Bạn đang đọc Vị Chanh Bạc Hà: Chương 15
Chương 15
Tần Hàm Lạc vội vàng đuổi theo, Giản Hân Bồi đang đứng ở chỗ chờ thang máy, cô vọt tới trước mặt nàng, đưa tay giữ chặt tay nàng, lại phát hiện nàng quật cường mím chặt môi, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt.
Cô không khỏi giật mình sững sờ, dáng vẻ lúc Bồi Bồi khóc cô đã từng thấy nhiều lần. Lúc mẹ cô qua đời, nàng và mình cùng òa lên khóc lớn, khi trung học mình phát sốt phải nằm viện, nàng đưa tới cháo thịt trứng mà dì Giản nấu, ngồi bên giường cô lặng yên rơi lệ, đúng rồi. Đúng rồi, còn có…còn có năm ấy mười tuổi, một buổi tối ngủ lại nhà nàng, đêm gặp ác mộng òa khóc bừng tỉnh, nàng ôm cô, vừa lấy khăn lau nước mắt cho cô, vừa cùng nhau khóc. Cô nhớ rõ, tối hôm ấy, Bồi Bồi vừa gội đầu, từng làn hương chanh nhàn nhạt tỏa ra từ mái tóc, nhưng tuy mình ôm nàng, nước mắt lại thế nào cũng không dừng được, thấm ướt mái tóc nàng. Hai người nằm sát bên nhau, Bồi Bồi vừa khóc, vừa an ủi cô: “Hàm Lạc đừng sợ, chỉ là mơ…chỉ là nằm mơ thôi.” Nhưng thân mình nho nhỏ của nàng cũng run rẩy, nàng giật lấy từng tấm từng tấm khăn giấy, lau đi nước mắt trên mặt mình, lại lau đi nước mặt nàng…
Cũng chính buổi sáng hôm sau ngày ấy, cô đã nghiêm túc hứa hẹn với nàng: “Bồi Bồi, cậu vĩnh viễn là người bạn tốt nhất của mình, về sau mình sẽ không bao giờ đối xử tốt với ai hơn với cậu.”
Trong lúc nhất thời, hàng loạt kí ức bỗng trở nên rõ ràng vô cùng, thanh âm non nớt thốt lên lời hứa hẹn khi ấy tựa hồ vang lên bên tai, Tần Hàm Lạc có chút thất thần, cõi lòng trong nháy mắt liền hòa tan thành nước, thanh âm của cô rất thấp, lại mang theo nỗi đau đớn không nói nên lời: “Cậu…cậu khóc?”
Không đợi được đến khi bàn tay cô gạt đi nước mắt cho nàng, thang máy đã tới. Giản Hân Bồi cũng không thèm nhìn cô, gạt tay cô ra, lập tức đi vào thang máy, trực tiếp ấn nút, Tần Hàm lạc vội vàng chạy vọt vào theo.
Trong không gian nho nhỏ, không khí vô cùng áp lực. Bàn tay Tần Hàm Lạc hơi mở ra, muốn nắm tay nàng, nhưng dũng khí lại như thể bị cái hất tay ban nãy xóa tan hết sạch, lặp đi lặp lại vài lần như thế, cuối cùng lại chỉ gắt gao nắm chặt thành nắm đấm.
Hai người một trước một sau ra khỏi thang máy, đến cổng lớn của tiểu khu. Thành phố xinh đẹp ngoài này, khu vực phồn hoa ấy đã sớm lên đèn rực rỡ, cảnh đêm tràn đầy đủ màu sắc của các loại đèn nê ông, đặc biệt mê người, từng chiếc xe lao vun vút cùng người đi đường tới lui, nhịp nhàng như nước chảy.
Đứng bên cạnh đường cái, Giản Hân Bồi rốt cuộc nhịn không được, quay đầu nói: “Cậu đi theo làm gì?”
“Đưa cậu về nhà.” Tần Hàm Lạc không dám nhìn vào mắt nàng, nhẹ giọng nói.
