Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 2
CHAP 2: CHỈ MỘT BƯỚC CHÂN LÀM NÊN ĐỊNH MỆNH
“ Gì đây nhỉ? Là một cái gương sao? Oái! Mình đạp bể nó rồi, của ai đây ta? Mà sao gương lại có màu đen thùi lùi thế này, zậy thì làm sao mà soi được chứ? Hình như có người đánh rơi nó thì phải. Thôi, mặc kệ!” tôi cầm cái gương đáng thương vừa mới bị tôi đạp bể lên săm soi rồi vứt nó về chỗ cũ
“Ủa, xe máy của mình đâu rồi ta?” tôi giáo giác tìm chiếc xe máy giao hàng của mình
“Rõ ràng là hồi nãy dựng ở đây mà!” kì thiệt, xe mình đâu rồi
“Khoan đã, hồi nãy mình để nó ở đây ngồi ăn kem, sau đó thì gặp 2 tên điên từ dưới cống chui lên, sau đó thì nói chuyện, sau đó thì…”không lẽ…
“ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! Mất xe rồi! Trời ơi là trờiiiiiiiiiiiiiiii! Không lẽ hồi nãy mình rượt 2 tên kia ăn trộm cướp mất rồi hảaaaaaaaaaa! ÁAAAAAAAAAA! Tức quá đi, trù cho chết cái con, thằng nào dám cướp xe mình! Trời ơiiiiiiiiii! Cũng tại 2 tên trời đánh kia hết đó, mai mốt tốt nhất là tránh mặt mình đi, nếu không…” tôi tức đến bốc khói lên đầu, đứng giữa công viên gào thét mặc ọi người nhìn tôi như kẻ điên. Đúng là, người thì ngồi đầy công viên thế này mà thấy ăn trộm không ai la lên một tiếng, thật là vô tâm quá mà! Tức thiệt, cầu ai mốt nhà mấy người có bao nhiêu cái xe đều mất hết lun! Tôi tức quá nhảy đồng đổng, giận cá chém thớt quên mất cái gương ban nãy bị tôi đạp cho vỡ vụn thành từng mảnh, trông chẳng ra manh giáp nào cả
“Zời ạ! Về nhà biết ăn nói thế nào với mẹ đây, hôm nay là cái ngày quái quỷ gì thế không biết, ngày mai phải ăn chay mới được!!!” tôi lê từng bước chân mệt mỏi trên con đường về nhà, quần áo thì xốc xếch, đầu tóc bù xù, vừa đi vừa càm ràm, nhìn bộ dạng tôi lúc này không biết nhìn giống con gì đây trời! Thoáng một cái tôi đã lết được cái xác không hồn về nhà, lúc này là 6h. Mẹ tôi đang đứng trước cửa tiệm ngóng tôi. Huhu, mẹ ơi con có tội! Vừa thấy tôi, mẹ chạy vội ra với vẻ mặt lo lắng:
“Con đi đâu mà giờ này mới về? Hồi trưa con ăn cơm ở đâu, sao không gọi điện thoại về nhà báo một tiếng? Ủa mà xe con đâu? Sao con lại đi bộ?” mẹ liên tục đưa ra những câu hỏi làm tôi càng thấy tội lỗi hơn
“Dạ,…mẹ…mẹ ơi…con…mất xe ròi…” tôi ấp a ấp úng, cúi gằm mặt xuống, nhắm tịt 2 con mắt chờ cái đánh trời giáng của mẹ. Ủa mà sao không ai đánh mình zậy kìa!
