Đọc truyện Về Trễ FULL – Chương 57
Lễ kỷ niệm thành lập đại học Z.
Tiếu Thấm vì có chuyện đột xuất nên không thể đến được.
Chung Dạng và Kha Trăn cùng nhau đến đại học Z.
Khoảng thời gian hai năm, bây giờ nhìn những sinh viên khóa sau mình ai ai cũng tràn đầy nhiệt huyết, Kha Trăn cảm thán một câu: “Nhìn bọn họ là mình lại cảm thấy bản thân già rồi.”
Chung Dạng dở khóc dở cười: “Cậu mới 25 thôi mà.”
Kha Trăn nói: “Dạng Dạng, lúc trước mình đều không dám tưởng tượng bản thân mình khi đến 30 tuổi.
Bây giờ xem ra cũng chẳng có gì cả, cứ mông lung như vậy, mình đã 25 rồi đây này.”
Chung Dạng mỉm cười.
Hai người đi dạo xung quanh trong trường.
Đến buổi tối Kha Trăn nhận được điện thoại, có người gọi cô ấy đi ăn cơm.
Kha Trăn cúp máy xong nhìn Chung Dạng, nói: “Đi chung nhé, đều là mấy người lúc còn đi học, cậu cũng quen họ mà.”
Buổi tối Chung Dạng cũng không có chuyện gì nên cô đi chung với Kha Trăn tới đó.
Hai người ra khỏi cổng trường, sau đó bắt một chiếc taxi.
Trên đường đi, Kha Trăn nhắc tới Từ Tôn Đông: “Nghe nói anh ấy chia tay Hồ Đình rồi.”
Sau khi tốt nghiệp, Chung Dạng ngoài Kha Trăn là còn giữ liên lạc ra cô cũng không còn liên lạc gì với anh ta nữa, bây giờ nghe được chuyện của Từ Tôn Đông, cô hỏi: “Sao lại chia tay?”
“Chắc là tình cảm không sâu đậm.
Năm ngoái mình còn gặp Từ Tôn Đông đấy, còn hỏi anh ấy một chuyện, cậu muốn biết không?” Kha Trăn dáng vẻ thần bí.
Giọng Chung Dạng bình thản, nhìn cô ấy một cái rồi nói: “Chuyện gì vậy?”
“Khi ấy mình với giáo viên hướng dẫn ra ngoài mở hội nghị, không ngờ lại chạm mặt anh ấy nên bọn mình có ăn với nhau bữa cơm.
Giữa chừng anh ấy nhắc đến cậu, thế là mình mới hỏi đùa anh ấy một câu có phải là từng thích cậu không? Vốn dĩ mình chỉ hỏi đùa thôi, ai ngờ anh ấy lại thừa nhận.” Nói đến đây, Kha Trăn lòng đầy tức tối: “Cái ngày mà Từ Tôn Đông đến dưới lầu ký túc chính là để tỏ tình với cậu, vậy mà lúc ấy còn gạt mình.”
Chung Dạng cười cười, nói: “Thật sự không có gì đáng để nói mà.”
Kha Trăn nghiêm túc: “Mình thấy Từ Tôn Đông cũng được lắm.”
Chung Dạng cười, ngữ khí có hơi mất kiên nhẫn: “Chúng ta có thể không thảo luận vấn đề này được không?”
“OK, OK.” Kha Trăn thỏa hiệp, rồi lại cảm thán một câu: “Haiz, sao mình cứ cảm thấy cậu sẽ cô độc tới đến hết đời vậy chứ.”
Chung Dạng cười nói: “Mượn lời chúc này của cậu nhé.”
Kha Trăn chép miệng: “Cậu bệnh hả, đây có phải là lời lẽ tốt đẹp gì đâu.”
Hai người tới nhà hàng, Từ Tôn Đông cũng có mặt, Kha Trăn khoác tay cô nháy mắt ra hiệu: “Bây giờ không phải là mình nhắc đâu đấy, người cũng ở đây rồi này.”
Chung Dạng cảm thấy có chút tức cười.
Chung Dạng vừa đến đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, có người trêu cô: “MC Chung đến rồi à, đợi lát nữa rời đi nhớ ký tên cho tôi nhé.”
Đều là những lời trêu chọc có thiện ý, Chung Dạng cũng phối hợp nói thêm mấy câu, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt vui vẻ.
Giữa chừng Chung Dạng ra ngoài đi vệ sinh, lúc quay lại nhìn thấy Từ Tôn Đông đang đứng ở ngoài hành lang.
Chung Dạng có một loại dự cảm rằng anh ta đang đợi cô.
Từ Tôn Đông mở miệng: “Lâu lắm rồi mới gặp lại em.”
Chung Dạng mỉm cười, nói: “Đúng là lâu lắm rồi mới gặp.
Bây giờ anh đang làm gì?”
“Anh làm việc ở một công ty mạng.” Anh ta cười, sau đó lại nói: “Em làm công việc này cũng khá đấy chứ.”
Chung Dạng lắc lắc đầu: “Đều không hề dễ dàng.”
Từ Tôn Đông im lặng giây lát, lại hỏi cô: “Em với người đó vẫn bên nhau sao?”
Chung Dạng yên lặng một lúc, sau đó cười cười lắc đầu: “Không bên nhau nữa.”
Từ Tôn Đông muốn nói lại thôi.
Chung Dạng nói đùa: “Đáng lẽ ra nên nghe anh ngay từ đầu mới phải.”
Từ Tôn Đông cười khẽ: “Bây giờ cũng vẫn chưa muộn đâu.”
