Bạn đang đọc Ve Sầu Mùa Thu – Chương 55
Bọn họ tựa như nảy mầm từ dưới đất lên, lấy một loại phương thức nào đó rồi kiên cường sinh trưởng.
Ánh sáng rực rỡ của mặt trời vẫn chưa lặn, ánh sáng cam đỏ rực rỡ rải rác khắp nơi, sân bóng rổ bị bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ nhạt này.
Văn Chiêu đứng tại chỗ ném bóng, quả bóng rổ được ném trúng rơi xuống rổ phát ra tiếng lộp bộp, cậu bắt lấy quả bóng đang nảy về, lại giơ tay tiếp tục nó ném vào rổ, lặp đi lặp lại động tác tương tự.
Gió oi bức thổi lên mặt cùng mồ hôi trên mặt hòa quyện với nhau, cậu không kiên nhẫn híp mắt, cởi áo khoác chống nắng trên người ra, nhìn nơi Giang Thăng đang ngồi rồi ném áo khoác trong tay đi.
Cậu liếc nhìn Giang Thăng, cầm quả bóng rổ đi về phía hắn.
Vẻ mặt Giang Thăng buồn ngủ ngồi ở trên ghế, hắn nâng lên mí mắt uể oải nhìn thoáng qua Văn Chiêu.
Văn Chiêu đứng trước mặt Giang Thăng chặn ánh sáng.
Cậu kẹp quả bóng rổ ở dưới cánh tay, tay còn lại đặt lên tóc Giang Thăng sờ sờ: “Anh mệt hả?” Giang Thăng dựa đầu vào bụng cậu, hai mắt chớp chớp:” Có chút buồn ngủ.” Văn Chiêu dùng tay ôm đầu hắn, vô tư vuốt ve tóc hắn.
Ánh sáng đỏ lờ mờ của dư âm chiếu vào bọn họ, cây phượng phía sau bọn họ bị gió thổi phát ra tiếng xào xạc, người ngồi lẳng lặng dựa vào bụng của người trước mặt, bóng người trên mặt đất bị ánh sáng còn sót lại kéo dài ra đằng sau.
Văn Chiêu nhìn bộ dáng tinh thần uể oải của hắn, nhéo nhéo lỗ tai của hắn: “Chơi bóng rổ cùng em đi.” Giang Thăng mở to hai mắt, khàn giọng nói: “Anh không muốn đổ mồ hôi.”
Văn Chiêu liếc nhìn qua quả bóng rổ kẹp dưới cánh tay, cau mày nói: “Không phải, anh đã lâu không vận động rồi.” Vận động thích hợp để bảo trì tâm trạng vui vẻ, là bác sĩ nghiêm nghị dặn dò.
Tóc Giang Thăng che đi lông mày, chỉ để lại một đôi mắt đen nhìn thẳng Văn Chiêu: “Ở trên giường cũng được coi như một loại vận động mà.”
Văn Chiêu cười lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn hắn không nói lời nào, cầm bóng rổ đi tới dưới đáy rổ tiếp tục ném bóng, một lúc sau liền nghe thấy tiếng bước chân tới gần.
Cậu híp híp mắt ném quả bóng trong tay vào rổ, đảo mắt liếc nhìn Giang Thăng đang đứng bên cạnh, khóe miệng nở nụ cười.
Cậu nhướng mày về phía Giang Thăng sau liếc nhìn quả bóng rổ trên mặt đất.
Giang Thăng hiểu ý đi tới nhặt quả bóng rổ, đứng bên cạnh Văn Chiêu tùy tay ném bóng đi, quả bóng rổ va vào vành rổ phát ra âm thanh lạch cạch.
Văn Chiêu hừ cười một tiếng: “Anh ném chuẩn xác kém quá nhỉ” Giang Thăng tùy ý “ừm” một tiếng, đưa quả bóng rổ trong tay cho cậu.
Văn Chiêu đứng sát gần phía sau hắn, nhét bóng rổ vào tay hắn, ghé bên tai Giang Thăng nói: “Cầm lấy đi, để em dạy anh ném.”
