Vệ Sĩ Của Anh

Chương 53: Uống Nhiều


Bạn đang đọc Vệ Sĩ Của Anh – Chương 53: Uống Nhiều


Sương mù bay lượn lờ, trong phòng tắm yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy cả tiếng nước rơi từ vòi sen.

Triệu Cảnh Hàng và Thẩm Thu nhìn nhau.

Cuối cùng, cô quay mặt vào bồn rửa mặt, lúc này thì mới kết thúc.

Thẩm Thu cúi mặt xuống bồn, lại nôn ra lần nữa, nhưng cô không nôn ra được gì.

Tiếng nước bên tai vang lên tí tách tí tách, trong nước mơ hồ có một bóng người.

Nhưng trong đầu cô lúc này không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, cổ họng nóng rát.

Cô lấy nước, không ngừng súc miệng, không ngừng uống nước, muốn giảm bớt cảm giác nóng rát trong cổ họng.

“Uống nhiều như vậy làm gì, chắc là không thoải mái đi!” Triệu Cảnh Hàng tùy tiện nói hai câu, kéo áo tắm cho cô mặc vào, kéo cô từ bồn rửa mặt đứng lên.

Thẩm Thu đẩy anh ra, đứng sang một bên, nước trên mặt và tóc không ngừng nhỏ xuống: “Không, không cần anh quản.”
Triệu Cảnh Hàng: “Không cần tôi quản, cô là muốn Triệu Tu Diên tới quản, phải không?!”
Thẩm Thu nhíu mày: “…… Dù sao cũng không phải anh.”
Sắc mặt Triệu Cảnh Hàng trầm xuống, tóm người lại gần: “Tốt nhất là cô không nên chọc giận tôi.”
Thẩm Thu không còn sức, mượn sức của anh mới có thể đứng vững.

Một lúc sau cô mới phản ứng được, mới nghiêng đầu hỏi: “Chọc giận anh thì sẽ thế nào? Anh lại muốn tìm mấy người phụ nữ về khách sạn sao?”
Triệu Cảnh Hàng híp mắt, thấy Thẩm Thu đột nhiên mỉm cười: “Triệu Cảnh Hàng, anh cố ý, cố ý làm vậy để chọc tôi……”
Triệu Cảnh Hàng sửng sốt: “Có phải là cô tự mình đa tình quá rồi không?”
“Không sao, anh không cố ý làm vậy, thì chứng minh anh không thích tôi?” Thẩm Thu vươn tay ôm lấy khuôn mặt anh, ung dung nói: “Anh cho rằng lúc trước tôi lừa dối tình cảm của anh, anh cảm thấy thật sự mất mặt không thể bỏ qua, cho nên anh nhất định phải biểu hiện ra…… Anh đối với tôi không phải hứng thú nhất thời.”
Triệu Cảnh Hàng nắm lấy tay cô, trong nháy mắt có chật vật: “Cô suy nghĩ bậy bạ gì vậy? Cảm thấy mình thật ghê gớm? Cảm thấy bản thân mình khiến người khác nhớ mãi không quên sao?!”
Thẩm Thu lắc đầu, lúc này đầu cô hơi choáng.

Cô không biết mình đang mơ hay đang tỉnh, cô chỉ cảm thấy rất khổ sở, cảm thấy rất ủy khuất…… Trong đầu cô nghĩ gì thì muốn nói ra cái đó, không còn bình tĩnh và băn khoăn như lúc đang tỉnh táo.
“Tôi không cảm thấy mình thật ghê gớm, tôi chưa bao giờ có.

Thật ra tôi chưa từng nói cho anh biết, tôi không có cảm thấy những việc anh làm vì tôi rất buồn cười.

Triệu Cảnh Hàng, tôi rất vui khi anh đón sinh nhật với tôi…… Đêm giao thừa anh tới tìm tôi, tôi cũng rất vui……Giao thừa đêm đó tôi đi theo anh, không phải vì tôi giả vờ dấu mối quan hệ của mình, cũng không muốn gạt anh gì hết.

Tôi chỉ muốn đi theo anh mà thôi, tôi chỉ cảm thấy rất vui, chỉ vậy mà thôi……”
Tay Triệu Cảnh Hàng cầm quần áo của cô có hơi run, hai mắt đỏ ngầu: “Hiện tại em* nói những lời này là có ý gì? Say, còn muốn gạt tôi?”

