Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 53
CHAP 53: DẠO TÌNH
Sau khi đầu óc tôi đã trấn tĩnh phần nào sau cái suy nghĩ “khốc liệt” vừa rồi của mình, tôi mới chỉnh lại vai ba lô rồi chuẩn bị bước vào cổng trường…
“Tin…Tin…” – tiếng còi xe bấm inh ỏi làm tôi bất giác quay lại…
…là tên Chun, hắn ta chạy chiếc xe ban nãy, một tay vịn vô-lăng, một tay thòng ra ngoài cửa xe, mặt cười láu cá chắc là đang nhìn tôi, tôi tiến đến chỗ hắn, tim có hơi đập mạnh vì hồi nãy mình vừa mới nghĩ…
Chun đẩy cửa xe bước ra, đương nhiên là trong cái bộ mặt kinh ngạc sau đó thì thích đến rồ thét của mấy nữ sinh trước cổng trường và mấy “bà tám” vừa từ trong trường ra hóng hớt. Ơ mà tên ấy quay lại làm gì nhỉ? Mà trên tay hắn ta cầm gì thế kia??? Hình như là ổ bánh mì được gói trong bao ni lông…
“chìa…ăn không thì bảo?” tên Chun một tay đút túi quần, một tay chìa ổ bánh mì cho tôi, cái mặt vẫn đểu như mọi khi! Tên khùng này, định làm bảo mẫu của tôi đấy à??? Tôi lơ ngơ một lúc nhưng vẫn đón lấy ổ bánh mì…cười…trong bụng…
“Sợ tôi đói à??? Sao anh mua nhanh vậy?” đói cũng phải thôi, khi nãy chỉ nhìn Chun ăn cơm chà bông, tôi thì ngán món đó tận cổ nên không muốn ăn nữa! – tôi nói với giọng cà rởn
“Phì…tưởng mình ngon hả???…tiến sát…cúi người…” tên Chun tiến đến chỗ tôi, gần hơn…gần hơn…và…
“Đừng quên Chun là ai đấy nhé!…nụ cười Thần chết kiểu thiên sứ…” tôi sững người một lúc sau cái hành động vừa rồi của hắn ta – thì thầm vào tai tôi…trước bàn dân thiên hạ, trước tiếng hò hét, ganh tị có, ngưỡng mộ có…hừ…
Cái tên khùng, mới nổi một tí định tạo scaldan à, lại còn kéo tôi vào, hắn ta dửng dưng như không, ánh mắt lạnh cực kì nhìn mấy người kia, à không, hầu như chẳng thèm nhìn, chăm chú…cà rởn nhìn tôi! Đồ xí xa…hứ…mà anh dễ thương quá đi…đừng có cười như thế nữa…tôi ngất ra đây bây giờ…có cần cười đẹp thế không???? Híhí!!!
Chúng tôi đứng nhìn nhau, cứ cười qua cười lại trước mặt tất cả mọi người, tên Chun dơ hai ngón tay lắc lia chào kiểu…vẫn là cà rởn và vào xe nổ máy phóng đi…Những tiếng hò hét cực kì khó chịu đối với tôi như “anh Chun của em, em yêu anh!” hừ! Ai là của nhỏ ta chứ, còn cả “My love, đến nói nhỏ vào tai em đi”…hừ! mấy con nhỏ hóng hớt, thấy người ta lơ mình rồi không chịu ngậm mồm còn cứ la oang oáng…! Tôi hơi khó chịu…Bỏ qua những ánh mắt “đa màu sắc” kia và đi thẳng vào trường…lên lớp
Ngộ nhỉ, trước giờ, tôi coi trong phim truyền hình hầu như mấy vụ minh tinh thân mật với một người con gái nào đó thì chừng một phút sau hình ảnh lẫn thông tinh bình luận la liệt khắp các trang mạng, nhưng sao không thấy ta??? – tôi cạp một miếng bánh mì “tình yêu” vừa nhận được…tôi đoán vậy…ảo tưởng là thói quen của nhưng người đang yêu mà! Ơ, what the hell, mình đang yêu sao??? Yêu ai cơ chứ? Phải dùng từ thích cho chính xác hơn! Phải rồi. Vừa ăn bánh mì, vừa online mobile dò la tin tức của chính mình…Không có! Tôi thở phào nhẹ nhỏm, nhưng vẫn thấy hơi ngạc nhiên
