Vì Em Là Vợ Anh

Chương 64: Công cụ kiếm tiền


Đọc truyện Vì Em Là Vợ Anh – Chương 64: Công cụ kiếm tiền

Phần thông báo trong máy Giai Kỳ nhảy tưng tưng, cô rút điện thoại ra xem, Tiểu Mạt cũng ngước đôi mắt to tròn lên hóng hớt.

Bài vừa đăng được mấy phút đã có hơn 100 người share, 200 lượt like và gần 50 lượt comment.

Cô né Mạc Thiệu Khiêm, mở phần bình luận ra xem.

Hà Dung Chỉ: [Con trai tôi đẹp trai quá!]

Mạc Sùng Quang: [Con dâu ta chụp đẹp thật!]

Trần Nguyệt Nhi: [Chị dâu họ! Chị quá nghịch thiên rồi đi!]

Mạc Tử Đồng: [Ôi! Thật không ngờ anh họ trang điểm rồi chụp ảnh trông cũng ăn ảnh phết! Hahaha!]

Mạc Khải Trạch: [Ta thật muốn nhìn vẻ mặt thằng nhóc đó khi nó nhìn thấy bức ảnh này!]

Tiếp theo đó là một đống bình luận của bạn học cấp 3 của cô, đại khái như:

[Ối trời!! Đây là Mạc tổng sao!??]

[Giai Kỳ! Cậu quá dũng cảm đi! Lại dám đem chồng mình ra trang điểm hả!?]

[Ôi ôi! Hình tượng cao ngạo lạnh lùng tàn độc của mình!!!]

[Đàn ông con trai gì mà trang điểm lên lại còn đẹp hơn cả con gái vậy???]

[Quá mỵ hoặc! Quá nghiêng nước nghiêng thành! Quá quyến rũ!]


[Tiểu Kỳ thật có phúc! Lấy được một ông chồng đẹp trai như vậy!]

Vân vân và mây mây.

Giai Kỳ cười cười, ngón tay trắng nõn lướt trên bàn phím, phản hồi lại comment của mọi người.

Chỉ nửa tiếng sau, cả cộng đồng mạng đều bùng nổ, bài đăng của Giai Kỳ có hơn 10k người like và hơn 9k lượt share. Tấm hình chụp bằng máy thường nhưng lại đẹp tới khó tả, mọi người liên tục cop ảnh và đăng lên, Weibo của cô cũng nhanh chóng có hơn 1k lượt theo dõi.

“Haha!” Giai Kỳ cười một tiếng, không ngờ rằng ảnh của anh lại có thể hot tới vậy!

– —

Sau đó cô và anh đi tới rất nhiều nhà, nhà của Kính Minh, Hiếu Chính, Hạ Mộc, Trình Thiên cũng không bỏ qua.

Sắc chiều gần tối, Giai Kỳ nhanh chóng ôm Tiểu Mạt trèo lên xe, chà chà đôi tay lạnh buốt.

Mạc Thiệu Khiêm kéo tay cô qua, hà hơi vào tay cô rồi nhẹ nhàng xoa xoa. Anh ngước lên, đôi mắt sâu như hồ nước nhìn cô, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Ấm hơn chưa?”

Giai Kỳ vùi mặt trong chiếc khăn len, đỏ mặt khẽ gật đầu.

Chiếc xe Bugatti Veyron lăn bánh, Mạc Thiệu Khiêm một tay nhét túi áo khoác, một tay cầm tay lái. Giai Kỳ nghịch nghịch đôi tai hình tam giác của Tiểu Mạt, suy nghĩ rất lâu mới dám nói.

“Khiêm, chúng ta về chúc tết ba mẹ em được không?” giọng nói cô rất nhỏ, lại có vài phần buồn bã.

Mạc Thiệu Khiêm nhìn cô một cái rồi đáp: “Được.”

Giai Kỳ ôm chặt Tiểu Mạt trong tay, dựa lưng vào ghế.

Một lúc lâu sau, chiếc xe dừng trước một căn nhà nhỏ đã cũ nát, Giai Kỳ nhìn ngôi nhà mình đã ở hơn 10 năm, sống mũi cay xè.

Mặc dù cô không thích ba mẹ vì đã bán mình đi, nhưng dù sao đó cũng là ba mẹ ruột, là người đã nuôi dưỡng cô hơn 10 năm trời.

Thấy cô chần chừ không dám xuống xe, Mạc Thiệu Khiêm đành cởi dây an toàn, đi qua đầu bên kia đỡ cô.

Cánh cửa nhỏ đóng chặt, do cách ly không tốt nên bên ngoài có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

Giai Kỳ không dám vào, ngày xưa lúc cô còn ở đây, mỗi lần cãi nhau ba đều lôi cô ra đánh đập, mẹ thì sẽ cằn nhằn chửi bới. Những vết thương cùng những vết bầm tím trên người, đến giờ cô vẫn nhớ rất rõ.

Bên trong đang nói chuyện, đại khái là về chuyện tiền nong gì đó, thiếu tiền nợ nần gì đó.

“Tiền tiêu hết rồi còn đòi hỏi cái gì!?” Chu Kỳ Tân tức giận nói.

“Ông đi tìm con nhỏ kia đi! Nó được gả vào nhà lớn, chẳng nhẽ lại quên mất ba mẹ là chúng ta?” Triệu Huệ Vân nói.

“Mạc Sùng Quang đã cảnh cáo, nếu con nhỏ đó không chủ động đến tìm thì tôi cũng sẽ không được gặp!” Chu Kỳ Tân nổi giận.

“Tiền hết rồi, bây giờ phải làm sao? Chủ nợ cũng đã đòi mấy tháng nay.” Triệu Huệ Vân hoang mang.


