Vì Anh Nghiện Em Mất Rồi !

Chương 6


Bạn đang đọc Vì Anh Nghiện Em Mất Rồi !: Chương 6

– Rồi mà.
– Nhưng anh không phải thằng đó – lại thở dài phát nữa.
Trang trầm ngâm :
– Khi nào anh nghiện em như…nghiện đá mới nguy hiểm…
Chẳng nói chuyện với ai thoải mái được như Trang. Một cô gái đa cảm xúc, có thể vui buồn bất cứ lúc nào. Có thể chuyển từ trạng thái trẻ con nhí nhảnh sang người lớn sâu sắc chỉ trong tích tắc. Lắm khi thiếu điều Cường muốn thốt lên rằng Trang thật thần thánh. Chỉ ghét mỗi một điều, Trang hay động chạm vào “nỗi đau thầm kín” của Cường :
– Học xong anh định làm gì?
– Một xe 2 mũ.
– Là sao ?
Cường chép miệng :
– Đại học Giao thông vận tải, khoa đứng đường vẫy vẫy ý.

– Chả hiểu – Trang ngơ ngác.
Cường hóm hỉnh :
– Tên khoa học của nó là “Xe Ôm” em ạ.
– Ờm…Nhìn anh cũng có triển vọng phết – giọng đá đểu thấy rõ.
– Cảm ơn…Ai cũng khen anh thế.
Trang ôm bụng cười ngặt nghẽo :
– Anh không có ước mơ nào to lớn hơn một chút à?
– Có chứ – Cường giả bộ ngây thơ – Hồi bé anh toàn ước làm siêu nhân đi bảo vệ Trái đất ấy.
– Em không đùa – Trang nhăn mặt – Anh cũng lớn rồi, cũng phải có hoài bão chứ ?

– Bằng cách nào hả em?
– Chơi bời ít thôi. Lớp 12 mà anh cứ học hành hời hợt thế này làm sao có tương lai.
– Anh cũng muốn học hành tử tế lắm chứ, nhưng gia đình mới gặp chuyện buồn, thực sự anh chẳng còn tâm trí nào để mà học nữa…
Trang ái ngại :
– Gặp chuyện gì hả anh?
– À – Cường vờ thiểu não – con mèo nhà anh đi đâu mấy hôm nay rồi, anh thương nó lắm. Ăn không ngon nhưng ngủ như điên em ạ, khổ…
Những lúc ấy, Trang chỉ còn biết lắc đầu chán nản :
– Em chịu anh rồi !!!
Dần dần, Cường và Trang trở nên vô cùng thân thiết. Cường giống như một người anh, người bạn, lúc nào cũng chăm chút cho Trang từng tí một, còn Trang thì chẳng biết tự bao giờ, đã trở thành một phần trong cuộc sống của Cường…Không thể thiếu!
– Hy vọng đây là đợt rét cuối..!
Trang vừa xuýt xoa vừa run lên cầm cập. Gần một tuần nay, trời mưa không ngớt, gió vẫn ào ào thổi và khối không khí lạnh vẫn liên tục đổ bộ về đất liền. Tiết học thêm trôi qua nặng nề trong cái đói và cái rét! Thật vậy, bụng Trang bắt đầu réo lên anh ách như biểu tình chủ nó cái tội lười ăn bữa trưa. Trang lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, nền trời đã ngả sang màu chiều muộn…
Tiếng chuông tan trường réo lên như dọa nạt. Trang lật đật thu dọn sách vở, kéo từng bước chân nặng nề ra khỏi lớp. Gió như đang tát thẳng vào mặt nó,


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.