“…” tôi ngẩng đầu lên nhìn mẹ với cái mặt cún con năn nỉ thường ngày
“Vào nhà đi, vào nhà rồi nói” mẹ trầm giọng xuống, khoanh 2 tay đi vào nhà trước. Trời ơi, lần này tôi tiêu thiệt rồi, chưa bao giờ thấy mẹ nghiêm túc đến thế! Tiêu rồi, sắp tới giờ tử hình rồi!!! Tôi bước vào nhà đã thấy mẹ ngồi khoanh tay trên chiếc ghế giành cho khách, hôm nay Happy Day đóng cửa sớm thì phải
“Con ngồi xuống đây mẹ hỏi chuyện cái” giọng mẹ vẫn trầm
“…” tôi im re chỉ biết làm theo lời mẹ
“Chuyện là như thế nào? Kể từ đầu đến cuối ẹ nghe”
Tôi kể hết mọi chuyện và đương nhiên câu chuyện sẽ không thiếu những lời sĩ vả 2 tên khùng trời đánh và tên trộm đáng chết kia. Mẹ nghe xong nhìn tôi trân trân. Hic, chắc mẹ zận quá không thốt nổi nên lời rồi, ax ax
“Thôi bỏ đi, dù sao con cũng làm chuyện tốt, nhưng ít nhất cũng phải gọi điện báo về nhà ẹ đỡ lo chứ!” tôi có nghe lộn ko zậy trời, mẹ quở trách nhưng lời nói rất ư dịu dàng, hihi, thoát chết rồi. Mẹ thật thương tôi, vậy mà tôi lại lo chuyện bao đồng mà mất của. Hic, con xin lỗi mẹ
“Con xin lỗi mẹ, vậy còn chiếc xe tình sao đây mẹ, mình có nên báo cảnh sát không?” tôi hối lỗi
“Thôi khỏi đi, báo thì cũng đâu chỉ thêm phiền phức. Chuyện chiếc xe thì để mẹ tính, không sao đâu, con tắm rửa đi rồi ăn tối, chắc con đói lắm rồi!” mẹ hiền thật, còn mình thì tồi thật
“Dạ, mẹ ơi, cho con xin lỗi nhá! Hêhê!” tôi cười ranh mãnh chọc ẹ đỡ buồn
“Cái con nhỏ thối thây này, tối ngày chỉ biết phiền lòng mẹ, đúng là trẻ con hết sức” mẹ mắng đùa tôi âu yếm
“Hehe, zậy thì con gái thối thây của mẹ đi tắm đây, mẹ nấu cơm cho con đi con đói lắm rồi!” tôi được đà làm tới luôn, dùng hết tất cả năng khiếu bẩm sinh xu nịnh mẹ
“Tắm nhanh đi”
“Dạ”
“Haizz, cuối cùng cũng thoát nạn, mất chiếc xe rồi không biết từ nay giao hàng bằng thứ gì đây. Đúng là không có ngày nào xui bằng hôm nay. Mối thù này, mình sẽ không quên đâu, ĐỪNG ĐỂ TA GẶP LẠI 2 NGƯƠI, đây chính là lời cảnh cáo cuối cùng đấy!” tôi vừa tắm vừa lèm bèm
“Mẹ ơi,ăn cơm thôi,… ủa mà mẹ đang xem gì thế?” tôi thắc mắc hỏi
“Đang xem thời sự”
– Vào chiều ngày hôm nay, có 2 người đàn ông mặc quần áo màu đen xuất hiện ở các công viên hái hoa, bứt cỏ bừa bãi. Một cảnh tượng kì lạ hơn là người dân xung quanh khu vực đã quay được hình ảnh họ dồn những thứ đó vào miệng ăn một cách ngon lành. Đây là một số video thu thập từ những người đi đường…
– …
“Zời, ai mà điên thế nhỉ?” tôi buồn cười
“Cái con nhỏ này, người ta đói quá biết làm sao được, không có gì ăn thì phải ăn cây cỏ thôi. Nhưng mà trông họ cũng không đến nỗi tệ, nhất là cậu con trai kia kìa, trông cũng đẹp trai đấy chứ…” mẹ tôi làm bình luận viên thời sự
“Đâu? Đâu mẹ?” tôi nghe thấy trai đẹp 2 mắt sáng hoắc, nhìn về phía ti vi
….