Chu Kỳ Tân suy nghĩ một lúc liền nói: “Hay là bà tới Cô Nhi Viện, nhận thêm hai đứa nữa đi.”

Bàn tay gõ cửa của Giai Kỳ đột nhiên sững lại. Ba mẹ định tới Cô Nhi Viện, nhận thêm mấy đứa nữa ư?

Triệu Huệ Vân liền khinh bỉ: “Có nhận cũng chỉ có thể nhận con gái, mà con gái phải nuôi lớn mới lấy chồng, đến lúc đó chúng ta cũng đã bị chủ nợ giết chết rồi.”

Chu Kỳ Tân nghe vậy tức giận, hung hăng cầm chén nước lên uống: “Con nhỏ Thanh Di kia thì không biết đi đằng nào! Con bé Giai Kỳ được gả vào nhà giàu liền trở mặt! Đến cả về thăm cũng không! Đúng là cái loại ăn cháo đá bát!”

Giai Kỳ đương nhiên biết, cái “về thăm” mà ba cô nói tức là về đưa tiền.

Trong lúc đang đau lòng vì bị ba mẹ bỏ rơi, cô lại nghe được một tin động trời.

Triệu Huệ Vân nghe vậy chẹp miệng: “Biết làm sao được! Dù sao đó cũng không phải con ruột.”

Giai Kỳ choáng váng. Không phải con ruột?

“Hừ! Không phải con ruột thì sao chứ? Nuôi nó hơn 10 năm, chẳng lẽ lại uổng công à?”

“Ông có giỏi thì đi tìm nó đòi tiền đi!” Triệu Huệ Vân tức giận nói.

“Lúc nào nói đến tiền cũng tôi!! Bà đã làm được cái gì chưa? Hay cái nhà này tiền toàn tôi lo hết!?”

“Ông đừng có quá đáng nhé! Tiền nuôi hai đứa kia chẳng phải tiền tôi à?”

Sau đó một trận cãi vã xảy ra.

Giai Kỳ run rẩy, đôi chân nhũn ra, suýt thì khụy xuống, cũng may Mạc Thiệu Khiêm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.

“Khiêm, ba mẹ em vừa nói gì?” đôi môi cô run rẩy, giọng nói mang theo vài phần hoang mang.

Anh im lặng không nói. Nước mắt cô lã chã rơi, cô quay người túm lấy áo anh, gào lên: “Ba mẹ em vừa nói gì!?? Anh nói cho em nghe, ba mẹ vừa mới nói cái gì!?!?”

Mạc Thiệu Khiêm cụp mắt nhìn cô, trong đôi mắt sâu thăm thẳm kia như chứa đựng hàng ngàn hàng vạn nỗi xót thương. Nước mắt của cô như kim vậy, lạnh lẽo đâm thẳng trái tim anh.


Anh đưa ngón tay khớp xương lên lau nước mắt cho cô, đang định nói gì đó thì cánh cửa phía trước bật mở.

“Ồn ào cái gì đó?” Triệu Huệ Vân nhíu mày đi ra. Thời khắc nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm, bà tròn mắt, lại nhìn thấy Giai Kỳ quay đầu lại, bà nhất thời lùi về sau nửa bước.

Con bé…nghe thấy rồi sao? Vậy kế hoạch đòi lại tiền của bà biết làm thế nào bây giờ!?

Thấy Triệu Huệ Vân đúng sững ở cửa, Chu Kỳ Tân thắc mắc đi ra, khi ông nhìn thấy Giai Kỳ và Mạc Thiệu Khiêm, nhất thời sửng sốt.

Giai Kỳ mắt ngấn nước, đôi môi run run, giọng nói nghẹn ngào vang lên: “Ba…mẹ! Hai người…hai người nói có thật không?”

Cô cố gắng quan sát kĩ nét mặt của Triệu Huệ Vân và Chu Kỳ Tân, mong sao tất cả những lời vừa rồi chỉ là nói chơi. Nhưng không…sắc mặt hai người đều nặng nề, cả hai đều mím môi không trả lời.

Giai Kỳ đưa ống tay áo lên quệt nước mắt rồi túm lấy tay áo Mạc Thiệu Khiêm: “Khiêm…chúng ta đi.”

Nói rồi cô quay người, Mạc Thiệu Khiêm liếc mắt nhìn Chu Kỳ Tân và Triệu Huệ Vân một cái rồi đỡ Giai Kỳ rời đi.

Triệu Huệ Vân lúng túng nhìn theo, đột nhiên lên tiếng: “Giai Kỳ, con đưa chúng ta ít tiền đi.”

Chu Kỳ Tân bên cạnh trừng mắt, nhưng Triệu Huệ Vân làm như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục nói: “Con biết đấy….nhà chúng ta thật sự rất nghèo, đến cả đồ tết cũng không có tiền sắm, quần áo cũng không có tiền mua, con…”

Đôi chân Giai Kỳ dừng lại, cô lạnh lùng ngắt lời: “Người ta nói, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, huống hồ ba mẹ Khiêm cũng đã đưa tiền cho hai người rồi. Đừng có tham lam như thế.” nói rồi cô đi thẳng.

Triệu Huệ Vân câm nín, đành trừng mắt nhìn hai bóng áo gấm đỏ kia.

Giai Kỳ chớp đôi mắt to tròn ầng ậng nước của mình, một giọt nước trong suốt như kim cương lăn xuống. Bàn tay cô nắm chặt lại, cố kìm nén tiếng khóc nơi cổ họng.

Từ đầu tới cuối, cô không chỉ là con nuôi, mà còn là một công cụ để kiếm tiền…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.