Ve Sầu Mùa Thu

Chương 56


Bạn đang đọc Ve Sầu Mùa Thu – Chương 56


” Đây đúng là một trận mưa lớn nhất trong mùa xuân năm nay.”
Ngày cuối của mùa hè đột nhiên mưa rất to, bầu trời sáng sủa trong nháy mắt tối sầm lại, những chiếc lá xanh thẫm đang xào xạc rung rinh như cơn sóng theo gió.

Chim sẻ bay ngang qua bầu trời xám xịt, phấn khởi hót líu lo tiếng hot vang rộng trời, gió gào rít từng cơn, một lúc sau hạt mưa rơi xuống.

Văn Chiêu đứng trước cửa kính, nước mưa đập lên cửa sổ phát ra tiếng bộp bộp, vệt nước uốn lượn chảy xuống theo cửa thủy tinh.

Giang Thăng từ phía sau đi tới, khuôn mặt tái nhợt u ám phản chiếu trên tấm kính.

Hắn đưa tay ôm eo Văn Chiêu, mái tóc dài buông xuống che đi đôi mắt đen của hắn.

Tóc cọ lên cổ Văn Chiêu làm cậu ngứa, Văn Chiêu quay mặt lại nhìn Giang Thăng, sờ sờ mặt hắn không nói gì.

Trong căn phòng quá âm u, cơn mưa xua đi cái nóng oi ả của mùa hè, những tiếng lộp bộp vang lên bên tai.

Tiếng sấm rầm kêu lên mang theo một tia chớp, chiếu sáng cả căn phòng, bóng hai người ôm nhau phản chiếu trên cửa kính, Văn Chiêu cảm thấy hư ảo không chân thật tý nào.

Cậu luôn mơ, trong giấc mơ, cậu và Giang Thăng trở thành hai con cá đang giao hợp, vẫn luôn bơi lội tung tăng trong biển hoàng hôn.

Hoặc là trong khi sấm chớp đùng đùng vang dội thì đuổi nhau trong rừng, ánh sáng mờ ảo từ kẽ lá chiếu xuống, chiếu vào khuôn mặt thần kinh tái nhợt của Giang Thăng, hắn mỉm cười nhìn Văn Chiêu, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Văn Chiêu nhận ra rằng mình có khả năng mắc chứng lo âu nhẹ trước khi sinh, thêm việc bệnh tình Giang Thăng tái phát luôn khiến trái tim cậu treo cao.

Vào một đêm cuối cùng của mùa hè, cậu và Giang Thăng trần trụi ôm nhau trên giường, nhìn hạt mưa rơi trên cửa sổ.

Bụng của cậu càng thêm to và nhô cao, nhưng phần còn lại của cơ thể cậu lại rất gầy.

Tấm lưng của cậu trong bóng tối trắng bệch làm người ta sợ hãi, hai cái xương bướm nhô lên cao gầy lại xinh đẹp, Giang Thăng từ đằng sau sờ sờ lưng cậu.

Lưng cậu run lên, bả vai nhô cao của cậu dường như muốn xuyên thủng da thịt nhợt nhạt và trở thành một con bướm rung động cất cánh.

Giang Thăng bất giác hôn Văn Chiêu, nụ hôn nóng bỏng rơi trên lưng cậu.

Văn Chiêu nhịn không được vặn vẹo, trong miệng khẽ rên rỉ.

Giang Thăng vuốt ve cái bụng nhô lên của cậu, áp sát vào lưng cậu, hô hấp đánh lên cổ cậu.


Mưa càng lúc càng nặng hạt, cửa kính phủ một tầng sương mù, Văn Chiêu quay đầu hôn hắn, hơi thở nóng bỏng giao nhau.

Cậu ngửa đầu mở miệng, phun ra cái lưỡi đỏ tươi thở hổn hển.

Hơi thở của Giang Thăng phả lên gáy cậu, cổ bị đầu lưỡi ướt át liếm trơn, xương quai xanh bị hắn cẩn thận cắn ra dấu răng.

