Bạn đang đọc Vệ Sĩ Của Anh – Chương 52: Tật Xấu
Tối hôm qua, dì Lương đột nhiên hiểu rõ, cảm thấy Thẩm Thu nói cũng có lý.
Vì vậy, bà cũng không nhắc đến chuyện tình cảm của hai người nữa.
Ngày hôm sau, Triệu Cảnh Hàng tới công ty, mà không dẫn Thẩm Thu đi theo, nhưng vẫn ra lệnh cho cô ở trong phòng.
Thẩm Thu biết, có lẽ là anh đang kiêng kỵ cô, không cho phép cô đi theo anh làm việc.
Có điều cô cũng không nói gì, cô thấy ở nhà chăm sóc hoa với dì Lương vui hơn.
Sau khi ăn xong bữa chiều, Triệu Cảnh Hàng gọi điện thoại cho cô, kêu cô tới Tinh Huy ngay.
Thẩm Thu lập tức lái xe, đi tới địa điểm cần đến.
Hôm nay trong phòng có rất nhiều cô gái, mẫu người nào cũng có, các cô ấy đều xinh đẹp, và rất nghe lời.
Thẩm Thu đi vào, định là sẽ đứng bên cạnh như bình thường, nhưng sau khi đóng cửa đã bị Doãn Hưng Trình nhìn thấy, rồi trực tiếp kéo cô đi vào trong.
Cô bị anh ta ép ngồi trên sô pha, Doãn Hưng Trình đưa cho cô một ly rượu: “Thẩm Thu, chúng ta cũng coi như là bạn bè rồi, cô cũng đừng đứng bên đó nữa, lại đây ngồi chơi đi.”
Thẩm Thu không cầm ly rượu, chỉ liếc nhìn Triệu Cảnh Hàng đang ngồi phía đối diện.
Anh nhìn qua, không nói gì nhưng ánh mắt kia, là ngầm đồng ý.
“Cảnh Hàng đồng ý rồi, cô yên tâm, vừa rồi cậu ấy gật đầu, tôi mới kéo cô qua đây.”
Doãn Hưng Trình trực tiếp đẩy ly rượu vào tay cô.
Thẩm Thu lại nhìn Triệu Cảnh Hàng, lúc này anh không nhìn cô mà đang nói chuyện với người bên cạnh.
Người phụ nữ bên cạnh anh, cô biết, là một nữ minh tinh tuyến ba cùng vào khách sạn với Triệu Cảnh Hàng.
Không hổ là diễn viên, so với những cô gái khác trong phòng, cô ta xinh đẹp hơn rất nhiều.
Lúc nói chuyện thì cười nhẹ nhàng, nhìn rất kiều diễm.
“Đến đây đến đây mấy người chúng ta cùng nhau chơi xúc xắc, Thẩm Thu cũng vào đi.”
Thẩm Thu thu hồi tầm mắt, nhìn thấy người bên cạnh có vẻ hào hứng, cô biết đêm nay nhất định cô sẽ phải uống rượu.
Trong nhóm người chơi xúc xắc, ngoại trừ Doãn Hưng Trình thì cô không quen biết ai.
Hơn nữa trò này nếu muốn thắng thì cũng phải dựa vào may mắn, Thẩm Thu chưa chơi bao giờ.
Tuy là sau đó cô cũng có thắng, nhưng thua vẫn nhiều hơn.
“Auz! Lại 6 điểm, tôi lại thắng.” Người đàn ông ngồi đối diện cô nói: “Người đẹp, đến lượt cô uống rồi.”
Thẩm Thu nhìn số điểm, nhíu mày, liền cầm hai ly rượu trước mặt uống.
Rượu có nồng độ cao, nhưng vẫn là uống được loại này.
Lúc Thẩm Thu uống vào, cô cảm nhận được một luồng khí nóng từ trong người tản ra, gò má cô đỏ lên.
Uống xong ly cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu rồi đứng lên.
“Đi đâu.” Tuy là Triệu Cảnh Hàng không nhìn cô, nhưng phản ứng nhanh hơn những người khác nhiều.
Lúc cô vừa đứng dậy, thì nghe được giọng nói của anh.
Mọi người bên cạnh đều lập tức yên lặng.
