Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 31
CHAP 31: BIỂN TÌNH
Chiếc máy bay dường như đang bay thấp dần, từ màn mây mờ ảo bồng bềnh trôi, cảnh biển nhìn từ trên cao hiện ra ngay trước mắt, một mảng biển xanh ngắt được bao bọc bởi thảm cây tươi mát. Wow, đẹp quá – tôi nhìn mà lòng đầy phấn khởi, chiếc máy bay bay lướt qua vùng thơ mộng ấy rồi từ từ hạ cánh xuống bãi sân rộng thênh thang. Chúng tôi lần lượt bước xuống cầu thang, trên vai đeo hành lí, gió biển làm tóc ai nấy chúng tôi bay phất phới, không kiềm được nữa, tôi chạy ngay ra con đường vòng sang bãi biển, nhỏ Huyền cũng thích thú không kém gì, nó nắm tay tôi chạy thật nhanh, để lại hai tên con trai đang thong thả đi từ từ phía sau…
“Wow….Áhahahahahaha, thích quá à, đẹp ghê!!!” tôi đứng gần một gốc cây dừa reo lên
“Aaaaaaaaaaaaaaa, mát quá!!!” nhỏ Huyền buông tay tôi ra, dang hai tay đón gió, cười sảng khoái. Tôi và nhỏ chạy ùa ra bãi cát rượt đuổi nhau. Nào là chơi rượt bắt với sóng nước, nào là đẩy nhau xuống cho ướt giầy, trên bãi cát vàng óng ánh những tia nắng, bước chân của hai người bạn tri kỉ in hằn. Nhỏ Huyền lấy tay hớp nước rồi tung vào mặt tôi, tôi cũng chẳng chịu kém cạnh lôi nhỏ ra nước cho ướt hết đôi ba ta hàng hiệu (ác quá), bãi biển tràn ngập tiếng nói cười, la hét inh ỏi của tôi và nhỏ. Tuy đây chỉ là một góc nhỏ của bãi biển Nha Trang nhưng cảnh đẹp vô cùng, một hàng dài những cây dừa đang đung đưa theo gió như đạo binh xếp hàng vào trận trong tư thế hiên ngang. Chúng tôi cứ thế, đùa nghịch mặc kệ hai người con trai kia, người thì cười hiền, người thì toát ra hàn khí rồi lắc đầu ngán ngẩm. Lâu lắm rồi mới được vui chơi thỏa thích thế này, lâu lắm rồi tôi mới lấy lại sự lạc quan yêu đời, lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác yên bình, an tâm…thật lạ!!!…
“Này, vui thế cơ hả? Cho anh tham gia với nào!!!” giọng nói của anh Minh vọng lại từ phía sau khiến tôi và nhỏ Huyền quay lại, nhỏ Huyền lấy tay ngoắc lấy ngoắc để tên Chun, tôi thì nháy mắt tinh nghịch với anh Minh tỏ vẻ thách thức, anh Minh đang trong tư thế sẵn sàng, bỏ ba lô xuống bãi cát rồi chạy thẳng về phía chúng tôi, còn tên Chun kia vẫn bình chân như vại, vòng hai tay trước ngực rồi quay đầu định bỏ đi, nhưng rồi…too late, đã quá trễ để nói câu giã từ, tên Chun bị nhỏ Huyền “phóng” ngay tới, bá cổ vỗ tai, “lôi đầu” vào cuộc chơi. Tôi nghịch ngợm xô anh Minh xuống nước rồi bỏ chạy để lại anh ấy đang tức giận kêu í ới vì ướt gần hết nửa ống quần, anh Minh kiềm chế không nổi rượt theo tôi…
