vào trong túi, cố quên hết những chuyện xảy ra vừa rồi, tôi mua một cây kem dạo, vừa ăn cho hạ hỏa, vừa đi…

“Ơ! Sao…Ủa…chết chưa…lộn đường rồi…cái này đâu phải đầu đường…hình như là…CUỐI ĐƯỜNG???”
Sax…trời ạ, tôi đi từ đường Tú Xương mà ra được cuối con đường này mới tài chứ, quá pro quá pro!!!
“Phù…” tôi hít hơi rồi thở mạnh ra, vào thôi, vào đó thì từ nay Trần Tuệ Như sẽ có bạn trai, sẽ hạnh phúc, sẽ không phải luyến tiếc mối tình cũ nữa…Phải…
…một bước…tôi cố bước chậm…như nấn ná…chờ đợi một thứ gì đó níu kéo mình…
…hai bước…càng chậm hơn…
Và…
…ba…
“Tin tin…Tin tin…” hình như…thứ tôi chờ đợi đã tới…



Không sai…là chiếc xe đen tuyền …tên Chun dưới lề đường bấm còi xe inh ỏi
…hắn ta mở cửa xe…bước đến chỗ tôi…nắm chặt cổ tay…lôi xền xệt tôi đi…
“Này…này…wuầy, làm gì thế…đau đấy…bỏ ra…này…tên điên…bỏ ra…tôi còn đi hẹn hò nữa…bỏ ra!!! Bỏ!!!” tôi nói luyến thắng, bực dọc…
“Hẹn hò? Nè! Ai mà thèm hẹn hò với cô! À! Tên Minh gì đấy à! Hôhô! Đúng là có mắt như mù, quen với một đứa mặt non choẹt, người thì được một mẩu, ăn như hạm, lại còn bị thần kinh! Thật không hổ danh người thừa kế tập đoàn Huyền Minh, sự lựa chọn khác người!” tên Chun xả một lèo, hai tay chống nạnh, xỉa sói tôi
“Stop! Đồ vô duyên!” tôi quay ngoắt mặt định trở lại đi tiếp con đường hồi nãy, tới chỗ anh Minh, đúng là điên tiết mà
“Đi đâu đấy!”

“Đi hẹn hò với người có mắt không tròng!”
“Hơhơ! Được thôi! Đi đi! Đi mà cho anh ta cảm nhận cảm giác lạ kì khi ở bên cạnh một con Kinh Kong đi!…Này…này…đi thật đấy à! Đứng lại…đi đâu đấy…ai cho đi! Con nhỏ kia!!!”
“…chộp tay…bỏ ra!” tôi quắc mắt lên quát
“Hông”
“Cho anh 3 nốt nhạc để bỏ tay tôi ra đó!” tôi điên tiết kênh cái bản mặt vênh váo của tên kia, hừ, đúng là khó ưa, hồi nãy còn thấy vui vui khi gặp anh ta, còn bây giờ thì…MUỐN BỐC KHÓI LUÔN À!!!!!!!!!
“Một…đồ lì, nói rồi đấy, lần này tôi không nhẹ tay đâu! Hai…” tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt nghiêm túc của tên Chun, tôi cũng nghiêm chẳng kém đâu…Hắn ta siết chặt cổ tay tôi hơn, dơ cao lên…đau…hừ
“Được lắm “em gái”…h…a…i rưỡi…tôi cảnh cáo rồi đấy, tốt nhất anh đừng có phá vỡ duyên tình của tôi…”
“Ba…”
sax…phụt…ặc…nữa rồi…lại vậy rồi…hắn ta lại…hôn môi tôi…rất nhanh…nhẹ nhàng…tôi không kịp chống cự…và chỉ biết…nhắm nghiền mắt…tận hưởng sự hạnh phúc lan tỏa từ làn môi, như một tần sóng điện từ chạy khắp cơ thể…chạy đến cả mọi vật xung quanh tôi…khiến tất cả như tan biến…thế giới như chỉ còn mỗi tôi và Chun…và cũng từ giây này…tôi bắt đầu “lơ lửng”…





…ôm chầm…




“I love you! Chúng ta hẹn hò đi!” Chun nói khẽ vào tai tôi…còn tôi…miệng không thể nào ngậm lại được…không hiểu sao nó cứ toe toét mãi…tôi gọn gàng trong vòng tay Chun, như một sự đáp lại, tôi vòng tay qua và ôm lấy Chun…như một sự níu giữ và không muốn lìa xa, một sự đồng tình khéo léo…
Cơn gió thổi làm mấy cánh bò cạp tím phía cuối đường bay tạt sang chỗ tôi và Chun đang đứng, cánh hoa tím nhạt bay xiên theo chiều nhó rồi tạt xuống tóc tôi và Chun, cây lá kêu xào xạc như đang hòa vào bản nhạc tình yêu êm ái, con đường vắng không một tiếng xe cộ, ánh mặt trời chói chang nay nhường lại bóng râm mát mẽ của khung cảnh thơ mộng, gió thổi nhẹ, đong đưa dẫn đường cho vị thần Cupid đáng yêu tìm đến chỗ chúng tôi!!! Một cảm giác rất Yâu mốt!!! Trên cả tuyệt vời, chưa bao giờ tôi hạnh phúc như lúc này…!!!

…trên chiếc xe đen tuyền đang chạy trên đường lộ…
“…”
“…”
Bầu không khí cực kỳ căng thẳng…quá ngượng nữa là đằng khác…
Sao không nói gì đi chứ, người tỏ tình trước là anh cơ mà!!! Hừ!

