Ve Sầu Mùa Thu

Chương 50


Bạn đang đọc Ve Sầu Mùa Thu – Chương 50


Khi Giang Thăng nói những lời này xong, nước mắt của Văn Chiêu cuối cùng cũng rơi xuống.

Trong phim có những người sẵn sàng sống vì tình yêu và chết vì tình yêu, cậu luôn cảm thấy những tình cảm mãnh liệt như thế đều không chân thật lắm.

Trong lúc cậu và Giang Thăng bị tách ra, cậu đã mơ vô số giấc mơ vào lúc nửa đêm, cậu luôn cố chấp muốn nhìn thấy hắn, khi Giang Thăng nói rằng hắn không muốn chết nữa, cậu nhận ra rằng tình yêu thực sự có thể khiến người ta từ muốn chết thành muốn sống lại.

Giang Thăng hôn lên nước mắt nơi khóe mắt cậu: “Đừng khóc.”
Văn Chiêu tiến lại gần hôn hắn, lúc này tất cả mọi thứ đều bị cậu vứt bỏ ra đằng sau, bây giờ cậu chỉ muốn hôn hắn, mang theo cảm xúc không để ý gì cả.

Nước mắt bị ăn vào miệng, đắng chát và mằn mặn, nụ hôn nồng nhiệt cùng hơi thở nóng rực quyện vào nhau, Văn Chiêu chống trán hắn, nói:” Chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa.”
Văn Chiêu liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã 4 giờ sáng.

Giang Thăng cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, hắn nằm ngủ mê man trên giường hồi lâu, vẫn không ngừng vực dậy tinh thần nói chuyện với cậu, nói chuyện linh tinh thật lâu sau hắn mới chìm vào giấc ngủ say sưa, nhưng hai tay vẫn không nắm chặt tay cậu không buông.

Cậu hơi nhúc nhích một cái, Giang Thăng liền mở mắt ra, buồn ngủ nhìn cậu.

Đợi mãi đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của Giang Thăng, trái tim treo lơ lửng của cậu mới buông xuống.

Văn Chiêu nghiêng người quan sát vết dao trên cổ tay Giang Thăng.

Vết sẹo che kín cổ tay một cách dữ tợn, lớp vảy đen bao phủ bởi thịt mềm đã mọc lớp mới.

Ngón tay Văn Chiêu có chút run lên, cậu cúi người hôn lên những vết dao dữ tợn đó.

Lúc Văn Chiêu mở mắt ra thì đã là buổi trưa, Giang Thăng vẫn còn đang ngủ say, cậu nhẹ nhàng vén chăn bước xuống giường, sợ Giang Thăng đánh thức.

Cậu vào bếp nấu một chút cháo sau đó vào phòng tắm giặt quần áo Giang Thăng đã mặc.

Cậu không tìm thấy gì trong túi quần của hắn, liền ném nó vào máy giặt.

Khi cậu sờ vào túi quần áo của hắn, cậu thấy hộ chiếu và chứng minh thư, ngoài ra không có gì khác, không có túi tiền, không có chìa khóa và không có điện thoại di động gì cả.

Cậu ném quần áo vào, trong lòng nổi lên một mối nghi ngờ, hắn chỉ mang theo mỗi hộ chiếu và chứng minh thư, làm thế nào mà Giang Thăng trở về đây được?
Máy giặt phát ra tiếng quay ù ù, cậu định thần lại tinh thần ngơ ngác và đi vào phía bếp.

Cậu nhìn nồi cháo trắng trong nồi sứ, lấy thìa khuấy khuấy, cậu còn phải đến bệnh viện Tư Giang để lấy thuốc cho Giang Thăng nữa, với trạng thái tinh thần của hắn, không thể bỏ uống thuốc được.


Giang Thăng tỉnh lại mấy lần, uể oải nằm ở trên giường sau đó lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ tiếp, hắn ôm eo Văn Chiêu không buông, lẩm bẩm bảo em đừng đi.

Rèm trong phòng ngủ được kéo ra, ánh sáng từ bên ngoài không thể lọt vào.

Khi Giang Thăng từ trên giường tỉnh lại, đập vào mắt là một mảng tối đen mờ mịt, hắn ấn ấn huyệt thái dương nheo mắt kiểm tra một vòng, Văn Chiêu không có ở đây, trong nháy mắt căn phòng tối tăm biến thành một cái lồng giam khép kín.

