Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 27
CHAP 27: MÓN QUÀ
“Đang giận ai mà mặt em tức tưởi thế?!?!” anh Minh đẩy cửa xe bước ra nhìn tôi chọc ghẹo
“Hèhè, tại có một số chuyện bực mình thôi! Anh đi đâu thế?”
“Đi tìm em! Anh đói bụng rồi, bao anh ăn nhé! Lên xe thôi!!!” anh Minh không thèm đợi tôi kịp trả lời, đẩy một phát tôi “thăng” lên xe luôn – chỗ ngồi kế bên anh ấy
“Anh muốn ăn gì mới được?”
“Tùy em thôi!”
“Víu…” chiếc xe chạy như bay trên con đường. Lâu lắm rồi tôi mới được ngồi cạnh anh Minh thế này! Một cảm giác lạ, không giống khi trước. Tim tôi đã không còn đập mạnh như lúc đó nữa, bây giờ tôi xem anh ấy như anh trai, một người anh trai đích thực, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm toát ra từ con người cạnh bên, không còn lạnh lẽo, không còn xa cách nữa, một cảm giác thật lạ ùa đến với tôi, ngồi gần bên anh tôi thấy con tim mình như được sưởi ấm, tóc anh Minh bay phất phới để lộ vầng trán cao, khuôn mặt anh Minh sáng ngời (làm như ma vậy), nụ cười hút hồn tỏa nắng…anh Minh đẹp thật đấy…
“Em làm gì nhìn anh ghê thế?” anh Minh quay sang nhìn tôi trêu
“Tại thấy anh xấu quá!” tôi cũng trêu anh lại
“Sao cơ? Này này, không biết bao nhiêu cô gái chết mê chết mệt vì anh đấy nhé!” (đúng thật!!!)
“Phì!!!… Em nghe Huyền nói thời hạn du học của anh còn những hai năm cơ mà?”
“À, anh về sớm để chuẩn bị giúp ba tiếp quản công ty. Ba anh vài tháng nữa sẽ sang Mĩ lãnh đạo chi nhánh bên đó nên anh thay mặt ba quản lí thôi. Với lại, tại nóng lòng gặp em đấy mà!!!”
“Sao?” nãy giờ anh Minh cứ làm tôi choáng váng hoài, vừa bất ngờ, vừa ngỡ ngàng, vừa khó hiểu…
“…” anh Minh không nói gì mà nhìn thẳng về con đường phía trước, tôi cũng im lặng nhìn quang cảnh hai bên đường…con đường này đẹp quá, tôi chưa đi qua bao giờ, hai bên đường là những cây hoa bò cạp tím trông thật lãng mạn, đường này bé thôi, màu xanh sáng của bầu trời hòa quyện cùng nét xanh lá lẫn với một màu tím huyền bí bao bọc lên không gian, con đường này vắng tanh, chẳng có ai cả, chỉ có chiếc xe, tôi và anh Minh, những cánh bò cạp tím bay bay theo chiều gió, rải đầy con đường, khung cảnh thật thơ mộng…
“Con đường này là nơi bí mật của anh đấy! Lúc chưa đi du học, mỗi khi có điều gì bức bối hay có những cảm giác khó tả trong người anh đều lái xe dạo vòng quanh con đường này! Đường này không có tên, cũng chẳng có ai xây dựng nhà ở đây cả!” anh Minh dường như đang nói chuyện với tâm hồn tôi, nãy giờ tôi cũng đang thắc mắc, bởi hai bên đường chỉ toàn cây hoa, đằng sau lại là bãi cỏ, trông như một công viên vậy, ôi đẹp quá!!! Chưa bao giờ tôi được ngắm cảnh đẹp đến thế này, một con đường không tên nằm giữa lòng Sài thành thật quá đỗi lạ kì, có lẽ, vì nét đẹp lãng mạn của nó mà người ta không muốn xây dựng nó chăng?…
