Ve Sầu Mùa Thu

Chương 49


Bạn đang đọc Ve Sầu Mùa Thu – Chương 49


Ngón tay Văn Chiêu đều run lên, cậu nhìn người đứng dưới đèn đường cảm giác không chân thực tý nào.

Thẳng đến khi có thanh âm nghẹn ngào gọi Tiểu Chiêu truyền đến tai cậu, cậu mới nhận ra rằng không phải mình đang mơ, Giang Thăng đã vượt qua hàng nghìn dặm để rồi lại về bên cậu.

Giang Thăng đứng dưới ngọn đèn đường nhìn cậu bằng ánh mắt nóng bỏng trần trụi.

Hắn như bị bóng đè đi về phía Văn Chiêu, hắn đứng lại trước mặt Văn Chiêu, run rẩy ôm mặt cậu, hắn tự lẩm bẩm: ” Có phải em thật không?”
Văn Chiêu cầm lấy tay hắn, cúi xuống hôn tay hắn.

Cái gì cũng đều không quan trọng nữa, miễn là anh ấy còn ở bên mình thì tốt rồi, cho dù anh ấy có điên cuồng như thế nào đi chăng nữa.

Kể từ khi bọn họ gặp nhau, mọi thứ đều bị đảo lộn, dục vọng trần trụi lại dày đặc, sự chiếm hữu điên cuồng méo mó, tình yêu dị dạng cùng quan hệ cộng sinh kỳ lạ, không ai trong số họ có thể rời đi mà không có người, hít thở không thông như sắp chết chết quấn chặt lấy nhau.

Nụ hôn dường như có tác dụng khiến người ta choáng váng, mê hoặc họ.

Văn Chiêu chống trán hắn, hô hấp đan xen lẫn nhau, cậu khàn khàn nói: “Là thật, em không phải đang mơ, anh cũng không phải đang mơ.”
Giang Thăng đưa tay chạm vào trái tim đang đập mạnh của mình, mạch đập ấm áp bên sườn cổ, giọng nói run run: “Anh còn tưởng rằng em đã bỏ rơi anh.”
Cậu cầm tay Giang Thăng, đan xen mười ngón tay với nhau: “Em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh.”
Giang Thăng ôm cậu vào lòng: “Anh mỗi ngày đều chờ em.”
Văn Chiêu ôm eo hắn, cậu nhìn con bướm đêm lượn lờ dưới đèn đường, giọng nói khô khốc lại nghẹn ngào: “Em sẽ không bao giờ để anh phải đợi em nữa.”
Văn Chiêu yên lặng quan sát Giang Thăng đi thang máy, hắn gầy đi rất nhiều, đường nét càng thêm sắc bén, sắc mặt tái nhợt suy sụp, hiện tại có một tia xanh đen mờ mịt, không biết anh ấy đã bao lâu không ngủ ngon rồi.

Giang Thăng nắm tay cậu không muốn buông ra, hắn hơi nhắm mắt dựa vào vai cậu.

Văn Chiêu sờ sờ đôi mắt hắn: “Anh đã bao lâu không ngủ rồi?”
Giang Thăng vươn đầu lưỡi liếm mạch bên cổ cậu, dùng răng chậm rãi cắn, giọng nói có chút đần độn: “Anh ngủ không được, luôn có người nói chuyện ở bên tai anh.”
Bên gáy đau nhói khiến Văn Chiêu nhíu mi, cậu sờ sờ tóc của Giang Thăng không nói gì.

Giang Thăng nằm trên sô pha có chút uể oải, hai tay ôm eo Văn Chiêu, “Để anh ôm một chút.”
Văn Chiêu dùng tay ấn nhẹ thái dương hắn, nhìn lông mày cau có của hắn dần dần giãn ra, buông xuống một nụ hôn xuống mí mắt hắn: “Ngủ một chút đi, em đi lấy đồ ăn cho anh.”

Văn Chiêu từ trong tủ lạnh lấy ra một quả cà chua, định nấu cho hắn một bát mì.

Bọt nước nhỏ xíu trong nồi nổi lên, Văn Chiêu cầm trong tay một gói mì, nhìn chằm chằm vào nước còn chưa sôi.

Cậu đưa tay xoa bụng, Giang Thăng vẫn chưa biết mình mang thai.

Nước trong nồi sôi ùng ục, cậu mới sực tỉnh lại, cho mì vào trong nồi rồi đổ bát cà chua vào nấu cùng.

Khi cậu bưng bát ra, Giang Thăng đang dựa vào trên sô pha híp mắt nhìn chằm chằm cậu.