Vẻ mặt Thẩm Thu lạnh nhạt, nói: “Cậu chủ, tôi có thể đi toilet không?”
Triệu Cảnh Hàng cầm ly rượu, không lên tiếng.
Vì thế Thẩm Thu hơi dừng lại, rồi đi ra khỏi phòng bao.
Trong phòng bao vốn có một nhà vệ sinh riêng, nhưng Thẩm Thu muốn đi ra ngoài, để hít thở.
Trong phòng vệ sinh, cô rửa tay ở bồn bên cạnh, trong gương, mặt cô đỏ bừng, đáy mắt có hơi say.
“Ồ, Thẩm Thu!”
Có người ở phòng vệ sinh khác bước ra, là Lily.
Thẩm Thu quay đầu, chào hỏi cô ấy vài câu.
“Sao cô lại ở đây? Có phải Triệu Cảnh Hàng cũng ở đây phải không?”
Thẩm Thu ừ một tiếng.
Lily nhìn cô từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói: “Có phải cô uống nhiều lắm, đúng không?”
Thẩm Thu: “Tôi ổn, chỉ uống có một chút thôi.”
Lily nói: “Mặt cô đỏ bừng như thế kia rồi, có chắc là chỉ uống một chút thôi không?”
Thẩm Thu: “Là do cơ địa thôi.”
Lily: “Ồ….
À đúng rồi, ngày hôm nay Giang Thiến ở cùng phòng bao với cô, đúng không?”
Thẩm Thư suy nghĩ vài giây, mới nhớ tới Giang Thiến là ai, là cô minh tinh ngồi cạnh Triệu Cảnh Hàng.
Thẩm Thu gật gật đầu.
Lily đứng bên cạnh cô, sửa lại tóc cho cô, nói: “Giang Thiến là bạn tôi, vài ngày trước cô ấy có nói là đã có chỗ dựa, nói Triệu Cảnh Hàng cho cô ấy rất nhiều tài nguyên, cô ấy còn vào được một đoàn phim.”
Thẩm Thu đối với mấy việc này vốn không có hứng thú.
Đối với Triệu Cảnh Hàng những người anh “Cảm thấy có hứng thú” anh sẽ vừa kiên nhẫn vừa yêu thương người đó, mà điều này cô đã từ trải qua.
“Tôi đi trước.”
“Chờ một chút.
.
.
.
.
.” Lily thấy cô quay người rời đi, do dự một lúc, vẫn kéo Thẩm Thu lại rồi hỏi: “Cô định ở bên cạnh Triệu Cảnh Hàng đến bao giờ?”
Thẩm Thu quay đầu lại nhìn cô ấy.
Lily nhíu này, nói: “Tuy là Triệu Cảnh Hàng là người có sức hấp dẫn rất cao, nhưng tôi thấy cô nghĩ cách sớm đi, cô không thể dành sự quan tâm của mình cho một người.”
Chỉ vài lần duyên số, nhưng Thẩm Thu có thể cảm nhận được Lily nói những lời này đều là thật lòng.
Cô nở nụ cười thoải mái đầu tiên trong tối nay: “Ừm, tôi biết rồi, tôi với anh ấy không có gì.
Chỉ là hợp đồng thôi, tôi cần phải làm vệ sĩ cho anh ấy.”
“Vậy thì thì tốt.” Lily lại gần cô, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa tôi cảm thấy Triệu Cảnh Hàng nhìn chung cũng là người có sức hấp dẫn, thật ra là rất bình thường, anh ấy có vấn đề……”
Thẩm Thu sửng sốt: “Cái gì?”
Lily nhìn bên cạnh, có chút kích động, nói: “Tôi nói cho cô biết, đừng nói cho ai biết nha, ngàn vạn lần phải giữ bí mật, không thì tôi chết chắc.”
Thẩm Thu: “……..Cô nói đi.”
Lily nói: “Giang Thiến nói, Triệu Cảnh Hàng ở phương diện kia, không được.”
Thẩm Thu dừng lại, không phản ứng.
Lily: “Chính là…….ở chuyện đó, hiểu không? Cô ấy nói anh ấy không cương được.”
Thẩm Thu đã thông suốt, thế nhưng vẫn hơi nghi ngờ.
Triệu Cảnh Hàng………Không cương được?
