Vị Chanh Bạc Hà

Chương 14


Bạn đang đọc Vị Chanh Bạc Hà: Chương 14

Chương 14
Thứ bảy, Trương Tử Toàn cùng Tần Hàm Lạc đi đến mall để mua một chiếc di động màu bạc xinh đẹp, lại đến chỗ bán điện thoại mua sim mới. Sau khi xong xuôi, việc đầu tiên Tần Hàm Lạc làm chính là gọi điện thoại cho ông ngoại, nói cho ông biết số mới, sau đó mới gọi về nhà, không khỏi bị Tần Trọng răn dạy vài câu, nói cô cẩu thả vứt đồ bừa bãi, di động cũng mất. Tần Hàm Lạc biết mình đuối lý, có điều buồn không muốn nói nửa lời, thầm quyết định cuối tuần này tuyệt đối không về nhà.
“Nói, mày làm gì mà mất di động? Đồ lớn vậy, rớt mà cũng không có cảm giác à? Mày đúng thật là đồ chết tiệt, quá phí tiền mà.” Trương Tử Toàn vừa đi vừa nói.
“Sao tao biết được, chắc là lúc nằm bên hồ di động rơi khỏi túi.” Tần Hàm Lạc thấp thỏm trả lời.
“Sinh viên thời nay a, phẩm chật thật đúng là càng ngày càng kém mà, tao đã nghĩ sẽ có người nhặt được, nhìn danh bạ trong điện thoại thì có thể tìm đến trả ày, dĩ nhiên đợi vài ngày mà ngay cả một bóng người cũng không có.” Trương Tử Toàn tức giận bất bình nói.
Tần Hàm Lạc không khỏi cười khổ, trong lòng thầm xin lỗi toàn thể sinh viên bị nghi oan.
Đến giữa trưa, hai người đều đói bụng, liền tìm tiệm KFC ngồi.
“Lạ nhỉ, sao mày không gọi cho Giản công chúa nói số điện thoại mới cho người ta biết? Hơn nữa hôm qua cũng không thấy mày chờ cậu ấy về cùng.” Trương Tử Toàn vừa ăn hamburger, vừa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
“Nói cho cô ấy sớm hay muộn cũng thế cả thôi, dù sao gần đây cậu ấy bận yêu đương, không có thời gian, cuối tuần cũng khỏi cần làm phiền.” Tần Hàm Lạc vừa lấy khoai tây chiên cấm tương cà chua, vừa lạnh nhạt nói.
“Oa!” Trương Tử Toàn dùng mũi ngửi ngửi: “Sao trong không khí lại ngửi thấy mùi chua thế nhỉ, mày ngửi thấy không? Trời ạ! Ngay cả hamburger cũng chua hẳn lên.”
“Mày thần kinh à!” Tần Hàm Lạc trừng mắt, có chút thẹn quá hóa giận.
“Như vậy mới phải chứ.” Trương Tử Toàn thấy cô xù lông, liền cười hì hì nói: “Nên cách xa người đó ra một chút, không chiếm được thì không chiếm được, trên đời này không thiếu con gái tốt, mày cần gì phải khổ sở, nhìn người ta ‘ngọt ngào thắm thiết’ làm gì, không bằng tìm một người khác để yêu đi.”
Tuy Tần Hàm Lạc lòng tràn đầy buồn bực, nhưng lúc này không khỏi dở khóc dở cười: “Một câu hay như thế, qua miệng mày cũng bị xuyên tạc.”
“Tao đây gọi là vận dụng linh hoạt.” Trương Tử Toàn phản bác.
Tần Hàm Lạc không để ý tới cô, nghịch nghịch cái ống hút trong tay, không nói lời nào.