Lưng Văn Chiêu áp sát vào trong ngực Giang Thăng, cọ qua cọ lại, mông của cậu cọ lên phần hồng của Giang Thăng, hai người ôm lấy nhau cọ xát, gắt gao triền miên bên nhau.

Tia chớp rơi xuống, ánh sáng mơ hồ chiếu sáng cửa kính, cậu nhìn thấy cậu trần trụi trên giường, bụng cậu cao cao phồng to cùng người phía sau cọ xát an ủi, nhìn thật quỷ dị.

Cậu xoay người lại súc vào lòng Giang Thăng, lúc đang hôn môi mê loạn, Giang Thăng nói: ” Cuối cùng mùa hè đầy khổ đau cũng qua đi, một mùa thu mới lại đến.”
Cậu quay đầu lại nói với Giang Thăng, “Em đã lâu không có hút thuốc rồi.” Giang Thăng sờ sờ bụng cậu: “Ừa, đã lâu không hút rồi.” Văn Chiêu xoay người lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa kính, đột nhiên hỏi: “Khói thuốc đắng lắm đúng không?!”
Giang Thăng lẳng lặng ôm cậu, ghé sát vào bên tai cậu hôn một cái: “Anh cũng không nhớ rõ.”
“Thật không?” Văn Chiêu cười nói.

Gió rít xen lẫn mưa phùn đánh lên cửa kính, cậu nhìn qua khung cửa sổ mờ sương, cậu nhìn thấy ánh sáng của tòa nhà bên ngoài, phản chiếu trên những giọt nước, đầy màu sắc lại mơ hồ.
Mùa hè liền kết thúc như thế.
Tiết trời không còn oi bức nữa, những chiếc lá xanh thẫm bắt đầu ngả vàng dần, những chiếc lá bàng lại rơi đầy đường phố.

Thời tiết khô ráo dễ chịu khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn, cậu và Giang Thăng giống như hai con rắn thích ngủ, mỗi ngày ngủ như thế nào cũng có cảm giác ngủ không đủ giấc.
Cậu và Giang Thăng thường làm tổ trong phòng, Giang Thăng thường ôm cậu kể lại một ít chuyện xưa, cậu dựa vào trong lòng Giang Thăng mơ mang buồn ngủ, sau khi tỉnh lại, cậu mơ hồ hỏi: “Hết rồi hả?”
Có khi còn không cần kể chuyện xưa, chỉ cần cởi quần áo ôm nhau cọ xát, Giang Thăng rất ít khi thực sự tiến vào, bọn họ cùng nhau liếm cũng có thể làm cao trào trở nên càng thêm lâu dài hơn.
Giang Thăng luôn là biến thái đi liếm mút đầu v* của cậu, ảo tưởng sẽ hút sữa từ trong đó, Văn Chiêu cười nói anh đang nằm mơ đấy à.

Không biết có phải do suy nghĩ của cậu hay không, theo thời gian, bộ ngực của cậu bắt đầu trướng đau, núm vú cũng trở nên hơn.
Giang Thăng luôn chui vào áo của cậu, ngậm đầu v* cậu, sau đó từ cổ áo lộ ra một đôi mắt đen nhìn chằm chằm cậu.

Văn Chiêu vén mái tóc hơi dài của hắn lên: “Không thấy chán sao?”
Giang Thăng đưa tay sờ soạng cái bụng nhô to của cậu, giọng nói cũng lộ ra vẻ hưng phấn dị thường: “Tiểu Chiêu sẽ có sữa hả?”
Văn Chiêu xuyên qua áo sờ gáy hắn: “Anh đang nằm mơ đấy à!”
Theo thời gian trôi đi, Văn Chiêu cảm giác ngực mình bị trướng đau dữ dội, chạm nhẹ vào cũng cảm thấy đau.

Buổi tối lúc tắm rửa, Giang Thăng nói ngửi thấy mùi sữa, mặc cho cậu phản kháng hắn bắt đầu dùng sức cắn mút đầu v* cậu, cảm giác đau đớn làm cậu nhíu mày, vẻ mặt âm trầm đẩy Giang Thăng ra: ” Đã bảo là đừng mút nữa rồi, đau chết đi được.