Mặc dù chuyện này không có liên quan tới cô, nhưng mà cô chưa thấy bao giờ nên cũng có chút tò mò.
Lily thấy Thẩm Thu nghi ngờ, tiếp tục nói: “Thật đó, ngày hôm đó cô ấy theo Triệu Cảnh Hàng vào khách sạn, Triệu Cảnh Hàng để cô ấy đợi trong phòng khách.
Sau đó Giang Thiến còn nghĩ là anh ấy muốn cô ta chủ động, không có khả năng dẫn cô ấy tới đây rồi lại đi về.
Cô ta liền cởi đồ ra rồi vào phòng ngủ tìm Triệu Cảnh Hàng.
Nhưng cô biết gì không, mặt Triệu Cảnh Hàng lúc đó hoàn toàn đen thui, rồi lớn tiếng kêu cô ấy cút ra ngoài.
Cô nói xem, dẫn cô ấy vào khách sạn, lại không làm gì, không phải là có vấn đề à…..”
Thẩm Thu ngây người.
Lily nói: “Sau đó Giang Thiến nói là Doãn Hưng Trình có tới khách sạn tìm Triệu Cảnh Hàng, rồi cô ấy liền rời đi.
Lúc đầu cô ấy còn tức giận, ai ngờ đến ngày hôm sau cô ấy nhận được một số tiền lớn, còn được đoàn phim mời vào….Triệu Cảnh Hàng quả thực rất kỳ quái, nhưng ở phương diện tiền bạc này lại rất hào phóng.”
Thẩm Thu yên lặng một lát: “Tại sao cô biết?”
Lily: “Tôi uống rượu với Giang Thiến, lúc đó cô ấy uống nhiều quá, rồi kể cho tôi nghe, có điều cô ấy nói Triệu Cảnh Hàng không cho cô ấy nói với ai….Nếu không người thiệt sẽ là cô ấy.”
Nói đến đây Lily lại hoảng hốt, nói: “Này cô nhớ nha, tuyệt đối đừng nói cho người khác biết! Tôi tin cô, cho nên mới nói cho cô biết… Dù sao thì cô cũng đừng lãng phí thời gian trên người Triệu Cảnh Hàng nữa.”
Thẩm Thu quay lại phòng bao, Doãn Hưng Trình và đám người kia đã chơi được thêm mấy ván nữa, vì cô không chơi nên người đàn ông ngồi trước cô thua nhiều nhất, uống không ít rượu.
Đán người này nhìn thấy Thẩm Thu đã quay lại, người đàn ông kia rất vui vẻ ngoắc ngoắc tay gọi cô lại, giống như nhìn thấy vị cứu tinh vậy.
Doãn Hưng Trình: “Điền Siêu, mẹ nó cậu đúng là rác rưởi, còn muốn dựa vào một người phụ nữ để lót đệm à.”
Người được gọi là Điền Siêu nói: “Cậu không hiểu rồi, không phải tôi muốn dùng người đẹp để đỡ mấy ván, mà cô ấy là vị cứu tinh của tôi, cô ấy đến rồi thì tôi sẽ không thua, há há.”
Điền Siêu ngồi dịch sang một bên chừa chỗ cho cô, tiếp tục chơi.
Thật ra, đám người này đang cố ý làm khó dễ Thẩm Thu, dù sao nếu đổi thành một người phụ nữ khác, chắc chắn bọn họ sẽ giả bộ thương hoa tiếc ngọc, không để cho phụ nữ uống nhiều rượu như vậy.
Nhưng hôm nay bọn họ không có ý nhường cô, bởi vì người phụ nữ này đã đắc tội với Triệu Cảnh Hàng, cho nên họ cố ý làm cho Triệu Cảnh Hàng bớt giận.
Thẩm Thu ngồi xuống lần nữa, cũng không quan tâm ồn ào tới mức nào, cầm ly rượu tự rót rồi uống cạn một ly.
Rồi đem ly để lên bàn: “Đến đây đi.”
Tiếng ly rượu đặt uống không nhỏ, ly thủy tinh và đá cẩm thạch chạm vào nhau, một tiếng lớn vang lên.
Mọi người bên cạnh đều giật mình, Triệu Cảnh Hàng ngồi ở đối diện nhìn cô một cái.