Văn Chiêu đặt bát mì lên bàn, nhìn đống mì: “Tạm thời ăn như vậy đi.”
Giang Thăng cúi gằm mặt im lặng ăn mì, Văn Chiêu cầm bật lửa cùng điếu thuốc trên bàn lên, nghĩ ngợi rồi lại đặt điếu thuốc xuống, cậu nghịch nắp bật lửa, ngọn lửa xanh mờ lúc nào cũng bùng cháy.

Tiếng lách cách đặc biệt vang rọi trong phòng yên tĩnh, cậu khàn giọng nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Giang Thăng đặt bát xuống, lẳng lặng nhìn cậu.

Con ngươi hắn đen nhánh, khi nhìn người luôn có áp lực tinh thần không thể giải thích được, Văn Chiêu dời mắt đi nhìn bật lửa trong tay nói: “Em đang mang thai.” Ánh lửa xanh biếc phản chiếu trong con ngươi, cậu cầm bật lửa trong tay từ từ nắm chặt lại.

Ngón tay Giang Thăng run bất thường, giống như đang cố gắng đè nén điều gì đó.

Lông mi rũ xuống che đi đôi mắt thâm thúy, dưới đáy mắt như đúc ra một cái bóng, hắn cười nhìn Văn Chiêu lộ ra hàm răng trắng tinh.

Giang Thăng một lúc lâu vẫn chưa trả lời, Văn Chiêu bực bội đóng nắp bật lửa lại làm nó cạch một tiếng,:” Anh nói gì đi chứ.” cậu ngẩng đầu đối mặt đôi mắt thâm thúy của hắn, đột nhiên trong lòng hụt một nhịp.

Hắn vẫy vẫy tay với Văn Chiêu:” Lại đây Tiểu Chiêu.”
Văn Chiêu đi về phía hắn, mới đi được mấy bước, Giang Thăng đột nhiên vươn tay kéo cậu lại gần.

Giang Thăng ôm cậu vào lòng, thân thể run rẩy dị thường, hắn vùi mặt vào cổ Văn Chiêu, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình.

Trong hô hấp đều là mùi của Văn Chiêu, mũi hắn cọ xát mạch đập bên cổ cậu, rốt cuộc nhịn không được cắn lên, Văn Chiêu đau đớn rít lên một tiếng, thân thể giật nẩy hướng lên trên.


Bàn tay Giang Thăng run rẩy vuốt ve bụng Văn Chiêu, hắn thở gấp gáp chôn mặt vào cổ cậu, gặm nhấm da thịt cậu.

Ngón tay Văn Chiêu xuyên qua giữa tóc Giang Thăng, nắm lấy tóc hân, ngửa cổ thở gấp.

Đầu lưỡi Giang Thăng liếm cổ của cậu, hàm răng sắc bén gặm cắn xương quai xanh của cậu, hơi thở nặng nề phả vào da thịt cậu, hơi nóng ẩm ướt khiến Văn Chiêu run lên mang theo chút tê rần cùng khoái cảm.

Cậu rũ mắt xuống nhìn Giang Thăng chôn ở trên vai mình, đưa tay lên nhẹ nhàng sờ gáy hắn, khàn giọng lặp lại: “Giang Thăng, em mang thai.”
Bả vai Giang Thăng run lên, cậu cảm giác được làn da có xúc cảm ẩm ướt, cậu giơ tay ôm đầu Giang Thăng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của hắn.

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy Giang Thăng khóc, khi cậu vẫn nằm trên giường bệnh, Lê Tưu đã từng nói với cậu: “Nếu một người sẵn sàng khóc vì một người nào đó vậy đó chính là tình cảm thuần khiết.

Nó chứa đựng tất cả, không nhất thiết là bởi vì tình yêu, nhưng nó rất mạnh mẽ và nóng bỏng.

” Cô gục đầu xuống, gọt quả táo trên tay và nói:” Nhưng nếu con đã yêu một ai đó, con sẽ không thể tránh khỏi rơi những giọt nước mắt vì người ấy.

Chỉ khi con khóc vì người ấy rồi thì con mới biết rằng tình yêu này thật không dễ dàng gì.” Cô cười với Văn Chiêu:” Tình cảm gia đình cũng vậy.


Nước mắt của Giang Thăng rơi trên da cậu, nó nóng rực lại nóng bỏng như đốt một lỗ trong tim, chát và sắc nhọn đâm vào tim cậu.

Cậu biết rằng dục vọng và tình yêu là hai thứ không thể tách rời.