….
….
“Rầm…” tôi đập mạnh cái bàn, đứng phắt dậy
“Hai…hai…tên đó chính là 2 kẻ khùng mà chiều nay con gặp…”
“Đúng rồi, chính là bọn họ” tôi ngạc nhiên đến mức 2 con mắt thao láo ra nhìn đắm đuối cái màn hình, máu bắt đầu dồn lên não…
– Lực lượng công an khu vực đã dò hỏi họ và cho biết họ đang tìm kiếm “gương thần” nhưng không thấy và cũng vì đói nên họ ăn “cỏ xanh”. Sau khi quay lại những hình ảnh kì lạ của họ, lực lượng công an đã đích thân đưa họ đến bệnh viện Nhiệt đới kiểm tra nhưng họ nhất định bỏ trốn. Hiện nay lực lượng cảnh sát đang truy tìm họ khắp nơi vì sợ họ lại tiếp tục phá hủy cây cỏ ở các công viên. Sau đây là tin tức thế giới…
“Wahahahahahaha, hahahahahaha, ahahahahaha, thật tội nghiệp nhưng mà cũng rất đáng đời, hahahahaha. Đáng lắm, bây giờ thì trở thành tội phạm truy nã rồi, ahahahahahaha…” tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, vui sướng không biết kể sao cho hết
“Cái con nhỏ này, họ đâu phải là người ăn cắp xe con, tại sao phải nhẫn tâm đến thế” mẹ uýnh cho tôi một cái rõ đau vào đùi, lên tiếng bênh vực cái bọn xấu xa
“Ui da… Mẹ à làm sao mẹ hiểu được nỗi nhục của con chứ, con đã bị xem là con khùng chỉ vì muốn giúp đỡ bọn họ thôi đó!” tôi vừa xuýt xoa, vừa biện minh ình
“Thôi đi! Con gái con đứa gì mà chẳng có ý tứ gì cả, cười một cách vô duyên lại còn tâm địa độc ác” mẹ lại mắng mình
“Con mà độc ác thì bọn họ là xấu xa đó” tôi lèm bèm mắng nhiếc bọn họ
“Nói gì nữa đó”
“À không, dạ con có nói gì đâu, ăn cơm đi mẹ!” im re từ đây
Sáng hôm sau…
Con dậy thì mở quán giúp mẹ, mẹ đi sang Bác Năm, chiều mẹ sẽ về, con chỉ cần hâm cơm lên là được, đồ ăn mẹ để sẵn trong kệ. Yêu con!
Tôi vừa bò ra khỏi phòng thì nhìn thấy mẩu giấy nhắn của mẹ dán trên tủ lạnh
“Hôm nay là chủ nhật sao? À đúng, hôm nay là chủ nhật!” tôi xé tờ lịch rồi lảo đảo đi về tollete đánh răng rửa mặt. Haizz, lười quá, thôi mình không ăn sáng đâu, mở cửa tiệm sớm vậy
“Cạch cạch … uỳnh” tôi quay cái bảng “close” lại thành “open”, mở cánh cửa ra
“Áaaa… cái quái gì thế này! Giật cả mình” vừa mở cửa đập vào mắt tôi là 2 tên mặc đồ đen nhìn như côn đồ, phản xạ tự nhiên tôi la toáng lên vì hết hồn. Mà khoan, nhìn cho kĩ đã, 2 tên này là…A, thì ra là 2 thằng khùng ngày hôm qua. hehehehe, muốn tự đào mồ chôn mình đây mà, lần này 2 người chết chắc, muốn tự chui đầu vào hang cọp chứ gì
“2 tên khùng kia, muốn tới tìm chỗ chết hả?” sau một hồi “suy xét” lại quá khứ, tôi đứng thẳng người, khoanh 2 tay lại cho ra dáng đại ca, dẩu môi lên “chào những vị khách hàng đầu tiên”