“Em muốn biết tại sao trên đời có cây hoa bò cạp tím không? Anh kể nhé! Ngày xưa có một chàng trai rất yêu một cô gái, nhưng chàng trai ấy không giám thổ lộ tình cảm của mình, tính cách của chàng rất lạnh lùng nhưng vô cùng chung thủy, rồi đến một ngày, cô gái mắc bệnh nặng sắp phải từ giã cõi đời, chàng rất muốn nói với cô gái là chàng rất yêu cô nhưng cái băng giá trong con người chàng đã không cho phép chàng được làm điều đó. Rồi cũng đến lúc cô gái phải ra đi, trước khi ra đi cô gái ước rằng mình có thể chiêm ngắm được thứ tình yêu vĩnh cửu vì cô chưa từng một lần nếm thử mùi vị rung động của trái tim. Và thế là một bà tiên xuất hiện, vì quá xúc động và thương cảm cho 2 người họ, bà ấy đã nhắn gởi lời ước mơ của cô gái đến chàng trai, thế là chàng trai quyết định xin bà tiên ình được thực hiện ước mơ của cô gái. Và rồi, từ trên bầu trời xanh, bắt đầu xuất hiện những cánh màu tím, mềm mại, nhẹ nhàng, sự chung thủy của chàng đã hóa phép cho ước mơ của chàng và cô gái, cô gái chết trong cơn mưa hoa. Và những cánh hoa ấy chính là chàng trai. Em biết không, loài bò cạp thoạt nhìn trông rất đáng sợ, nhưng thật sự chúng rất nhút nhát và không khống chế được bản thân mình. Chính vì thế, bà tiên đã đặt tên cho chàng là bò cạp tím, hóa phép cho cô gái trở thành thân cây và cành lá để họ được mãi mãi ở bên nhau, những nụ hoa trên cây chính là tình yêu vình cửu, một tình yêu mãi mãi vững bền…” anh Minh vừa lái xe vừa ôn tồn kể, giọng nói anh ấy dịu dàng, nhỏ nhẹ và ấm áp…
“Thì ra là vậy, cuối cùng cô gái và chàng trai cũng được ở bên nhau. Chàng trai đó nhát quá anh nhỉ? Thích thì cứ nói là thích tại sao phải rụt rè?!?”
“Vì đó là bản chất của cậu ta!” anh Minh nói với một nét mặt là lạ sao ấy, một đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa điều gì đó…
“Chuyện này có thật không anh?”
“Không, anh bịa đấy! Hahahahaha, vậy mà có người tin sái cổ luôn chứ! Hahahaha, em thơ ngây thật đấy, cây bò cạp thì từ rễ mọc lên chứ ở đâu ra mà có bà tiên cơ chứ! Hahahahaha…” anh Minh cười như điên dại, trêu tôi
“Anh thật là…!!!” tôi trừng mắt. Đi hết con đường trải đầy những cánh hoa tím, chúng tôi rẽ sang con đường lớn rồi đi về con hẻm nhỏ, xe anh Minh dừng lại cách nơi bán hủ tíu gõ không xa. Và đương nhiên món “khai vị” hôm nay là hủ tíu gõ rồi, anh ấy ăn khỏe lắm cơ, những hai tô hủ tíu mì, tôi chỉ ăn mỗi một phần hoành thánh tí tẹo, vừa ăn tôi và anh Minh vừa nói chuyện rôm rả, lúc thì cười ha hả vì cái điệu ăn như chết đói rồi bị phỏng miệng của anh ấy lúc lại khóc như mưa vì bị “ông anh trời đánh” “ban tặng” một “đống” tương ớt khiến lưỡi tôi suýt nữa thì cháy. Anh Minh cũng “sát gái” không kém tên Chun ở nhà đâu nhá! Ai đi qua đi lại đều nhìn anh ấy với cặp mắt ái mộ, chảy dãi ròng ròng (lại nói quá!), anh Minh lịch sự lắm cơ chẳng giống tên cà chơn kia tí nào, anh ấy luôn nở một nụ cười thật tươi đáp lại khiến cho các cô gái chết ngất đi được, gian quá đi, tội lỗi tội lỗi…Ơ…Nhưng mình nhớ tới cái tên kia làm gì, nãy giờ cứ so sánh mãi, thôi quên đi quên đi, nhớ tới hắn chỉ tổ “rối não”…. Lí do tôi bảo anh Minh ăn khỏe bởi 2 tô hủ tíu vẫn còn chưa đủ “đô” đâu, món tiếp theo chính là bánh tráng trộn, lần này thì anh Minh ăn một lúc những 2 bịch, tôi nhìn mà suýt lé mắt, “sơn hào hải vị” tiếp nữa chính là bánh mì kẹp thịt, đương nhiên đối với anh~ không chỉ là 1 ổ thôi đâu, còn có cả cháo lòng, bún bò Huế, bánh canh, gỏi cuốn…~.~, tráng miệng chính là chè ba màu và nước mía…choáng váng…choáng váng…anh Minh thì cười ha hả vì được ăn uống no nê, tôi thì nước mắt ròng ròng vì “xót thương” cái bóp tiền…
“Này, có cần keo thế không hả? Vẫn chưa trám hết cái bao tử mà đã than vãn rồi!”