Đúng lúc này có người đẩy cửa phòng bao, nhìn thấy hai người đang nói chuyện ở ngoài hành lang thì cười nói: “Hai người đang nói gì thế? Sao không vào trong nói?”
Chung Dạng cười cười: “Vào trong thôi.”
Cô vừa vào bên trong, ngồi xuống vị trí, Kha Trăn vội sát lại gần, hóng hớt hỏi: “Cậu với Từ Tôn Đông ở ngoài đó nói gì vậy?”
“Không nói gì.
Sao cậu tò mò thế hả?”
Kha Trăn: “Vì mình muốn cậu sớm hẹn hò đó mà.”
Chung Dạng chỉ cười khẽ, không lên tiếng.
Hình như Kha Trăn thật sự có ý muốn mai mối cô với Từ Tôn Đông, gần tới lúc kết thúc còn kéo Từ Tôn Đông lại: “Em có chuyện đột xuất, anh thay em đưa Dạng Dạng về nhé.”
Dứt lời, Kha Trăn chạy thẳng một mạch, để lại Từ Tôn Đông và Chung Dạng trố mắt nhìn nhau.
Chung Dạng cười không được khóc cũng không xong, đang muốn nói không cần đâu thì Từ Tôn Đông cầm lấy chìa khóa xe, hơi ngước mắt lên, nói: “Để anh đưa em về nhé?”
Chung Dạng nói: “Không cần đâu, Kha Trăn cô ấy đùa ấy mà, em có thể tự về được.”
Từ Tôn Đông: “Không sao, buổi tối anh không có việc gì cả, đưa em về cũng không lỡ dở gì đâu.”
Từ Tôn Đông đã nói như vậy rồi nền Chung Dạng cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Hai người đi thang máy xuống dưới khu đậu xe.
Từ Tôn Đông cầm chìa khóa, nói: “Em thi được bằng lái xe chưa?”
Chung Dạng nói: “Em thi được rồi.”
Từ Tôn Đông như nhớ ra gì đó, nói: “Vậy mà lúc trước em còn nói sau này sẽ không lái xe.”
“Đây là do cuộc sống bắt buộc.” Chung Dạng trả lời.
Hai người lên xe, cũng may là có chung chủ đề nói chuyện nên bầu không khí không quá gượng gạo.
Từ Tôn Đông nhắc đến chuyện anh ta đã xem một số chương trình thăm hỏi của cô, Chung Dạng cười cười, có hơi ngại: “Anh cũng xem á?”
“Chúng ta là bạn cùng trường mà, không lẽ lại không gia tăng thêm lượt xem cho em?”
Chung Dạng phì cười: “Cảm ơn anh.”
Hai người cùng nhau nói đùa, rất nhanh, xe đã đi đến dưới lầu chỗ ở của Chung Dạng.
Chung Dạng đẩy cửa xe ra bước xuống, sau đó nói một câu cảm ơn.
Từ Tôn Đông nhìn theo bóng lưng cô, đột nhiên anh ta thò đầu ra ngoài, gọi cô một tiếng: “Chung Dạng.”
Bước chân Chung Dạng dừng lại, quay người nhìn anh ta.
Từ Tôn Đông cười, nói: “Sau này liên lạc thường xuyên nhé.”
Chung Dạng gật đầu, vẫy tay với anh ta, sau đó lại dặn dò lái xe chú ý an toàn rồi mới đi vào trong.
…
Một chiếc xe ô tô màu đen đang đậu ở cách đó không xa, bóng tối mịt mù, chiếc xe đó như chìm sâu vào trong màn đêm, khó mà nhận ra được.
Tài xế cẩn thận liếc nhìn người đàn ông ngồi phía sau, không nhìn ra được trên mặt người đàn ông một chút gợn sóng nào.
Một lúc sau, Ôn Trì Chi yên tĩnh hút xong điếu thuốc rồi mới mở cửa xe, trước lúc xuống xe anh còn nói một câu: “Cậu về trước đi.”
…
Chung Dạng đóng cửa, vừa mới tháo giày cao gót ngồi xuống sofa chưa được bao lâu thì chuông cửa kêu lên dồn dập.
Chung Dạng tưởng là Từ Tôn Đông, cô mở cửa, nhìn thấy Ôn Trì Chi thì cô sững người tại chỗ, buột miệng nói: “Sao lại là anh?”
“Nếu không em nghĩ là ai?”
Chung Dạng không lên tiếng.
Ôn Trì Chi đẩy cửa ra, nhấc chân đi vào bên trong, sau đó lại đóng cửa lại, giọng anh mềm mỏng: “Em nghĩ là người vừa nãy đưa em về sao?”
Chung Dạng hít sâu một hơi, ngữ khí cứng rắn: “Không liên quan đến anh!”
Khóe môi Ôn Trì Chi cong lên, tay giữ chặt cằm cô, cười nói: “Dạng Dạng, em chơi anh phải không?”
Mặc dù anh đang cười, nhưng trong mắt lại không hề nhìn thấy chút ý cười nào, vẻ mặt hờ hững.
Chung Dạng quay người muốn rời đi, Ôn Trì Chi lập tức giữ chặt lấy cánh tay cô, kéo cô về phía trước, cơ thể anh áp sát người cô, Chung Dạng bị anh kiềm chế không động đậy được.
Ôn Trì Chi cúi người xuống, môi phủ lên môi cô, ánh mắt lạnh lùng, anh thấp giọng nói: “Dạng Dạng của chúng ta giỏi giang lắm rồi, không còn coi anh ra gì nữa.
Hmm?”
~Hết chương 57~