Thẩm Thu không tránh ánh mắt của anh, lườm anh một cái sắc lẹm.
Triệu Cảnh Hàng: “…..”
“Được đó, đến đến đến.” Điền Siêu vén ống tay áo, bắt đầu đổ xúc xắc.
Đúng như dự đoán, đêm nay vận may của Thẩm Thu không được tốt cho lắm, năm lần thì thua bốn lần.
Nhưng cô cũng không từ chối, im lặng không lên tiếng, cầm ly rượu lên uống tiếp.
Tốc độ và tư thế của cô, đều làm mọi người có chút bội phục.
“Này, cô là Thẩm Thu phải không? Tửu lượng cô khá cao đấy, tôi chưa gặp người phụ nữ nào như cô, uống nhiều mà không thấy say.”
Đầu Thẩm Thu đã có chút choáng, cô cầm ly rượu trên tay, nghiêng đầu nhìn hắn: “Tôi cũng chưa từng gặp người đàn ông nào lải nhải nhiều như anh, uống rượu hay…..
muốn nói nhiều đây?!”
Điền Siêu sửng sốt một lúc, cười ha ha nói: “Tôi nói nhiều bao giờ, tôi con mẹ nó uống rất nhiều nha.” Thẩm Thu lắc đầu, phun ra hai chữ: “Rác, rưởi.”
Điền Siêu: “Đúng đúng, tôi là rác rưởi! Uống một ly nữa.”
Thẩm Thu: “Tôi không có thua, tại sao phải uống nữa chứ.”
Điền Siêu uống cũng nhiều, nên cũng không nghĩ nhiều, một tay quàng qua vai Thẩm Thu, một tay rót rượu cho cô: “Vậy chơi tiếp đi, ai thua thì uống.”
Thẩm Thu: “Lần này chắc chắn tôi sẽ thắng.”
Điền Siêu: “Đừng nói vậy, cô xem xem đêm nay cô thua thế nào rồi.”
“Đó là vì tôi chưa hên thôi.”
“Là sao, vậy bây giờ xem xem vận khí của ai có vấn đề!”
“Được, tôi –– ”
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Thu đột nhiên cảm giác được cả người mình bị nhấc lên, cảm giác lắc lư mạnh khiến cô muốn nôn ra.
Cô lập tức vịn lấy người trước mặt mình để ổn định cơ thể, lúc ngước nhìn, mới biết người trước mặt cô là Triệu Cảnh Hàng.
Cô nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”
Vẻ mặt Triệu Cảnh Hàng đen thui, không nói gì, chỉ liếc nhìn Điền Siêu một cái.
Điền Siêu cũng đang say, nên không nhận ra điều khác thường, cười ha hả nói: “Cảnh Hàng, cô ấy có thể uống, uống rất mạnh.”
Doãn Hưng Trình cảm giác có gì đó không ổn, kéo Điền Siêu ra, rồi nói: “Cả hai người họ uống nhiều rồi, Cảnh Hàng, cậu muốn dẫn cô ấy đi à?”
“Đi làm gì chứ, tôi còn chưa uống xong với cô ấy….
Ui da!” Điền Sâm cảm nhận được người bên cạnh nhéo mình, hắn trừng mắt nhìn Doãn Hưng Trình.
Anh ta giả bộ không để ý tới hắn, chỉ nói với Triệu Cảnh Hàng: “Cũng sắp kết thúc rồi, hai người đi trước đi.”
Điền Siêu quay đầu, nhìn về phía Triệu Cảnh Hàng, nhìn vào mắt anh.
Hắn ngây người một lúc, mới nhận ra: “Cái đó, lần sau lại uống, tôi cũng uống hơi nhiều…..”
Triệu Cảnh Hàng cười lạnh, kéo Thẩm Thu ra ngoài.
Lúc cả hai người ra khỏi cửa, Điền Siêu thở phào, hỏi: “Cậu ta làm sao vậy?”
Doãn Hưng Trình lười biếng, nói: “Cậu uống thì uống đi, còn động tay làm gì.”
“Tôi làm gì? Là cậu nói Cảnh Hàng muốn trị cô ấy mà.”
Doãn Hưng Trình: “Cậu muốn trị thì trị, còn khoác tay làm gì.”
