Vì Em Là Vợ Anh

Chương 65: Sai rồi, anh mới là người cần cảm ơn em


Đọc truyện Vì Em Là Vợ Anh – Chương 65: Sai rồi, anh mới là người cần cảm ơn em

Ba người Mạc Cửu Chương, Mạc Sùng Quang và Hà Dung Chỉ đang ngồi ở ghế thì thấy con dâu với con trai bước vào.

Khuôn mặt xinh xắn của Giai Kỳ đẫm nước mắt, không còn vẻ hào hứng vui vẻ sáng nay. Mạc Thiệu Khiêm đi bên cạnh sắc mặt cũng chẳng tốt đẹp là bao, nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng.

Hà Dung Chỉ vội buông chén trong tay xuống, lo lắng chạy ra: “Tiểu Kỳ làm sao thế này?? Sao con lại khóc? Ai bắt nạt con?”

Thấy Giai Kỳ mím môi không trả lời, cũng không dám ngước mặt lên nhìn bà, Hà Dung Chỉ chỉ đành lau nước mắt cho cô: “Nào nín đi! Phấn trang điểm nhòe hết rồi này.”

Giai Kỳ cắn cánh môi, cố kìm tiếng nấc nghẹn trong cổ họng. Cô không thể để bà lo lắng.

“Có chuyện gì? Tiểu Kỳ kể cho ba nghe xem nào.” Mạc Sùng Quang cũng lo lắng chẳng kém.

Giai Kỳ đưa tay dụi nước mắt, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Hà Dung Chỉ và Mạc Sùng Quang, tiếng khóc cố kìm nén nãy giờ bật ra, cô lao thẳng vào người Hà Dung Chỉ, ôm chầm lấy bà bắt đầu khóc.

Hà Dung Chỉ không ngờ cô hành động như vậy, sững người một lát rồi mới đưa tay vỗ vỗ lưng cô.

Mạc Sùng Quang bên cạnh lắc đầu buồn bã, Mạc Thiệu Khiêm không biết nên làm gì, chỉ đành trơ mắt nhìn đôi vai nhỏ đang run lên.

Mạc Cửu Chương thấy cháu dâu mình khóc tới đau lòng như vậy, bất giác giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn thường này, đôi mắt già nua nhìn Giai Kỳ: “Tiểu Kỳ, cháu nói xem có chuyện gì, ông nội giúp cháu giải quyết. Đừng khóc nữa, mắt sưng hết lên rồi.”


Mắt cô ầng ậng nước, nghe Mạc Cửu Chương nhỏ nhẹ dỗ dành mình, cảm giác đau lòng và tủi thân dâng lên, cô buông Hà Dung Chỉ ra, lao đến ôm chầm lấy Mạc Cửu Chương, gào lên khóc.

“Ông ơi, cháu không còn nhà nữa rồi! Cháu không còn ba mẹ nữa rồi! Cháu là con nuôi! Cháu phải làm sao bây giờ? Ba mẹ không cần chấu nữa!”

Mạc Cửu Chương hơi ngỡ ngàng, ông không ngờ Giai Kỳ lại dám nhào vào ôm ông. Ông đưa bàn tay không cầm quải trượng lên nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lông mày khẽ nhíu lại nhìn Mạc Thiệu Khiêm rồi mới nói.

“Tiểu Kỳ đừng buồn nữa, chẳng phải cháu vẫn còn ta hay sao? Còn có Mạc Sùng Quang, Hà Dung Chỉ nữa. Còn có cả chồng cháu – Mạc Thiệu Khiêm. Cháu được gả vào Mạc gia, thì nơi này chính là nhà của cháu. Từ này về sau mãi mãi là nhà của cháu, còn mọi người và ta chính là người thân của cháu.”

Mạc Sùng Quang và Hà Dung Chỉ nghe xong lời của Giai Kỳ liền hiểu ra.

Mắt Hà Dung Chỉ cũng có ánh nước, bà nhẹ nhàng lau nước mắt của mình rồi đi tới vỗ vỗ lưng Giai Kỳ: “Đúng vậy, từ bây giờ đây chính là nhà của con, còn chúng ta sẽ là người thân của con. Chúng ta sẽ yêu thương con như con gái ruột, sẽ không bao giờ rời bỏ con.”

Bà vừa nói vừa lấy khăn ra lau nước mắt. Con bé này từ nhỏ đã luôn không được ba mẹ yêu thương, lại còn hay bị mắng chửi cùng đánh đập dã man. Hơn 12 tuổi đã phải vừa đi học vừa đi làm thêm, mà hầu hết tiền đều gửi về cho ba mẹ. Lúc ốm đau đều chỉ có một mình, nhẫn nhịn một mình.

Ở trường luôn luôn bị đám học sinh ức hiếp, túm tóc hất nước, nhưng con bé vẫn cố gắng đi học và đi làm đầy đủ, mặc dù trên người đầy vết thương. Cũng may sau này có bạn thân của Mạc Thiệu Khiêm là Từ Hạo Hiên và Mạc Tử Đồng giúp đỡ, con bé mới không bị bắt nạt.

So với con trai của bà thì con bé quá kém may mắn, lại có một tuổi thơ không tốt đẹp, cho nên bà vẫn luôn yêu thương Giai Kỳ hơn, chỉ mong cho con bé một mái ấm, cho con bé cảm giác an toàn, cho con bé tình thương của ba mẹ.

Mạc Sùng Quang nghe xong thì nghiến răng, không nói lời nào.