Suốt ngày học, biết bao nhiêu con mắt dòm ngó chĩa vào tôi, khiến tôi phát điên lên được, mệt mỏi quá, chúng bay đừng có nhìn nữa!!! Nhỏ Huyền hôm nay sao không thấy đi học nhỉ??? Bực mà không có ai giải tỏa cùng! Nhưng nhắc tới nhỏ mới nhớ, tôi thích tên Chun – điều mà tôi vừa mới xác nhận sáng nay sau những ngày tháng bên cạnh hắn, tôi không phải loại con gái thích trốn tránh tình cảm hoặc tự dối lòng gì đó, không hề, tôi là vậy, khá đơn giản, nhưng khám phá tôi thì hơi bị khó! Hìhì! Tôi có nên nói với nhỏ Huyền “điều đó” không ta??? Dù biết là tình bạn và tình…- không muốn nhắc đâu, xấu hổ lắm – phải phân biệt rõ ràng, nhưng tại sao tôi thấy khó xử và tội lỗi quá!…Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định lát nữa tan học sẽ sang nhà Huyền lấy lại hành lí của tôi và tên Chun hôm qua đã để trên xe anh Minh, và “thăm dò” nhỏ xem có nên nói ra sự thật tình cảm hay không!
Hừ, thật lạ, một Tuệ Như khá ư là mạnh mẽ (bên ngoài thôi), cá tính, ích kỉ, và dữ dằn – tôi tự nhận là thế, lại yêu nhanh thế sao? Phải là tôi thích tên Chun không đấy hay chỉ là tình cảm nhất thời, lần này không giống như lần tôi xác định mình thích anh Minh, không hề giống, ở tình cảm giành cho anh Minh, tôi có chút gì sâu sắc và mãnh liệt hơn chứ không hời hợt như vầy, thậm chí khi còn thích anh Minh tôi đã phải rơi nước mắt, nhưng tên Chun thì…
Tôi có nên xác nhận lại một lần nữa không? Tôi thích Chun thật không hay thật ra chỉ là cảm nắng vì những hành động như phim Hàn Quốc của anh ta? Tôi đã thực sự chấm dứt tình cảm với anh Minh chưa khi mỗi lần nghĩ mình thích Chun thì hình ảnh anh ấy lại hiện ra trong đầu tôi khiến tôi cứ như người phạm tội, trốn tránh và mất đi bản lĩnh. Trước kia, tôi thích anh Minh, tôi khác bây giờ, có gì đó “con gái” hơn, phải, cảm xúc khá là lẫn lộn mà có thật là lẫn lộn không thì tôi cũng không nhớ, không phải vì “tội lỗi của thời gian” mà là vì khi ấy tôi thật sự…quá sâu sắc…dưới mức yêu và trên cả mức thích là thứ tôi giành cho anh Minh…Một đứa con gái khá nhạy cảm như tôi, có phải chăng do Chun ấy làm tôi xiêu lòng thật hay chỉ là tôi “cuồng” nên không kiểm soát được bản thân!!!…Mọi thứ càng quay nhanh trong đầu tôi, hồi sáng khẳng định chắc chắn lắm, mà giờ thì lại lung lay mất rồi…hình ảnh anh Minh lại hiện ra…hình như, khoảng thời gian qua, tôi đã có lỗi với anh Minh…rất nhiều…
Suốt buổi học hôm nay – buổi học đầu tiên, tôi chả học được gì, chỉ mải nghĩ linh tinh…giờ ra về…
Tôi chẳng hiểu tại sao mình cứ chôn chân trước cổng trường mà chẳng chịu về…1 tiếng rồi…sao thế này…tôi đang chờ ai cơ chứ? Chun à??? Hồi sáng hắn đưa tôi đi chứ có bảo sẽ đón tôi về đâu mà đợi với chẳng chờ – khổ một nỗi, nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ cái chân nó cứ dính chặt với đất thì biết làm thế nào…
…Thêm nửa tiếng nữa…
…Bác bảo vệ ra hỏi tôi vài câu…khỏi nói chắc cũng hiểu là ghẹo tôi đang chờ bạn trai rồi…
