Đọc truyện Về Trễ FULL – Chương 56
Chung Dạng ghi hình xong lập tức quay về căn hộ ở thành phố Z.
Kha Trăn biết cô quay về nên sau khi kết thúc hội nghị với giáo viên hướng dẫn xong, cô ấy mang theo chai rượu đến bấm chuông nhà Chung Dạng, nói văn vẻ thì là muốn mượn rượu giải sầu.
Chung Dạng cười, mở cửa để cô ấy đi vào trong: “Hôm trước mình ở thành phố B ghi hình có gặp lại bạn học Hứa Thiến của cậu đấy.”
Kha Trăn nghe vậy mất hứng, cô ấy ồ một tiếng rồi nói: “Cậu vẫn nhớ cậu ta à, mình với cậu ta không liên lạc lâu rồi.”
Chung Dạng cầm di động gọi đồ ăn ngoài, tò mò hỏi: “Sao thế?”
Ngữ khí Kha Trăn bình thản: “Đợt đấy cậu ta ở ký túc xá của chúng ta, đến hôm cuối cùng mình với cậu ta xảy ra tranh cãi nên từ đó tới giờ không liên lạc lại nữa.”
Chung Dạng: “Còn có cả chuyện này cơ à.”
Kha Trăn mở nắp chai rượu, rót cho Chung Dạng một ly: “Bây giờ nghĩ lại lúc ấy đúng là ấu trĩ.
Mà sao cậu lại gặp được cậu ta vậy?”
Chung Dạng giải thích: “Cậu ta làm trợ lý cho Hình Lộ.”
Kha Trăn ồ một tiếng, cầm ly rượu, một hơi uống cạn.
Chung Dạng nhìn cô ấy chằm chằm, Kha Trăn nói: “Sao cậu nhìn mình ghê thế?”
Ngón tay Chung Dạng gõ gõ lên trên mặt bàn: “Nói đi, lần này tới tìm mình có phải là lại cãi nhau với Mục Hoành không?”
Lúc Kha Trăn thi nghiên cứu sinh đã quen được Mục Hoành, ngày ấy cô ấy đến đại học C báo danh, trong một sự tình cờ nên có được liên lạc của Mục Hoành.
Mục Hoành nhỏ hơn Kha Trăn hai tuổi, đang học năm ba ở đại học C, chuyên ngành IT.
Mục Hoành theo đuổi Kha Trăn nửa năm, Kha Trăn cũng có tìm Chung Dạng để nói về chuyện này.
Mãi đến ba tháng trước cô ấy mới chịu gật đầu đồng ý.
Kha Trăn lắc đầu cười: “Mình tới tìm cậu chỉ có thể là vì cãi nhau với Mục Hoành thôi sao?”
Chung Dạng muốn cười cũng không được: “Vậy cậu nghĩ kỹ lại đi, có lần nào cậu tới tìm mình mà không phải vì cãi nhau với Mục Hoành không?”
Kha Trăn nằm bò trên mặt bàn, nghĩ kỹ lại sau đó ngượng ngùng nói: “Đúng là thế thật.”
“Nói đi, lần này là vì sao?”
Kha Trăn nhíu nhíu mày, chống tay xuống cằm: “Mình phát hiện yêu đương với người kém tuổi nhiều lúc thấy cứ sao sao ấy.”
“Mình thấy Mục Hoành tốt mà, cậu nhớ lần cậu bị ốm không, người ta liên tục ở cạnh giường bệnh chăm nom cậu suốt ngày suốt đêm còn gì?”
Kha Trăn chu môi, di động đặt trên bàn đúng lúc đổ chuông, Kha Trăn liếc một cái nhưng không nghe máy.
Chung Dạng khuyên cô ấy: “Nghe máy đi, đừng để em ấy lo lắng.”
Kha Trăn vẫn không chịu động đậy, Chung Dạng cũng thôi không nói nhiều nữa.
Đợi đồ ăn ngoài được mang đến, hai người vừa ăn tối vừa nói chuyện linh tinh, chủ đề câu chuyện đột nhiên rơi lên người Tiếu Thấm, Chung Dạng nhắc đến chuyện gặp Tiếu Thấm một thời gian trước.
Lần ấy gặp ở phòng bao xong Tiếu Thấm nhắn tin cho Chung Dạng giải thích rằng tối đó hẹn gặp cô là do chủ ý của Dương Thận.
Khi đó cô ấy có chuyện cần nhờ Dương Thận giúp đỡ nên không có cách nào mới đành phải lợi dụng Chung Dạng.
Chung Dạng đọc xong tin nhắn đó thì cũng không có phản ứng quá khích nào cả, cô lăn lộn trong giới giải trí hai năm, những chuyên tệ hơn thế này đã trải qua rất nhiều rồi.
Có lúc cô vẫn còn đang nghĩ liệu có phải con người ta một khi trưởng thành rồi sẽ dần dần bắt đầu thay đổi hoàn toàn không?
Kha Trăn hỏi: “Cậu ấy vẫn sống tốt chứ?”
Chung Dạng: “Chắc là vẫn ổn.”
“Thật ra muốn sống trong giới giải trí phải có một ý chí vững chắc.
Mình cũng phục cậu với Tiếu Thấm lắm, nếu đổi lại là mình thì sớm đã bị uất ức mà chết rồi.”
Chung Dạng cười, trên thế giới này chẳng có công việc nào là dễ dàng cả, mỗi người đều có nỗi khổ riêng của chính mình.
Kha Trăn nghĩ nghĩ rồi lưỡng lự nói: “Cậu tới đó…!chắc là gặp lại người đó rồi chứ?”
Kha Trăn không rõ chuyện giữa Chung Dạng và Ôn Trì Chi, chỉ biết qua loa đại khái.
