Vị Hôn Thê Của Thần Chết

Chương 30


Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 30

CHAP 30: HÀNH TRÌNH THÚ VỊ BẮT ĐẦU
Xe bắt đầu khởi hành, tôi với anh Minh cười cười nói nói rôm rả, quên béng mất tên Chun, tôi tò mò quay xuống thì thấy mặt hắn trông “ngầu” kinh, tôi mà trêu hắn lúc này chắc tên đó lao vào bóp chết tôi mất thôi, im lặng là vàng. Tôi quay lên tiếp tục vui đùa với anh Minh…
“Này, lâu ngày không gặp em nói nhiều hơn trước đó!” anh Minh vừa lái xe vừa cười trêu tôi
“Có đâu! Tại hôm nay hứng khởi lên nên mới vậy thôi! Vui quá, để em kể chuyện cười cho anh nghe nhá! Trong một bệnh viện tâm thần có một cái giếng, 24/24 đều có một đám bệnh nhân thần kinh đi qua đi lại xung quanh miệng giếng, miệng lẩm bẩm: mười ba, mười ba, mười ba,… .Đột nhiên có một người mới nhập viện chạy lại hỏi: mọi người đang làm gì thế? Cả đám bệnh nhân kia không nói không rằng, bu lại đẩy bệnh nhân vừa mới đặt câu hỏi xuống giếng, rồi tiếp tục đi xung quanh miệng giếng và đọc: mười bốn, mười bốn, mười bốn,… Háháhá, vui không, vui không? Háháhá…!!!”

“Vui, hahahahahaha, đúng là, những câu chuyện em kể hầu như đều liên quan tới bệnh nhân tâm thần thì phải! Hahahahahahahahahaha…!!!” anh Minh cười quằn quại
“Hahahahahahaha…!” and me too
“Sời, vậy mà cũng vui!” một tiếng nói tuy nhỏ nhí có thể anh Minh không nghe thấy nhưng cũng đủ để tôi điên tiết, trừng mắt với cái tên ngồi đằng sau đang nói giọng khinh bỉ. Tên Chun kia cũng không chịu kém cạnh, trợn mắt ngược lại tôi, miệng thầm thì:
“Sao nào?”
“Hừ!” tôi giơ nắm đấm hù hắn ta rồi quay ngoắt mặt lên
Và bầu không khí trong chiếc xe vẫn sôi nổi như thế, chỉ có một tên là bỏ ngoài tai tất cả, ngồi khoanh tay trước ngực, mặt hùng hùng hổ hổ như giết người tới nơi. Cuối cùng cũng đến sân bay, đương nhiên đây không phải là sân công cộng rồi, đây là sân bay riêng của nhà nhỏ Huyền được xây dựng cách biệt thự nhà nhỏ không xa. Haizz, rõ khổ, lần này cũng vậy, tên Chun nhà quê cũng chẳng biết đẩy cửa bước ra, phải chờ đến phiên anh Minh mở cửa “dìu” mới chịu. Hừ…Chúng tôi vừa xuống xe thì đã có một người đàn ông mặc vest đen, kính đen chạy đến mở xe rồi lái đi, hình như là vệ sĩ hay gì đó của gia đình anh Minh. Khỏi phải nói, tôi còn chưa kịp “định hình” được nhỏ Huyền đang ở đâu thì đã nghe tiếng la như heo bị thọc tiết của tên Chun vì bị nhỏ “tấn công” (ôm) từ phía sau (cái này gọi là đánh lén!)