Không đợi nữa…sáu giờ ba mươi rồi…sang nhà anh Minh lấy hành lí thôi…tôi sẽ không lấy hành lí cho anh đâu…tôi cáu…
Tôi nhấn chuông hai lần và rồi người giúp việc biệt thự nhà nhỏ Huyền ra mở cửa…đây là một người giúp việc mới, tôi biết rõ vì tôi ở trong nhà Huyền được xem như một thành viên vậy, có lẽ họ quý tôi từ sau khi học biết sự thật về chuyện ấy…
Một nụ cười thân thiện và câu chào lễ phép của tôi đối với mọi người trong nhà. Hình như nhỏ Huyền chưa khỏe sau vụ đi leo núi ở Nha Trang, Huyền thậm chí không thèm xuống phòng khách tiếp tôi…chỉ có mỗi anh Minh, anh bảo nhỏ đang ngủ. Tôi có hỏi thăm anh về nhỏ Huyền vài câu rồi quyết định không làm phiền nhỏ, để khi khác tính chuyện của tôi cũng được…Sau khi cả nhà và tôi ăn hết đĩa trái cây do mẹ Huyền gọt, anh Minh dẫn tôi ra vườn sau trước ánh mắt ngạc nhiên, hài lòng, và vui mừng của ba, mẹ lẫn người giúp việc nhà anh Minh, đừng nói là họ đang tưởng tượng tôi như một nàng dâu con đấy nhé! Oh no! Please!!!
“Anh có chuyện gì muốn nói với em à!?!” tôi hỏi khi hai chúng tôi đang ngồi dưới chiếc bàn đôi màu trắng phía vườn sau, khu vườn đầy hoa lan quý của mẹ Huyền!
“Còn em! Không muốn giải thích gì với anh vụ ở sân bay hôm qua à?” anh Minh nhấp một ngụm cà phê do cô giúp việc vừa mang tới, vừa lúc ấy tôi cũng đang uống ngụm nước cam thì suýt nữa nó bị “phun trào”
“Ơhơ…hôm qua đấy à! Hèhè, hình như em hơi có lỗi, anh giận em hả? Anh mà giận em là em giận anh đó!” tôi nói như đùa, trong câu có hàm ý sự xin lỗi, không biết anh ấy hiểu không! Tôi ngại nói lời xin lỗi…
“Bởi thế, có đánh chết anh cũng không giận em! Phì!!!” lại thêm một câu khiến tôi…đơ…sao dạo này anh Minh ăn nói mạnh miệng thế nhỉ????!!!!
“Hờhờhờ!”
“Hờhờhờ! Nói anh nghe, em với Chun không phải anh em họ? Đúng chứ?” ánh mắt anh Minh sâu hoắm hút tôi lọt thỏm vào trong ấy…không dám không đối mặt với ánh mặt ấy nhưng tôi lại càng không đủ can đảm cúi đầu xuống, vì điều đó như một hành động “gật đầu”
“…Em…xin lỗi vì dối anh!” tôi cúi gằm mặt
“…” anh Minh hơi sững một chút rồi nói tiếp – như một hành động kiềm nén sự tức giận…
“Anh giận thật rồi đấy! Em biết anh là ai không mà dám dối Minh này hả?” anh Minh nghiêm giọng – như đang hù dọa trẻ con…tôi ngước mắt lên…đỡ hai tay trước mặt và….
“Đánh em đi!” nói xong mới thấy tôi tào lao
“Em dơ tay đỡ sẵn rồi làm sao đánh được, muốn đánh thì phải đợi vô hóc kẹt, rồi anh kéo nguyên một băng mafia đi phanh thây em mới vui!” anh Minh nheo nheo mặt trông rất tức cười, nửa đùa nửa giận, anh ấy làm tôi thấy đỡ lo hơn!…anh ấy vừa xoa đầu tôi…khiến tôi…hạnh phúc…
“Hỏi nữa đây! Em…em thích Chun?”
…
…
…
“Em không biết” tôi trả lời một câu khi tâm hồn đang ở một nơi vô định
“Phân vân à? Đừng phân vân nữa, em quyết định luôn đi! Nếu Chun thích em và bây giờ anh cũng nói: anh thích em thì ngày mai chúng ta sẽ hẹn hò chứ?”
…
…
…
Tôi suýt ngất…
Anh ấy nói gì đấy???