Tóc Giang Thăng bị nước làm ướt, lòa xòa trên trán, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Văn Chiêu, lộ ra nụ cười mang theo phần thần kinh.


Hắn đè Văn Chiêu dưới thân, ghì hai tay cậu lại, cắn đầu v* cậu.
Sức lực của hắn mạnh đến dọa người, Văn Chiêu không giãy giụa được đành phải cau mày chịu đựng, đột nhiên cậu cảm thấy ngực trào ra một dòng chất lỏng, đầu v* của cậu truyền đến một loại khoái cảm tê rần.
Giang Thăng phát ra tiếng cười quái dị, ngẩng đầu liếm chất lỏng bên miệng, đầu lưỡi liếm qua môi Văn Chiêu, ghé bên cậu hắn khẽ nói: “Tiểu Chiêu, em có sữa.”
Từ khi phát hiện Văn Chiêu có sữa, mỗi ngày Giang Thăng đều phải ngậm núm vú của cậu đi ngủ, Văn Chiêu lại sợ đánh thức hắn, cũng chưa từng đẩy hắn ra.

Theo thời gian trôi đi, Văn Chiêu cảm thấy đầu v* bị ngậm đến đau đớn, liền không cho hắn mút nữa.
Vào mỗi cuối tháng trước khi đi tiêm thuốc, Giang Thăng luôn sẽ có một khoảng thời gian bất an, mấy ngày nay hắn trở nên thần kinh điên cuồng, tràn ngập dục vọng chiếm hữu.

Giang Thăng thân kinh không bình thường ôm cậu nói những chuyện phi logic, lúc thì nói đang có rất nhiều người nhìn chằm chằm hắn, lúc thì lại ôm Văn Chiêu nói anh sợ quá.
Văn Chiêu sờ sờ tóc của hắn, ngồi dậy dựa vào trên giường xốc lên áo, híp mắt nhìn Giang Thăng, ngoéo tay với hắn: “Lại đây.”
Khuôn mặt tái nhợt và u ám của Giang Thăng tràn ra một nụ cười dị thường.

Hắn nhào về phía Văn Chiêu, ôm lấy eo eo, ngậm đầu v* của cậu bắt đầu liếm mút.

Hãy tìm đọc trang chính ở == Тгum Truуen.

ME ==
Tay Văn Chiêu vòng qua đầu, đưa tay chậm rãi vuốt tóc hắn.

Sữa trượt xuống theo khóe miệng Giang Thăng, hắn vươn đầu lưỡi liếm sạch, lại ngậm lấy đầu v* của Văn Chiêu lần nữa.
Từ trước ngực cậu truyền ra tiếng mút chụt chụt, Giang Thăng nhướng mi nhìn lên, âm trầm nói: “Có người đang nhìn anh.” Văn Chiêu nhéo nhéo gáy hắn: “Không có người nào đang nhìn anh cả, chỉ có mình em mà thôi.”
Giang Thăng dựa vào ngực cậu dụi dụi, sau đó vươn đầu lưỡi liếm sạch sữa từ đầu v*.

Hông Văn Chiêu mềm nhũn, hơi thở nóng rực của Giang Thăng phả vào ngực cậu, đầu v* bị mút đến tê dại, hô hấp cậu hơi dồn dập.

Giang Thăng lại súc tiến vào trong ngực cậu, ngậm lấy đầu v* của cậu, mơ hồ nói: “Anh sợ anh sợ.” Sữa ấm từ trong lồng ngực chảy ra, Văn Chiêu không ngừng sờ sờ đầu của hắn, thở không ra hơi nói:”Có em ở đây, đừng sợ.” Giang Thăng gặm cắn ngực cậu, đôi mắt đỏ bừng mang theo vẻ u ám kỳ quái.
Văn Chiêu ưỡn thẳng ngực đưa lên miệng hắn, hai tay luồn vào trong tóc hắn vô thức nắm chặt.