Bước vào vũng lầy, mọi bước đều vạn kiếp không trở lại được.

Giọng nói Giang Thăng khàn khàn mang theo rung động: “Tiểu Chiêu, anh vẫn luôn đợi chính miệng em nói cho anh biết.”
Tay Văn Chiêu dừng lại chút, cậu nâng mặt Giang Thăng lên:” Anh biết khi nào?”
Trên lông mi của Giang Thăng vẫn còn dính giọt nước mắt, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Văn Chiêu, mang theo vẻ chiếm hữu không che giấu: “Anh nghe lỏm được khi mẹ anh đang gọi điện thoại.”
Văn Chiêu cúi người gần hơn, hôn lên giọt nước trên mi hắn: “Em mang thai con của anh.” Cậu cụp mắt xuống nói: “Mang theo dòng máu của em và của anh.”
Giang Thăng co quắp ngón tay, nhìn chằm chằm bụng Văn Chiêu, trong mắt lóe lên hưng phấn dị thường.


Tay cậu vuốt ve bụng của Văn Chiêu, hắn đè cậu xuống dưới thân.

Hắn chống ở trên người Văn Chiêu lưu lại cái bóng.

Khuôn mặt của hắn ở trong bóng đen nhìn càng thêm hung ác, hắn híp mắt nhìn Văn Chiêu, Văn Chiêu bị hắn chằm chằm có chút nhút nhát, cậu lo lắng chớp chớp mắt.

Giang Thăng nghiêng người về phía trước, chóp mũi hắn lướt qua mặt và cổ của cậu, một đường đi xuống dừng ở trên bụng cậu, hắn vén áo Văn Chiêu lên để lộ ra cái bụng phẳng lì.

Ngón tay của Giang Thăng nhẹ nhàng sờ lên bụng mềm mại của cậu, mang theo chút run rẩy, Văn Chiêu bất an kêu lên, “Giang Thăng.” Hắn nhướng mi nhìn Văn Chiêu, cậu để ngón tay lên môi, thở dài một chút.

Giang Thăng nhìn chằm chằm bụng anh, ngón tay run rẩy dị thường, nhẹ nhàng vuốt bụng cậu.

Văn Chiêu nhìn chằm chằm bàn tay của hắn, bàn tay hắn rất lơn, gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên, khớp ngón tay mảnh khảnh có chút nhô ra.

Bao trùm cả bụng cậu rồi vuốt ve, mang theo tia ấm áp.

Giang Thăng úp mặt vào bụng cậu, nơi này có tử cung mà trong đó đang thụ thai đứa con của họ, chỉ thuộc về sản phẩm chung của bọn họ.

Hắn dựa vào bụng Văn Chiêu không biết bao lâu rồi, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ hồ mê ly nhìn vậy, híp híp mắt nhìn có chút không rõ nói: “Em thật sự sẽ ở bên cạnh anh sao?” Hắn nhíu mày:” Lại có người nói chuyện bên tai anh, như có vô số con ong bay vào lỗ tai vo ve vậy, vang lên ầm ầm, anh sợ trong nháy mắt em sẽ lại biến mất.


Tay Văn Chiêu cứng một chút, vuốt ve tóc Giang Thăng nói: “Em thật sự ở bên cạnh anh, trong nháy mắt cũng sẽ không biến mất.”
Văn Chiêu vào phòng tắm mở nước tắm cho hắn, Giang Thăng theo sau mông cậu đi một khắc cũng không rời.

Dòng nước trong bồn tắm chậm rãi tăng lên, những giọt nước bắn tung tóe rơi trên mặt đất, từ từ bao phủ một tầng sương nước.

Văn Chiêu nhìn sàn nhà ẩm ướt, nói: “Anh đứng ở dưới đấy bao lâu rồi? Nếu em không phát hiện ra anh, có phải anh còn định đứng ở dưới đấy mãi không lên không?”
Giang Thăng dựa vào tường ngơ ngác nhìn Văn Chiêu, hồi lâu sau ánh mắt mới bắt có lại tiêu cự, hắn lắc đầu lảo đảo đến gần Văn Chiêu, hắn dựa vào lưng Văn Chiêu, lầm bẩm:” Anh sợ em không ở đó.

Anh đứng ở nơi đó chờ em, chờ em tới.”
Giang Thăng đảo ngược thứ tự từ và cứ tiếp tục lặp lại câu này.