“Như, bây giờ không phải là nếu nữa, câu chuyện anh kể với em ở con đường bò cạp tím là chuyện của anh trước khi đi du học, câu chuyện anh kể em nghe lúc trên bãi biển là chuyện của anh khi đang đi du học, và bây giờ, câu trả lời của em chính là dấu chấm kết thúc cho cuốn tiểu thuyết dài tập ấy! Anh yêu em!” anh Minh nhìn thẳng vào mắt tôi và nói trong kiên định, trời thu buổi tối nhiều gió thổi mái tóc nâu đen của anh Minh bay gợn, thổi luôn cả những suy nghĩ của tôi, đầu óc tôi trống rỗng…anh Minh đang tỏ tình với tôi…tim tôi đập mạnh…có cảm giác như mình đang sắp khóc…vì cảm động sao? tôi cũng chẳng biết nữa…tôi cũng nhìn sâu vào đôi mắt ấy…một giọt lệ trực trào rồi lăn dài xuống má khiến tôi…cay đắng trong lòng…như một sự gì đó…chờ đợi…mong mỏi…tất cả như đang vỡ òa trước câu nói của anh Minh…anh ấy dơ tay…khẽ lau giọt lệ của tôi…vén cái mái tóc đang che kín nửa đôi mắt của tôi ra…nhìn sâu vào nó…
“Anh biết chuyện em thích anh…em còn thích anh chứ? Mong là không quá muộn! Anh không thích thấy em thế này, nên giờ em về, đừng suy nghĩ gì cả, hãy hành động theo cảm giác, ngày mai em được nghỉ học đúng chứ? Hai giờ chiều anh đợi em ở đầu con đường bò cạp tím!” anh Minh cười, một nụ cười đẹp…đẹp đến cuốn hút…tôi ra về…anh ấy không đưa tôi về vì không muốn gây áp lực cho tôi…còn tôi…giờ này thì ai nói gì chỉ biết nghe đấy thôi…đợi tôi bình tĩnh rồi suy nghĩ sau…đầu tôi cứ ong ong…tôi ngồi trên xe buýt với ba cái ba lô, một của tôi – ba lô đi học đeo trên lưng từ sáng đến giờ, một của Chun và một của tôi khi đi dã ngoại…
Chiếc xe buýt buổi tối vắng khách nên chạy khá nhanh, tôi ngồi ở băng dài cuối cùng, tựa đầu vào cửa kính…bình tâm…
Tôi sao thế này? Anh Minh sao thế? Anh ấy thích tôi…tôi đang sung sướng chăng? Nghĩ là không, tôi mừng quá hóa đù à? Không biết nữa…tôi ra sao ấy nhỉ? Không hiểu nỗi bản thân nữa rồi…ánh mắt anh Minh rất kiên định, nụ cười hy vọng…khi nãy anh ấy tiễn tôi ra trạm xe, xách hai cái ba lô đưa tôi lên xe và…cười…nụ cười của anh ấy có khả năng giết người đấy chứ, và đặc biệt hơn là có sức tấn công cực mạnh đối với một đứa đang chông chênh ở “bờ vực thẳm” như tôi. Tôi ngồi đần ra…nên nghĩ gì đây…tôi tới để xác định tình cảm…mà tình cảm bây giờ của tôi lại càng thêm rối bời…
Không hiểu bằng cách nào và khi nào…tôi đang lang thang trên con đường gần trường…trước đeo một ba lô, sau đeo một ba lô, và tay ôm ba lô của Chun…như một kẻ lang thang, tôi đi và suy tư…nghĩ gì thì bản thân cũng không rõ…hẹn hò sao? Anh Minh bảo tôi mai đi hẹn hò với anh ấy à??? Tôi phải làm sao đây? Lời tỏ tình quá đột ngột, và càng “khủng khiếp” hơn khi lời nói đó xuất phát từ bờ môi của một người mà không bao giờ tôi tưởng tượng đến…tôi được nhận nhiều lời tỏ tình từ năm học cấp ba rồi…chắc vì nhan sắc – tôi hơi tự tin nhưng điều đó cũng có thể chứ! Nhưng lần này khác…khác xa…người tôi đã thích và đã quên lại nói yêu tôi…quả thật thích và yêu khác xa nhau…nếu tôi