Trước kia Chung Dạng suốt ngày không ở trong ký túc là do đi theo người đàn ông này.
Người đàn ông đó trông như thế nào cô ấy cũng không biết, thông qua Tiếu Thấm thì biết được người đó họ Ôn, có gia thế.
Thế rồi vào một khoảng thời gian ở năm thứ tư, Chung Dạng suốt ngày ở lỳ trong ký túc, nếu không thì cũng chỉ ra ngoài nhận công việc.
Kha Trăn hỏi Tiếu Thấm thì Tiếu Thấm nói nhẹ tênh rằng rạn nứt rồi, Kha Trăn khi ấy mới biết là hai người đã chia tay.
Nụ cười trên mặt Chung Dạng cứng lại, sau đó khẽ nói: “Ừ, mình gặp rồi.”
Kha Trăn nói: “Thật ra mình vẫn luôn muốn hỏi cậu chuyện này, nhưng lại không tiện nói, hai năm qua cậu không yêu đương không lẽ là vì vẫn đợi người đó?”
Chung Dạng lắc đầu, nét mặt hiếm thấy sự mơ hồ: “Mình không biết.”
Chung Dạng thật sự không biết, hai năm nay rất ít khi cô nhắc đến anh.
Thật ra cô không hề thiếu người theo đuổi, thế nhưng trái tim cô lại chẳng thể nào rung động được, đúng là kỳ lạ.
Kha Trăn hứng thú: “Mình tò mò về người đó lắm đấy.”
Chung Dạng ngước mắt: “Tò mò gì chứ?”
“Tò mò không biết là người như thế nào lại khiến cậu u mê như vậy.
Trước giờ mình vẫn luôn cảm thấy cậu là một người rất lãnh đạm, không giống kiểu sẽ đi thích người khác.”
Chung Dạng cười.
Kha Trăn xua xua tay: “Được rồi, không nói nữa, cậu cho mình mượn đồ ngủ đi, mình đi tắm.”
Chung Dạng vào trong phòng tìm một bộ đồ ngủ mới đưa cho Kha Trăn.
Nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, Chung Dạng đột nhiên muốn hút thuốc, cô kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, sau đó lôi ra bao thuốc Huyên Hách Môn.
Điếu thuốc nhỏ dài, thích hợp cho phụ nữ hút, vỏ bao thuốc màu xanh, hoa văn rồng đỏ mạ vàng, trên bao thuốc còn viết mấy câu.
Hút thuốc có hại cho sức khỏe, sớm ngày cai thuốc sẽ có lợi cho sức khỏe.
Chung Dạng nhìn dòng chữ đó, dáng vẻ nghiêm túc nhưng lại trông rất tức cười, cô bất giác kéo cong khóe môi.
Lần đầu tiên Chung Dạng nhìn thấy loại thuốc này là khi vẫn còn bên cạnh Ôn Trì Chi.
Khi ấy người cô không được khỏe, có hơi phát sốt, co rúm người lại ở trong lòng anh.
Thành phố Z một khi vào thu sẽ mưa dầm liên tục.
Hai người nhàn rỗi ở lỳ trong khách sạn, cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh cũ, trên bàn đặt một bao thuốc Huyên Hách Môn.
Chung Dạng nghịch nghịch bao thuốc đó, một lúc sau cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh có biết loại thuốc lá này còn có một lời tỏ tình không?”
Ôn Trì Chi đang cầm di động trả lời tin nhắn, liếc cô một cái, ngón tay xoa xoa mu bàn tay cô, anh nói: “Là gì?”
Chung Dạng mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Hút thuốc chỉ hút Huyên Hách Môn, một đời chỉ mãi yêu một người.”
Nghe vậy Ôn Trì Chi bật cười thành tiếng.
“Đủ chua chưa?”
Ánh mắt Ôn Trì Chi ngả ngớn, như cười như không: “Dạng Dạng, không lẽ em định dùng cái này để ám chỉ gì đó với anh đấy à?”
…
Thật ra cái ngày cô bay về thành phố B, sau khi máy bay hạ cánh, di động nhận được một tin nhắn đến từ một số điện thoại lạ.
“Hạ cánh rồi chứ? Mấy hôm nữa anh sẽ đến gặp em.”
Khi ấy Chung Dạng đang đứng ở trong đại sảnh sân bay, người qua lại cực kỳ đông đúc, cực kỳ ồn ào, cô cầm di động nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó, cuối cùng vẫn không trả lời lại, trực tiếp bỏ di động vào trong túi xách.
Kha Trăn tắm xong đi ra nhìn thấy Chung Dạng đang hút thuốc, cô ấy vừa lau tóc vừa nói: “Cậu học hút thuốc từ bao giờ vậy?”
Chung Dạng: “Mình hút bừa thôi.”
Kha Trăn ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Cho mình hút thử một điếu?”
Chung Dạng đưa bao thuốc cho cô ấy, Kha Trăn rút một điếu thuốc, cười nói: “Trông cũng tinh xảo phết.”
Một lúc sau, Kha Trăn châm lửa, rít một hơi thuốc, ngạc nhiên nói: “Thuốc lá này cũng ngọt miệng quá.”
Bộ dạng Kha Trăn có hơi ngây ngô, giống như đứa trẻ con phát hiện ra được chuyện gì đó thú vị, Chung Dạng cười nói: “Kha Trăn à, cậu đáng yêu chết mất thôi.”
Kha Trăn tiếp tục hút thuốc, hút thêm hai hơi nữa liền dập tàn thuốc vào trong gạt tàn: “Mấy hôm nữa là lễ kỷ niệm của đại học Z rồi, đến lúc đó cậu có thời gian không? Chúng mình quay về trường xem thế nào?”
~Hết chương 56~