Thẩm Thu lắc đầu, trong mắt cô có men say: “Tôi không có……”
“Tại sao không có? Không có cái gì Thẩm Thu, không phải Triệu Tu Diên muốn em lừa gạt tôi sao.”
“Nhưng tôi không muốn lừa…… Tôi không muốn……”
“…… Tại sao.”
“Bởi vì không có ai đối xử với tôi như anh.” Thẩm Thu rũ đầu, lẩm bẩm nói: “…… Bởi vì, tôi rất thích anh.”
Tách.
Ở bồn rửa mặt, một giọt nước rơi xuống, chia năm xẻ bảy.
Triệu Cảnh Hàng ngây người.

Anh ngây người nhìn cô, chỉ cảm thấy mọi chuyện trong quá khứ giống như sóng biển ào ạt đánh vào, đánh tới mức làm người khác trở tay không kịp.
Thích……
Những lời này, anh đã đợi bao lâu rồi?
“Tại sao bây giờ mới nói……” Hai mắt Triệu Cảnh Hàng hơi đỏ: “Thẩm Thu, em chỉ nói những lời này khi uống say thôi đúng không?”
“Tôi không uống say.”
Triệu Cảnh Hàng cười khổ, lẩm bẩm nói: “Ha, tôi quên mất, sau khi em uống say giống như là có hai nhân cách.”
“Tôi không uống say.”
“Em thật sự thích tôi?” Lúc Triệu Cảnh Hàng hỏi câu này, giọng nói của anh hơi trầm xuống.

Thẩm Thu đau đầu rất khó chịu, cô giơ tay xoa xoa ấn đường, nhưng lại bị Triệu Cảnh Hàng nắm chặt lại: “…… Anh buông ra.”
“Em nói đi.”
“Tôi đau đầu……”
Triệu Cảnh Hàng đang đấu tranh giữa hoảng loạn và phấn khích, những lời cô nói, làm cho anh cảm thấy người mới có hai nhân cách là anh!
Anh thống khổ nói: “Bây giờ em có tỉnh táo không?”
Thẩm Thu lại khó chịu lắc đầu: “Không rõ……”
Triệu Cảnh Hàng hít sâu một hơi, trong lòng như có một luồng nhiệt truyền đến.
Anh trực tiếp bế người đứng dưới vòi hoa sen trong phòng tắm.

Triệu Cảnh Hàng mở vòi sen, nước từ trên cao lập tức chảy xuống.

Thẩm Thu bị xối ướt, lùi về sau để tránh nước, xém chút nữa trượt chân ngã.
Triệu Cảnh Hàng đỡ cô lên, đè cô lên mặt tường ẩm ướt, nhẹ giọng nói: “Hiện tại thì sao, em tỉnh chưa?! Em nghiêm túc, đúng không?”
Lúc đầu chỉ có đuôi tóc của Thẩm Thu bị ướt, bây giờ cả người cô đều ướt.

Cô không hiểu anh nói gì, dòng nước chảy lên mặt cô, cô rất khó chịu, chỉ có thể nghiêng đầu.
Ngực Triệu Cảnh Hàng phập phồng, lại không kiềm chế được, xoay đầu cô lại, cúi đầu cắn lên……
Trên mặt bị nước xối, đột nhiên môi bị lấp kín, Thẩm Thu gần như không thở được.

Nhưng Triệu Cảnh Hàng lại không buông tha cho cô, cả người cô nhũn ra, trượt xuống, anh giữ eo cô lại, khóa chặt cô trong ngực.


Lòng bàn tay nóng bỏng, không dám làm càn, hơi thở hai người lộn xộn.

“…… Mẹ nó, em thử gạt tôi lần nữa thử xem.”
Bên tai cô vang lên một giọng nói quen thuộc.

Mũi Thẩm Thu đột nhiên cảm thấy chua xót, nửa tỉnh nửa mê, cô từ từ ôm lấy cổ người trước mặt.

Mọi thứ đều là mơ.
Cô không nghĩ được gì, chỉ muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng trước mặt mình, để cứu mình khỏi bể nước……
“…… Tôi không có lừa anh.”
Bị mắc kẹt trong tình yêu và mê mang, cô nghẹn ngào nói: “Triệu Cảnh Hàng, vì sao anh lại không tin…… Tôi nói tôi không động vào tài kiệu của anh, tôi và Tiểu Trần…… Thậm chí còn không biết sự tồn tại của đối phương……”
Tiếng nước càng lớn, tiếng nói đan xen trong hơi thở chìm vào vòng xoáy bất tận.
Ý thức của cô trở nên mờ ảo, cuối cùng cũng không biết là thật hay mơ.
Loáng thoáng trong không khí, mơ hồ nghe anh nói.