“Sao cơ? Anh vẫn chưa no nữa à?” tôi suýt ngất vì câu vừa rồi của chàng hoàng tử trước mặt. Không biết anh Minh giữ dáng sao hay thế, ăn xế thôi mà còn như vậy không biết bữa chính của anh~ sẽ ra sao đây! Trông dáng người cũng “ngon” lắm mà, cơ bắp cuồn cuộn, cao ráo, không lẽ ăn một bữa nhịn ba ngày sao trời!?!
“Đùa tí thôi, để anh đưa em về!” anh Minh bỏ hai tay vào túi quần, đi tướng sang, thi thoảng quay đầu lại nhìn cái mặt như bánh bao chiều của tôi rồi cười điên dại (cười đẹp đến chết người!!!). Hichic, may là anh là anh Minh đó, nếu không em giết anh từ lâu rồi! Huhuhuhu, ôi money money của tôiiiiiiiii…
Anh Minh lái xe đưa tôi về đến tận nhà, đẩy cửa bước ra rồi đi sang mở cửa cho tôi, tôi vào nhà trong cái vẫy tay tạm biệt của anh Minh…Happy Day đã vắng khách, chỉ còn vài ba người thôi, vừa vào trong đã thấy cái mặt khó ưa hột dưa của tên Chun rồi, tôi quăng cục lơ rồi thẳng tiến vào trong bếp uống nước…
“Công nhận đi chơi với trai đã ghê ha! Được đưa về tận nhà luôn còn muốn gì nữa!” giọng nói mỉa mai (biết là của ai rồi ha!). Nhịn, nhịn, nhịn…tôi suýt nữa thì sặc nước bởi cái giọng điệu nói xéo thường ngày…bình tĩnh…mình không thể giết chết hắn ta được, vào tù ngồi thì biết làm sao…nhịn…nhịn…
“Còn tên kia không biết ăn cái gì mà ngu quá trời, chở đi chở về chi cho tốn xăng, đi hẹn hò từ sáng tới giờ chắc mệt rồi, lên lầu nằm nghỉ đi không đột quỵ chết tươi đó!!!” vẫn giọng đó…bình tĩnh đi Tuệ Như… nhịn…kiềm chế…
“Thái tử à! Thôi đi, không thôi lại xảy ra chiến tranh nữa đấy. Người đừng gây chuyện nữa mà” Lui đang đứng kế tôi, thấy sắc mặt tôi như đang sắp giết người tới nơi liền chạy ra ngoài khuyên can. Mấy người khách trong tiệm đang ăn uống ngon lành đành hoãn lại chờ xem “ci – nê”
“Tôi có nói gì đâu! Chỉ là thấy sao nói vậy thôi mà!”
“Rầm…” tôi đập mạnh cái cốc nhựa xuống bàn, “phóng” ra phòng khách, mặt đằng đằng sát khí…
…cặp mắt tóe lửa…
…cặp mắt tóe lửa…
…nhìn nhau trừng trừng…
…nhìn nhau trừng trừng
…yên lặng…
…yên lặng…
…em ngồi xem…
…em ngồi xem… (giống bài hát ghê!!!)