Hai văn hắn bắt đầu run lên, ngón tay lo lắng bắt đầu moi chăn đơn, hắn cảm thấy đầu mình đang lắc lư, hư ảo không rõ ràng.

Hắn dựa vào giường vẻ mặt âm trầm, quét đèn đầu giường xuống dưới.

Văn Chiêu nghe thấy tiếng động lớn liền vội vàng đi về phía bên này.

Tóc Giang Thăng che khuấy đôi mắt mắt, hắn nhạy bén bắt được âm thanh từ phòng khách, lắng nghe tiếng bước chân đang chạy tới gần, hắn liền cảm thấy da đầu tê dại, hưng phấn dị thường.

Cạch một tiếng, cửa bị đẩy ra, hắn híp mắt nhìn Văn Chiêu ở cửa, loạng choạng bước xuống giường đi về phía Văn Chiêu.

Văn Chiêu ôm hắn, tay Giang Thăng xoa lưng cậu, hắn híp mắt nhìn Văn Chiêu, “Anh còn tưởng rằng em lại đi rồi.”
Văn Chiêu vuốt lưng hắn, hôn lên má hắn: “Em chỉ ở bên ngoài, không có đi đâu xa.”
Giang Thăng cái gì cũng không nghe thấy gì, cảm thấy đầu óc chùng xuống, thế giới bị cắt làm đôi, xé toạc dây thần kinh của hắn, hắn gõ gõ vào đầu, kéo Văn Chiêu về phía giường.

Hắn đè Văn Chiêu xuống giường, chui vào trong áo cậu, cắn đầu v* của cậu.

Tiếng liếm mút từ dưới áo truyền đến, Văn Chiêu nhìn chỗ áo nhô lên, giơ tay bao trùm đầu hắn, cách quần áo an ủi hắn.

Văn Chiêu dựa vào trên giường nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, tiếng liếm mút vang khắp phòng, trước ngực truyền tới cảm giác đau đớn làm cậu nhăn mi lại.

Cậu rũ mắt nhìn chăm chú Giang Thăng chui dưới quần áo mình, Giang Thăng đang liếm vú của cậu, giống như trẻ con đang bú sữa mẹ, mang theo bệnh hoạn lưu luyến.

Cậu đưa tay vào trong áo, cẩn thận xoa gáy Giang Thăng, nheo mắt nói: “Nhẹ một chút.”
Giọng nói của Giang Thăng từ trong áo truyền ra: “Tiểu Chiêu, sau em có sữa không?”
Tay Văn Chiêu dừng lại, nắm tóc Giang Thăng kéo ra, khuôn mặt chỉ cách Giang Thăng một tấc, híp mắt nhìn kỹ Giang Thăng, nhếch miệng cười: “Sẽ không.”
Ánh mắt Giang Thăng đột nhiên vặn vẹo, giọng nói cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Tại sao lại không?”
Văn Chiêu vỗ vỗ mặt của hắn: “Sẽ không chính là sẽ không.”
Giang Thăng giống như một đứa trẻ không ăn được đường, hắn sẽ không thuận theo, không buông tha tin mình sẽ không được uống sữa.

Văn Chiêu ôm hắn vào lòng, hôn lên trán hắn.

Hắn dựa vào trong lòng Văn Chiêu, nói: “Tiểu Chiêu, trong đầu anh đang có vô số đôi tay muốn lôi kéo anh.” Hắn đến gần bên tai Văn Chiêu, nói nhỏ: “Anh muốn nói nhỏ với em, nếu không bọn nó sẽ tiếp tục làm ồn.”

Văn Chiêu nghe hắn nói, nở nụ cười:” Chúng ta nói chuyện nhỏ thôi.”
Văn Chiêu không biết thế giới trong đầu của bệnh nhân tâm thần là như thế nào.

Nhưng những hình ảnh kỳ quái và giàu sức tưởng tượng trong tâm trí Giang Thăng luôn hành hạ hắn và phá hủy thế giới tinh thần của hắn.

Làm hắn mở ra ngăn cách khỏi thế giới tốt đẹp bên ngoài, làm hắn bị loạn thần kinh và trở thành bệnh tâm thần trong miệng người khác.

Cậu nhìn xuống Giang Thăng đang nằm trên đùi mình, tóc tai bù xù che hết lông mày, chỉ lộ ra một đôi mắt u ám thâm thúy, cậu vuốt ve cái mũi đang nhô cao của Giang Thăng, cúi người hôn lên trán hắn.

