Vì Anh Nghiện Em Mất Rồi !

Chương 5


Bạn đang đọc Vì Anh Nghiện Em Mất Rồi !: Chương 5

– Dạ?
– Vì hôm đó bất nhã với em ý.
– Vâng, em cũng là con người có tấm lòng vị tha cao cả, sống và làm việc theo chủ nghĩa Mac – Lennin, không để bụng chuyện cỏn con đâu ạ.
Cười vang sảng khoái.
– Em thú vị thật!
Con bé không nói gì, hai má nóng ran. Suốt quãng đường, cả hai đứa nói chuyện đều rất tự nhiên, như thể đã quen từ lâu lắm. Về đến nhà, con bé nhảy xuống xe, toe toét :
– Cảm ơn anh part 2, em về nhé!
– Ơ khoan…
Đang định bước vào thì Cường gọi giật lại, con bé quay đầu ngơ ngác :
– Dạ ?
– Không trả tiền xe ôm à? Thanh niên 2011 chả tự giác gì cả.
– Ơ em…- nó lúng túng – bao nhiêu ạ?

Cường tủm tỉm :
– Cho xin… cái tên!
Mặt con bé giãn ra :
– À…Trang ạ! Đủ chưa?
– Số nữa.
– Số giày hay số dép hả anh? ( giả nai )
– Số…máy bàn ý ( nhăn nhở )
– 016x52y99z0
– Số máy bàn nhà em dài thế? ( hỏi xoáy )
– Nhà em dùng thuê bao của…I-rắk mà anh. ( đáp xoay )
Lại cười :
– Ừ được. Thôi anh về nhé.
– Không vướng ạ…
– Ơ hay. Không về nữa bây giờ!
– Em đùa. Anh đi cẩn thận ạ. Thượng lộ bình an mà hạ lộ thì nằm im…
– Cái con người này…! – Cường thở dài ngán ngẩm, quay xe, nổ máy.
Trang chạy biến vào nhà, còn Cường nhanh chóng khuất sau con phố. Tự nhiên Trang lẩm nhẩm hát bài gì đó, không ai nghe rõ, chỉ biết vẻ mặt nó rạng rỡ hơn bình thường…
——————————————————————————
Trang nằm thẩn thơ nghe nhạc. Nó thích Avril khủng khiếp. Đang quay cuồng với What The Hell, chợt điện thoại đổ chuông dồn dập, Trang uể oải nhoài người với lấy cái điện thoại trên bàn. Sms từ một số máy lạ :
– Em ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii…
Hơi bất ngờ, nhưng Trang rep luôn :

– Ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Kèm cái icon “” cười lăn lộn. Số máy kia trả lời rất nhanh :
– Em đang ở đâuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu ?
Trang lém lỉnh :
– Ở đâu còn lâu mới nói. Anh là aiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ?
Nửa phút sau :
– Đã thế anh cũng không bao giờ nói cho em biết anh là Cường, bạn thằng n>
��a �S0�Qtexposedshow>Ngưng một lát.
– Anh cũng xin lỗi nhé.
i��ek�S0�Q MicrosoftInternetExplorer4 Nó vẫn cố nài nỉ, nước mắt lưng tròng :
– Mày về thì tao mới về cơ…
Vương Anh lúng túng thật sự. Nó không biết phải nói gì với con bạn thân lúc này. Thấy ồn ào, những đứa khác bắt đầu chú ý. Vương Anh giận dữ ném mạnh lon Heineken trên tay xuống đất, bọt bắt tung tóe. Chợt, một thằng con trai mặc sơ mi trắng, có chiếc khuyên tai đen nhỏ xíu lấp lánh bên tai phải nãy giờ ngồi trong một góc quan sát, tay đang vân vê điếu cỏ, mỉa mai :
– Sao tao ghét mấy con “voọc” thích lo chuyện bao đồng thế nhở!
Nó quét ánh mắt tức tối về phía thằng con trai trong góc, mím chặt môi. Đặt điếu cỏ xuống bàn, thằng con trai tiến về phía nó, châm chọc :
– Ngọt nước ra phết. Vương Anh cho tao mượn bạn mày 1 hôm nhé.

Vương Anh quay mặt đi :
– Thôi Cường, bạn tao…
Cường nhếch mép, một bàn tay nó đặt lên hông đứa con gái. Theo phản xạ, con bé quay ngoắt lại, Cường lãnh trọn năm ngón tay thon dài trên má…đau rát.
– Đm!
Cường áp sát vào người nó, rít lên :
– Con ranh này…
Vương Anh hoảng hốt, đẩy Cường ra, kéo tay con bạn :
– Thôi, về!
Cánh cửa đóng sầm lại tức tối. Mấy thằng con trai ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cường lẳng lặng trở về chỗ cũ, mặt nó sa sầm, chậm rãi đưa điếu cỏ vừa cuốn lên môi. Rồi chẳng hiểu nghĩ sao, nó lại bỏ xuống. Nó thấy đầu ong ong, khó chịu. Không hiểu là do chất kích thích hay do con bé vừa rồi. Chưa bao giờ nó gặp đứa con gái nào trong bar dám thái độ bố láo với nó như thế. Ít ra thì quán bar này đã quá quen thuộc với Cường, và tất cả mọi người ở đây đều phải nể nó, vì cái độ chơi, và liều! Khuôn mặt đứa con gái cứ chập chờn trước mắt Cường, thánh thiện nhưng sắc sảo, nói chung là khó tả..! Bần thần một lúc, Cường quyết định bỏ về, nó thèm ngủ sau một tối chơi bời mệt rã rời. Xuống hầm để xe, nó chợt nghe tiếng thằng Vương Anh cằn nhằn :
– Kệ tao! Mày không phải nói nhiều. Đuổi thì tao đi, không phải thách!
Giọng đứa con gái như van lơn :


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.