Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 43
CHAP 43: SO FUN
Sáng hôm sau, à không, sáng nay chứ, tôi bị “nắm đầu” dậy bởi nhỏ Huyền. Hichic, mới có 9giờ à! Tôi thay đồ, VSCN xong xuôi thì “bay” xuống nhà ăn sáng, như hôm qua, những món ăn đều được chuẩn bị kĩ lưỡng và đẹp mắt từ bàn tay của các đầu bếp chuyên nghiệp đến từ nhiều nước trên thế giới, một bàn ăn thịnh soạn, một bầu không khí mát dịu của buổi sáng nơi đất biển, đã quá điiiii!!! Tôi phóng ngay vào vị trí duy nhất còn vắng chủ, cáo lỗi với mọi người vì đã xuống trễ, rồi lao vào… “ăn ngay”…Một bữa ăn sáng ngon ơi là ngon, nhưng từ nãy tới giờ, anh Minh cứ im re, không thèm nói một câu, ánh mắt cũng khác thường ngày, lạnh hơn, có chút khó hiểu, không lẽ anh ấy vẫn còn giận chuyện tối qua? Nhưng mà lúc đó anh Minh đã cười với mình rồi còn gì, cũng đâu có giận nữa, hay là, tại phát hiện ra sự “mạnh mẽ quá xá” của mình vì đã đạp cho tên Chun kia một cú nên anh ấy quyết định cách li với mình để lường trước hậu quả ta???!!! – tôi nhìn anh Minh chằm chằm, trong đầu hiện lên hàng loạt suy nghĩ…
“Nhìn anh ghê thế, em ăn đi!” anh Minh không thèm nhìn tôi một cái, buông câu lạnh toát làm “héo” hết tất cả sự sống vốn đang sống trên thế giới. Haizzzz, không biết mình bị giận vì chuyện gì nữa, phải hỏi rõ anh ấy thôi. Nhưng chưa kịp hỏi thì tôi lại bị bất động vì một nụ cười…thiên sứ…- tôi mãn nguyện, vậy là anh Minh không giận mình, nhưng những hành động nãy giờ khả nghi lắm, anh này, lúc nóng, lúc lạnh, lúc khó hiểu, không biết mò vào đâu cho được. Tôi thôi nhìn nụ cười của anh Minh, ngó sang thì không biết tên Chun đã nhìn tôi chằm chằm từ lúc nào, một ánh nhìn sắc lẻm, nhỏ Huyền thì trơ con mắt tròn xoe nhìn tôi và tên Chun, anh mắt tên Chun điên tiết, còn mắt tôi thì hiện nguyên hình 2 dấu chấm hỏi to tướng, anh Minh và nhỏ Huyền thì ngơ ngác nhìn chúng tôi, cuối cùng là…8 mắt nhìn nhau…
Theo như lịch trình, sau khi ăn chúng tôi sẽ đến khu vui chơi giải trí, ra đến cổng nhà, một chiếc Ferrari Limousine trắng thanh lịch đậu trước mặt chúng tôi…Shock…Shock…
“Chúng…ta…chỉ…chỉ có 4 người…có…có cần đi một…một chiếc xe…khủng hàng…thế này không???” tôi choáng đến độ lắp bắp
“Khủng hả? Anh có thấy khủng gì đâu, lựa mãi mới kiếm được một chiếc nhỏ gọn thế đấy!!!” anh Minh mặt tỉnh hơn sáo, nói giọng kiểu “chuyện này có gì đâu”. Shock…shock…shock tập 2, trời ạ, chỉ là đi ra công viên giải trí thôi, có cần phải cầu kì thế không, chúng ta đâu phải là người nổi tiếng – trừ tên Chun, cũng chẳng phải quan chức cấp cao Nhà nước, đi chiếc xe này có gây sự chú ý quá không!!! Nhưng mà cũng phải, công tử, tiểu thư như hai anh em nhà họ thì chiếc xe này cũng chỉ là loại thường, nhưng nó dài thoòng loòng à, vậy mà kêu nhỏ gọn, phô trương quá xá!
“Phải đấy Như, thôi tụi mình lên xe đi, đứng chôn chân nãy giờ mỏi chân quá à!!!” nhỏ Huyền lên tiếng. Haizzz, bó tay hai anh em nhà này – tôi lắc đầu ngán ngẩm nhìn hai “ông, bà tướng” kế bên, liếc mắt sang nhìn tên Chun thì thấy hắn có vẻ thoáng “xúc động” trước cái xe, nhưng nhanh lấy lại ánh mắt điềm tĩnh và lạnh lùng của một tử thần – hứ, cũng không thèm nhìn người ta đáp lễ lấy một cái!. Chúng tôi trèo lên xe, vẫn như thường lệ, tôi ngồi cạnh anh Minh, còn nhỏ Huyền thì cứ đeo dính tên Chun. Hừ, vậy mà nói là không để nhỏ ta đeo bám, đúng là nói ngang!!!