“Anh Chun tới rồi, anh Chun tới rồi, hihihihi, vui quá, anh có lành lặn không? Trên đường có bị tai nạn, tông xe, xe tải cán hay lọt cống gì đó không?” nhỏ Huyền ôm chầm tên Chun, sau đó thì xoay tên Chun như chong chóng xem xét tổng thể (trù ẻo thì có!!!)
“Hừ!” tên Chun hừ một tiếng lạnh tanh rồi tỏ vẻ khó chịu bỏ đi để nhỏ Huyền chạy theo như con choi choi ở đằng sau
“Máy bay cá nhân ở đằng kia kìa! Mọi người lên đó rồi chúng ta khởi hành luôn” anh Minh chỉ tay vào chiếc máy bay to đùng (gấp mấy lần máy bay bình thường) màu xám lấp lánh dưới ánh nắng (làm như hột xoàn không bằng) rồi nói. Nhỏ Huyền không ngần ngại kéo tên Chun như mèo tha chuột lên máy bay, mặc kệ hắn ta có vùng vẫy, giẫy giụa, la hét thế nào!!! Chậc chậc chậc, đúng là số tên Chun khổ thật, gặp phải nhỏ bạn chí cốt của mình, tuy mình với nhỏ là BF nhưng không thể không nói đến cái kiểu thích làm theo ý mình của nhỏ…
“Chúng ta cũng lên thôi!” anh Minh vỗ vai tôi rồi đẩy người tôi tiến tới chỗ cầu thang bước lên máy bay, chiếc máy bay xám bạc đậu giữa sân rộng thênh thang. Thế là chuyến hành trình của chúng tôi chính thức bắt đầu…!!!

Chúng tôi được một chị tiếp viên xinh đẹp phát ỗi người một chai nước và một cái burger, ôi, khổ thật, số mình nó cứ dính với burger hay sao đấy! Tiệm nhà cũng bán burger, hôm nay đóng cửa đi chơi cũng gặp burger, hichic, phải ráng nuốt thôi… Nhưng dường như anh Minh hiểu được tôi đang nghĩ gì, anh Minh bảo chị tiếp viên đổi phần burger của tôi thành hot dog, anh ấy cũng không quên nháy mắt với tôi tỏ vẻ hiểu ý, đúng là anh Minh có khác, luôn đọc được suy nghĩ của tôi dù là lúc trước hay bây giờ…
Máy bay cất cánh, tôi nhắm mắt thả mình rồi từ từ hé mắt nhìn khung cảnh xung quanh, tuy chưa bay cao nhưng tôi có thể nhìn thấy mình cách đất liền như thế nào. Một lúc sau tôi đưa mắt nhìn những đám mây đang bồng bềnh trôi qua khung cửa nhỏ với lớp kính dày cộm, nắng mai chiếu rọi, nhìn ra ngoài tôi có cảm tưởng như mình đang ở thiên đường, mây trắng, trời xanh, nắng vàng, đẹp quá, thật lung linh. Không khác gì tôi mấy, mỗi người bọn họ đều tìm ình một cách “giết thời gian” trên máy bay, nhỏ Huyền rút chiếc điện thoại ra bấm lia lịa, lè cái lưỡi, đôi mắt tập trung nhìn vào màn hình, đủ hiểu nhỏ ta đang làm gì rồi, anh Minh thì cắm tai nghe vào tai rồi nhắm mắt lại thả mình trong nhịp điệu của âm nhạc, cũng để tránh bớt những tiếng ồn ào, còn tên Chun thì…ngủ mất rồi!!! Cái tên này, chán hắn ta thật đấy, ngủ ngủ ngủ hoài, nhưng…trông hắn ta lúc này tôi nhớ tới đêm hôm đó quá…nhìn hắn đáng yêu thật!!! Sau khi liếc nhìn bọn họ một vòng, tôi lại quay lên ngắm cảnh, tôi rất thích nhìn bầu trời và nhất là gieo mình trong bầu trời ấy như hiện giờ đây!!! Mỗi người chúng tôi ai nấy đều có một công việc riêng, một cuộc đời riêng, nhưng có lẽ nào định mệnh đang cố ghép những thứ riêng ấy thành chung chăng??? (lời giải đáp để sau này mình kể cho!!!)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.