Giai Kỳ khóc một lúc lâu, không hề có dấu hiệu dừng lại, Mạc Cửu Chương, Mạc Sùng Quang và Hà Dung Chỉ thành ra lo lắng, Mạc Thiệu Khiêm bên cạnh thấy mọi người lo lắng liền nhanh chóng tiến tới, gỡ tay cô rồi nói.

“Con đưa Giai Kỳ lên phòng.”

Nói rồi ôm ngang người cô, bước chân vững vàng bước đi.

Mạc Cửu Chương nhìn theo bóng lưng anh rồi lắc đầu thở dài, đi tới ghế ngồi xuống. Sắc mặt Mạc Sùng Quang sa sầm, ông tự rót một chén trà rồi đưa lên miệng uống. Hà Dung Chỉ thương con dâu, liên tục đưa khăn chấm nước mắt.

Không khí đột nhiên nặng nề, không ai nói với ai câu nào.

“Chuyện này hai đứa tính thế nào?” Mạc Cửu Chương đột nhiên lên tiếng.


Mạc Sùng Quang nghĩ nghĩ, đôi mày hơi nhíu lại, Hà Dung Chỉ im lặng không nói.

Mạc Cửu Chương thấy vậy liền nói: “Kể cho ta nghe về quá khứ của Tiểu Kỳ.”

Hai người sững sờ không hiểu Mạc Cửu Chương muốn làm gì, nhưng cũng rất nhanh tóm tắt lại quá khứ của cô.

Mạc Cửu Chương sắc mặt sa sầm, dựa lưng vào ghế rồi nói: “Đem tiền đưa cho bọn họ, bảo bọn họ cút khỏi thành phố này ngay lập tức.”

Thấy ông lớn tiếng mắng, Mạc Sùng Quang với Hà Dung Chỉ cũng sợ hãi vâng vâng dạ dạ.

Mạc Cửu Chương rất nhanh trở về bộ dạng nhàn nhã như thường ngày, cầm chén trà lên nhấp một hụm, ánh mắt già nua đầy sát khí.

Động đến cháu dâu của ông, dù có ra trốn cũng phải đào ba tấc đất lên hành hạ cho sống dở chết dở! Để cho bọn họ biết, một khi đã động đến cháu dâu nhà họ Mạc, Mạc Cửu Chương ông sẽ không tha thứ!

– —

Mạc Thiệu Khiêm đặt Giai Kỳ ngồi trên giường, còn anh thì quỳ một gối xuống đất, đưa tay lau hết nước mắt trên mặt cô, động tác nhẹ nhàng như thể sợ cô đau.

Giai Kỳ sụt sịt nhìn anh, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng. Hai má hồng hồng, không biết là do thời tiết hay do cô quệt tay qua.

Cô đưa tay quệt qua quệt lại trên mặt rồi sụt sịt mấy cái.


Anh thấy dáng vẻ cô khóc cũng thật đáng yêu, nhất thời ngây ra nhìn một lúc mới đưa tay ra giữ tay cô, không cho cô lau nước mắt nữa.

Giọng nói anh dịu dàng, đôi mắt ôn nhu nhìn cô: “Giai Kỳ, em phải nhớ, nếu bọn họ rời bỏ em, không cần em nữa thì còn có anh, còn có ba mẹ anh, còn có ông nội. Mọi người sẽ luôn ở bên em, yêu thương em, chăm sóc cho em, sẽ không để em bị ức hiếp hay chịu thiệt thòi. Ngôi nhà này từ lúc em gả vào Mạc gia đã là nhà của em, từ bây giờ về sau vẫn sẽ như vậy.” Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên dừng lại, khẽ cười với cô: “Em phải nhớ, bất kể có khó khăn gì, anh cũng sẽ ở bên cạnh em, cùng em trải qua, cùng em sống tới già.”

Nụ cười của anh như nắng ấm, nhất thời làm trái tim cô ấm áp trở lại. Đúng vậy, không ai cần cô, thì còn có anh cần cô, không ai yêu thương cô, thì còn có ba mẹ yêu thương cô, không ai bảo vệ cô, thì còn có ông nội bảo vệ cô. Và….ngôi nhà này, là nhà của cô.

Nước mắt vừa dừng lại liền tuôn rơi, cô nhào vào lòng anh, ôm rất chặt, những giọt nước mắt trong suốt to như hạt đậu rơi xuống.

Mạc Thiệu Khiêm nhẹ nhàng vỗ lưng cô, để cô khóc ra hết nỗi buồn trong lòng mình, như vậy sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Đột nhiên cô lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào và ngắc ngứ vì bị nấc: “Khiêm, có lẽ ông trời thương em, nên để cho anh và mọi người đến bên cạnh em, giúp em vượt qua tình cảnh khó khăn hiện tại, luôn ở bên cạnh em, cho em cảm giác an toàn và sự yêu thương của gia đình. Cảm ơn anh, cảm ơn anh vì ngay từ đầu đã không vứt bỏ em, cảm ơn anh vì tất cả…”

Mạc Thiệu Khiêm khẽ nhướng môi cười, trái tim cảm thấy rất ấm áp. Anh ôm chặt cô vào lòng, vuốt ve mái tóc xõa mềm mại của cô, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.

Sai rồi, anh mới là người cần cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã bước vào cuộc đời anh, thay đổi con người anh, thay đổi hướng đi của anh. Từ nay về sau, không chỉ có gia đình cần anh bảo vệ, không chỉ có tập đoàn Đế Kim cần anh bảo vệ, mà còn có em, và con chúng ta nữa, anh sẽ bảo vệ cả hai, sẽ không để em và con bị bắt nạt.

Chỉ cần anh còn sống, không ai có thể bắt nạt em, sẽ không để cho em chịu thiệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.