“Như, mắt em hơi quầng lên kìa, bộ tối qua không ngủ hả?” anh Minh hỏi đúng tim đen tôi luôn, tôi và tên Chun nhìn nhau khó xử…
“E…hèm” tên Chun tằng hắng
“Ơ…Dạ…dạ phải, tại lạ chỗ nên em không ngủ được…Hêhêhêhê!!!” tôi lại nói dối anh Minh nữa rồi!!!
“Ủa, hôm nay sao thần sắc anh Chun kì vậy nè, hai mắt thâm quầng, mặt lờ đờ như mất ngủ í!” làm như “thứ gì” không bằng, “thần sắc” sao? Sao mà quan tâm thế??? Khoan, nhỏ ta vừa mới hỏi gì vậy???…Oái…Sax,…sắp bị phát hiện rồi…sax…
“Khụ…khụ…khụ!!!” nhỏ Huyền phán một câu xanh rờn làm tôi ho sặc sụa
“Không sao chứ Như?” anh Minh hỏi
“Dạ không sao, tại em, tại em sặc nước bọt ấy mà! Hihihihihi!”
“Hai cái người này lạ thật, đều mất ngủ, đều thần sắc bất ổn, bộ tối qua hai người thức khuya cùng nhau hả?” lại tiếp tục
“LÀM GÌ CÓ” đồng thanh
“Đúng là khả nghi mà!” nhỏ Huyền trợn to đôi mắt dò xét hết nhìn tôi rồi lại nhìn tên Chun trịp trặc, vuốt vuốt cằm, nhìn chăm chú 2 người bọn tôi
“NHÌN CÁI GÌ MÀ NHÌN!” lại đồng thanh
“Thôi thôi, Huyền, nhóc đừng chọc hai người họ nữa, chắc tại Chun cũng khó ngủ ở chỗ lạ thôi mà!” Minh đại nhân từ bi gỡ rối cho chúng tôi. Nếu nhỏ Huyền mà biết được sự thật chắc xé xác tôi ra luôn cho coi, xong rồi lại nghi ngờ tôi thích tên Chun, giành giựt cấu xé tình yêu với nhỏ nữa thì nguy!!!
Haizz, zời ạ! Cuối cùng cũng tới nơi, nãy giờ ngồi trên xe mà cứ như cực hình, run cầm cập chỉ sợ nhỏ “thẩm phán” kia lại phát hiện ra thêm điều gì thôi! Tôi được chú tài xế mặc vest đen, đeo kính đen và dây bộ đàm đen (ngầu dễ sợ) tặng kèm một nụ cười và đẩy cửa mời bước ra…
Wow!!! 0_0. Một khu vui chơi rộng hơn cả rộng, đây mà gọi là cá nhân sao??? Cánh cổng to cao đồ sộ đeo dòng chữ “Funland” to tổ chảng, “bự” không thể nào tưởng tượng nổi, khu vui chơi cách bãi biển không xa lắm nên không khí rất trong lành, anh nắng không quá chói chang, chúng tôi bước vào cánh cổng to cao ấy, đi ngang qua bãi gửi xe và quầy bán vé, vào thẳng phía bên trong…
“Sao ngộ thế, Huyền bảo là khu vui chơi cá nhân mà, sao lại lắm người vậy?” tôi hướng mắt về “chùm người” đông nghẹt trong khu giải trí mà lòa cả mắt
“Hihihi, thì cá nhân thôi, nhưng Huyền kinh doanh để kiếm thêm ít tiền tiêu vặt ấy mà!!! Hihihihi!” nhỏ Huyền tỉnh bơ. Sax, tiêu vặt, chỉ tiêu vặt thôi mà xây nguyên cái khu vui chơi tổ chảng với biết bao nhiêu trò đẳng cấp nước ngoài, nhỏ này có điên không đấy! Ờ, nhưng mà nếu không kinh doanh thì lại càng phí, để khu vui chơi to đùng này trống huơ trống hoác không có người đến vui chơi thì quả là quá hoang phí!!! Xem ra nhỏ này cũng thông minh!
“Thôi! Mấy nhóc cứ đứng đây hoài, vào nào!” anh Minh lên tiếng rồi đẩy hết “lũ” chúng tôi vào bên trong!