“Tôi biết.”
——
Rèm cửa chưa được mở ra, sắc trời bị kính che lại.

Máy điều hòa trong không khí khẽ kêu, và cả căn phòng được bao bọc trong hơi ấm khô ráo.
Đầu đau, cổ họng đau, môi cũng đau, khi Thẩm Thu mở mắt, suýt nữa thì ngất đi vì cơn đau đầu sau khi say này.
Cô đưa tay ấn trán, một lúc sau mới mở mắt ra, chỉ thấy cảnh tượng trước mắt đều rất mơ hồ.

Căn phòng không có đèn, hơi tối.
Thẩm Thu di chuyển, phát hiện ra có thứ gì đó đang đè lên tay trái của cô, cô không thể cử động được.
Cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía bên trái, khi nhìn thấy người nằm bên cạnh, hô hấp của cô như ngừng lại.
Triệu Cảnh Hàng.
Anh đang đè lên cánh tay của cô, nằm nghiêng người đối diện với cô, trong bóng tối, cô mơ hồ nhìn thấy gương mặt của anh, lông mi dày, tạo thành hình cái quạt nhỏ.

Nhẹ nhàng vô hại, nhưng cô biết khi mở mắt ra, ánh mắt của anh sẽ tràn đầy bạo lực và u ám.
Cô rút tay ra, từ từ nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Cô nhớ rằng Lily đã nói gì đó với cô, cũng nhớ lại khi trở về phòng, cô có một chút buồn chán và uống rất nhiều rượu.
Sau đó…… trí nhớ của cô có chút mờ mịt, cô mơ mơ màng màng nhớ ra hình ảnh ái muội trong phòng tắm, và cô cũng nói rất nhiều…..
Thẩm Thu lập tức hoảng loạn.

Cô lập tức liếc thấy bàn tay của Triệu Cảnh Hàng ở bên ngoài chăn…… Anh không mặc quần áo.

Nhìn lại bản thân một lần nữa, cô thấy mình đang mặc một chiếc áo choàng tắm của khách sạn, bên trong không có gì cả.
Thẩm Thu đột nhiên rụt tay lại và ngồi dậy, nhưng lúc ngồi dậy có chút khó khăn, cô lại cảm thấy choáng váng.
“Em làm gì vậy?” Một giọng nói đầy tỉnh táo đột nhiên vang lên sau lưng, cả người Thẩm Thu cứng đờ, tay nắm chặt chăn.
Bang ——
Một tiếng động nhỏ vang lên, ngọn đèn trên đầu giường của Triệu Cảnh Hàng được bật sáng.
Thẩm Thu không quay đầu lại, vén chăn định ra khỏi giường, nhưng cổ tay lại bị nắm lại.

Triệu Cảnh Hàng dùng hết sức kéo cô lại.
“Vừa thức dậy đã muốn chạy?”
Giọng nói bất mãn của Triệu Cảnh Hàng vang lên bên tai.

Hơi ngứa, còn có chút nóng.
Thẩm Thu theo bản năng rụt người lại, quay đầu sang một bên, từ “chạy” của anh thật ái muội.
“Tối hôm qua tôi uống hơi nhiều.” Thẩm Thu im lặng một lúc, mới khô khan nói.
Triệu Cảnh Hằng nhìn vành tai đỏ bừng của cô, nhướng mày nói: “Vậy à.”
Thẩm Thu: “Anh, anh cũng không uống nhiều.”
“Ồ, em đang trách tôi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à?” Giọng nói của Triệu Cảnh Hàng khàn khàn, anh lại kéo cô về phía mình, nói: “Nhưng sức của em lớn như vậy.

Có bao giờ em nghĩ sau khi uống nhiều quá mình sẽ biến thành chó điên hay không? Lúc đó tôi cũng không phải đối thủ của em.”
Thẩm Thu: “……”
Triệu Cảnh Hàng cau mày: “Quên rồi? Em quên mình đã nói gì rồi à?”
Vẻ mặt Thẩm Thu hơi thay đổi, cô tránh khỏi tay anh, nhảy xuống giường: “Quên rồi!”
——
Cô gần như chạy trối chết vào phòng tắm.