Hai người có chiều cao tương đương nhau, hắn vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy đường quai hàm sắc nét và chiếc cổ trắng nõn thon thả của Văn Chiêu rồi.
Văn Chiêu mím môi nhìn chằm chằm rổ phía trước, tay nắm lấy tay Giang Thăng, cười ngắn ngủi một tiếng, mở miệng nói với Giang Thăng: “Tập trung nào.” Nói xong nâng tay hắn lên ném bóng về phía trước, bóng rổ ném trúng rổ phát ra âm thanh lộp bộp.
Lực chú ý của Giang Thăng không đặt ở rổ bóng rổ kia, yết hầu Giang Thăng hơi động, đột nhiên tay hắn nắm lấy tay Văn Chiêu, nghiêng đầu hôn cậu.
Hàm răng Giang Thăng va vào môi Văn Chiêu, cậu hít một hơi chưa kịp đẩy Giang Thăng ra đã bị hắn bóp sau gáy hôn chặt chẽ gắt gao.
Lúc tách nhau ra, Văn Chiêu liếm môi, liếc mắt nhìn hắn: “Rách rồi.” Giang Thăng nghiêng người liếm sạch vết máu trên môi Văn Chiêu.
Văn Chiêu chơi tiếp một lúc, cảm thấy đứng yên ném bóng rổ chán rồi liền ném bóng lại cho Giang Thăng rồi đi ra ngồi lên băng ghế dài.
Cậu vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi lên để lộ ra cái trán, tùy ý lấy chai nước trên ghế lên uống vài ngụm nước rồi đổ nốt phần nước còn lại lên đầu.
Nước chảy dài trên trán, trượt qua cằm cùng yết hầu, Văn Chiêu hất tóc lên, ném chai nước vào thùng rác.
Cậu kêu với người phía sau: “Đi về thôi.”
Cả người Văn Chiêu trần trụi đứng trước gương, Giang Thăng từ đằng sau đi tới, ôm lấy eo cậu.
Tai Văn Chiêu dán mặt Giang Thăng, nghiêng đầu thở ra bên tai hắn: “Nhìn quỷ dị thật đấy!”
Giang Thăng nhìn chằm chằm vào người có khuôn mặt đang trần trụi mình đang ôm trong gương, chân tay Văn Chiêu mảnh khảnh gầy ốm, cái bụng nhô cao, trên xương hông lộ ra một hình xăm dữ tợn, nhìn có vẻ vừa kiều diễm vừa quỷ dị.
Giang Thăng cảm thấy cậu đẹp đến mức rung động lòng người.
Hắn vươn tay vuốt ve bụng của Văn Chiêu, đầu lưỡi lướt qua bả vai một đường đi lên cổ cắn vành tai cậu.
Giang Thăng liếm ướt vành tai cậu, khàn khàn nói: ” Em sẽ mãi mãi luôn xinh đẹp như vậy.”
Cậu nheo mắt nhìn Giang Thăng trong gương, Giang Thăng đang cắn cổ cậu, liếm hôn lên vành tai cậu, đôi mắt lộ tia si mê cực nóng.
Văn Chiêu mỉm miệng cười, cậu vòng tay ra sau sờ sờ tóc hắn, nhìn Giang Thăng nói: “Mãi mãi sao?”
Giang Thăng ngẩng đầu, rơi xuống một nụ hôn thành kính trên khóe môi cậu: “Đó là đương nhiên.” Văn Chiêu nhướng mi, nụ cười tràn ra, câu hơi nghiêng đầu để cho Giang Thăng hôn mình.
Văn Chiêu ngồi trên bồn rửa mặt, hai tay chống ra sau, hai chân mở rộng sang hai bên, Giang Thăng chôn ở giữa hai chân cậu liếm láp hoa huy*t.
Giang Thăng cường ngạnh bế cậu lên, ôm hai chân cậu, chôn ở giữa hai chân cậu như một tên biến thái mà ngửi ngửi hoa huy*t, hắn khàn giọng nói: “Tiểu Chiêu, anh muốn liếm nó.” Văn Chiêu bị ánh mắt cực nóng của hắn nhìn đến eo mềm nhũn, cậu nhíu mày nói: “Không được.”