“Tôi không cần cậu đưa, tôi có chân, có thể tự về!” Giản Hân Bồi lớn tiếng nói.
Tần Hàm Lạc thở dài: “Cậu đi một mình về, mình lo cho sự an toàn của cậu, không yên tâm.”
“Không an toàn cũng không phải chuyện của cậu! Cậu vẫn cứ nên mau trở về cùng bạn tốt xem phim đi.” Giản Hân Bồi nổi giận nói, nước mắt trên mặt vốn chưa khô, nói xong câu này, nước mắt lại thu nhau ứa ra.
Lòng Tần Hàm Lạc hơi rung động, ngẩng đầu lên, dưới ngọn đèn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ẩn ẩn tức giận, hàng mi dài cong cong đượm những giọt nước mắt trong suốt, bộ dáng kia tuy là đang tức giận, lại vẫn đáng yêu đến vậy, khiến cho trái tim người ta đập rộn ràng.
Tần Hàm Lạc cố lấy dũng khí, vươn tay ra ôm lấy khuôn mặt nàng, hơi dừng lại, thấy nàng cũng không phản kháng, ngón cái liền nhẹ nhàng vuốt ve, lau đi nước mắt trên má nàng, thanh âm thổn thức lại tràn ngập đau đớn: “Bồi Bồi……”
“Hàm Lạc, Hàm Lạc…” Có lẽ là bị nỗi khổ sở ẩn chứa trong giọng cô làm cho rung động, Giản Hân Bồi lập tức nhào vào lòng cô, ôm chặt lấy cô, nức nở nói: “Mình không quen khi không có cậu bên cạnh, mình chán ghét cảm giác tìm không thấy cậu, mình…mình sợ cậu bị người khác cướp mất…Cậu là người bạn thân thiết nhất của mình…Xin lỗi, mình không nên nổi giận với cậu, mình cũng biết mình không nên chiếm hữu quá mạnh mẽ như vậy, nhưng khi nhìn thấy cậu vui vẻ cùng người khác, mình thực sự khổ sở…”
Đã bao lâu rồi chưa ôm thân mật như vậy? Hốc mắt Tần Hàm Lạc ướt át, cô gắt gao ôm lấy nàng, vuốt ve mái tóc mềm mại kia, tựa đầu chôn ở đầu vai nàng, trong lòng vừa ngọt ngào, lại cũng chua xót, nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt trào ra: “Không sao cả, mình…mình không trách cậu.”
“Mình biết mình được nuông chiều lại tùy hứng, trừ ba và mẹ ra, chỉ có cậu nhường nhịn mình nhất. Mình, mình thực sự sợ ngày nào đó cậu sẽ chán ghét mình…” Nước mắt Giản Hân Bồi thấm ướt áo Tần Hàm Lạc.
“Mình vĩnh viễn cũng sẽ không chán ghét cậu.” Thanh âm Tần Hàm Lạc phá lệ ôn nhu.
“Vậy vì sao mấy ngày qua cậu không để ý tới mình? Cậu thay số điện thoại cũng không báo ình biết trước…” Giản Hân Bồi ủy khuất nói.
Tần Hàm Lạc há miệng thở dốc: “Bồi Bồi, mình…mình…” Trong lòng cô đang kịch liệt giằng co, có nên nói hay không? Có nên nói không… nàng đã quan tâm tới mình như vậy, thế thì, trong lòng nàng, có phải cũng hơi thích mình không?
Nghĩ đến đây, Tần Hàm Lạc liền thấy khẩn trương, lại có chút hưng phấn, cô hít một hơi thật sâu không khí ban đêm lành lạnh, nhịp tim đập trở nên vội vã mà rõ ràng: “Thật ra…thật ra…”
Vài tiếng kia dường như có sức nặng ngàn cân, nghẹn ứ ở cổ họng, đúng là lại khó mở lời đến vậy. Mặt Tần Hàm Lạc đỏ bừng, hô hấp dồn dập, may mà tiếng xe đến xe đi ầm ĩ làm nhòa đi âm thanh, tiếng kèn xe vang lên không dứt bên tai, khiến cô không quá mức xấu hổ.