“Đúng rồi, không phải ngày mai Bát Trung được nghỉ nửa ngày sao, chúng ta tới rủ em mày đi chơi được không?” Trương Tử Toàn nháy mắt đề nghị.
“Không được!” Tần Hàm Lạc nói như chém đinh chặt sắt.
“Haiz, đâu phải tao có ý đồ gì với con bé đâu chứ, tao chỉ là…chỉ là muốn ngắm mỹ nữ thôi mà, dẫn tao đi! Thuận tiện xem trường của em ấy thế nào.” Trương Tử Toàn trợn to đôi mắt xinh đẹp vô tội.
Tần Hàm Lạc thở dài: “Không phải, giờ con bé đang học cấp ba, thật sự nếu không có việc gì thì bọn mình đừng quấy rầy, miễn khiến người ta phân tâm.”
“Cũng tốt, đến lúc đó bảo Tiểu Nhàn thi vào ĐH A, liền có thể bồi dưỡng cô bé đi theo con đường này rồi.” Trương Tử Toàn cười không chút ý tốt nào.
“Không có chuyện đấy đâu, con bé học giỏi lắm, thành tích rất tốt, có thể thi vào ĐH tốt hơn trường A nhiều.” Tần Hàm Lạc trợn mắt lườm cô một cái: “Lại nói, giờ tao thực sự coi người ta là em gái rồi, tao sẽ không để mày bẻ cong đâu.”
“Nhỡ đâu chính em ấy cong thì sao? Mày phải biết, tiểu mỹ nhân như thế khẳng định có rất nhiều con trai theo đuổi, cho nên bình thường chắc chắn mắt cao hơn đỉnh, con bé lại lạnh lùng như thế, người khác phái lại càng khó tiếp cận, như vậy người cùng giới theo đuổi là rất có ưu thế…Á, chết tiệt!” Cô còn đang nói đến hai mắt tỏa sáng, di động lại rất không đúng lúc vang lên, ba chữ “Trần Hải Dương” hiện lên trên màn hình, khiến cô như gặp phải quỉ, đẩy di động qua một bên mặc cho kêu, còn mình thì nằm úp sấp trên bàn cau mày nhăn mặt đau khổ.
“Làm sao vậy? Lại là Trần Hải Dương?” Tần Hàm Lạc buồn cười hỏi.
“Đúng vậy, thằng nhãi đó từ lần trước cùng ăn với tao một bữa ở căn tin xong, hắn liền đeo bám dai hơn.”
“Thì mày cứ nói rõ ràng với hắn, từ chối là được rồi.”
Trương Tử Toàn trợn mắt liếc cô: “Mày nói dễ nghe nhỉ, nếu là người ngoài lớp thì tao cũng sẽ làm vậy, nhưng mà cùng lớp, về sau còn phải học chung một thời gian dài nữa, tao cũng không muốn quyết liệt quá. Hôm đó vốn chính là tao không đúng, nếu tao lập tức đối xử lạnh nhạt với hắn, hắn tự nhiên sẽ hiểu ra ngày đó tao hoàn toàn chỉ muốn lợi dụng hắn để chọc tức Ninh Sương, chọc giận rồi một cước đá văng hắn, như thế không chỉ tổn thương tự tôn nam nhân của hắn, mà về sau còn có thể oán hận tao. Hàng ngày mọi người cùng đi học, cúi đầu không thấy ngẩng đầu là thấy, tao phải cố kỵ suy nghĩ của những người khác nữa, không muốn đắc tội hắn. Ôi! Khó trách người ta thường nói, thỏ không ăn cỏ gần hang, giờ ta đã hiểu được nỗi khổ này.”
“Vậy giờ mày chuẩn bị làm gì?”
“Làm gì bây giờ? Hắn giờ cũng không nói với tao cái gì, chỉ là hẹn đi ăn, rồi xem phim gì đó, tao sẽ cứ giữ khoảng cách, đợi tầm hơn hai ngày nữa hắn chính thức nói gì đó, đến lúc ấy lại nói rõ ràng với hắn sau.” Cô đem miếng tart trứng cuối cùng ăn sạch, rồi lấy giấy lau miệng, cảm thấy mỹ mãn nói: “Được, no rồi, đi thôi.”
Hai người ra khỏi KFC, đi một đoạn đường, lên xe bus. Tần Hàm Lạc nhìn dãy dãy nhà cao tầng ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: “Tử Toàn, mày khỏi về ở ký túc xá nữa, căn hộ của tao có hai phòng ngủ, mày ở một phòng đi.”

