Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 1
CHAP 1: CUỘC GẶP GỠ QUÁI DỊ
“Mẹ ơi cô Hương lấy 2 phần gà, bà Hạnh lấy năm cái hamburger còn chú Hai gọi 1 hộp mì Ý! Haizz mệt quá mẹ ơi, cho con li nước lạnh đi! Phì phèo phì phèo!” mồ hôi tôi nhễ nhại vì trời nắng gắt
“Đây thưa cô nương, coi con gái mẹ kìa” mẹ vừa bưng cốc nước đến vừa lấy tay áo thấm mồ hôi trên trán cho tôi, mẹ mình lúc nào cũng vậy, luôn dịu dàng và chu đáo
“Được rồi mẹ, con tự lau cũng được, mẹ mau đi làm thức ăn đi kẻo muộn”
Khoảng nửa tiếng sau…
“Mau đi giao rồi về ăn trưa nha con!” mẹ tôi đẩy cửa ân cần dặn dò
“Con biết rồi mà, con đi nha mẹ” nói xong tôi phóng xe ra hẻm bên giao hàng
“Haizz, sao hôm nay nắng thế nhỉ, giao thức ăn xong rồi ngồi đây nghỉ một tí” tay tôi cầm que kem ngồi bệt xống cái ghế đá của công viên. Trời nóng mà ăn kem thì còn gì bằng. Không biết dạo này mấy đứa nhóc ở viện mồ côi sao rồi, chắc phải tranh thủ chủ nhật này đến đó dạy võ sẵn tiện thăm tụi nó luôn, há há, ai mà lương thiện giữ ta!!!
“Cạch cạch cạch….”
“Tiếng gì thế nhỉ? …À không, chắc nóng nực quá nên mình nghe lộn thôi”
“Cạch cạch cạch….”
“Lại nữa, hình như nó phát ra từ nắp cống trước mặt mình”
“Cạch cạch cạch….”
“Chuột cống hả, hay gián?”
– Thái tử à, nhẹ nhẹ thôi!
– Grừ, ngươi tìm đâu ra cái lỗ chó này zậy?
– Hêhê! Hay để thần lên trước xem xét tình hình, Thái tử cứ ở yên đây nhá!
– Nói nhiều quá! Lên lẹ đi
“Hình như mình mới vừa nghe được tiếng người thì phải. Ơ, cái nắp cống đang nhô lên kìa. Oái có hai con mắt nữa. Á, nó thụt xuống rồi” tôi nuốt nước bọt cái ực lại gần nắp cống, tôi ngồi chồm hổm ngó qua ngó lại, nhìn tới nhìn lui. Gần 1 phút rồi không có tiếng động lạ gì cả. Tôi ghé sát lỗ tai xuống nắp cống, lấy tay gõ cóc cóc, lên tiếng:
“Có ai ở dưới đó không?” tôi hỏi khẽ
– Suỵt! Im lặng đi
“Có ai ở dưới đó thiệt hả?”
– Dạ không…! Oái ! Ưm…ư…
Thật là khả nghi. Tôi quát to hơn:
“Ai ở dưới đó zậy???” Ơ hình như tôi có cảm giác có người đang nhìn mình. Oái, mọi người trong công viên đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Tôi giả điên làm người sửa nắp cống. Cúi thấp người xuống, cố tình lớn tiếng:
“Cái nắp này có trục trặc gì rồi” tôi đưa tay vuốt vuốt cằm nhằm đánh trống lảng.