Giản Hân Bồi nằm trong lòng cô nhẹ nhàng nức nở, đợi hồi lâu cũng không nghe thấy cô nói gì, liền chậm rãi rời khỏi vòng tay cô. Tần Hàm Lạc chỉ cảm thấy vòng tay thoáng chốc trống không lạnh lẽo, liền ngơ ngẩn nhìn nàng.
Giản Hân Bồi lấy ra hai tờ giấy ăn, đưa cho Tần Hàm Lạc một cái, vừa tự lau nước mắt, vừa ngượng ngùng cười cười: “Cậu nhìn hai đứa mình xem, cứ như học sinh tiểu học vậy, có chút chuyện thôi mà lại còn đứng bên đường ôm nhau khóc nữa.” Sụt sịt cánh mũi, do dự một chút, cúi đầu: “Hàm Lạc, mấy bữa này, mình luôn muốn tìm cậu, mình…mình muốn báo cho cậu biết, mình và Cố Minh Kiệt đã chính thức thành một đôi.”
Mấy câu này khiến lòng Tần Hàm Lạc vốn tràn đầy nhiệt tình nhất thời hóa thành hư ảo, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo. Cô ngây người ngẩn ngơ đờ đẫn nói: “Ah, như vậy sao…”
“Mấy ngày qua lòng mình thực loạn…Có một tối, anh ấy hôn mình…” Giản Hân Bồi cau mày, vừa suy tư vừa cẩn thận tìm từ: “Mình cảm thấy, so với Kì Sâm thì mình thích Cố Minh Kiệt hơn nhiều, mình quyết định nhận lời anh ấy, nhưng mà, trong lòng mình vẫn có chút rối loạn, cho nên…cho nên mình muốn tìm cậu tâm sự một chút, bởi vì mỗi lần có gì phiền não mình nói với cậu đều cảm thấy an tâm rất nhiều.” Kì Sâm là bạn trai mà nàng đã quen hồi ĐH năm nhất.
Tần Hàm Lạc gắt gao mím môi, không nói một lời.
“Hàm Lạc, cậu nói thành thật xem, cậu cảm thấy anh ấy thế nào? Cậu cảm thấy mình và anh ấy bên nhau thì sao?” Giản Hân Bồi ngẩng đầu, mong ngóng nhìn vào mắt Tần Hàm Lạc.
“Anh ta tốt lắm, cậu và anh ta thành đôi thì không thể tốt hơn.” Ánh mắt Tần Hàm Lạc nơi né tránh, nói nhanh.
“Thật sao? Cậu cũng thấy anh ấy rất tốt?” Đôi mắt Giản Hân Bồi lóe lên một tia hưng phấn.
“Thật.” Tần Hàm Lạc gật gật đầu, miễn cưỡng nặn ra lời này, sau đó đi qua một bên, đón một chiếc taxi: “Bồi Bồi, mình đưa cậu về nhà.”
Giản Hân Bồi ngạc nhiên nói: “Hàm Lạc, mình còn có chuyện muốn nói với cậu.”
“Khuya rồi, vào xe hẵn nói.” Tần Hàm Lạc mở cửa xe, ý bảo nàng đi vào.
Giản Hân Bồi chà chà chân, đồ ngốc này, ở trong xe còn có người khác, sao nói được.
Xe chạy nhanh về phía Nhất Trung, ánh mắt Tần Hàm Lạc lơ đãng nhìn ánh đèn rực rỡ trên các tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, lóe lên sắc hồng, tâm tình thoáng bình tĩnh, cô nhẹ giọng hỏi: “Cậu muốn nói gì? Nói đi.”