Sau khi Giang Thăng uống cháo xong, hắn cùng Văn Chiêu nằm ở trên sô pha xem phim, Văn Chiêu nhìn hắn nói: “Anh đi ngủ trước đi.”
Giang Thăng ghé sát vào bắt đầu hôn cậu, vuốt ve bụng Văn Chiêu nói: “Nó vẫn còn chưa phồng lên.” Nếu bụng của Văn Chiêu ngày càng lớn, nhất định sẽ mang đến những thay đổi trong tình mẫu tử mà cậu còn không biết.

Vân Chiêu giật giật khóe miệng, đưa tay vào xoa tóc Giang Thăng không nhanh không vội: “Một tháng nữa sẽ có thay đổi.”
Bụng của cậu sẽ dần dần to lên, giống như một con quái vật chẳng ra thể thống gì, dùng khoang tử cung để sinh ra một đứa trẻ.

Cậu dùng hoa huy*t dị dạng đi chứa dương v*t Giang Thăng, tham lam nuốt lấy tinh dịch của hắn, cùng tinh dịch Giang Thăng mang thai con của hắn, bọn họ vô hình bị nhốt lại với nhau, chỉ cần trầm luân.

Văn Chiêu cầm lấy tay hắn đặt lên bụng mình: “Nơi này là con của anh.” Cậu híp mắt nhìn vẻ mặt của Giang Thăng.

Giang Thăng đưa tay vuốt ve bụng của cậu, cảm giác được máu toàn thân sôi trào, giọng nói khàn khàn đầy kích động: “Con của chúng ta.” Hắn không ngừng lẩm bẩm những lời này rồi áp mặt vào bụng Văn Chiêu, cười haha.

Mọi thứ về Văn Chiêu đều bị hắn xâm chiếm, hắn đã hôn từng li từng tí trên cơ thể cậu, và hiện tại cậu đang mang thai đứa con của hắn.

Văn Chiêu dùng sức ôm đầu hắn, đem hắn ôm vào trong lòng, dùng tay vuốt ve gáy của hắn.

Mũi Giang Thăng tràn đầy mùi của cậu, hắn dựa vào bụng, dưới nơi đó còn có tử cung đang thụ thai đứa con của hắn và Văn Chiêu.

Hắn cảm thấy toàn thân mình run lên bất thường, hắn thoát ra khỏi vòng tay của Văn Chiêu, đè cậu xuống ghế sô pha.

Âm thanh trong phim trở nên mơ hồ hơn, Giang Thăng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của bọn họ, hắn cởi bỏ quần áo của mình rồi cởi quần áo Văn Chiêu ra.

Bọn họ trần truồng ôm nhau, Giang Thăng cọ xát thân thể cậu liếm ướt mặt cậu, hắn thở hổn hển khàn khàn gọi: “Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu.”
Hô hấp Văn Chiêu có chút gấp gáp, cậu đưa tay vuốt ve lưng Giang Thăng, ma sát trên người khiến cậu tê dại, hai mắt mê ly đuổi theo miệng Giang Thăng.

Đầu lưỡi Văn Chiêu duỗi ra bị Giang Thăng ngậm chặt, hơi thở nóng rực phun lên mặt cậu, đầu lưỡi cậu bị hút, đại não trống rỗng.


Một bên chân của Giang Thăng nhét vào giữa trong chân của Văn Chiêu, chậm rãi cọ xát đáy chậu của cậu, toàn thân Văn Chiêu run lên, cậu đẩy phần hông nghênh đón sự cọ xát của Giang Thăng.

Văn Chiêu vươn tay ôm đầu Giang Thăng, ấn hắn vùi vào trong ngực mình, hai tay vuốt ve tóc của hắn, ưỡn bộ ngực vào miệng hắn.

Tiếng mút nhớp nháp từ ngực truyền đến, Văn Chiêu ngẩng đầu thở ra.

Cậu cảm thấy tất cả hai mắt đều là ánh sáng trắng, cậu sắp chết chìm trong bom đạn sương mù do Giang Thăng tạo ra.

Thân thể của cậu đã trở thành tổ ấm của Giang Thăng, cậu đang nuôi một con rắn máu lạnh, để hắn xây tổ trên người mình, chậm dãi từng chút một ăn sạch cậu.