Vẻ mặt Điền Siêu mê mang: “Tôi chỉ mới khoác có một chút, mà cậu ta đã tức giận? Tại sao lại tức giận?”
“Cậu nói thử xem.”
“…..”
Doãn Hưng Trình cười, nói: “Uống rượu thì được, nhưng cậu lại động tay động chân với cô ấy….thì cậu ta sẽ không tha cho cậu.”
––
Chú Dương nhận được điện thoại của Triệu Cảnh Hàng, liền chạy xe tới đây.
Triệu Cảnh Hàng kéo Thẩm Thu lại gần xe, mở cửa xe ném cô vào trong.
“Ngồi thẳng!”
Lưng Thẩm Thu dựa vào ghế, nghe thấy lời này thì ngước mắt nhìn, sau đó ngồi thẳng.
Lúc này Triệu Cảnh Hàng mới ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Về nhà.”
Chú Dương: “Vâng.”
Xe từ từ di chuyển, Thẩm Thu ngồi ngay ngắn được một lúc, đột nhiên quay đầu nhìn Triệu Cảnh Hàng.
“Này, chúng ta về nhà uống rượu à.”
Triệu Cảnh Hàng lập tức tức giận: “Cô tới đây, để uống rượu hay gì? Còn uống rượu với bọn họ, rất vui đúng không.”
Vẻ mặt Thẩm Thu khó hiểu: “Là anh ngầm đồng ý mà.”
Triệu Cảnh Hàng cứng người, quả thực là anh đã ngầm đồng ý, anh ngầm đồng ý để bọn họ bắt nạt cô, ngầm đồng ý để họ chuốc say cô.
Nhìn cô không thoải mái, anh rất vui!
Nhưng càng nhìn, bọn họ từ bắt nạt cô lại chuyển thành chơi cùng cô.
Khi thấy Điền Siêu khoác vai cô, anh lập tức đứng dậy, kéo người đi ra ngoài.
“Tôi ngầm đồng ý cho cô ngồi, chứ không ngầm đồng ý cho cô uống rượu nhiều như vậy?”
Thẩm Thu nhìn anh, suy nghĩ thật lâu, đầu cô hiện tại rất choáng, người trước mặt hơi mơ hồ, nói mà không suy nghĩ.
“Triệu Cảnh Hàng, anh thật xấu.”
“….Cô nói lại lần nữa?”
“Triệu Cảnh Hàng.”
“Thẩm Thu, cô dám nói lại lần nữa thử xem.”
Thẩm Thu lắc lắc đầu: “Ồ, bây giờ, tôi muốn….”
“Muốn gì?”
“Tôi muốn….nôn.”
Người phụ nữ bên cạnh còn chưa nói xong, nghiêng về phía anh, nôn toàn bộ….lên người anh.
Triệu Cảnh Hàng đứng hình, lạnh lùng nói: “Thẩm Thu!”
Thẩm Thu ngước nhìn anh: “Tôi muốn nôn.”
Triệu Cảnh Hàng hít sâu một hơi: “Cô nôn rồi.”
Thẩm Thu: “Tôi…..”
“Cô thử nôn lần nữa xem.”
Thẩm Thu mím môi, nhịn cơn buồn nôn lại.
Chú Dương nhìn lại: “Thiếu gia, sao vậy ạ?!”
Triệu Cảnh Hàng: “Đi tới khách sạn, gần nhất!”
Chú Dương vội vàng trả lời, chạy về hướng khác, chạy tới khách sạn gần nhất.
Lúc Thẩm Thu bước xuống xe, muốn nôn lần nữa Triệu Cảnh Hàng đen mặt, trực tiếp kéo cô lên lầu.
Vào phòng, anh ném cô lên giường, còn anh thì đi vào phòng tắm, cởi áo sơ mi ra.
Nôn cũng rất chuẩn, chỉ nôn lên áo với quần của anh, không nôn lên xe.
Triệu Cảnh Hàng cởi đồ ra, đi vào phòng tắm, mở vòi sen lên.
Khi anh đang định tắm, thì phòng nhà tắm đột nhiên bị đẩy ra.
Triệu Cảnh Hàng ngẩn người, quay đầu nhìn, chỉ thấy Thẩm Thu đang đứng ở cửa, vẻ mặt mê mang nhìn anh.
“….Tôi lại muốn nôn.”