Haizz, mặc kệ đi, chắc là mấy người sửa ống cống hay hút hầm cầu gì đó thôi, không quan tâm. Tôi đang định quay người bỏ đi thì từ dưới nắp cống nhô lên một người đàn ông ăn mặc kì dị, quần áo đen thùi lùi từ trên xuống dưới, dáng vẻ hắn ta lùn tủn, rụt rè lại đứng trước mặt tôi:
“Cô gái, nếu cô đã biết hết rồi thì tôi cũng không dấu nữa. Thật ra tôi là Thần chết kiêm hậu vệ của Thái tử, chúng tôi từ Darkland đến đây…”
– Trời ơi, chưa đánh mà khai rồi
Từ dưới nắp cống phát ra tiếng nói khe khẽ. Người đàn ông trước mặt tôi lại rụt rè lên tiếng:
“Thái tử, người mau lên đây đi, cô ấy biết hết rồi” ông này đang tự kỉ sao? Mà tôi biết hết cái gì chứ? Zời ạ, cái quái gì đang xảy ra zậy nè? Thái tử sao? Thần chết hả?
Một người con trai có tầm vóc khá bảnh bao cũng ăn mặc kì dị không kém gì cái tên tự nhận là “hậu vệ” từ dưới cống trèo lên. Tôi đang lơ ngơ chẳng biết chuyện gì, nghiêng đầu bên này, ngả đầu bên kia thì cái tên “thái tử” đã bước đến cốc mạnh vào đầu tên “hậu vệ” với bộ mặt căm phẫn. Shock quá, tôi lên tiếng:
“Bộ mấy người đang quay phim Enchanted phần 2 hả?”
Hai người “kì lạ” mặt ngu nhìn tôi
“À, 2 người đang hút hầm cầu chứ gì? Hay là rửa ống cống?” tôi hỏi tiếp
Lại cái bộ mặt đó. Thôi chết tôi biết rồi, ở đây cách bệnh viện Nhiệt đới không xa, có khi nào…chắc là zậy rồi. Nếu zậy thì dễ giải quyết thôi
“2 anh à, tôi có chút chuyện phải đi trước để tôi gọi điện thoại tới nơi các anh ở dùm nha, hơhơ không có gì đâu, cũng không mất bao nhiêu tiền mà, hơhơ” tôi cười trừ tưởng thoát được cục nợ, ai dè cái tên có khuôn mặt khá điển trai lên tiếng:
“Ở đó chỉ nói chuyện được qua gương thần”
Zời ạ, đúng rồi, chắc là trốn ra từ đường cống đây mà. Hichic sao số mình xui zậy trời, chắc kiếp trước ở ác quá
“Ở đây có cỏ đen không?” tên khùng nhưng đẹp zai lại hỏi. Thôi kệ đi, tội nghiệp, tôi trả lời cho vui lòng hắn:
“Nơi này chỉ có cỏ xanh thôi, anh đợi một tí, tôi gọi điện thoại cho họ mang cỏ đen đến cho anh ha!”
“Wow, chỗ con người hiện đại thật có thể gọi cả đến Darkland. Chết, nhưng không được đâu Thái tử, nếu gọi về đó Nương nương sẽ nghĩ thần không chăm sóc Thái tử chu đáo lại bắt Người về thì nguy, nếu Người đói thần sẽ hái hoa cho người ăn, được không ạ” bệnh nhân kế bên khuyên nhủ
Zời ơi, tôi điên mất thôi, phải mau mau gọi mới được
“Cũng được, có cả hoa đen nữa à?”
“Hêhê, cái đó thần cũng không biết”
Huhuhuhuhuhu. “Gọi”:
– Dạ, tôi báo cáo bắt gặp được 2 bệnh nhân ở công viên nhỏ gần bệnh viện các người. Họ mặc quần áo màu đen, hiện chúng tôi đang đứng ở chỗ ghế đá trước bồn hoa ạ!
– …
– Dạ vâng, không có chi đâu!