“Đúng là chịu không nổi 2 người, trước khi tôi lại nổi điên thì 2 người mau chạy trước đi. Nhưng mà sao 2 người biết được nhà tôi?” kiềm được cơn tức giận thì tật tò mò tôi lại nổi lên
“Tôi muốn tìm thì không khó đâu!” tên cao ráo hình như cũng muốn gây sự, hắn dẩu môi ngược về phía tôi
“Ừkm, không khó!” tên lùn kế bên a dua theo
“Phải, đến đúng lúc lắm, chuyện tôi mất xe 2 người tính sao đây?” tôi không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề luôn
“Hả? cô bị mất xe hả? Ủa, mà xe là gì?” tên lùn xấu xí xí xọn xen vào
“Cô mất xe là việc của cô, còn tôi đến đây là hỏi chuyện về chiếc Gương thần” tên “Thái tử” vẫn cứng đầu chối tội
“Nè, anh có biết là tại ai mà tôi bị mất xe không hả? Không có chiếc xe đó thì làm sao mà mẹ con tôi buôn bán chứ” kiềm chết không nổi nữa rồi
“Tại sao cô lại hét lên với tôi, ai biểu cô tài lanh lo chuyện bao đồng để rồi mất xe, lại còn đổ thừa. Tụi tôi còn chưa hỏi tội cô chuyện cô nghĩ bọn tôi bị điên nữa đó, lại còn gọi cho bệnh viện tâm thần mới ác chứ” tên cao ráo cũng tức điên lên la vào mặt tôi. Ủa hắn biết rồi sao, khùng thì phải đưa đến nơi chữa bệnh khùng chứ, lại còn dám mắng mình à
“Anh trốn viện thì phải đưa anh trả lại vào bệnh viện chứ, không lẽ anh muốn tôi mang 2 anh về nhà mình nuôi dưỡng chăm sóc à. Đúng là khùng nên nói chuyện cũng điên theo” tôi tức quá rủa thẳng mặt anh ta
“Nè, con nhỏ kia. Dám nói tôi bị khùng hả? Biết tôi là ai không mà dám ăn nói bất kính kiểu đó” hắn ta tức điên lên suýt nữa thì áu mà chết
“Anh đang hét vào mặt ai thế hả? Bất kính hả? Anh nghĩ mình là ai chứ. Tôi đã nghĩ anh bệnh hoạn nên không chấp, mà anh còn đứng đây mắng ai thế?” lúc này tôi chỉ muốn bay lại quật cho anh ta 1 đòn
“Cô…”
“Thôi thôi, 2 người đừng cãi nhau nữa có gì thì từ từ nói. Chuyện cái gì đó của cô mất thật sự không phải lỗi của chúng tôi đâu. Với lại chúng tôi đến đây để hỏi về chiếc Gương Black chứ không có ý đến cãi nhau đâu mà!” tên lùn nãy giờ sợ đến mức câm như hến thấy chúng tôi cãi nhau dữ dội quá hắn bèn “liều mạng” ra can ngăn
“Việc gì phải nói lí với cô ta” tên mỏ nhọn kia lại muốn gây gỗ. Hax, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
“Anh…anh đúng là đồ khùng mà” tôi tức suýt nữa thì sùi bọt mép
“Thôi mà! Cho tôi xin đi! Giữa ban ngày ban mặt, chúng ta vào nhà rồi nói” tên kia lại khuyên nhủ
“Không được”
“Không thích”
Tôi và cái tên xấu xa kia đồng thanh phản bác
“Quán của tôi mới mở mà đã gặp 2 người khách xui xẻo như các người, chắc ế cả ngày luôn. Không tiếp” tôi cương quyết “đuổi khách”