Văn Chiêu dựa vào sô pha, mở ra hai chân, Giang Thăng quỳ giữa hai đầu gối cậu, hắn tựa đầu vào bụng Văn Chiêu, dụi dụi tóc vào bụng Văn Chiêu.

Tóc cọ vào bụng khiến cậu ngứa, Văn Chiêu vén tóc hắn lên để lộ ra vẻ mặt tái nhợt ảm đạm.

Giang Thăng nhìn chằm chằm bụng của cậu, thậm chí bắt đầu có chút ghen tị với đứa nhỏ trong bụng Văn Chiêu, nó chiếm lấy tử cung của Văn Chiêu, hút lấy dinh dưỡng của Văn Chiêu.

Hắn thậm chí còn nghĩ một cách bệnh hoạn rằng hắn cũng muốn được thụ thai trong tử cung Văn Chiêu, trở thành một bộ phận trong cơ thể của Văn Chiêu, cùng chung máu và hơi thở với cậu.

Văn Chiêu liếc nhìn vẻ mặt của hắn liền biết hắn đang suy nghĩ gì, nhếch khóe miệng, dùng tay nhéo nhéo cằm Giang Thăng.

Cậu nheo mắt, nói: “Nếu đó không phải là con của anh thì em sẽ không giữ lại.”
Tính cách ngang tàng và tính chiếm hữu của Giang Thăng khiến bọn họ không thể dung chứa người thứ ba.

Nhưng đứa trẻ này mang dòng máu của cậu và Giang Thăng nên cậu sẽ sinh nó ra, cậu và Giang Thăng sẽ có một gia đình trọn vẹn.

Đến tối, cậu nhận được điện thoại của Bạch Nguyễn, lúc điện thoại vang lên, cậu liền đoán ra rằng nó không phải tin tức tốt gì.

Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại một lúc, hít một hơi thật sâu rồi ấn nghe.

Giọng Bạch Nguyễn từ trong điện thoại truyền đến khiến cậu có chút hoảng hốt, giọng nói của cô mệt mỏi, khàn khàn nói: “Giang Thăng bí mật trở về.

Cô biết nó nhất định sẽ đến tìm cháu.” Cô chua xót nói: ” Trạng thái tinh thần của nó luôn không tốt, cháu hãy chú ý nó nhiều nhé.”
Sau khi cô nói xong, Văn Chiêu trầm ngâm một hồi lâu mới nói: “Cháu biết anh ấy bí mật trở về.

Anh ấy không mang theo thứ gì cả, ngay cả điện thoại di động cũng không thấy.”
Giọng Bạch Nguyễn run run, nói: “Trí nhớ của nó lúc tốt lúc xấu, cháu nhất định phải để ý đến nó.” Cô khàn giọng nói, “Đừng để nó tự làm tổn thương mình nữa.”
Nghe điện thoại xong, Văn Chiêu dựa trên ban công nhìn ánh đèn rực rỡ của tòa nhà, nếu tinh thần Giang Thăng ổn hơn, bọn họ sẽ cùng nhau sang Đức du học, cùng nhau nuôi nấng đứa nhỏ.

Anh ấy là một người thường kiên nhẫn tốt hơn cậu, nhất định anh ấy sẽ là một người cha tốt.

Bên ngoài vang lên một tiếng vang lớn, Văn Chiêu hoàn hồn, vội vàng đi ra ngoài, cậu vội vàng đi vào phòng bếp, nhìn thấy nước nóng đổ tung tóe trên mặt đất với Giang Thăng đang ngồi trên mặt đất.

Trong lòng Văn Chiêu giật giật, vội vàng kéo hắn đứng dậy, lo lắng kiểm tra thân thể của hắn: “Có bị bỏng không?” Cậu nắm tay Giang Thăng vẫn còn đang run rẩy.


“Không bị bỏng.

Anh đang muốn đun một ít nước nóng bỗng nhiên đầu óc ong ong nên nước bị đổ xuống đất.” Hắn có chút mệt mỏi dựa vào Văn Chiêu.

“Không bị bỏng thì tốt rồi.” Cậu sờ sờ lưng Giang Thăng, “Anh đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích để em lau nơi đây.”
Giang Thăng dựa vào trước bàn nấu ăn, nhìn Văn Chiêu đang bận rộn, nhíu mày lắc đầu, ngón tay run rẩy nắm lấy mặt bàn bằng đá cẩm thạch, cảm giác được vô số mạt thế bay vào lỗ tai, ở bên trong màng nhĩ hắn phe phẩy vỗ cánh.

