Đọc truyện Vì Cái Gì Các Nam Chủ Truy Ta!!! – Chương 30: Một Người Áo Lam
Achoo!
Achoo!
xoa xoa cái mũi cứ liên tục nhảy, ta dụi dụi mắt tỉnh dậy.
không ngờ chỉ chợp mắt một lát mà trời đã tối đen vậy rồi.
“Tiểu Thất, tiểu Thất”
gọi với một hai tiếng mà không thấy người đáp lại, ta muốn bò dậy nhìn cho rõ tình hình.
người ta thật nặng nề, đầu đau, họng cũng có chút khó chịu.
Vươn tay sờ xung quanh, nơi này chắc là hang đá, không biết là do Thất Dịch dấu ta, hay là bọn ta bị tìm ra rồi đây.
đặt tay lên trán, ta tìm được một cái túi vải nhỏ ẩm ẩm trên người cũng có nhiều chỗ dính dính.
đây là cái gì nha? ta tự hỏi, chắc không phải tẩm ướp gia vị trước khi quay chứ? ta nhớ mọi người đều thích ướp thịt trước khi nấu mà.
Đang lúc phân vân, ta lại nghe thấy tiếng động lạ.
“Ai?” rút kiếm từ trong nhẫn trữ vật.
ta tùy ý vung vẩy.
nói đùa, có thấy gì đâu mà không vung.
đánh đại biết đâu cũng trúng.
“Ấy ấy ấy, huynh đệ, bình tĩnh là ta là ta, ngươi mau thu kiếm lại đi a.”
“Thất Dịch?” Ta cố gắng căng mắt nhìn nhưng tối đen thế này, ta chỉ có thể nói là phía trước hình như có người mà thôi.
“là ta, là ta.
ngươi chờ một tí, ta đi nhóm lửa.
ấy ấy, người đừng có mà động đậy.
ở đây không bằng phẳng, ngươi mà ngã là dập mặt đấy.”
cảm giác bàn tay ấn mình nằm xuống, ta lẳng lặng chờ đợi.
ta cũng không muốn u một cục đâu.
lúc nãy sờ qua, mặt đất quả thật không phẳng, ta chả dại gì lấy thân thử nghiệm.
nghe âm thanh lách cách vang lên một lúc lâu, đống lửa cũng bắt đầu nhe nhóm, ta mới có thể thấy rõ tình hình trong hang.
bảo sao ta tùy ý quơ quơ cũng suýt chọc phải tiểu thất.
cái hang này thực sự là vô cùng nhỏ.
nhìn chung cũng chẳng đến ba mét vuông.
lúc nãy ta nằm như vậy cũng chiếm quá nửa cái hang này rồi.
“sao ngươi trông thê thảm như vậy?”
nương theo ánh lửa, ta mới có thể nhìn rõ bộ dạng hiện tại của Thất dịch.
quần áo rách rưới, tóc như tổ quạ, mặt mày cũng lem luốc khó coi.
chẳng lẽ mấy tên kia làm gì hắn rồi?
“Còn không phải tại ngươi sao.
Trêu hoa ghẹo nguyệt.” Thất Dịch quay lưng về phía ta kêu ca.
“Hả?” ta trợn mắt, trêu hoa nghẹo nguyệt? ta trêu hoa nghẹo nguyệt hồi nào? ta từ khi xuyên vào đến giờ đều ngoan ngoãn ẩn mình sinh hoạt.
nếu không phải mấy tên nam chủ kia một lòng muốn đem ta làm thịt, ta sớm đã ở yên trong ma cung làm sâu gạo, tội gì mà phải vất vả thế này.
“còn không phải sao? ngươi nói cho rõ xem, ngươi với cái tên mặc áo đen đấy quan hệ thế nào? rõ ràng là đã lừa được hai tên kia đi, thế mà giữa đường hắn lại quay lại, một một mực xông lên chỗ chúng ta trốn.
ngươi có biết vách đá khó trèo đến mức nào không hả? lại còn phải vác theo ngươi ngủ say như chết.”
Nhìn thất dịch mặt mày phụng phịu, ta nhìn không được mà phì cười.
đúng là con nít mà.
“ừ rồi thương thương, tiểu Thất nhà ta giỏi quá.
sau đó thì thế nào?”
“còn làm sao nữa, ta trượt chân rơi xuống vách núi.
may mà dưới vách núi có hồ nước rõ to.
có một người áo lam chỉ ta hang động này, còn giúp ngươi trị bệnh nữa.
ngươi đúng là rõ yếu ớt.
dính nước có một tí mà đã bị phong hàn (cảm lạnh) rồi.
may mà gặp được y thì ngươi tiêu là cái chắc rồi”
nói rồi, Thất Dịch nhét vào tay ta một cái tay nải to.
mở ra nhìn, ta mới phát hiện đây vậy mà cũng là túi trữ vật.
bên trong có cả thảo dược bản đồ, quần áo, thức ăn, còn có cả ngân lượng cần thiết.
cái này là giúp người hay tiễn con vậy, lúc ta rời Ma cung còn chưa chu đáo thế này đâu.
nhìn số lượng này, ta cùng Thất Dịch sống một hai năm cũng không thành vấn đề.
quần áo thậm chí đều mới toanh, còn chia theo mùa, đây rõ ràng là mẹ chăm con mà.