“Hả?” Trương Tử Toàn ngẩn ra.
“Giờ không phải ngày nào Trần Hải Dương cũng tới tìm mày sao, Ninh Sương không làm gì được mày, sẽ lại gây ra thêm nhiều thị phi nữa. Mày tới ở cùng tao, hàng ngày có mày ở cạnh, tao cũng sẽ không có thời gian suy nghĩ chuyện của Bồi Bồi.” Tần Hàm Lạc nghiêm túc nói.
Trương Tử Toàn suy ngẫm: “Cũng được, chỗ mày thoải mái hơn nhiều so với ở trường, nhưng nếu ông ngoại đến thăm mày thì sao?”
“Vậy không phải quá dễ sao, tao với mày ngủ một phòng, đem phòng của tao cho ông. Hoặc là, tao ngủ một hai đêm ở sô pha trong phòng khách cũng được, mỗi lần ông tới đây cũng chỉ ở hai ba hôm thôi mà.”
“Thế về sau mày yêu đương thì phải làm sao giờ? Sẽ chê tao là người thừa mất.”
“Thần kinh, thì sao chứ, mày với tao mỗi đứa một phòng, nước sông không phạm nước giếng. Mà nói gì thì nói chứ chẳng lẽ là loại trọng sắc khinh bạn à?” Tần Hàm Lạc cười nói.
Trương Tử Toàn cao thấp nhìn cô tinh tế đánh giá một phen: “Thoạt nhìn quả thực giống loại đó.”
“Được rồi, đêm nay ở lại đây đi. Tao mặc kệ, đi mua vài món ăn đi, tối tao muốn ăn món tủ của mày.”
“Cà chua xào trứng?”
“Đi chết đi!”
***
Bữa tối, Trương Tử Toàn tỉ mỉ làm mấy món sở trường, Tần Hàm Lạc ăn đến mặt mày hớn hở. Cơm nước xong, cô chủ động rửa chén bát, cuối cùng còn giúp Trương Tử Toàn dọn dẹp lại phòng để lấy lòng.
Trương Tử Toàn nghiêng người tựa vào sô pha ở phòng khách, một đôi đùi đẹp thon dài trắng nõn gác lên mặt bàn thủy tinh, vừa lòng nhìn cô làm cái này cái kia: “Ừm, hôm nay mày làm việc chăm chỉ thực khiến tao vừa lòng.”
“Đó là bởi thái độ của mày cũng khiến tao vừa lòng, đồ ăn nấu cũng rất ngon.” Tần Hàm Lạc cười tủm tỉm nói. Dọn dẹp xong, cô rửa tay, cũng lười biếng ngồi xuống sô pha.

Trương Tử Toàn cầm điều khiển ti vi ấn tới ấn lui, nhìn thấy có bộ phim có vẻ kinh dị, liền không đổi kênh nữa, đặt điều khiển xuống, mở gói mơ chua ra ăn. Cô nhát gan, nhưng lại cố tình thích xem loại phim gạt người này, mà sở thích của Tần Hàm Lạc cũng không khác cô lắm, chỉ chốc lát sau hai người liền căng thẳng, Trương Tử Toàn ôm chặt gối vào ngực, khẩn trương nắm hai góc, mắt lại nhìn chằm chằm màn hình ti vi không chớp.
Màn hình ti vi lúc tối lúc sáng, đang đúng lúc xem đến chỗ cao trào, tiếng “đinh đinh” thực lớn bỗng nhiên vang lên, Trương Tử Toàn cùng Tần Hàm Lạc đồng thời hoảng sợ, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, vài giây sau mới nhận ra là tiếng chuông cửa.
Trễ thế này rồi còn ai tới đây?
“Mày đi xem đi.” Tần Hàm Lạc có chút sợ hãi, nghiêng đầu nói với Trương Tử Toàn.
“Còn lâu! Mày đi đi.” Trương Tử Toàn co người, vẻ mặt kiên quyết. Tần Hàm Lạc đành phải đứng lên, bật đèn, nhòm qua mắt mèo, do dự một chút, rốt cục mở cửa ra.
“Gọi di động vì sao cậu tắt máy?! Hôm qua vì sao không đợi mình về cùng, hại mình chờ mãi không thấy, đến lớp tìm cậu, lại không một bóng người?! Mấy ngày qua vì cái gì không liên lạc với mình?!” Cửa vừa mở ra, hàng loạt câu hỏi của Giản Hân Bồi liên tiếp đổ ập xuống.
Tần Hàm Lạc ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn Trương Tử Toàn, đã thấy cô làm mặt quỷ với mình, lại nhanh chóng quay đầu nhìn ti vi, một bộ “ta là người ngoài cuộc”.
Giản Hân Bồi vừa tức vừa ủy khuất, nói xong một tràng dài, thấy Tần Hàm Lạc ngoái nhìn đằng sau, cũng ý thức được trong phòng có người, liền mím môi im lặng.
“Vào đi, Tử Toàn ở trong.” Tần Hàm Lạc thấp giọng nói, nghiêng người qua một bên.
Giản Hân Bồi đổi giày, miễn cưỡng cười chào Trương Tử Toàn, rồi lập tức đi vào phòng Tần Hàm Lạc. Tần Hàm Lạc đóng cửa lại, nhìn Trương Tử Toàn, Trương Tử Toàn cho cô một ánh mắt cổ vũ, cô cũng chậm rãi đi vào phòng, đóng cửa lại.
“Cậu tự dưng lớn tiếng vậy làm gì?” Tần Hàm Lạc nhìn dáng hình xinh đẹp của nàng, nhẹ giọng nói.
Giản Hân Bồi ngồi lên giường, nhìn vào mắt cô: “Mấy ngày qua vì sao không tới tìm mình dù một lần, cậu bận việc gì à?”
Những lời này vừa hỏi ra, Tần Hàm Lạc lập tức nhớ tới một màn ven hồ kia, lòng khẽ nhói, quay đầu qua một bên: “Cũng không bận gì lắm, chỉ là…Mình nghĩ cậu có bạn trai rồi, cần nhiều không gian riêng, cho nên không muốn cứ đi tìm cậu như trước nữa.”
“Cho dù mình có bạn trai thì cũng sẽ có thời gian dành cho cậu mà, cậu là người bạn mình quan tâm nhất!” Giản Hân Bồi nhíu mày, thanh âm đã trở nên ôn nhu.
“Nhưng mà mình cũng có việc của mình! Không thể ngày ngày chỉ biết quanh quẩn bên cậu!” Tần Hàm Lạc không trả lời, lòng bỗng có chút phiền não, gân cổ nói.
Giản Hân Bồi ngẩn ra, từ nhỏ đến lớn, Tần Hàm Lạc chưa bao giờ từng dùng khẩu khí này nói chuyện với nàng, cô như vậy khiến nàng cảm thấy có chút xa lạ.