Cậu ngửa cổ thở hổn hển, hai chân vòng qua eo Giang Thăng: “Chậm một chút, không cần vội.” Cậu như vật hiến tế, hiến tế chính bản thân mình cho Giang Thăng, bị hắn từng chút một gặm sạch sẽ.

Cảm giác đau đớn khi bị gặm cắn cùng khoái cảm sữa tưới chảy ra từ trong cơ thể khiến cậu nắm chặt lấy tóc Giang Thăng, không thở nổi, trên cổ nổi lên gân xanh, giống như người sắp chết.
Giang Thăng nuốt hết sữa tươi chảy ra xuống, lại mệt mỏi dựa vào trong ngực Vân Chiêu.

Vân Chiêu ôm hắn,sờ sờ mặt của hắn: “Anh buồn ngủ rồi hả?”
Hắn ngẩng đầu nhìn Văn Chiêu, trên khóe miệng còn sót lại sữa tươi màu trắn, đôi mắt hắn đen láy nóng rực cùng điên cuồng, ôm mặt Văn Chiêu si ngốc nói: “Em sẽ không bỏ rời anh, phải không?!

Văn Chiêu cọ cọ lòng bàn tay hắn: “Đương nhiên là không bỏ anh rồi.”
Giang Thăng chống trán cậu nói: “Anh luôn luôn sợ hãi.”
“Sợ cái gì?” Văn Chiêu hỏi hắn.
Hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, Giang Thăng thì thào như gặp cơn ác mộng: “Anh sợ mình điên rồi không còn nhận ra em nữa, lúc đó em thực sự không cần anh nữa.”
Cậu bắt lấy tay Giang Thăng đặt ở trong lòng: “Em sẽ lần lượt tới ôm anh.” Cậu dừng lại, nhìn vào mắt Giang Thăng nói: “ Lại một lần nữa ôm anh vào trong ngực em.”
Văn Chiêu đã làm ra vô số giả thuyết, nhưng trong mỗi giả thuyết đó đều có hắn.
Giang Thăng ôm chặt cậu không muốn buông ra, Văn Chiêu sờ sờ tóc của hắn: “Vậy nên anh phải cố gắng trị bệnh thật tốt.” Cậu đặt tay Giang Thăng lên bụng mình: “Chúng ta với nó cùng nhau đón sinh mệnh mới.


Mùa đông đến, Văn Chiêu ăn mặc chiếc áo phao rộng thùng thình bọc chính mình kín mít, quàng thêm một chiếc khăn quàng cổ chỉ để lộ ra một đôi mắt đen.

Bọn họ nắm tay nhau làm người tuyết trong công viên, Văn Chiêu đứng bên cạnh người tuyết và nhờ Giang Thăng chụp ảnh cho mình.

Sau khi chụp xong, cậu tiến lại gần xem hình, nhìn thân hình to tròn của người tuyết, nói: “ Nó đáng yêu quá, béo béo tròn tròn.”
Trong bức ảnh, khuôn mặt Văn Chiêu đỏ bừng lên vì lạnh, đôi mắt tràn đầy ý cười cong lên để lộ ra hàm răng trắng đều, dáng người cao ráo bị áo phao bao bọc đến béo tròn.

Giang Thăng nhìn vào bức ảnh, nói: “Em đáng yêu hơn nhiều.”
Văn Chiêu cau mày nói: “Em không đáng yêu, em không phải nên là đẹp trai sao?”
Một nửa khuôn mặt cậu bị bao bọc trong khăn, hai má ửng hồng, giọng nói cậu như hậm hực trong khăn quàng cổ, Giang Thăng nhìn cậu không dời mắt được, dù cậu thế nào cũng cảm thấy rất đáng yêu, còn mang theo một chút nuông chiều mà lúc mang thai dưỡng ra.
Giang Thăng hận không thể nhập tiến cậu vào trong cơ thể, hắn ôm Văn Chiêu hôn lên, ở trên khuôn mặt ửng hồng của cậu cắn vài cái.
Văn Chiêu xoa vết răng trên mặt, tức giận đến mức cả một đường cũng không để ý tới hắn.