“Người áo Lam? y ở đâu vậy? chúng ta phải đến cảm ơn y thôi.
chỗ đồ này cũng phải trả lại nữa.
chốn thôn sơn cùng cốc hoang sơ, cả tay nải này chỉ sợ là cả gia tài nhà y rồi.
Thất Dịch nhìn ta một lúc rồi lắc đầu: “Ta không biết.
y không nói tên.
lúc chúng ta ngã xuống thì y đã đứng chờ ở trên bờ.
cái tay nải lúc đó đã cùng y rồi.
y mang hai người chúng ta về vách núi, nói chúng ta ở tạm hai ba hôm rồi hẵng rời đi.
y thậm chí còn cho chúng ta một cái thuyền nhỏ, bảo rằng cứ men theo nước mà đi thì sẽ đến Kim quốc.”
đứng chờ? tuy rằng trong truyện thường nói nam chính gặp nạn đều tìm được bảo, được người cứu giúp rồi có được bảo bối nào đó nhưng không nói đến chuyện ta là nam phụ phản diện, còn có người chờ trước như thể y đoán hết không bằng.
“ngươi dễ tin người thế à? biết đâu y muốn giết chúng ta thì sao?” tuy rằng không nên nghi ngờ lung tung nhưng lòng phòng người không thể không có.
nếu như y có ý xấu, ta chắc là đã đến cùng Diêm La uống trà rồi.
nhưng y là người tốt không nhất định lần sau cũng gặp được người tốt.
ta nhất định phải tăng cường tính cảnh giác cho Thất Dịch.
“đâu có a! ta tưởng y là người quen của ngươi a.
không nói đến y nhìn rất giống ngươi, y đối với ngươi vô cùng dịu dàng nữa.
nói sao nhỉ, nhìn như hai cha con ấy!”
….!là điều ta muốn làm, nhưng trong tay không có nước, miệng cũng không ngậm trà, ta muốn phun cũng không có cái phun.
“cha ta tính tình bộp chộp, tùy tiện liền bàn tay hầu hạ, lấy đâu ra…” hay cha tiểu La.
Trang lão gia là người giang hồ, hay Là Thái sư phụ, nhưng nếu là hai người họ thì sao phải tránh ta a?
“y có nói mình tên gì không, hay là ngươi không hỏi rồi?”
“ta có hỏi mà nhưng y không trả lời.
Y nói ta nhắn ngươi là có duyên sẽ gặp lại.
y thật sự rất giống ngươi a, y còn gọi ngươi là Tiểu Chiêu đó.
cái giọng đó, ngọt chết đi được.
nhưng y đích thực không giống người sống trong núi.
có ai sống trong núi mà lại mặc đồ kiểu đó chứ.” nhìn Thất DỊch bắt đầu rẽ vào con đường Fanboy, ta đành phải lái vấn đề:
“ngươi miêu tả chút nghe xem.
có khi lại là người ta biết thì sao?”
Áo Lam, tao nhã, lại chờ ta ở đây, mà làm sao hắn biết ta là Chiêu? mọi người ở đây nếu biết ta từ trước thì phải nghĩ ta là Cổ La chứ sao lại gọi ta là tiểu chiêu, mà ngươi gần đây gặp, không lý nào ta lại không biết.
“y hả? y rất đẹp, rất lạnh lùng nhưng cũng rất thân thiết.
y ít nói lắm nhưng giọng y ngọt như đường vậy, quyến rũ chết đi được.
từng cái nhấc tay nhấc chân đều vô cùng, vô cùng là tao nhã.
NHất là cái lúc y bế ngươi lên, quào, ta cũng muốn được bế.”
Xem ra thần tượng không phải là thứ chỉ ở hiện đại.
dù là người cổ đại chưa trải qua trăm năm hun đúc của trào lưu internet, não tàn vẫn cứ tồn tại a~
“ngươi không thể miêu tả cái gì đó có ích hơn được à? như là mặt mũi tóc tai chẳng hạn?”
“ngoại hình sao, ta không thấy mặt y, y đeo mặt nạ che hết nửa gương mặt nhưng đôi mắt y cực kì đẹp, đen tuyền sâu hoắm, như thể ngươi nhìn vào bầu trời đêm vậy.”
Haiz, xem ra không có cách nào thu thập tin tức từ Thất Dịch rồi.
tình nhân trong mắt hóa tây thi, vị áo lam này, chỉ sợ là hóa thần rồi.
“à, đúng rồi, y tóc trắng, như tơ tằm vậy.”
tóc trắng, ta không nhớ ra ai tóc trắng hết.
trong truyện không phải chỉ có Bạch liên bông là tóc trắng thôi sao.
lần lượt lôi từng kí ức ra nghĩ ngợi, ta vẫn không thể đoán ra người này là ai..
thôi kẹ vậy, người đó cũng nói, ữu duyên sẽ gặp, chờ đến lúc đấy thì cảm ơn y là được.
ăn súp cùng màn thầu mà người áo Lam cho, ta cùng Thất DỊch trải qua đêm đầu tiên ở Vách núi.
____________________________________________________________
*** không phải nam chính đâu..