Văn Chiêu nhìn bộ dạng hoảng hốt của hắn trong lòng quặn đau, nặn ra một tia cười khổ, ôm mặt hắn nói: ” Tắm rửa trước đi!”
Giang Thăng đưa tay xoa xoa mặt cậu, rũ đôi mắt chặn lại con ngươi đen láy, hắn lại gần Văn Chiêu, hơi thở nóng rực của hắn phả vào mặt khiến Văn Chiêu run lên.

Giang Thăng trong mắt hiện lên vẻ vặn vẹo, liếm hôn lên mặt và răng của Văn Chiêu, cắn miếng thịt non mềm bên mặt cậu, thần kinh không bình thường, nói: “Tiểu Chiêu, đừng rời bỏ anh.”

Nước trong bồn tắm tràn ra chảy xuống đất, gạch sứ trở nên trơn trượt, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào mặt họ, soi rõ khuôn mặt ý loạn tình mê của họ.

Hơi thở nóng bỏng của Giang Thăng phả vào mặt cậu khiến cậu thở gấp, cơn ngứa ngáy từ vết cắn khiến lông mi của cậu run lên.

Nước tràn ra làm ướt quần áo cậu, cậu ngồi ở trên đùi Giang Thăng, môi dần dần chạm vào nhau, hơi thở quấn quít mà hôn đến nỗi không thể tách rời.

Văn Chiêu ôm đầu hắn, giống như gặp ác mộng, nói: “Không, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.” Mặt cậu đỏ bừng mê ly, ảo giác bao trùm lấy cậu, máu bắt đầu chảy với tốc độ cao, trong lòng nóng như lửa đốt mang theo sự nồng nhiệt điên cuồng.

Nước ào ào chảy xuống, quần áo dính trên người ẩm ướt, Văn Chiêu cởi quần áo của hắn nói: “Anh tắm rửa trước đi.”
Giang Thăng đứng dậy cởi quần áo, sau đó truồng bước vào trong bồn tắm, Văn Chiêu nắm lấy cổ tay của hắn, cảm thấy có chút khó thở: ” Thế này là bị làm sao?”
Giang Thăng dựa vào bồn tắm, nhìn vết sẹo trên cổ tay, mí mắt rũ xuống, buồn ngủ nói: “Dùng dao gọt hoa quả làm ra.”
Hô hấp Văn Chiêu bắt đầu trở nên gấp gáp, dùng tay gãi gãi tóc mình sau đó dùng sức đấm vào tường, túm lấy tóc Giang Thăng: “Tại sao lại tự làm mình bị thương?” Hai mắt Văn Chiêu đỏ bừng nhìn chằm chằm Giang Thăng.

Ánh mắt Giang Thăng vặn vẹo nhìn cậu: “Anh không nghĩ làm nhưng lại không tự chủ được, anh cũng không muốn làm.” Hắn ngôn ngữ loạn xạ.

Văn Chiêu buông lỏng tóc hắn ra, ôm mặt hắn không ngừng hôn lên mặt hắn: “Em xin lỗi, em không nên bạo lực với anh.” Cậu vuốt ve lưng Giang Thăng để xoa dịu cảm xúc.

Giang Thăng nắm lấy eo anh kéo vào trong bồn tắm, nước tràn ra rồi rơi xuống đất kêu ào ào.

Văn Chiêu ngồi ở trên người hắn, chống trán hắn: “Đau không?”
Giang Thăng ôm chặt lấy cậu, hơi thở hai người hòa quyện với nhau, giọng nói lộ tia mệt mỏi: “Anh không biết.”
Văn Chiêu bắt đầu hoảng loạn, như là bị ai bóp cổ thở không nổi, toàn thân lạnh lẽo, vết sẹo dữ tơn ở trên tay Giang Thăng kia.

Cắt vào cổ tay, mang theo quyết tâm chịu chết.

Cậu ôm mặt Giang Thăng, nói: “ Không cần làm những việc như vậy, được không? Làm ơn.” Giọng cậu run rẩy và hoảng sợ.

Cậu ôm cổ Giang Thăng, nói, “Anh không thể chết.

Nếu anh chết em liền tự sát đi theo anh, đến địa ngục rồi cũng sẽ không bao giờ muốn gặp anh, vĩnh viễn không muốn gặp lại anh nữa.”
Giang Thăng vuốt ve tấm lưng đang run rẩy của cậu, nhìn giọt nước trên mặt đất nói: “Lúc ý thức anh đang mơ hồ anh lại nghĩ đến em, ở ngay trong khoảng khắc đó anh không còn muốn chết nữa.”
Vì em, anh cũng sẽ đi xa ngàn dặm chỉ để trở về bên cạnh em.
– ——————————-
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.