Thêm một tháng tiếp theo, Văn Chiêu không có cách nào cúi người xuống thuận tiện được, đứa con trong bụng đè ép bàng quang cậu làm cậu không nhịn được luôn muốn đi tiểu, đi vê sinh thường xuyên làm cậu luôn bực bội.
Cậu bắt đầu nhịn tiểu mà không đi vệ sinh, một ngày cũng không uống nhiều nước nữa.

Giang Thăng bắt cậu uống tám cốc nước mỗi ngày sau đó cùng cậu đi vệ sinh.

Lúc sau bụng lại to hơn nữa, lúc Văn Chiêu khom lưng sẽ áp vào bàng quang làm nước tiểu vô thức rỉ ra.

Cảm xúc của cậu hay thay đổi thất thường, lo âu và bất an luôn thường trực trong lòng.
Giang Thăng ôm lấy cậu nói: “Không sao cả.” Giang Thăng giám sát cậu uống nước mỗi ngày, sau đó đúng giờ gọi cậu đi vệ sinh, còn quy định mỗi ngày cậu đi bộ ít nhất một giờ.
Văn Chiêu ôm bụng đi một vòng trong phòng khách, đi một vòng xong lại nhìn đồng hồ treo tường, đi tới trước cửa nhà vệ sinh, nhìn Giang Thăng.
Giang Thăng đang giúp cậu giặt quần lót, ngẩng đầu nhìn Văn Chiêu đang ôm bụng: “Đến giờ rồi sao?”
Văn Chiêu không kiên nhẫn mà đi tới bên cạnh cọ tới cọ lui, cau mày nói: “ Phiền chết đi được, em không muốn đi.” Sau đó lại ôm bụng đi tới đi lui trong nhà vệ sinh, đứng một bên nhìn hắn.
Trong khoảng thời gian này Văn Chiêu luôn tương dối dính người nhưng lại không không muốn bộc lộ ra ngoài, Giang Thăng nhìn cậu khẩu thị tâm phi*( miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo) liền cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Ngày tháng cứ thế trôi đi trong vô thức, lúc Văn Chiêu sắp sinh, cậu được đưa vào viện ở.

Mỗi ngày Lê Tưu và Văn Minh Viễn đều đến đây để giao rất nhiều đồ bổ cùng canh bổ dinh dưỡng, Văn Chiêu ăn nhiều đến nỗi thấy thôi cũng muốn nôn.

Khi cách ngày sinh chỉ còn một tuần, mỗi ngày Giang Thăng đều đưa cậu đi dạo trong bệnh viện.

Bệnh viện Tư Giang vừa rộng lớn lại trống trải, bọn họ đi trên đường sỏi đá, nhìn viện dưỡng lão gần đó, Văn Chiêu nói: “Chúng ta trở về đi!”

Giang Thăng kéo cậu lại: “Không sao đâu.” Hắn kéo Văn Chiêu đến trước viện dưỡng lão, nhìn hồi lâu rồi nói: “Lúc nhỏ, anh thường chơi một mình ở đây.”
Văn Chiêu cầm tay hắn: “Chơi cái gì?”
“Một người bắt bướm hoặc chạy lung tung xung quanh đây.” Hắn nói một cách bình tĩnh như thể hắn đang nói về người khác vậy
Văn Chiêu nghe hắn nói liền cảm thấy rất đau lòng, tâm trạng cậu bắt đầu không tốt sau đó lại không hiểu được mà khóc lên, cậu không thể hiểu được chính mình, từ sau khi mang thai cảm xúc cậu liền dễ biến hóa.

Thấy cậu khóc, Giang Thăng ôm cậu vào lòng: “Đều là do anh không tốt mới đi kể những chuyện không vui này làm em khóc.”
Văn Chiêu quay đầu đi không nhìn hắn, cau mày nói: “Đừng nhìn em, em bây giờ quái dị, xấu xí lắm.”
Giang Thăng ôm mặt cậu hôn lên, hôn sạch những giọt nước mắt của cậu: “Em là đẹp nhất, lúc nào em cũng xinh đẹp hết.”
Một ngày trước khi sắp sinh dường như có dự báo, đầu ngày trời quang mây tạnh, sau đó lại đổ mưa, hạt mưa rơi tý tách khiến người ta cảm thấy phiền.