Giang Thăng quấn bên tai cậu, khàn khàn nói: “Muốn liếm mở lỗ nhỏ của Tiểu Chiêu ra liếm bên trong, muốn liếm hết d*m thủy chảy từ lỗ nhỏ ra của Tiểu Chiêu.” Văn Chiêu nghe hắn nói đến hai má đỏ bừng, thở không ra hơi, mơ màng bị hắn mở chân ra.
Cậu chật vật thở dốc chống trên bồn rửa mặt, đầu lưỡi ướt mềm của Giang Thăng học dương v*t đưa đẩy trong hoa huy*t, cậu cúi xuống nhìn Giang Thăng đang chôn ở giữa hai chân mình, kẹp đầu hắn cọ cọ nói: “Đừng liếm nữa, ngứa quá.”
Giang Thăng mút sạch sẽ d*m thủy dính trên môi âm hộ, từ giữa hai chán cậu ngẩng đầu lên.
Văn Chiêu dùng tay lau đi sạch d*m thủy còn dính trên khóe miệng Giang Thăng, đỏ mặt nói: “Biến thái.”
Giang Thăng dạng mở chân cậu ra, lỗ nhỏ hoàn toàn lộ ra dưới ánh sáng của bóng đèn.
Hai mép thịt hé mở ra hai bên, lộ ra lỗ thịt bên trong đang không ngừng co rút, môi âm hộ ẩm ướt như bị lột vỏ sò.
Giang Thăng tiến sát lại gần hoa huy*t cẩn thận nhìn, vươn đầu lưỡi liếm liếm, khàn giọng nói: “Lỗ nhỏ của Tiểu Chiêu non mềm ghê.”
Lông mi Văn Chiêu run lên, sắc mặt đỏ bừng, khép hai chân lại, khàn giọng nói với Giang Thăng: “Câm miệng.”
Giang Thăng cười khúc khích, hai mắt đỏ bừng để lộ ra dục vọng trần trụi, bế Văn Chiêu lên xoay người một cái, để cho hai chân cậu gác lên cánh tay của hắn.
Văn Chiêu nhìn mình bị bắt mở rộng hai chân trong gương, lo lắng muốn đi xuống, Giang Thăng m ghé vào bên tai cậu nói: “Tiểu Chiêu nhìn gương đi, anh muốn đút vào.”
Căn Chiêu mở mắt ra nhìn dương v*t đỏ tím của Giang Thăng từng chút từng chút đút vào hoa huy*t của mình, lỗ nhỏ bị căng đến trắng bạch, yếu ớt phun ra nuốt vào dương v*t, chỉ mới tiến vào một nửa thôi nhưng Văn Chiêu đã không chịu nổi rồi.
Mồ hôi từ trên trán Giang Thăng rơi xuống trên vai Văn Chiêu, một nửa dương v*t lộ ra bên ngoài, gân xanh trên dương v*t nổi lên thoạt nhìn rất khủng bố dọa người.
d*m thủy chảy ròng ròng xuống mặt đất, mông cũng dính đầy d*m thủy.
Cậu nhìn mình bị tiến vào như thế nào từ trong gương, cảm giác máu đang chảy rất nhanh, các đầu ngón tay của cậu đỏ bừng vì cảm thấy thẹn.
Sau khi đã tiến vào hoàn toàn rồi, Giang Thăng bắt đầu đưa đẩy, tiếng nước nhớp nháp bành bạch vang lên, thân thể Văn Chiêu bị ** đến mềm nhũn, trong gương chiếu hình dáng của hai người bọn họ, cậu có thể thấy rõ ràng hoa huy*t đang cắn chặt dương v*t mỗi lần dương v*t rút ra, dương v*t phá mở môi âm hộ mà đâm vào, hoa huy*t phun ra đầy d*m thủy.
“Không, đừng như vậy…!Trướng quá, Giang Thăng rút ra đi.” Văn Chiêu gối đầu lên vai hắn, yếu ớt rên rỉ.
dương v*t đâm trong hoa huy*t đến xót, mỗi lần dương v*t đâm vào rút ra đều mang theo huyệt thịt mềm hồng ra theo, cậu cảm giác mình sắp bị đ*t đến chết đi sống lại, không dám nhìn chính mình dâm đãng trong gương.