Sau khi đóng cửa lại, cô ngước mắt nhìn mình trong gương, tóc tai bù xù, hối hận muốn chết.
Có lẽ dưới tác dụng của cồn, cô không chần chừ gì nữa mà nói những điều mình muốn nói nhất trong lòng ra.
Khi say, cô giống như tự xé tim mình nha, cho dù rướm máu, cũng không lùi bước.

Nhưng sau khi tỉnh lại.
Kỳ hạn ở bên cạnh anh chỉ còn một tháng, cô đã lên kế hoạch rút lui rồi…..

Cô đang làm cái gì vậy? Cho dù đã nói ra mọi chuyện, bọn họ cũng sẽ không có tương lai.
Tại sao cô không thể kiềm chế bản thân mà nói ra những lời đó chứ.

Hơn nữa…… Tối hôm qua bọn họ đã làm những gì?
Cửa phòng tắm vang lên, Triệu Cảnh Hàng trực tiếp nói: “Em vào đây làm gì vậy?”
Thẩm Thu vội vàng hỏi: “Tối hôm qua chúng ta đã làm gì?”
Triệu Cảnh Hàng rũ mắt nhìn cô, môi cô hơi sưng đỏ, khóe miệng còn có một vết cắn nhỏ..…
Anh không khỏi nhớ tới cảnh tượng trong phòng tắm đêm qua, hơi thở gấp gáp: “Em nghĩ sao?”
“Đồ của tôi là anh cởi?”
“Là tôi.”
“Anh ——”
Thẩm Thu không một chút nghĩ ngợi vươn tay ra đấm một quyền.
Triệu Cảnh Hàng không kịp cảnh giác.


Khi quay đầu lại nhìn cô, dở khóc dở cười nói: “Đậu, mẹ nó em mạnh tay vậy?”
“Ai cho anh cởi đồ của tôi?!”
“Vừa bẩn vừa hôi! Không cởi ra để giữ lại ăn Tết à?” Triệu Cảnh Hàng nói: “Hơn nữa tối hôm qua, em ôm tôi không buông.

Nếu tôi không kéo em ra, có khi em còn thúi hơn.”
Thẩm Thu: “……”
Triệu Cảnh Hàng: “Đầu óc của em thật đen tối.”
Thẩm Thu: “…………”
Trả đũa, nhất định phải trả đũa.
Người đàn ông này, thật khốn kiếp.

Nhưng đáng tiếc, cô nhớ không rõ, cô không phản bác được câu nào.

Ong ong ——
Đúng lúc này, một âm thanh chấn động, phá vỡ bầu không khí quỷ dị giữa hai người.
Thẩm Thu lập tức định thần lại, quay đầu lại thì phát hiện âm thanh đó phát ra từ đống quần áo trong phòng tắm
Là đồ của cô.

Cô trợn mắt nhìn Triệu Cảnh Hàng, xoay người đi tới đống quần áo, phát hiện bên trong có điện thoại.
Sau khi nhìn cuộc gọi, cô nhấc máy: “…..alo.”
“Chị, chị có rảnh không?!”
Chu Thiên Dương, giọng nói của cậu bé có chút hoảng loạn.

Thẩm Thu bình tĩnh lại: “Em nói đi, xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ Lâm nói hôm nay Mễ Mễ đột nhiên ngất xỉu, em vừa xin cô giáo nghỉ tới bệnh viện, chị, em sợ, sợ em ấy xảy ra chuyện.”
Thẩm Thu dừng lại: “Bệnh viện nào?!”
“Gia Hối!”
“Được! Em chờ chị.”
Thẩm Thu tắt điện thoại, trực tiếp đi ra ngoài: “Tôi muốn đến bệnh viện.”
Triệu Cảnh Hàng sửng sốt: “Bây giờ?”
“Mễ Mễ đã xảy ra chuyện, tôi muốn tới đó.”
Triệu Cảnh Hàng giữ tay cô lại: “Đứng lại.”
“Chuyện này rất quan trọng, chúng ta nói chuyện sau được không?”
“Tôi hiện tại chỉ muốn hỏi, em mặc thế này đi ra ngoài sao?”
Thẩm Thu sửng sốt, cô rũ mắt xuống nhìn, là áo tắm của khách sạn.

Nhìn quần áo dưới đất, tất cả đều đã ướt.

“……”
Triệu Cảnh Hàng lắc đầu, xoa đầu cô: “Được rồi, tôi sẽ kêu người đem đồ tới đây.

Em bình tĩnh một chút đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.