“Ring ding ring ding…ring ding ring ding…”
-Alô – giọng tôi thì thào, nãy giờ tim đập loạn xạ, hầu như không đập luôn, nói được hai chữ đó là ok lắm rồi!!! Phù phì…cũng may mẹ gọi điện phá nát bầu căng thẳng!!!
-Ngoại gọi con về bàn chuyện đó! Dù sao con cũng nên nể mẹ và ngoại chứ! Về một lát rồi đi, ngoại chờ con lâu rồi đó! – giọng mẹ có vẻ hơi bực
-Con biết! Nhưng sẽ không có lần sau đâu! Mẹ chờ con
Tôi đang định mở lời bảo Chun chở về nhà thì…phát hiện một điều khá là rùng rợn…mình đang ở Thủ Đức…
“Anh…anh đang lái xe đi đâu thế!?!” tôi choáng quá
“Đâu? Không biết?” Chun trả lời tỉnh queo
“What? Chứ nãy giờ anh định đi đâu?”
“Ờ thì…”
“Này, sao không quay xe lại, còn đi thẳng nữa…!!!”

“Két…Xoẹt…” chiếc xe quay đầu tốc độ mém nữa thì tim tôi phát lòi ra ngoài!
“Trời ạ!…Phì!!!” tôi chịu không nỗi cái mặt khờ kinh niên của Chun, cười lên tiếng! Đừng nói là Chun cũng căng thẳng giống tôi nên không biết mình đi đâu luôn đấy nhé!!!
“Cười gì mà cười!” Chun bực
“Hahahaha! Anh ngượng à?”
“Ngượng? Không hề! Có em ngượng thì có!”
“Sí, em ngượng á! Mơ nhá!”
“Vậy nãy giờ nhỏ nào ngồi im re, mặt đỏ lên, không dám nói câu nào vậy ta! Chắc trước giờ chưa được ai tỏ tình nên mới vậy! Trúng tim đen rồi đúng không Kinh Kong?!?”
“Hớ! Vậy ai ngồi mặt khờ phát dại, đơ đơ đơ đơ không để ý đường vậy ta???”
“Ờ! Chẳng biết ai nữa!”
“Em cũng có biết ai đâu!”

“Phì…!!!”
“Hahahahaha!!!”

“Chở em về số 13 Phú Mỹ Hưng!”
“…” Chun có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi nhìn đường và chạy tiếp! Hihihi, lý tưởng quá nhỉ! Anh không hỏi lý do! Phải, tôi thích những người như thế, anh càng lạnh lùng, tôi càng thấy thú vị, và thích…

Chiếc xe của Chun dừng lại trước cửa căn biệt thự đồ sộ, được xây theo phong cách Nhật Bản, con đường dẫn vào sân trước giờ đã thay đổi, không còn hòn non bộ to đùng mà thay vào đó là hàng chục chậu hoa quý hiếm quy tụ từ khắp nơi trên thế giới, chiếc cổng to đen và đồng họa tiết càng tôi thêm sự kín đáo và quyền lực của căn nhà, căn nhà một tầng màu xanh rêu xen kem cà phê…có vẻ u ám…phải căn nhà đó thực sự u ám!
Tôi và Chun bước xuống, ngay lập tức hai tên mặc vest đen tai đeo bộ đàm, kèm thêm chiếc kính đen trên mắt chạy ra cúi chào chúng tôi rồi dẫn xe Chun đi đậu…
“Kinh koong…” tôi nhấn chuông
“Cô chủ đã về! Chào cậu Chun!” – bà Phương – giúp việc cúi chào kính trọng
Tôi hơi ngạc nhiên vì bà ta biết Chun…nhưng rồi…phớt lờ và thẳng bước vào bên trong

Hít một hơi chuẩn bị bước vào trong…tôi đặt chân…bước vào…

“Ô hô! Đứa cháu duy nhất nhà họ Lưu đã về! Đợi lâu quá đấy, bà ngoại đuối quá nên đi ngủ luôn rồi! Ồ! Ai thế kia nhỉ? Chẳng phải là cậu Chun đây sao? Hóa ra tin đồn hai người đang hẹn hò quá không sai!” một sự đón tiếp khá là “nồng hậu”
…tôi bước vào hẳn phòng khách…phớt lờ tất cả…một hàng hầu gái và một hàng vệ sĩ xếp dọc cúi chào…
“Con đã tới, ngoại đâu ạ?” tôi nói với mẹ bằng giọng khá lạnh
“Con cháu ngoan quá nhỉ! Tới nơi mà chỉ cần biết mỗi ngoại và mẹ thôi à?” một giọng đầy mỉa mai và châm chọc của người bác cả “yêu quý”
“Tôi nghĩ không cần biết đến ông thì tốt hơn!” tôi đáp, ánh mắt sắc hơn lúc nào hết
“Hờ! Chun, xem ra cậu quen nó thật! Vậy không biết nó đã nói cho cậu nghe điều này chưa nhỉ! Đây, để tôi giới thiệu luôn cho tiện, Trần Tuệ Như đây chính là thiên kim đại tiểu thư tập đoàn L-Style đó! Hơhơ, shock không? Ngoài ra nó còn là đứa cháu duy nhất và là người kế thừa duy nhất nữa! Vui chứ!”
“Im đi!” tôi gằn
“Ốhố! Tại sao phải im, giàu có quyền chảnh chứ cháu gái” ông già “đón tiếp” tôi khi nãy lên tiếng, rót một tách trà dơ lên trước mặt tôi…

“Xoảng…” tôi hất đổ chén trà
Chun…anh đang im lặng! Phù, tôi biết trước được điều này mà, chắc đây là điều không ngờ và khó tin…!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.