“Này, em gan lắm nhé! Đứng lạiiiiiiiiiii…” tôi ngoảnh đầu vì tiếng la của anh Minh rồi cắm đầu cắm cổ chạy. Lâu lâu quay lại “dò la”, và…tôi thua cuộc, anh Minh chạy nhanh quá chừng, chặn trước mặt tôi, vỗ vỗ hai tay, xắn tay áo rồi…quật ngã tôi xuống bãi cát bằng một thế Judo “cao cấp” (quật ngã được Tuệ Như duy nhất chỉ có Minh thôi đấy!). Áo tôi đã bị dính đầy cát, tôi giả điên nằm bất động để tránh “trận chiến” tiếp theo
“Này, này, có sao không đấy!!??” anh Minh ngồi chồm hổm, lay lay vai tôi. Héhé, đâu có dễ thua, tôi đẩy một phát làm anh Minh bật ngửa, vừa lúc đó sóng xô tới làm anh ấy ướt sũng hết chiếc áo sơ mi đen…Háháhá…
“Ôi! Ướt hết áo anh rồi!” anh Minh nhổm dậy nhăn nhó nhưng trông vẫn cực đáng yêu, đôi môi cánh anh đào mỏng hồng hào dẩu lên nhìn như trẻ con, lông mày nhăn lại vừa giận dỗi vừa dễ thương
“Hìhì, huề nhé!” tôi đứng dậy rồi chìa tay kéo anh Minh, anh Minh liếc nghịch tôi một cái rồi cầm lấy tay tôi, tay anh ấy ấm áp thật, bàn tay tôi nằm gọn gàng trong đôi bàn tay to ráp ấy, như có một thứ gì lan tỏa khắp người và truyền đến trái tim tôi, một sự rộn rã lạ kì…
“Tức em thật! Bốp!!!…” …oái, không tin nỗi nữa rồi, anh Minh…dám tát mình cơ đấy, dù không mạnh nhưng như vậy là xúc phạm mình rồi còn gì nữa, kì cục quá, mặt tôi chưa ai dám đánh bao giờ đâu, dám động chạm vào thân thể mình hả???!!! (ọe, mắc ói!!!)
“Sao tát em, xin lỗi đi!” tôi bực dọc đuổi theo người con trai đang đi điệu hí hửng trên bãi cát cách tôi không xa
“Không chịu!!!” gì vậy??? Định giở trò con nít à???!!!
“Không biết đâu, anh phải xin lỗi, tại sao lại tát em!!!???” tôi vẫn đuổi theo
“Ưm, ưm…” anh Minh dơ một ngón tay đưa qua đưa lại. Tức thật mà, dám tát mình, không thể tha thứ được…
“Cô làm cái quái gì thế hảaaaaa??? Dừng lại mau, đây là mệnh lệnhhhhhhhhhhh…….” tên Chun vừa dơ hai tay đỡ, vừa la làng la xóm trước hiện tượng “nước lũ dâng cao” do nhỏ Huyền tạo ra, còn nhỏ thì cứ cười ha hả, lấy tay tát nước khí thế vào tên Chun, không chịu được nữa, tên Chun giở trò bạo lực…tiến lại gần nhỏ ta, hắn nhấc bỗng nhỏ lên làm con nhỏ bất động ngơ ngác rồi đi thẳng ra biển nơi sóng nước đang xô tới, hắn ta thả Huyền xuống một cái “bạch” rồi phủi tay, lạnh lùng bỏ đi. Nhỏ ta vẫn “ứ tỉnh ngủ” nằm một cách “yên bình” trên nước, mắt mơ màng, mặt đơ như cây cơ. Tôi với anh Minh thấy vậy liền chạy nhanh tới đỡ nhỏ lên…
“Này, sao anh quá đáng thế hở, ướt hết con người ta rồi!” tôi đỡ nhỏ Huyền nhưng vẫn không quên mắng tên thủ phạm kia. Hắn ta lạnh ơi là lạnh, không thèm đếm xỉa đến lời nói của tôi, đứng cạnh gốc dừa…đếm lá…!!!~.~ . Nhỏ Huyền vẫn mớ ngủ, hình như tôi nghe được cả tiếng tim đập loạn xạ của nhỏ ta khi đỡ nhỏ ngồi lên, haizz, đúng là, mê trai tới nỗi bị trai quăng như bao gạo vẫn còn mê, đúng là đánh chết cái nết không chừa mà!!! Anh Minh thấy em mình vậy mà vẫn còn cười được công nhận tài ghê, không biết cười nhục mạ hay cười khinh bỉ đây!!! Chậc chậc chậc…bó rúng anh em nhà này…