“Cô tưởng chúng tôi muốn vào quán cô lắm chắc, đường đường là Thái tử mà tôi lại vào cái nơi này sao? Sớx, đi thôi Lui” tên kia dẩu môi khinh bỉ quán tôi, đúng là to gan thật
“Đúng, zậy thì mau đi đi, đúng là làm mất mĩ quan của Happy Day mà!” tôi tiếp tục sỉa sói
“Được” anh ta lại phách lối ra vẻ bất cần
“THÔIIIIIIIIIIIII! MẤY NGƯỜI COI LỜI NÓI CỦA TÔI LÀ CÁI GÌ HẢ???” tên lùn chịu không được, nổi dậy “khởi nghĩa”. Tôi và tên cao ráo hoảng hốt nhìn cái người đang lên cơn
“Thái tử, Người nên nhớ chúng ta đến đây không phải để gây sự mà là để tìm đồ, Người hiểu ý thần nói chứ?” tên lùn hạ giọng xuống nhưng trong lời nói đầy ẩn ý đe dọa
“Ừ…ừ…hiểu…hiểu rồi…” tên “Thái tử” gì đó hoảng hốt đến mức nói ấp a ấp úng
“Còn cô chủ quán, chúng tôi đến đây cũng không phải để cãi nhau với cô, cô cũng hiểu đúng chứ?” vẫn cái giọng nói và vẽ mặt “dịu dàng”
“Gật…gật” tôi gật cái đầu. Công nhận, tên này khi lên cơn đáng sợ thật, suýt nữa thì tôi lòi tim ra ngoài vì tiếng la thất thanh của hắn. Đúng là một con người vừa khùng vừa kinh dị
“Ok, vậy chúng ta vào quán ngồi nói chuyện nhé!” nói xong ông ta nhẹ nhàng đi trước, tông cửa lao vào thẳng quán tôi. Ủa mà tại sao mình phải nhượng bộ ta? Happy Day là nhà của mình mà? Thôi, dù sao mình cũng là người lịch sự, anh ta đã nói thế rồi thì cũng nên nói chuyện đàng hoàng, giờ này cũng chưa có khách đâu. Tôi ra hiệu bằng mắt “mời” cái tên không biết trời cao đất dày kia vào nhà.
“Thật ra chúng tôi đến đây là để hỏi cô về việc ngày hôm qua. Trong lúc chúng tôi bỏ chạy bọn người ở bệnh viện thần kinh hình như có làm rơi đồ, đó là một chiếc gương được treo lên bằng dây tơ màu đỏ nhìn như Kim Bài, mặt gương có màu đen, chúng tôi đã tìm kiếm khắp công viên nhưng không thấy, không biết cô nhìn thấy nó không?” tên lùn ôn tồn hỏi han, làm như cái gương ấy quan trọng lắm vậy! Ủa, khoan…
“Sao giống chiếc gương hôm qua bị mình đạp bể tan tành zậy ta?” tôi lẩm bẩm
“HẢ???”
“CÁI GÌ???”
Hai tên ngồi đối diện há mồm trợn mắt nhìn tôi như người ngoài hành tinh, đồng thanh thế nhỉ?
“Cô…cô…vừa…vừa…nói cái…cái…cái…gì…gì?” tên cà chớn sửng sốt đến mức lưỡi líu vào nhau, nói cà lăm luôn. Còn tên kia thì…bị đơ rồi. Lạ thật, cái gương vô ích đó có soi được cái gì đâu, đen thui thùi lùi việc gì bọn họ phải shock đến thế?
“Thì hôm qua tôi đi trên con đường của công viên, đang tức điên lên vì các anh nên không để ý đạp bể một cái gương. Sau đó, tôi còn bị mất xe, tức không chịu nổi tôi nhảy đồng đổng lên ai biết được vô tình cái gương bị tôi đạp cho tan nát… .Bộ cái đó là của 2 anh hả?”