“Sao cậu lại tắt máy? Mình đã gọi cho cậu rất nhiều lần.” Trầm mặc trong chốc lát, nàng nhẹ giọng nói.
“Mình không cẩn thận làm rơi mất di động, hôm nay mới mua cái mới, đã đổi số.” Tần Hàm Lạc lui về phía sau vài bước, dựa lưng vào tường, có phần mệt mỏi.
Giản Hân Bồi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cắn cắn môi: “Cậu mua di động cùng đổi số mới khi nào?”
“Sáng nay.”
“Ai đi cùng?”
“Tử Toàn.”
“Vì sao hôm nay cậu ta không về trường? Nơi này cách trường đâu xa lắm.”
“Từ giờ mình để nó sống ở đây, phòng kia là phòng của nó.” Vẻ mặt Tần Hàm Lạc rất bình tĩnh.
“Cho nên, cậu có thời gian ở bên cậu ta, lại không có thời gian ở bên mình, phải không? Cậu đổi số, nhưng không nói ình đầu tiên, khiến mình gọi cho cậu cả mấy trăm cuộc, phải không?” Giản Hân Bồi ngẩng đầu nhìn cô, thanh âm đã trở nên có chút nghẹn ngào.
Tần Hàm Lạc ngơ ngác nhìn nàng, lại cứng học, lập tức không thể nào giải thích được.
“Từ cấp 2 lên cấp 3, cho đến tận bây giờ, chưa từng có người bạn nào có thể thay thế vị trí của cậu trong lòng mình, nhưng mà đối với cậu, hiển nhiên không phải thế.” Ghen tị, nổi giận, phẫn nộ, ủy khuất các loại cảm xúc hỗn loạn trong lòng, Giản Hân Bồi liều mạng nén nước mắt.
Tần Hàm Lạc đau khổ lắc đầu, trong lòng lại thầm gào thét: “Không phải như vậy! Căn bản không phải như vậy!”
Giản Hân Bồi lại đột nhiên đứng lên, kéo cửa phòng đi ra ngoài.
“Bồi Bồi!” Tần Hàm Lạc hơi do dự, rồi vội vàng đuổi theo.
Giản Hân Bồi nhanh chóng đổi giày, cũng không cố kỵ có Trương Tử Toàn ở đó, cánh cửa bị đóng thật mạnh, phát ra một tiếng “rầm” nặng nề.
Tần Hàm Lạc gấp đến trán đổ mồ hôi, luống cuống tay chân thay dép, mở cửa ra, cũng lao ra ngoài như thể cơn gió, để lại Trương Tử Toàn vẻ mặt kinh ngạc, không biết hai người xảy ra chuyện gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.