Bạch bạch bạch tiếng vang không dứt bên tai, yết hầu Giang Thăng hơi động, cậu ghé vào bên tai Văn Chiêu nói: “Mở mắt ra nhìn xem em ăn dương v*t như thế nào đi.”
Văn Chiêu há miệng thở dốc, mặt đỏ bừng nhìn chính mình trong gương.
Môi âm hộ bị trứng dái nặng trĩu đánh lên bạch bạch rung, bắn ra d*m thủy chảy xuống mông, dương v*t đt tím đâm rách âm hộ non nớt.
Văn Chiêu co quắp ngón chân lắc lắc đầu, lung tung kêu: “Lớn quá…bên trong sắp bị ** hỏng rồi.”
dương v*t Giang Thăng bị hoa huy*t Văn Chiêu ngậm chặt khiến cái trán của hắn nhảy thình thịch, hắn thở ra một hơi, âm trầm nói: “Đừng cắn chặt như vậy.” Hắn đẩy eo đâm vào bên trong cậu lần hai.
Văn Chiêu che miệng khóc hu hu, toàn thân đỏ ửng hết lên, trong gương hai chân cậu đặt ở trên tay Giang Thăng, hai chân tách ra lộ bên trong đang ngậm dương v*t đỏ tím.
Cậu lớn bụng bị ** đến chảy nước miếng ròng ròng, tất cả mọi thứ nhìn thật dâm mĩ không chịu nổi.
Giang Thăng cắn cổ cậu, nói: ” Lớn bụng bị anh ** hỏng.
Đồ dâm đãng, đ*t em đến bắn nước tiểu được không?”
Văn Chiêu đem dương v*t trong cơ thể phun ra nuốt vào vặn vẹo mông nói: ” Di chuyển đi mà, em ngứa…”
Hai mắt Giang Thăng đỏ ngầu nhìn cậu chằm chằm: “Em sao lại dâm đãng quá vậy?” Hắn nâng mông Văn Chiêu lên bắt đầu đâm vào bên trong, mông bị hắn bóp chặt đỏ bừng lên, để lộ ra hậu huyệt đằng sau.
Trứng dái đánh lên môi âm hộ, lông mu cọ vào hậu huyệt khiến lỗ đít cậu sưng đỏ.
Văn Chiêu cảm giác toàn thân như sốt cao, âm đ*o bị ** đến chua xót không chịu nổi, lông mu cọ xát hậu huyệt mang đến khoái cảm tê rần, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Hai mắt cậu trắng dã gọi bậy, cảm thấy trước mắt có một tia sáng trắng, trong gương người bị ** đến kêu khóc không ngừng, cậu như trở thành một con dâm thú chỉ biết ăn dương v*t của Giang Thăng, một khắc cũng không muốn dương v*t trong cơ thể mình bị rút ra.
Cậu vươn đầu lưỡi muốn Giang Thăng mút, cậu nuốt nước miếng trong miệng Giang Thăng, mặt đỏ bừng nói: “Sướng quá, sắp bị đ*t hỏng rồi.”
Cậu sờ sờ bụng khóc ra, trong cơ thể gắt gao ngậm chặt dương v*t Giang Thăng: “Không tới nữa, rút ra đi.” Giang Thăng liếm nước miếng trên khóe miệng cậu: “Bụng đau hả?”
Văn Chiêu nắm đầu hắn: “Không phải, không phải.” Mồ hôi trên trán Giang lướt qua cằm, cơ lưng căng chặt, khàn khàn hỏi: “Vậy thì làm sao?”
Văn Chiêu liếm mồ hôi trên quai hàm hắn, khóc nói: “Xót quá, em không muốn làm nữa.”
Giang Thăng ôm lấy chân cậu không nói lời nào mà tiếp tục đưa đẩy, đâm cho d*m thủy trong hoa huy*t thành bọt trắng.