Văn Chiêu muốn xuống giường đóng cửa sổ, vừa bước chân xuống bụng liền một trận đau nhói.

Cậu bấm chuông gần đấy đợi y tá đến.
Khi Giang Thăng bước vào, cậu đã đau đến mức không thể dựng thẳng eo ngồi xuống đất.
Giang Thăng ôm cậu đứng lên, quai hàm cắn chặt, nói: “Chúng ta lập tức đi tìm bác sĩ.” Vừa bước ra khỏi tiểu khu, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi gọi: “Bác sĩ đâu? Em ấy đau đến nỗi không chịu được rồi.” Y tá đẩy xe ngồi vào, hai mắt Giang Thăng đỏ hoe, hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của Văn Chiêu, nói: “Tiểu Chiêu đừng sợ, có anh ở đây.” Hai tay hắn run rẩy, nắm tay Văn Chiêu không ngừng run run.
Lúc Văn Chiêu được đẩy mạnh đi, Giang Thăng, ôm đầu ngồi ở trên băng ghế, không ngừng nói: ” Không sao đâu, chắc là không có chuyện gì đâu”
Văn Chiêu cảm giác mình làm một giấc mơ, cậu trở về điểm lúc mới bắt đầu, ở trước tòa nhà thí nghiệm bỏ hoang kia, xuyên qua từng lớp lá cây vàng khô, cậu và Giang Thăng xa xa nhìn nhau.
Nơi đó là nơi bắt đầu của câu chuyện, và cũng là nơi bắt đầu của bọn họ.
Cậu từ trong cơn đau đớn tỉnh lại, thấy Giang Thăng đang nắm tay mình, khi cậu vừa muốn mở miệng nói một lời, cậu liền cảm thấy trên mu bàn tay truyền đến xúc cảm nóng bỏng.

Nước mắt của Giang Thăng rơi trên tay cậu, cậu sờ sờ cái bụng đã bé lại của mình, si ngốc nhìn Giang Thăng.

Giang Thăng ôm mặt cậu hôn lên, Văn Chiêu cảm nhận được nước mắt ẩm ướt dính trên má, cậu nâng tay sờ sau cổ Giang Thăng, khàn giọng nói: “Đừng khóc.”
Giang Thăng chống trán cậu, nói: “Tiểu Chiêu, chúng ta có đứa nhỏ, là con trai.”
Khi nghe những lời này, cậu chợt nhận ra mình thật sự sinh con cho Giang Thăng.

Nước mắt cậu không tự chủ được rơi xuống, cậu nắm chặt tay Giang Thăng: “Nó thuộc về cuộc sống mới của chúng ta.”
Mưa bên ngoài đã tạnh, bầu trời u ám cũng trở nên sáng sủa hơn, những hạt mưa vẫn lất phất trên cành chồi non.

Mưa qua đi trong không khí bốc lên mùi bùn tanh, chim sẻ bay trong không khí, lướt qua cành cây và dừng lại trước cửa sổ.
Văn Chiêu nói: “Đây đúng là một trận mưa lớn nhất trong mùa xuân năm nay.”
Giang Thăng ở trên trán cậu rơi xuống một nụ hôn: “Nắng lên rồi.”
Văn Chiêu đã từng nhìn thấy vô số tương lai của bọn họ, điểm chung duy nhất là bọn họ chưa từng buông tay nhau.

Cậu bước qua đám gai đỏ và gặp chú chim nhỏ đang bị ghim chặt trên đó, máu dính trên gai nhọn chảy xuống những quả mâm xôi đỏ rực rỡ.

Cậu mang theo chim nhỏ bay ra khỏi bụi gai, xuyên qua bầu trời, tư do bay lượn.
[Điều người viết muốn nói:]
Chương tiếp theo là kết thúc rồi, cảm ơn mọi người vẫn luôn làm bạn với tôi.

————————————-
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.