“Tôi đã gọi xong rồi, các anh đứng yên ở đây đừng đi đâu hết nhé, họ sẽ đến ngay, không lâu lắm đâu” tôi dơ dơ cái điện thoại nhẹ nhàng dặn dò
“Oái, cô gọi rồi sao? Không xong rồi” tên lùn hơn la toáng lên
Nghĩ cũng phải thôi, tốn bao công sức mới trốn ra đến đây lại gặp phải mình, tội nghiệp, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa
“Tôi làm vậy là muốn tốt cho các anh thôi, sau này các anh sẽ có được cuộc sống bình thường như bao người khác, không sao đâu ha, ráng lên ráng lên” tôi vừa cổ vũ vừa làm 2 tay thành nắm đấm giơ lên giơ xuống khích lệ 2 kẻ tội nghiệp
“Hax, đúng là…” tên đẹp zai cao ráo tức giận nhìn tôi
“Tôi đang giúp anh thôi! Liếc cái gì mà liếc” kìm không nổi căm phẫn tôi cũng trợn mắt nhìn hắn ta. Đúng là một tên không bình thường
“ Tò te tí tò te tí”
“Ơ đến rồi” tôi mừng rỡ reo lên. Không biết mình có được tiền thưởng không ta???
“Chạy thôi” tên “Thái tử” gì đó ra lệnh rồi cầm tay “hậu vệ” chạy mất. Sớx, tưởng đang đóng phim Hàn Quốc chắc. Ấy chếtttttttttttttt, chạy rồi, làm sao đây
“Nèeeeeeeeeeeeee, đứng lại, đi đâu đó, “cỏ đen” của các anh đến rồi kìa, dừng lạiiiiiiiii……….” tôi vừa đuổi theo vừa kêu í ới làm ai cũng nhìn, zời ạ, đúng là xui xẻo. Mệt quá, đuổi theo không kịp rồi…. phù phù
“Cô gái, 2 bệnh nhân cô nói đâu?” các bác sĩ chạy đến chỗ tôi còn mang theo cả đồ nghề nữa
“Hả…dạ…họ đã chạy mất rồi” tôi ấp a ấp không biết giải thích ra sao
“Có thấy gì đâu” một bác sĩ giáo giác nhìn chung quanh tìm, nói
“Này cô bé, chúng tôi rất bận, hằng ngày có biết bao bệnh nhân cần chúng tôi. Nghe tin báo của cô chúng tôi đã cấp tốc chạy đến nhưng cuối cùng lại…thôi bỏ đi. Khoan đã, không lẽ cô cũng là…” một bác sĩ trông rất trẻ tuổi, khuôn mặt điển trai nhìn tôi ngờ vực. Không lẽ anh ta nghĩ tôi bị thần kinh sao. Thiệt tình, bộ trông mình giống bị khùng lắm hả, tức quá đi
“Tôi xin lỗi vì sự việc này nhưng thật là tôi không có như anh nghĩ đâu, tôi rất bình thường không bị thần kinh đâu mà lo, tôi đang là sinh viên đại học năm 2 của trường Đại học Khoa học, Xã hội và Nhân văn đó, đây là chứng minh nhân dân, anh xem cho kĩ đi. Đúng là làm ơn mắc oán mà. Anh bị bệnh nghề nghiệp nặng lắm rồi đó” tôi bực dọc phân bua
“Thôi được rồi, nếu nói sai thì cho tôi xin lỗi. Nhưng tôi mong rằng cô sẽ không tái diễn một lần nữa” nói xong anh ta quay ngoắt mặt rồ bỏ đi.
“Nè…Ơ…hax …mình tức chết mất, không được tiền thưởng lại còn bị sĩ nữa. Hax, đúng là xui xẻo” tôi vừa đi vừa lầm bầm, tức đến phát điên. 2 tên khùng kia biến đâu rồi không biết. Đúng là không hiểu nổi, tự nhiên xuất hiện đâu ra 2 tên khùng khùng điên điên nói chuyện tào lao, cái gì mà Thái tử với Thần chết gì đó, đúng là trốn viện có khác, lần sau đừng để tôi nhìn thấy 2 anh không thì biết tay tôi. Khoan đã, hình như mình vừa giẫm lên một vật gì đó. Tôi nhấc chân lên, cúi người xuống nhặt vật mình vừa đạp phải, tôi có linh cảm đó là vật rất quan trọng, không biết là gì đây ta….
(đón xem chap 2)
Trả Lời Với Trích Dẫn