Cuối cùng, tinh thần Văn Chiêu hoảng hốt gọi bậy, kêu một tiếng: “Em muốn dương v*t, thật sướng.” Một lúc sau lại khóc chụp đánh đầu hắn: “Không tới nữa, dừng lại, rút ra đi mà.
“
Lúc Giang Thăng bắn tinh ra xong, hắn rút dương v*t ra khỏi cơ thể cậu, hoa huy*t hé mở rộng trong gương, tinh dịch trong cơ thể chảy ra, lỗ nhỏ bị đâm đến không khép được, môi âm hộ dưng đỏ bị xé rách tách sang hai bên, tinh dịch không ngừng chảy ra từ trong cơ thể, nhìn vô cùng dâm mỹ.
Văn Chiêu nhìn mình trong gương, hai chân mở rộng chảy ra tinh dịch, toàn thân đỏ bừng.
Cao trào qua đi nhưng cơn khoái cảm vẫn còn, cơ thể không không chế được mà rùng mình.
Giang Thăng ôm lấy cậu, hôn lên cái trán đầy mồ hôi của cận: “Không làm nữa.” Văn Chiêu cắn ngón tay run rẩy, tựa vào hắn không lên tiếng.
Một lúc sau, Văn Chiêu mới phục hồi lại tinh thần, híp mắt tát hắn một cái.
Giang Thăng nắm lấy ngón tay của hắn hôn hôn.
Văn Chiêu quay mặt đi hừ một tiếng.
Theo thời gian Văn Chiêu ăn uống tốt lên không ít, nhưng khi soi gương, cậu chỉ thấy bụng to hơn thôi, các chỗ khác gầy đi không ít, nhìn thực sự rất đáng sợ.
Trong khoảng thời gian này, bệnh tình của Giang Thăng đột nhiên nghiêm trọng trong mấy ngày, sau đó lại có tâm tình hừng hực, cả người đầy u ám.
Sau khi đến bệnh viện tư vấn tâm lý vài lần, bệnh tình có chút chuyển biến tốt đẹp hơn.
Bác sĩ tâm lý cho biết hiện tại có thể chủ động hợp tác điều trị là một hiện tượng đáng mừng, tư vấn tâm lý chỉ là phương thức thứ hai, chủ yếu vẫn phải dựa vào thuốc và bản thân mình.
Văn Chiêu nằm ở trong vòng tay của Giang Thăng mơ màng ngủ, Giang Thăng cầm một cuốn truyện cổ tích Grimm bằng tiếng Anh và đọc nó một cách chậm rãi.
Lúc cậu đã mang thai được năm tháng, Giang Thăng mỗi ngày đều ôm cậu và đọc vài cuốn sách cho cậu nghe, nói là tiến hành thai giáo*( là quá trình giáo dục với các biện pháp tổng hợp được bắt đầu từ lúc mới mang thai), Văn Chiêu khi đó rất có hứng thú nghe, nhưng thời gian dài về sau lại cảm giác như bị thôi miên.
Tính nhẫn nại của Giang Thăng luôn tốt hơn Văn Chiêu rất nhiều, dù là thoa kem dưỡng da, massage hay thai giáo vào ban đêm, tất cả đều được thực hiện một cách có trình tự.
Văn Chiêu thỉnh thoảng nhìn ban đêm bên ngoài, cảm giác ngày tháng đã trôi qua lâu lắm rồi, phảng phất như thể những ngày tháng ở bên trong nhà trường đó đã qua hết rồi, càng ngày trở nên càng xa lạ.
Cậu nhìn cái bụng ngày càng lớn của mình, mới nhận ra rằng mình cũng sắp trở thành bố mẹ của người khác.
Đây là một cảm giác rất vi diệu, giống như một quả ô liu xanh thơm ngát mang theo hương ngọt ngào, ẩn chứa nhiều điều mà cậu không thể giải thích rõ ràng được.
Lúc Chu Minh gọi điện cho cậu, đã là giữa tháng 9 rồi.
Lúc cậu nghe điện thoại, cảm giác như đã trôi qua mấy đời rồi, hóa ra cuộc đời lại có thể trôi qua nhanh như vậy.