Sướng ghê! Chúng tôi không cần phải mua vé mà con được đón tiếp nồng hậu nữa chứ, đi đâu mấy người nhân viên mặc “gi-lê đen khoác ngoài sơ mi trắng cũng cứ: “chào các tiểu thư, các thiếu gia ạ!”. Làm ngượng muốn chết, nhưng cảm giác này cũng thích thích, luôn được mọi người chú ý như “thú ngộ” vậy!!! Háháhá… (đúng là 1 con thú ngộ à nghen!)
Biết bao nhiêu trò chơi cảm giác mạnh đều “bị” tôi chơi hết sạch luôn, nào là vòng quay siêu tốc, đu dây trời, tàu lượn thần tốc, rồng bay phượng múa hay rồng lê phượng lết gì đó tôi cũng đã chơi nốt, vượt thác, trượt cỏ nhân tạo, trượt cát nhân tạo, trượt tuyết nhân tạo, cá chép lộn nhào,…Sau các trò bạo lực mà chỉ có mỗi một mình tôi chơi – thật ra là cũng có vài trò mấy người kia tham gia, thì tới các trò lãng mạn và “êm ái” hơn, nào là cáp treo – nắng thấy ghê mà cảnh cũng đẹp thấy ớn, rồi đến thủy cung, đạp vịt…
“Này, từ nãy tới giờ em toàn chơi mấy trò bạo lực không à! Bó tay luôn” anh Minh mặc chiếc áo phao màu cam ngồi kế bên tôi, chân vừa đạp, miệng thì thốt lên lời “ca ngợi và ngưỡng mộ”
“Em mà, nhìn zậy chứ không phải zậy đâu nha, nhưng mà nhìn không phải zậy thì nó là zậy đó! Hahahahaha!” tôi đùa
“Em đúng là nói chuyện hại não hết sức. Ngộ thiệt nha, tất cả những thứ đặc biệt của con trai lẫn con gái đều quy tụ về em hết, đúng là bản tính khác người!” anh Minh lắc đầu ngao ngán nhìn tôi
“Anh này, đang nói chuyện trò chơi thì lại bay sang chuyện tính cách của em à! Cái này người ta gọi là ăn cơm dưới núi nói chuyện trên trời đó hiểu chưa hả?” tôi trề môi đùa cợt
“Hơhơ, còn em, ăn cơm trên nóc nói chuyện sóc óc đó!”
“Hahahahahahaha!!!”
“Hahahahahahaha!!!”
“Hai người kia, tâm tình gì thế, đua vịt không?” nhỏ Huyền với tên Chun nãy giờ lạch đà lạch đạch đằng sau, cuối cùng cũng “ngoi” lên được bằng chúng tôi, nhỏ ta dẩu môi ra, mặt hiện lên hai chữ “thách thức” còn tên Chun thì mặt vừa thách thức vừa bực dọc, chắc tại nãy giờ hắn ta “đổ mồ hôi, sôi nước mắt” mới “trèo” lên được đến đây trong khi tôi với anh Minh thì nhởn nhơ nhàn hạ, thanh thản đạp từ tà từ từ nhưng vẫn dẫn đầu nên thế, chưa kể, ngồi cùng thuyền với nhỏ Huyền thì chắc chắn sẽ gặp phải rắc rối và phiền phức (ngồi zới bà chị còn rắc rối và phiền phức hơn nữa í!)
“Đua vịt??? Là gì thế?” anh Minh ngơ ngác, hết nhìn hai người “đồng hội đồng thuyền” bên kia rồi lại nhìn tôi
“Đua vịt là đạp thuyền đua đó!” tôi thuyết minh
“Àaaaa! Đã hiểu đã hiểu, chơi luôn!” sau “lời phán” của anh Minh, nhỏ Huyền cười đắc ý còn tên Chun thì bỉu môi. Hai người bọn họ cuống quýt, cứ thế “lao đầu lao cổ” đạp “tới bến” trong khi tôi với anh Minh cứ nhởn nhơ…tâm sự! Hahahaha, hai người bọn họ bị chơi một cú đau chí mạng luôn rồi! Hahahahahahahahaha!!!
Không nói cũng biết, sau khi “ngoi lên bờ” tôi với anh Minh bị nhỏ Huyền rủa xả tới tấp, kèm thêm ánh mắt vừa lửa vừa băng của tên Chun…haizzz…có chút phiền nhưng chơi bọn họ thật là vui quá đi!!!
Màn tiếp theo…chính là leo núi ngắm hoàng hôn…xuất phát thôiiiii!!! (Tuệ Như khai màu đầu tiên)