“Trời ơi…ơi…ơi…ơi” tên lùn kia choáng quả xỉu luôn. Còn tên cao ráo mặt đang từ từ “đổi màu”
“Cô có biết cái gương đó quan trọng đến thế nào không hả” màu cam
“Không có nó thì không thể định vị được chỗ để trở về Darkland đâu” màu tím
“BỘ CÔ LÀ KINH KONG HAY SAO MÀ GƯƠNG THẦN CŨNG ĐẠP BỂ ĐƯỢC ZẬY HẢ?” màu đỏ đen
“Tôi…tôi có biết…gì đâu. Mà…mà chẳng qua chỉ là cái gương thôi, nó lại còn đen thui thùi lùi chả làm được trò trống gì hết, bể rồi thì mua cái mới có sao đâu. Tưởng quý giá lắm” tôi cũng không chịu kém cạnh quát vào mặt anh ta mặc dù biết mình đã sai – tính cách bẩm sinh
“Vả lại cũng vì 2 anh mà tôi không có xe để đi giao hàng, huề thôi” tôi tiếp tục cãi cố
“CÔ TƯỞNG CÁI ĐÓ LÀ THỨ MUA ĐƯỢC ĐÓ HẢ ĐỒ KINH KONG, Ở ĐÂY CÔ CÓ TÌM LÒI 2 CON MẮT CŨNG KHÔNG CÓ ĐÂU. CÁI ĐÓ LÀ GƯƠNG THẦN CHỨ CÓ PHẢI CÁI GÌ ĐÂU MÀ NÓI NGHE DỄ DÀNG QUÁ HA. MẤT CÁI ĐÓ RỒI THÌ LÀM SAO TÔI TÌM ĐƯỢC ĐƯỜNG VỀ XỨ SỞ THẦN CHẾT ĐÂY HẢAAAAA???” anh ta sổ nguyên một tràng “rủa xả diễn thuyết” vào mặt tôi
“BỘ ANH TƯỞNG TÔI KHÔNG BỊ MẤT ĐỒ CHẮC, BỘ ANH LÀ CON GÁI HAY SAO MÀ DÙNG ĐẾN GƯƠNG HẢ? CÁI XE CỦA TÔI CÒN MẮC TIỀN HƠN NỮA ĐÓ” tôi la làng lên cho bằng anh ta
“ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG MUA ĐƯỢC RỒI MÀ, ĐÚNG LÀ ĐỒ CHÂN VOI” anh ta phỉ báng mình kìa, tức hộc máu
“NÈ, HẾT KINH KONG RỒI LẠI ĐẾN CHÂN VOI, CÒN ANH LÀ CÁI ĐỒ TRỐN VIỆN ĐÓ, ĐÚNG LÀ BỆNH HOẠN HẾT SỨC”
“TÔI ĐÃ NÓI TÔI LÀ THẦN CHẾT, LÀ THÁI TỬ ĐÓ ĐÚNG LÀ ĐIẾC ĐẶC MÀ”
“Anh là Thần chết sao? Zậy sao tôi có thể thấy anh được, 6 tháng tôi kiểm tra định kì 1 lần, mạnh khỏe như trâu ko lẽ tôi sắp chết nên mới thấy được anh à!” tôi hạ giọng xuống mỉa mai
“Hứx, ở vương quốc chúng tôi muốn cho con người thấy không phải là chuyện khó đâu. Nhưng riêng tôi không cần dùng phép thuật cô cũng có thể nhìn thấy bởi vì đó là năng khiếu bẩm sinh” anh ta lại khoác lác nữa rồi
“Được, cứ cho là anh không trốn viện, zậy anh chứng minh mình là thần chết đi, làm được đi rồi hẵng tính” tôi thách thức anh ta
“Được thôi, nếu tôi làm được cô tính gì về chuyện cái gương thần”
“Nếu anh làm được tôi sẽ tìm cách kiếm đường về nhà cho anh, đền bù lại cho anh thỏa đáng. Còn nếu anh không làm được thì phải thực hiện 1 điều kiện của tôi”
“Được, quân tử nhất ngôn” tôi và anh ta ngoéo ngón út lại
“Đóng dấu” đồng thanh
….
(Đón xem chap 3)