Khuỷu tay của Văn Chiêu đụng rớt xuống cuộn giấy bên cạnh, tờ giấy lăn xuống đất, những mảnh giấy dài nằm rải rác trên mặt đất như dải lụa trắng, Giang Thăng nhìn chằm chằm vào cuộn giấy, cảm thấy khó thở.

Văn Chiêu cúi người nhặt tờ giấy vương vãi kia lên, vừa đi về phía Giang Thăng vừa cuộn lại, dải giấy dài buông thõng xuống đung đưa mỗi khi cậu bước đi.

Giang Thăng cảm thấy trước mặt mình tối lại, nó bắt đầu biến thành một không gian khép kín, người trước mặt hắn biến thành một con ma mặt xanh với răng nanh sắc nhọn, cầm lấy bẫy xiềng xích đe dọa hắn.

Hắn lùi lại phía sau vài bước sau đó xuất thần ngã xuống đất, Văn Chiêu lo lắng ngồi xổm xuống đỡ hắn: “Sao anh không cẩn thận vậy?”
Lời nói của Văn Chiêu bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, hắn nhìn chằm chằm tờ giấy vệ sinh dài màu trắng trong tay cậu không ngừng lùi về phía sau, ngón tay cào trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai, hắn thần kinh lẩm bẩm: “Đừng trói tôi, đừng trói tôi.


Văn Chiêu ôm chặt hắn, không ngừng hôn lên mặt hắn: “Là em, Giang Thăng anh tỉnh táo lại đi.” Văn Chiêu run rẩy vuốt lưng hắn, ghé vào bên tai hắn nói nhỏ: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Giang Thăng ôm lấy cậu như người sắp chết đuối nắm lấy được khúc gỗ, ánh mắt hắn có chút rời rạc, nhìn Văn Chiêu nói: ” Có phải em tới đây để cứu anh không?”
Văn Chiêu nhìn hắn phát điên, cảm thấy được tim đau nhói, hốc mắt cũng cái mũi có chút chú xót.

Giang Thăng giống như bị lột sạch da thịt, lộ ra dày đặc xương trắng cùng máu thịt đỏ tươi, kêu cậu cứu hắn.

Nhưng cậu chỉ có thể bất lực nhìn hắn, giống như trong mộng, cậu bước qua bụi gai đỏ, nhìn Giang Thăng bị vắt ngang trên người, máu đỏ chảy thành quả mân xôi thối nát.

Trong não có tiếng gầm thét, máu cũng như đông lại, cậu nhìn Giang Thăng đang nắm chặt tay mình, giọng nói chua xót, khó nghe hỏi: “Ai trói anh lại?”
Ánh mắt Giang Thăng thâm thúy sâu thẳm khiến người ta luôn rơi vào trong đó, hắn đưa tay ôm Văn Chiêu vào lòng, không chút logic nói: ” Viện dưỡng lão, trói anh lại, không cho anh cử động…”
Văn Chiêu cảm thấy cả người run lên, bàn tay chạm vào Giang Thăng cũng trở nên run rẩy, hốc mắt càng ngày càng chua xót, nước mắt từng giọt rơi trên mặt Giang Thăng, tầm mắt trở nên mờ mịt.

Giang Thăng vuốt mặt lau nước mắt Văn Chiêu: “Đừng khóc Tiểu Chiêu.” Hắn nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cậu, đặt ở bên miệng hôn từng ngón tay một.

Văn Chiêu cảm nhận được nhiệt độ ở đầu ngón tay, nhìn về phía Giang Thăng, hắn đã điên như thế này rồi nhưng vẫn còn nhớ yêu cậu.

Hắn đã điên nặng lắm rồi nhưng vẫn nhớ phải quay về tìm cậu.

Văn Chiêu như bước vào vũng lầy không có đường lui, cậu muốn dẫn Giang Thăng đi khám phá con đường phía trước.

Vết thương của Giang Thăng giống như vết sẹo trong lòng cậu, giống như những vết mốc vết đốm ngày càng lớn, cậu cùng đau, cùng gào thét.

Giang Thăng nói rằng nếu em đã yêu một ai đó, em phải yêu trái tim sắp chết của người đó nữa.*( chỗ này mình không hiểu lắm, bản gốc là 江升说爱上一个人就要抱着赴死的心.

Ai hiểu giúp mình với ạ:.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.