Cậu và Chu Minh hẹn gặp nhau trong một quán cafe, cậu bọc kín mình trong chiếc áo hoodie rộng thùng thình.
Mấy tháng không gặp nên hai người vừa nhìn thấy nhau là cười, cả hai đều cảm giác có những thay đổi khác nhau.
Chu Minh cạo tóc ngắn nhuộm đen lại nhìn càng đen hơn trước, Chu Mọn nhìn Văn Chiêu cười nói: “Ngày mai tao phải đi lên phương Bắc rồi, tao trúng tuyển vào học viện thể thao rồi nên trước khi đi muốn nhìn thấy mày.”
Văn Chiêu nhìn lá trà lơ lửng trong tách trà, có chút kinh ngạc lẩm bẩm nói: “Nhanh như vậy sao?”
Chu Minh gật đầu, nhìn Văn Chiêu nói: “Còn mày thì sao? Khi nào thì mày đi Đức?”
“Năm sau!” Cậu nhấp một ngụm trà: “Trường học cũng đồng ý rồi.”
Chu Minh thở dài: “Vậy sau này chúng ta sẽ ít gặp nhau được.” Chu Minh cười cười: “Sau khi trở về nước đừng quên tao đấy nhé!”
Văn Chiêu cười nói: “Đừng có nói linh tinh chứ!”
Chu Minh cười cười, từ bên cạnh lấy ra một cái túi đưa cho Văn Chiêu: “Cái này là Phương Tư Tư muốn đưa cho mày.”
Văn Chiêu cầm lấy túi trong tay, kinh ngạc nói: “Cho tao á?”
Chu Minh nói: “Ừm, trước khi đi cậu ấy đã đưa nó cho tao.”
Văn Chiêu cầm lấy cái túi nặng trĩu: “Cô ấy đi đâu?”
“Thành phố ở ven biển, bố mẹ cậu ấy ly hôn rồi, giờ cậu ấy đi theo bố.”
“Ồ, vậy cũng tốt.” Văn Chiêu khô cằn nói.
Lúc Chu Minh rời đi thì vẫn liên tục vẫy tay với cậu, cười tưới đến mức không thấy răng.
Khi ngồi lên xe Chu Minh lại kéo cửa kính nói to với Văn Chiêu: “Đừng quên tao đấy nhé!”
Văn Chiêu mỉm cười vẫy tay với Chu Minh.
Về đến nhà cậu mở túi ra xem, bên trong chỉ có một chiếc áo khoác lông vũ và một lá thư.
Nội dung bức thư không dài, vỏn vẹn vài câu.
Phương Tư Tư: Bên trong là áo khoác lông vũ của anh, ban đầu tôi đã ném nó vào thùng rác rồi nhưng sau giờ học tôi lại đến thùng rác để nhặt lại, tôi đã giặt lại nó rất sạch sẽ và nó vẫn luôn được treo trong phòng tôi.
Sau khi nghĩ nghĩ, tôi vẫn quyết định sẽ trả lại nó cho anh, cảm ơn anh đã đối tốt với tôi, tôi sẽ đi bắt đầu một cuộc sống mới, về sau hẳn là sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Tôi mong anh vẫn luôn có thể chói chang như thế, vẫn luôn là ánh sáng mặt trời của người khác, tôi cũng phải đi tìm mặt trời của riêng mình đây.
Văn Chiêu mỉm cười gấp lá thư lại, cậu nhớ lại lúc ở sân thượng, cạu thấy Phương Tư Tư đang ngồi trên bồn nước, tóc bay trong gió, cô đứng lên rồi khẽ nhảy xuống.
Cậu vẫn luôn quên nói với Phương Tư Tư rằng cô ấy giống như cơn gió, vừa tự do lại vừa cứng cỏi.
Những mối quan hệ hay tất cả mọi thứ thuộc về bọn họ trong độ tuổi dậy thì, tất cả đã đến hồi kết, họ giống như những cái cây trồi lên từ mặt đất, lấy một phương thức ngoan cường để sinh trưởng lớn lên.
[Điều người viết muốn nói:]
Kết thúc bắt đầu đếm ngược ~
——————————–
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!.