“Không nói!” Giản Hân Bồi bĩu môi. Kỳ thật nàng là muốn nói, cảm giác khi hôn môi cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng, rất lãnh tĩnh, không có cảm giác đặc biệt gì, hơn nữa rất khó thở, căn bản không giống như trong tiểu thuyết viết.
Tần Hàm Lạc cũng không gặng hỏi, ngửa đầu lẳng lặng dựa vào lưng ghế, bộ dáng như thập phần mệt mỏi. Giản Hân Bồi nhìn nhìn cô, đưa tay tìm tòi trong túi cô, lấy di động ra, sau đó nháy vào máy mình, rồi nửa đùa nửa thật nói: “Lần sau nếu đổi số thì đầu tiên là nói cho ông ngoại và ba cậu, sau đó nói ình biết, bằng không…cả đời này mình cũng sẽ không để ý tới cậu.”
Tần Hàm Lạc nhắm mắt lại, lười nói chuyện.
“Cậu có nghe không vậy?” Giản Hân Bồi nóng nảy.
“Ừ.” Tần Hàm Lạc hữu khí vô lực đáp.
“Hừ, không có thành ý.” Giản Hân Bồi bất mãn làu bàu. Nàng nhìn bộ dáng Tần Hàm Lạc, lại quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Muốn ngủ à? Dựa như thế không thoải mái, để mình ôm cậu ngủ.” Nói xong liền giang hai tay, muốn ôm lấy đầu cô.
Tay vừa chạm phải Tần Hàm Lạc, thân thể Tần Hàm Lạc lại nhảy lên như thể bị điện giật: “Không cần, mình không thấy phiền.”
Cô giơ tay ôm lấy trán, lại nhẹ nhàng nói: “Cũng sắp đến Nhất Trung rồi.”
Đến cổng Nhất Trung, Tần Hàm Lạc xuống xe, mở cửa cho Giản Hân Bồi đi ra, sau đó lại cúi người, nói với lái xe: “Phiền chú chờ một chút, tôi còn muốn trở về ĐH A.” Rồi sau mới đứng lên, phất phất tay với Giản Hân Bồi: “Vào mau đi, mình đứng đây nhìn cậu vào.”
“Cậu không theo mình về nhà mình ngủ sao?” Giản Hân Bồi xoay người lại, kinh ngạc hỏi.
“Không, mình muốn về nhà mình ngủ.” Tần Hàm Lạc nhàn nhạt đáp lời.
Giản Hân Bồi cắn môi, rõ ràng là hơi nổi giận: “Cậu thật sự không muốn ở bên mình?”
“Mai mình còn có kế hoạch với Tử Toàn.”
“Được! Tùy cậu!” Giản Hân Bồi tức giận, xoay người bước đi, không quay đầu lại.
Nhìn theo thân ảnh nàng bước vào cổng, Tần Hàm Lạc với trở lại xe, nhẹ nhàng nói với tài xế: “Phiền chú trở lại chỗ ban nãy.” Cô mệt mỏi tựa đầu vào cửa kính, chiếc mặt nạ ngụy trang lặng yên rơi xuống, trong khoảnh khắc, lệ đã rơi đầy mặt.
Trở lại nơi ở, lấy chìa khóa ra mở cửa, Trương Tử Toàn còn đang xem ti vi, nghe thấy tiếng cửa mở liền vội vàng quay đầu: “Rốt cục cũng trở lại à, sao đi lâu vậy?”
Tần Hàm Lạc đóng sầm cánh cửa, thay giày, không có tinh thần đi tới sô pha, suy sụp ngồi xuống.
“Làm sao vậy? Như thế nào lại thành cái dạng này, có chuyện gì xảy ra?” Trương Tử Toàn nhìn cô hai mắt đỏ bừng, sắc mặt lại tái nhợt, liền kinh ngạc hỏi.
“Không có gì.” Tần Hàm Lạc khô khốc nói, cười tự giễu, lấy tay chỉ vào ngực mình: “Chỉ là, chỗ này…đã chết.”