yêu anh tôi sẽ không thể quên được, và tôi chắc rằng bản thân sẽ không thể yêu chân thành một ai ở cái độ tuổi cấp ba hồi ấy…Đầu tôi rối bời…dáng vẻ Chun hiện lên…nếu nói khi nhìn thấy anh Minh tôi như được ngậm một viên kẹo bạc hà lúc ngạt mũi thì khi thấy Chun có cái gì đó cứ kêu và đập inh ỏi trong tâm hồn tôi, khiến tôi như phát điên…nhưng điên trong cái lắng đọng và dịu nhẹ của hồn…Và đấy…Chun đứng đấy trước cửa trường tôi…tựa lưng vào xe, hai tay đút túi quần, ánh mắt bâng quơ…
Thấy tôi…Chun tiến lại…tiếc quá…lần này tim tôi không đập…hay thẳng thừng là đập không nổi…
“Bị gì thế? Đi đầu mà giờ lang thang ở đây?” Chun quát! Tên này lúc nào cũng nóng nảy…tôi muốn cười…không cười nổi…
“…”
“Có sao không? Ông ta và mẹ tôi làm gì cô à? Sao không nói gì hết vậy?” Chun lay mạnh vai tôi…chắc anh ta nhìn thấy mấy cái ba lô tôi đang vác, nên tay rời vai tôi…
“Cô lấy hành lí à? Này, sao không đợi đón về hả? Biết nãy giờ tôi đi kiếm cô mấy vòng rồi không, điện thoại không liên lạc được, nhà cũng không về, tưởng cô bị giết rồi chứ?” Chun giở giọng “chị hai dạy đời” nhưng tất cả chẳng làm cái khuôn mặt “mâm” tôi thay đổi. Chun tháo mấy cái ba lô trên người tôi, giật luôn cái ba lô tôi đang ôm quăng vào xe, tiến lại gần hơn…mặt hắn kề sát mặt tôi
“Nói gì đi! Đừng có im như vậy?” giọng Chun nhẹ nhàng như đang dỗ ngọt con nít
Chun càng hỏi dồn khiến tôi càng thêm bí và rối hơn, tôi cần một người im lặng và nhìn tôi hơn là một người khao khát được tôi chia sẻ…
“Xin…xin lỗi!” câu đầu tiên tôi nói ra
“Lỗi gì chứ? Tôi đang hỏi cô tại sao mặt như vậy cơ mà!” Chun thực sự nổi giận…
“…”
“Hỏi con bù nhìn như cô thì chẳng ích gì…Phù…lên xe!” Chun đẩy tôi lên xe
…và cho tới khi tôi ý thức sự có mặt của “linh hồn” mình thì biết một điều: mình đang ở quận 2…một nơi khá xa so với nhà tôi…và cũng là lúc, chiếc xe ngừng lăn bánh, Chun mở cửa bước ra tựa lưng vào đầu xe, tôi thấy vậy, cũng đẩy cửa bước ra…
Tôi với Chun đứng sát bên nhau…hai tay hắn quàng trước ngực, mắt nhìn thẳng phía trước, tôi nhìn Chun…
“Lo nên cáu…xin lỗi!” Chun nói, mặt không thèm nhìn tôi
“Hồi nãy tôi cũng đợi anh…nhưng không thấy…tôi đi luôn…xin lội!” tôi bẽn lẽn
…im lặng một lát…
“Sao cô quay lại trường?”
“Tôi không biết”
“Cô gặp ông ta à?” Chun quay hướng về tôi, câu hỏi của Chun hơi đột ngột đối với một người mới choàng tỉnh như tôi, một lúc tôi mới biết được cái “ông ta” mà Chun nói tới
“Không đâu” tôi đáp mệt mỏi, tôi thở dài…
“Tôi ghét phải lo cho ai lắm nên không bao giờ lo cho ai cả! Làm ơn đừng có để tôi phải làm cái chuyện đó!” câu nói của Chun khiến tôi hơi thấy lạ…vậy là anh ta đang lo cho tôi sao? Tôi nhìn Chun…
Chun bất giác kéo tôi vào lòng…hai tay siết chặt khiến tôi hơi khó thở…anh ta sao vậy?
“Đứng yên một lát nhé!” cả người tên Chun toát lên hơi lạnh, câu nói vừa rồi như một sự cầu xin tha thiết được an ủi, chở che, tôi không hiểu Chun vừa trải qua chuyện gì, nhưng bây giờ tôi chỉ biết…đứng yên…