…1s…
…2s…
…3s…
…
“TÔI……………….không thèm nói với anh nữa!!!” tôi bỏ lên lầu (bó tay chấm luôn, tưởng Tuệ Như dộng vào mặt tên Chun hay “chơi” trò bạo lực chứ! ~.~)
“Hớ…Hớ…hơhơhơ…đúng là con nhỏ điên” tên Chun phát ngôn một câu suýt nữa tôi “bay” ngay xuống lầu cho hắn ta ăn đấm, nhưng vì trong quán có khách nên tôi đành bất đắc dĩ cho qua…sôi máu…sôi máu…
…
…
…
“Cô Tuệ Như ơi! Cô có bưu kiện gì đó nè!” giọng của Lui lanh lảnh dưới lầu. Lại là gì nữa đây???…
Tôi đi xuống, nhận lấy bưu kiện và kí tên vào tờ giấy do người chuyển giao mang tới, cũng không quên gật đầu nhỏ nhẹ cám ơn. Là một món quà sao???…chiếc hộp quà màu trắng có hoa văn hình bông hoa bò cạp tím…hoa bò cạp tím???…trên nắp hộp quà có một chiếc nơ lớn đồng màu, hộp quà có vẻ hơi to…tôi tháo băng keo từ từ mở ra trong ánh mắt tò mò của Lui và cái tên kia (biết rồi hen!!!)…Là một đôi giày…của tôi sao?…giày à???…Một đôi giày búp bê màu da bò, với cái đế không quá cao, họa tiết trang trí tuy đơn giản nhưng vô cùng thanh lịch và đáng yêu, chiếc nơ nhỏ nhắn nằm ngay giữa mũi giày, còn có một chiếc cúc dễ thương phía trên nữa…đẹp quá…xem ra là đồ mắc tiền vì chất liệu làm đôi giày này là một loại da thượng hạng, bên trong đôi giày còn có in thương hiệu Milan Royal – đúng thật là đồ hiệu rồi. Trông đôi giày bóng loáng rất sang trọng. Kèm thêm là những đường may tinh tế được cách điệu bằng một loại da khác có màu bò sậm hơn, nhìn rất cá tính, một vẻ đẹp đơn giản và thuần khiết…trong hộp quà còn có một tấm thiệp…
– Chắc là vừa với cỡ chân em đó. Xem như đây là quà trả ơn em hồi nãy khao anh ăn! Nhớ phải mang đấy nhé! Hun chụt chụt!!!
Là quà của anh Minh sao? Sao mua nhanh thế nhỉ? Mới đây thôi mà, đúng là super man, không ngờ mình cũng nhận được quà đáp lễ nữa cơ đấy!!! Hihihi, thích thật…Lui cũng đứng trầm trồ khen ngợi…
“Trông đẹp quá! Ai tặng cô vậy?”
“Anh Minh, cái anh hồi nãy đưa tôi về ấy!” tôi phấn khởi ra mặt
“Sì!” tên Chun “sì” một cái rõ to ra vẻ khinh bỉ rồi bỏ vào trong bếp, hứ, mặc kệ nhà ngươi, hihihi, giày đẹp quá!!!
“Tuệ Như xinh đẹp, Tuệ Như xinh đẹp nghe điện thoại đi Tuệ Nhưuuu… Tuệ…” (nhạc chuông với giọng hát em bé dễ thương ghê!!!)
– Alô, cho hỏi ai thế ạ? – tôi thấy số lạ bèn hỏi
– Ta là người tặng em đôi giày đây! (giọng sát thủ) Hahahahaha, đùa thôi, anh Minh nè! Thấy thế nào, vừa ý em chứ? (đổi giọng)
– Hihihi, cám ơn anh nha, giày đẹp lắm!
– Đừng từ chối đấy nhé!
– Anh yên tâm đi, em không phải mấy kiểu người thích mà khoái tỏ vẻ từ chối miễn cưỡng đâu. Tặng là em nhận tuốt! Héhéhé…!!!
– Phì, nhớ mang đấy!!!
Tút…tút…tút…
Tôi còn chưa kịp nói hết câu là anh ấy đã cúp máy rồi, hìhì, anh Minh đúng là một người con trai chu đáo, còn gọi điện thoại nữa chứ!! Híhíhí, mà không biết anh~ lấy số mình từ đâu ta? Chắc là nhỏ Huyền rồi! Hihihi, giày đẹp quá…Tôi đưa chân vào thử, wow, thần kì thiệt, vừa sát luôn, anh Minh tinh ý thật đấy!!!…Đẹp quá đi…Tôi thích thú, đi qua đi lai, cười cười nói nói, nhìn ngắm đôi giày mình đang mang…héhéhé, lần đầu tiên có người khác giới tặng quà cho tôi đó, lại còn là anh Minh nữa!!! Vui quá, sướng quá, điên cuồng…hihihihihi!!!!(để tg mình miêu tả nét mặt từng nhân vật hen: mặt Tuệ Như: sướng đê mê, mặt Lui: ái mộ, ái mộ, mặt Chun: hầm hầm, lạnh tanh, miệng lẩm bẩm gì đó, chàng cũng không biết lí do tại sao mình bị vậy nữa, lúc nào cũng như người lên tăng xông…)